Khi máy bay đến thành phố G thì đã hơn tám giờ tối, trong bóng đêm hun
hút, thành phố G được bao phủ trong màn sương mù dày đặc. Từ khoang máy
bay nhìn xuống có thể thấy được ánh đèn xinh đẹp của thành phố lóe lên
trong bóng đêm, nối liền một mảnh với bầu trời đêm đầy sao.
Bởi vì quá mệt, Từ Nhan ngủ thiếp đi trên máy bay, lúc máy bay hạ xuống, cô mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy khuôn mặt cưng chiều của Lưu Vũ đang ở sát trước mắt liền giật mình.
"Anh làm gì thế, anh có biết như vậy có thể sẽ hù chết người ta không?" Từ Nhan tức giận đấm anh một cái.
Lưu Vũ không lên tiếng, chỉ vén tóc của cô ra sau tai. Ngón tay di
chuyển trên mặt khiến cô ngứa ngáy tê tê, cô mở trừng hai mắt, thấy vẻ
mặt dịu dàng của Lưu Vũ liền ngẩn người.
"Bé ngốc, sao anh có thể hù em chứ, là em ngủ say quá, anh không nỡ đánh thức em." Giọng nói của anh bay vào tai cô, thoải mái như làn gió mùa
xuân ấm áp.
Nhà Lưu Vũ ở ngoại ô thành phố G, cách nội thành khá xa. Cũng may là sân bay cũng xây ở ngoại ô nên từ sân bay đến nhà họ Lưu chỉ cần đi xe nửa
giờ.
Giai Giai không biết đang suy nghĩ cái gì, tâm trạng nặng nề, cũng không thấy cười, thấy bộ dạng này của cô, sao Lưu Vũ và Từ Nhan lại không
biết ý nghĩ thật sự trong lòng cô ấy, nhất định là lại nghĩ đến doanh
trưởng Cao rồi.
Thời tiết thành phố G không lạnh, mặc dù đang là mùa đông nhưng ánh nắng vẫn rất tươi sáng. Vì trong sân bay có điều hòa nên Từ Nhan cũng không
cảm thấy khí hậu nơi đây quá khác thành phố N. Ở đại sảnh của sân bay,
trong đám người đông đúc, Lưu Vũ nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc, vội vàng tiến đến nghênh đón.
"Ba mẹ, tại sao hai người lại tới đón máy bay? Không phải con đã nói hai người cứ ở nhà chờ rồi sao?" Trên mặt Lưu Vũ không che giấu được sự
kinh ngạc.
Ba Lưu nghiêm mặt hỏi ngược lại: "Thế nào? Còn không cho hai ông bà già
chúng tôi xem mặt con dâu của mình sớm hơn à?" Lại nhìn sang Giai Giai,
nghiêm mặt lại khiển trách, "Con nói đi, lúc đầu nói chỉ đi xem chị dâu
một chút thôi, thế mà con ở thành phố N bao lâu rồi? Hơn hai tháng, cũng không biết đường về nhà nữa."
"Ba!" Giai Giai lẩm bẩm gọi một tiếng.
"Không sao đâu, con thích Giai Giai, con còn muốn để con bé ở thành phố N với con lâu một chút nữa." Từ Nhan lên tiếng giải vây cho Giai Giai
khỏi khó xử.
Thật ra thì Từ Nhan cũng đã tới từ lâu, lúc này, cô chậm rãi đi tới bên
người Lưu Vũ, lúc Lưu Vũ nghênh đón cha mẹ, cô liền đoán ra người đang
đứng trước mặt mình là ai, nghe thấy ba Lưu khiển trách Giai Giai liền
giải vây cho cô nàng. Vừa nói, cô vừa lặng lẽ quan sát bố mẹ chồng chưa
từng gặp mặt của mình. Vóc dáng ba chồng không cao lắm, khoảng một mét
bảy, có thể ít hơn, ăn mặc rất thoải mái, còn vóc người mẹ chồng lại rất cao, nhìn qua còn cao hơn ba chồng môt chút, không có nụ cười trên mặt, cực kỳ nghiêm túc. Từ Nhan giật mình, nghĩ tới ba mẹ chồng của mình thì không khỏi lo lắng, sợ bọn họ sẽ không thích mình.
Trước khi đến thành phố G, cô đã nghe LưuVũ nói qua, cha mẹ anh đều là
giáo sư, giảng dạy ở một trường đại học nào đó trong thành phố G. Đối
với những con người đào tạo thế hệ trẻ như thế từ trước đến giờ Từ Nhan
luôn rất kính nể, đơn vị của cô lại có quan hệ nghiệp vụ với giáo viên,
mặc dù chưa từng gặp hai vị nhà họ Lưu nhưng cô đã sớm tôn kính trong
lòng.
"Tiểu Nhan, đây là ba và mẹ." Nhìn Từ Nhan có vẻ ngây người, Lưu Vũ nhỏ giọng nhắc nhở.
Lúc này Từ Nhan mới phục hồi tinh thần lại, há miệng gọi: "A. . . . . ba, mẹ." Gọi xong, mặt liền đỏ lên mấy phần.
Ba Lưu còn chưa đáp lời, mẹ Lưu đã tiến lên, nắm tay Từ Nhan,
vẻ mặt cười tươi, càng không ngừng gật đầu: "Thật xinh đẹp, còn xinh hơn cả trong hình."
Lúc này Từ Nhan mới thấy rõ mẹ Lưu, bà là một phụ nữ trung niên rất ý
vị, bà khoác một chiếc áo đỏ thẫm, nhìn có vẻ hào phóng mà cao quý, Từ
Nhan âm thầm nghĩ trong lòng: Mẹ chồng thời trang thật đấy.
"Mẹ, mẹ cũng rất đẹp, nhìn thế nào cũng không thấy giống một bà mẹ bốn
mươi năm mươi tuổi đâu." Lúc Từ Nhan không nổi nóng thì cũng là một con
người rất ngọt ngào dịu dàng.
Nghe Từ Nhan khen, mẹ Lưu rất vui, độ hài lòng với con dâu tăng lên cực nhanh.
"Được rồi, đừng đứng ở đây nữa, muộn rồi, Tiểu Nhan cũng mệt, chúng ta
mau về nhà thôi." Ba Lưu nói một câu khiến hai mẹ chồng nàng dâu đang
khen ngợi nhau hoàn hồn.
Từ xưa tới nay, quan hệ mẹ chồng nàng dâu vẫn luôn là đề tài căng thẳng
mà nhạy cảm, rất nhiều nàng dâu hiền thục cũng không thể xử lý tốt quan
hệ với mẹ chồng này. Lúc Từ Nhan còn không chưa về nhà họ Lưu cũng đã lo lắng đến vấn đề này.
Cho dù tương lai quan hệ với mẹ chồng mà cực kỳ căng thẳng, thiên chi
kiêu nữa ra sao nữa thì cũng phải để tâm, huống hồ lúc ấy mẹ cô cũng đã
cảnh cáo: "Mặc dù con là con gái của bí thư, nhưng con phải nhớ kỹ thái
độ làm người tối thiểu của con dâu. Ở nhà con có thể làm nũng thế nào
cũng được nhưng khi về nhà chồng phải đối xử thật tốt với ba mẹ chồng.
Nếu để mẹ biết con đối xử không tốt với nhà chồng, mẹ sẽ không tha cho
con đâu." Từ nhỏ mẹ đã dạy cô như vậy, cũng nói với cô rất nhiều đạo lý
khi ở nhà chồng, vì vậy mà Từ Nhan hiểu được chuyện về mẹ chồng nàng dâu từ rất sớm.
Cô còn nhớ mẹ đã nói, lúc trước khi mẹ gả đến nhà họ Từ, ba cô vẫn còn
trong bộ đội, mặc dù bà là một sinh viên đại học, gia cảnh trong nhà rất khá, vì đối xử với mẹ chồng như đối xử với mẹ ruột nên nhà chồng đối xử với bà rất tốt. Từ Nhan nghĩ, mẹ rất hạnh phúc, bởi vì bà gặp được bà
một mẹ chồng tốt, không giống cô, chưa đi lấy chồng đã gặp phải một bà
mẹ chồng "cực phẩm" nên đến nay vẫn còn sợ hãi.
Sau đó ba cô thăng chức, từ một bí thư thành phố đến bây giờ đã là bí
thư tỉnh ủy, mẹ cô cũng chuyển từ doanh nghiệp nhà nước sang làm ở doanh nghiệp tư nhân, trong lúc đó có bao nhiêu gian khổ, nhưng bà vẫn đối xử tốt với ông bà nội của cô như trước đây, ngay cả đứa con gái như cô
cũng cảm động, từ bé sống dưới bầu không khí gia đình như thế, quan hệ
mẹ chồng nàng dâu đã bén rễ sâu trong lòng cô.
Mẹ nói với cô rất nhiều lần: "Tiểu Nhan, nếu con chiếm được lòng bố mẹ
chồng, địa vị của con trong gia đình sẽ không bao giờ dao động. Đừng cho là có chồng yêu chiều thì con có thể làm gì thì làm, cũng đừng giống
mấy người hỏi chồng mình mấy câu nhàm chán như ‘Nếu em và mẹ anh cùng
rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai’, dù cậu ta có yêu chiều con thế nào, thì
mẹ cậu ta cũng là người dưỡng dục cậu ta hai mươi mấy năm, địa vị của
con không bao giờ bằng được bà ấy. Chỉ khi xử lý tốt quan hệ mẹ chồng
nàng dâu, sau này ngộ nhỡ có lúc con bị uất ức, con mới thật sự có tư
cách đứng ra." Một câu nói này, cô ghi tạc trong lòng.
Mặc dù khí hậu ở thành phố G ấm áp ẩm ướt nhưng buổi tối vẫn hơi lạnh,
Từ Nhan tưởng trời sẽ nóng nên không mặc áo khoác, lúc đi từ đại sảnh
sân bay ra cô liền cảm thấy hơi lạnh.
"Đến đây, khoác thêm đi." Lưu Vũ thấy Từ Nhan rùng mình, liền vội vàng cởi quân trang trên người ra, khoác cho cô.
Lúc này ba Lưu đã gọi một chiếc taxi, bảo mọi người đừng thất thần ở đó, nhanh chóng lên xe về nhà.
Điều kiện kinh tế của nhà họ Lưu khá tốt, thực ra mua một chiếc xe con
không tốn bao nhiêu nhưng hai ông bà lại không làm vậy. Bọn họ cho rằng
xe chỉ là vật để thể hiện địa vị xã hội, ngoài việc đó ra thì không có
bất kỳ tác dụng nào. Xe không bảo vệ môi trường, lại tốn tiền, chính là
một công cụ đốt tiền, thời gian dài còn có thể dưỡng thành thói quen
lười biếng, nếu con người không vận động thì mỗi cơ quan trong thân thể
cũng sẽ giống như máy móc, cũng sẽ rỉ sắt thiếu dầu. Hiện giờ hai vợ
chồng bọn họ mua mỗi người một chiếc xe đạp, cũng không cần bình điện,
ngày nào cũng đạp xe cùng đi làm, vừa bảo vệ môi trường lại có thể rèn
luyện thân thể, rất tiện dụng, vẫn có thể coi là một phương tiện giao
thông rất tốt.
Trên xe, Từ Nhan và mẹ Lưu vừa nói vừa cười, người không biết còn tưởng
rằng hai người là mẹ con, bỏ mặc Lưu Vũ chán nản một bên.
Giai Giai ngồi yên bên cạnh anh trai, vẫn luôn không lên tiếng, giống
như lần này cô không phải về nhà của mình mà là đến làm khách vậy. Mẹ
Lưu thấy con dâu, trong khoảng thời gian ngắn cũng quên mất con gái của
mình, nói chuyện cùng con dâu cả buổi mới phát hiện ra con gái mình có
gì đó không đúng.
"Giai Giai, con làm sao thế?"
Giai Giai uể oải nói: "Không sao ạ, chỉ là ngồi máy bay nên hơi mệt thôi."
"Sớm biết vậy thì mẹ đã không cho con đến thành phố N rồi, nhìn bộ dạng bây giờ của con đi." Mẹ Lưu càu nhàu.
Từ Nhan nhẹ nhàng cười, người mẹ nào cũng như vậy, dù bên ngoài có nói
con gái không tốt thế nào thì trong lòng vẫn rất thương yêu, loại thương yêu này không hề giống tình cảm mẹ chồng giành cho con dâu. Mẹ cô đã
từng nói rằng, làm người phải khiêm tốn, mặc dù ban đầu cô không để ý rõ ràng/ phân giải tầng ý nghĩa, tỏ ra rất khoa trương nhưng sau khi xảy
ra chuyện, cô lại chôn vùi mình trong sự khoa trương ấy, tính tình cũng
trở nên nóng nảy, dùng tính cách nóng nảy đó để che giấu sự tổn thương
trong lòng, trước kia cảm thấy đó là một phương pháp rất tốt, nhưng hôm
nay nghĩ đến, đây cũng là một phương pháp cực kỳ ngu ngốc, bởi vì nó
chẳng có chút tác dụng nào cả.
Mẹ luôn luôn yêu thương con gái của mình, giống như năm đó cô bỏ đi
không lời từ biệt, nhưng lúc trở lại mẹ lại chẳng trách cô lấy một câu.
Cô nghĩ, mẹ chồng cô cũng đối xử với Giai Giai y như vậy.
Nhìn vẻ mặt đau khổ của Giai Giai cứ như có người nợ tiền cô nàng ba năm chưa trả vậy, Từ Nhan che miệng cười khẽ, nghĩ tới bộ dạng không nỡ rời xa của hai người kia trước khi lên máy bay, cô cũng nhớ về tình hình
thực tế mối tình đầu của mình. Lúc đó cô thật sự chỉ yêu đơn thuần,
không vì danh lợi mà chỉ vì sự rung động của trái tim. Bây giờ, không
còn cái loại tình cảm hồn nhiên ấy nữa, vứt bỏ hết tình yêu thế tục thì
chỉ còn trách nhiệm mà thôi.
Nhìn sang chồng mình, người đàn ông này cho cô quá nhiều sự dịu dàng và
bao dung, dù lúc trước bởi vì khẩn cấp mà kết hôn, nhưng thời gian lâu
dài, ý chí cô có sắt đá hơn nữa cũng sẽ từ từ tan chảy.
Hình như Lưu Vũ hơi mệt, anh dựa vào trên ghế ngủ thiếp đi nhưng chân
mày vẫn nhíu chặt, như cho người ta biết rằng anh ngủ cũng không yên ổn.
Xe lao đi rất nhanh, sương mù ban đêm bên ngoài cửa sổ khiến người ta
chỉ thấy ánh đèn chuyển động, cũng không thấy rõ cảnh sắc bên ngoài lắm. Bởi vì đây là lần đầu tiên tới thành phố G, cô không biết vị trí cụ thể của nhà họ Lưu, đến khi ba Lưu nói một câu: "Đến rồi."
Từ Nhan mới phát hiện ra xe đã dừng trước cửa một tiểu khu, nhìn từ
ngoài vào thì không thấy tiểu khu này có gì đặc biệt, không có gì khác
tiểu khu bình thường, có lẽ khác biệt duy nhất chính là —— trước cửa
tiểu khu có lính gác!
Tại sao tiểu khu này lại có lính gác? Từ Nhan kỳ quái nhìn Lưu Vũ, lại nhìn ba mẹ chồng, gương mặt mờ mịt.
"Bởi vì đây là nơi ở của gia đình quân nhân." Lưu Vũ đáp lại rất đơn giản rõ ràng.
Lúc này Từ Nhan mới nhớ Lưu Vũ đã từng nói với cô rằng, ba mẹ anh là
giáo sư đại học, nhưng cô tự bỏ bớt câu nói kế tiếp chính là —— thật ra
thì ba mẹ chồng cô là giáo viên trường quân đội. Lưu Vũ đã sớm nói với
cô chuyện này nhưng cô lại không ghi nhớ trong lòng, hôm nay suýt chút
nữa thì hỏi một vấn đề ngu ngốc, may là cô không hỏi, nếu không ở trước
mặt ba mẹ chồng, bây giờ có thể làm ra trò cười cho thiên hạ.
Từ Nhan âm thầm lè lưỡi, cũng may là sau khi cưới mình đã từ từ sửa lại tính khí nóng nảy rồi.
Vừa xuống xe, mẹ Lưu đột nhiên nói: "Cô ấy về rồi." Một câu nói không
nhanh không chậm giống như một quả boom hẹn giờ được ném ra, nổ tung
trong lòng Lưu Vũ.
Bước chân Lưu Vũ hơi khựng lại, suýt chút nữa ngã nhào, nhưng ngay sau
đó vẻ mặt của anh lại khôi phục sự tao nhã lịch sự lúc trước, bước đi
thật nhanh về phía cổng tiểu khu.