Quân nhân kết hôn là phải làm báo cáo, không phải anh muốn kết thì kết,
mặc dù Lưu Vũ là người ở ban thẩm tra, nhưng trình tự này cũng không thể thiếu. Báo cáo của Lưu Vũ vừa được đưa lên đã tạo ra chấn động không
nhỏ, các đồng nghiệp đều sợ ngây người, một tháng không thấy, không ngờ
một người không màng kết hôn lại có thể muốn kết hôn nhanh chóng đến
vậy, chuyện này thật quá bất ngờ rồi.
"Tôi nói Phó ủy viên Lưu, động tác thật nhanh chóng, chiêu binh trở về, cũng đã muốn kết hôn." Một chiến hữu chạy đến hỏi han.
"Tất nhiên, đánh nhanh thắng nhanh là phong cách của quân nhân, tôi tự
nhiên cũng muốn đem phong cách này khuếch trương lên." Lưu Vũ hả hê nói.
“Nhìn bộ dáng đắc ý của cậu kìa. Nghe nói vị hôn thê của cậu rất xinh
đẹp? Hôm nào cho anh em gặp mặt đi?" Chiến hữu kia đột nhiên nhỏ giọng
nói.
Lưu Vũ ngẩn người, rất sung sướng mà đáp đồng ý: "Có thể, đến lúc đó tôi thông báo cho các bạn học, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, những người
bạn đó, sau khi tốt nghiệp chúng ta còn chưa tụ tập lần nào."
"Chuyện này rất tốt, đến lúc đó cậu cũng không thể đổi ý?"
Lưu Vũ không nghĩ tới chuyện mình muốn kết hôn, ngay các bạn học cũ cũng biết, mọi người rối rít gọi điện thoại tới hỏi thăm. Cũng khó trách
những người đó hỏi thăm, dù sao anh vẫn luôn một mình, trong trường quân đội không ai thấy anh yêu đương, bây giờ đột nhiên muốn kết hôn, các
bạn học sao có thể không niềm nở? Mấy ngày nay vẫn nhận được điện thoại
của bạn học cũ trong trường quân đội, nghĩ lại sau khi tốt nghiệp đường
ai nấy đi, cũng đã nhiều năm không gặp, nghe nói cuộc sống của mọi người cũng không tệ, nên gặp mặt rồi, mỗi trường đại học đều có hội sinh
viên, trường quân đội của bọn họ cũng không ngoại lệ, vì vậy bắt đầu báo cho những người có liên quan tổ chức họp lớp.
Kể từ sau lần Lưu Vũ mặt mặt Từ Nhan đó, hai người lại muốn nghĩ cách
gặp mặt lần nữa. Hai người cũng vội, công việc gần đây của Từ Nhan ở thư viện cũng rất bận, chủ yếu là tính chất bất ngờ của kì nghỉ đông, hơn
nữa cuối năm lại phải tổng kết, cho nên loay hoay sứt đầu mẻ trán, mà
Lưu Vũ cũng bận rộn, tân binh nhập ngũ, lão binh giải ngũ, những công
việc này mặc dù có ban liên quan làm, nhưng là người ủy viên chính trị
điều hành công việc, gần đây cấp trên thường xuyên kiểm tra, cho nên
lượng công việc cũng tương đối lớn.
Tới chủ nhật Lưu Vũ mới có thể được nghỉ ngơi, nhưng lúc anh thường nghỉ thì Từ Nhan lại không rảnh rỗi, nhiều khi đổi ca cho đồng nghiệp. Hai
người muốn kết hôn, cũng không thể không mua chút đồ, cho dù chỉ là đăng ký, nhưng ăn mừng thì vẫn nên có.
Ở bên ngoài, Lưu Vũ rất ít khi mặc quân trang, quân trang chỉ khi thi
hành nhiệm vụ mới mặc. ,D"Đ'L'Q"Đ! Quân nhân mặc quân trang ra ngoài,
trong nhiều phương diện thì khá bất tiện, dù sao quân trang cũng quá
chói mắt, sẽ khiến cho người khác dị nghị, chỉ có thể làm việc theo quy
củ, không hề tự do, cho nên mỗi lần đi ra ngoài anh đều mặc quần áo bình thường.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo bông, dù sao mùa đông ở thành phố N cũng
không ấm áp, mặc dù cơ thể anh cường tráng, nhưng cũng không thể chống
lại với thời tiết, cho nên mặc áo bông. Nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, mặc
một chiếc áo khoác nhung màu đỏ rượu, dưới đi giày bốt cao gót. Từ Nhan
vốn không quá cao, nhưng cũng 1m7, đi thêm đôi giày cao gót, thì sấp xỉ
bằng anh.
"Mệt không?" Lưu Vũ quan tâm hỏi.
Anh nhìn cô đi đôi giày cao gót mười phân, trong lòng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Gót giày cao như vậy, cô đi không mệt sao? Anh thật
bái phục sự dũng cảm của phụ nữ, vì xinh đẹp, có thể đi cà kheo, trong
mắt anh giày cao gót với cà kheo không khác nhau tí nào.
"Không mệt." chỉ là chân hơi đau chút xíu, nhưng câu phía sau dù thế nào cô cũng không nói ra, bằng không chỉ làm chuyện cười cho Lưu Vũ thôi.
“Nào, anh cõng em." Lưu Vũ dù sơ ý thế nào, cũng nhìn thấy chóp mũi cô rịn mồ hôi.
"Cái gì?" Từ Nhan trợn mắt.
"Anh nói anh cõng em, có gì kì lạ sao?" Lưu Vũ không hiểu nhìn cô.
Từ Nhan thu hồi vẻ mặt ngạc nhiên, nhưng vẫn âm thầm kinh ngạc, anh vừa
nói là cõng sao? Cô chưa bao giờ nghĩ đến, một người đàn ông nào dám
cõng cô trên đường, chỉ đươn giản vì cô mệt. Cô và anh mặc dù đã đính
hôn, nhưng dù sao nam nữ chỉ mới gặp nhau có hai lần, nếu như theo trình tự bình thường, hai người vẫn chỉ như người xa lạ, nhưng nếu muốn kết
hôn, sẽ phải bỏ qua sự dè dặt này.
Được anh cõng trên lưng, cầm trong tay giày cao gót của mình, nhìn ánh
mắt của người đi đường, cô cảm thấy tương đối thỏa mãn. Được một người
đàn ông cõng, mà người đàn ông đó sắp trở thành chồng mình, loại cảm
giác tự hào này không thể coi nhẹ. Mà một người đàn ông muốn cõng người
phụ nữ trên đường, với bản thân cần dũng khí rất lớn, nhưng trên mặt anh lại không có chút khó chịu, nhiều nhất cũng chỉ thấy đau lòng, lo lắng
cho cô, điều này khiến trong lòng cô thấy ấm áp, người đàn ông này thật
không tệ.
"Tiểu Nhan, cuối tuần chúng ta sẽ mời hội bạn học, đến lúc đó em đi với anh được không?" Vừa cõng, Lưu Vũ vừa hỏi cô.
"Cuối tuần lúc nào? Hình như em phải trực." Từ Nhan nghĩ, hội bạn học
nhất định sẽ tổ chức vào chủ nhật, lại vừa đúng lúc cô phải trực ban.
Lưu Vũ đứng lại, quay đầu lại nhìn cô, trong khi Từ Nhan đang cúi đầu
suy nghĩ, không để ý anh đang quay đầu lại, môi hai người cứ như vậy mà
chạm vào nhau.
Hai người cũng ngẩn ra, sau đỏ mặt đỏ như lửa đốt. Lưu Vũ ho khan một
tiếng, cố gắng lảng sang chuyện khác: "Hội bạn học mọi người đều dẫn
theo bạn gái, anh đến vợ chưa cưới cũng có rồi, nếu không đưa em tới, về tình về lý không thể cho qua." Miệng vô thức động, trong đầu tất cả đều là cảm giác khi nãy hai người chạm môi... Kích thích cảm xúc con người.
Từ Nhan mặt đỏ tới tận mang tai, cô thật không ngờ cô và anh vô tình hôn môi như thế, mặc dù đây không tính là hôn môi, nhưng chính là đụng chạm thân mật nhất của hai người. Cảm giác đụng chạm lành lạnh ban nãy,
khiến tim cô run rẩy không thôi.
"Được rồi, em sẽ nghĩ cách đổi ca trực với động nghiệp, chỉ là hội bạn
học này lời qua tiếng lại thật nhàm chán." Từ Nhan vùi đầu vào cổ anh,
thì thào nói.
Động tác vô ý nhất của cô, lại khiến cho hô hấp Lưu Vũ nặng hơn, nhịp tim anh đập thật nhanh, điên cuồng nhảy loạn.
Bình tĩnh, Lưu Vũ mày nhất định phải bình tĩnh, chẳng qua cô ấy chỉ vùi
đầu vào cổ mày thôi, không được có suy nghĩ lung tung. Nhưng hơi thở của cô vẫn cứ kích thích thần kinh của anh, làm anh cách nào cũng không
bình tâm lại được, cảnh hai người mới vô tình đụng chạm thân mật lại
xuất hiện trong đầu anh khiến mặt anh càng nóng.
"Để em xuống đây, tự em đi được." Từ Nhan bò xuống khỏi lưng anh, mang giày cao gót vào, cách xa anh một chút.
"Em làm sao vậy?" Lưu Vũ nghĩ là cô không thoải mái, đi tới dìu cô.
"Em đã nói rồi, tự em đi." Từ Nhan đỏ mặt gạt tay anh ra, vội vã bước đi trước.
Nhưng hình như ông trời cố ý chống đối cô, cô mới đi được hai bước, hai
chân đột nhiên vắt vào nhau, đau đớn dồn xuống chân, cô bị trẹo chân
rồi.
"Sao vậy?" Lưu Vũ vội vàng chạy tới, thấy cô đang đau đến nhíu mày.
"Chân của em . . . . . Đau quá." Từ Nhan không nghĩ tới trước mặt anh
lại lộ ra vẻ mặt dịu dàng như này, nhưng chân của cô thực sự rất đau.
Lưu Vũ ngồi xổm xuống đỡ lấy chân bị thương của cô, đã thấy cổ chân cô
sưng lên. Anh cũng sợ, không nói thêm câu nào trực tiếp cõng cô lên.
"Em không muốn ở trên lưng anh, tự em sẽ đi." Nhưng vừa mới đi được một
bước, cô cảm thấy tan nát cõi lòng, căn bản không bước đi nổi.
Lưu Vũ cau mày nói: "Bị thương còn cậy mạnh, anh cõng em thì thế nào? Em là vợ sắp cưới của anh! Bây giờ anh cõng em đi bệnh viện, nếu em không
muốn anh cõng trên lưng, thì anh liền bế em."
Cõng đã đủ mất thể diện, còn bế đi, Từ Nhan bị dọa mặt trắng bệch, vội vàng nói: "Được được, em để anh cõng."
Trong bệnh viện, Từ Nhan khổ sở ngồi trên ghế, khi bác sĩ nắm cổ chân thì cô đau đến kêu cha gọi mẹ.
"Nếu như em thấy đau quá, thì cắn vào tay anh." Lưu Vũ nhìn cô đau đớn thì tim anh cũng như bị dao khoét vậy
"Cô kiên nhẫn một chút." Bác sĩ nói xong, tay đè chặt chân của cô, vặn một cái thật kêu.
Từ Nhan đau đến muốn ngất đi, cắn mu bàn tay của Lưu Vũ, răng cũng cắn ngập thịt. Lưu Vũ chịu đau, không kêu dù chỉ một tiếng.
"Tốt lắm, xương khớp đã về vị trí cũ, cô để hở vết thương ra chút, mấy
ngày sau nhất định không được đụng đến nước lạnh, nhớ thoa thuốc đúng
giờ." Bác sĩ căn dặn, sau đó viết đơn thuốc.
Lấy thuốc, cõng cô trở về, Lưu Vũ nói: "Sau này đừng đi giày cao gót nữa."
"Tại sao không thể đi?" Từ Nhan hỏi ngược lại.
"Em xem mình một chút, bởi vì đi đôi giày rách này, chân cũng bị thương
thành ra như vậy, em còn dám mang?" Một sự tức giận Lưu Vũ không biết
lấy ở đâu, căm ghét giày cao gót này cực kì.
"Cái gì cũng không được đi? Giày cao gót là món đồ đẹp đẽ, phụ nữ đi nó cũng giống như quân nhân các anh mang súng vậy."
"Nhưng thứ này sẽ khiến em bị thương, nói gì thì nói anh cũng không thể để em đi nữa."
"Tại sao? Đừng nghĩ em muốn gả cho anh rồi, anh có thể ra lệnh cho em." Từ Nhan mạnh miệng nói.
"Hôm nay em dọa chết anh rồi, đồ cao như vậy, chân có thể không bị
thương sao? Sau này em phải thường xuyên đi giày thấp thôi, đừng khiến
mình bị thương, bây giờ em cũng không phải một người." Giọng nói của Lưu Vũ mặc dù rất cứng rắn, nhưng trong lời nói tràn đầy sự quan tâm lọt
vào tai cô, Từ Nhan đột nhiên im lặng.
Đã lâu không có ai quan tâm cô như vậy, cô nhỏ giọng than thở: "Ai mới
không phải một người? Em từ trước đến giờ vẫn là Từ Nhan, như cũ. . . . . ."
"Em lặp lại lời khi nãy một lần nữa?" Lưu Vũ quay đầu lại, lại thấy
khuôn mặt ngượng ngùng của Từ Nhan, anh cũng không thể phát điên nữa."Về sau đừng khiến người khác lo lắng như vậy, anh sẽ đau lòng." Anh thì
thào nói, thắt chặt vòng tay, lực nâng mông cô mạnh hơn.