Ánh mặt trời và bãi biển ở Hawai, thật sự là thiên đường nhân gian.
Ăn xong bữa sáng trong yên lặng, bọn họ trở về phòng thay quần áo, sau đó anh dẫn cô tới bãi biển.
Cô biết nơi này sóng biển vừa phải, hơn nữa tốc độ gió ổn định, là nơi tốt nhất để học lướt sóng, cho nên ở trên biển có không ít người cầm ván lướt sóng đi đến.
Nhìn mọi người ai cũng vui vẻ, tay chân cô cũng có chút rộn rạo, tuy khi bị ngã xuống biển có chút đau, nhưng cô vẫn rất muốn dẫm lên tấm ván lướt sóng kia, tưởng tượng chính mình có một ngày có thể lướt sóng thành thạo.
Long Tuyền đem những đồ quan trọng gửi lại, vốn là anh định mua hai tấm ván lướt sóng, nhưng lại bị cô bác bỏ.
Cô nói, cũng không thường xuyên dùng, mua gì cho lãng phí, cho nên cô liền vào cửa hàng thuê hai tấm ván lướt sóng, còn thành thạo trả giá với chủ cửa hàng.
Cô không phát hiện ra, mức độ quen thuộc của cô không giống với người lần đầu đến Hawai, cho nên, Long Tuyền lập tức phát hiện ra cô nói lần đầu tới Hawai là lừa anh.
Nhưng anh không vạch trần ra mà chỉ là tìm một bóng cây ngồi xuống, đưa kem chống nắng cho cô, "Xoa một chút đi, nếu không phơi nắng nhiều sẽ khiến da em bị cháy nắng." Anh không muốn vì cô chơi quá nhiều mà làm tổn thương làn da mềm mại kia.
"Được." Nhu thuận nhận lấy, Lôi Kỳ Nhi cởi áo sơ mi cùng quần đùi, lộ ra bộ bikini màu xanh bên trong.
Hô hấp của Long Tuyền chững lại một lát, bị cảnh đẹp trước mắt mê hoặc.
Cô có làn da trắng mịn, bộ bikini màu xanh càng khiến cô thêm nổi bật.
Anh phảng phất thấy ngứa tay, muốn đụng vào làn da của cô, dùng đầu ngón tay cảm nhận sự mềm mại của nó.
Tiếng huýt sáo ngả ngớn khiến anh tỉnh lại, anh nhìn vể hướng phát ra âm thanh, là mấy thanh niên mỹ không biết sống chết.
Những đôi mắt gian xảo nheo lại, nhìn chằm chằm cơ thể tuyệt mỹ của bà xã anh.
Anh hung ác trừng mắt nhìn qua, ánh mắt lạnh như băng khiến lòng người lạnh ngắt, mấy thanh niên kia cảm nhận được ánh mắt của anh, vội vàng chạy mất, cũng không dám nhìn tiếp.
Quay đầu lại, thấy cô đã bôi xong đằng trước, đang cố gắng bôi sau lưng, nhưng là thử vài lần, do tay ngắn nên không với tới.
Anh cầm lấy kem chống nắng trong tay cô, đổ ra tay, định giúp cô bôi sau lưng.
Nhưng khi tầm mắt nhìn thấy phần lưng của cô, thấy trên phần lưng trắng chỉ có mỗi phần dây buộc, không khỏi rên nhẹ trong lòng, ông trời, anh thật sự sắp phát điên.
Anh cố gắng kiềm chế chính mình, không cho chính mình kéo phần dây buộc kia, anh không muốn dọa đến cô, nhưng lại cảm thấy chính mình sắp không chịu được sự dày vò này nữa rồi.
Không thấy anh có cử động gì, cô không biết làm sao cũng ngồi yên không động, lại không dám quay đầu lại.
Vừa rồi sắc mặt không tốt cầm lấy kem chống nắng trong tay cô, phút chốc kia, cô thật sự bị dọa, hơn nữa, sắc mặt anh u ám giống như muốn đem người ta xẻ ra.
Cô không dám lộn xộn, cũng không dám mở miệng hỏi, chỉ có thể thẳng lưng ngồi.
Giống như qua cả thế kỷ, bàn tay của anh rốt cuộc đặt lên lưng cô, lướt trên lưng cô, mới đầu, cô thở nhẹ ra, cho rằng anh chỉ đơn thuần là bôi kem chống nắng thay cô.
Nhưng mà tay của anh để trên lưng cô đã lâu, hơn nữa còn nhẹ nhàng vuốt ve, khiến cô nổi da gà cả người.
Anh, anh không phải là muốn làm ngay tại nơi đông người này chứ? Nhưng mà cô tuyệt đối không muốn bị người khác nhìn thấy, trở thành nữ chính trong xuân cung đâu...
Không đúng, không đúng, phải nói là, bây giờ cô còn không nghĩ muốn cùng anh làm chuyện đó trên giường nha.
Nhưng kỳ lạ là, cô không đẩy anh ra, cũng không có suy nghĩ muốn đẩy anh ra.
Bàn tay của anh đột nhiên chuyển tới bụng của cô, nhẹ nhàng xoa ở đó.
Cô vội vàng cắn môi, không cho chính mình phát ra bất kỳ tiếng gì hay tiếng rên nào, cô không biết phần da ở bụng dưới của mình lại mẫn cảm đến như vậy, anh mới chỉ nhẹ nhàng xoa vài vòng mà thôi, hai chân của cô đã nhũn sắp không chịu được.
Ngay sau đó, cô nhận thấy tay của anh đang có xu thế đi lên, cô cầm lấy tay của anh, ngăn lại hành động quá phận này.
Cô cảm thấy cơ thể anh cứng lại, nhưng đã ngừng lại hành động kia.
"Thật xin lỗi." Sau một lúc khá lâu, giọng nói khàn khàn của anh vang lên bên tai của cô.
Hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai cô, khiến hai gò má của cô càng thêm đỏ, "Không, không sao..." Giọng nói của cô có phần không rõ, hô hấp có chút dồn dập.
Anh thu tay về, cởi áo phông trên người ra, mặc lên người cô, "Mặc." Lần này, không phải là hỏi, anh trực tiếp ra lệnh.
Cô cúi đầu nhìn bản thân, áo của anh mặc trên người cô, vạt áo vừa dài đến đùi, vẫn lộ ra đôi chân dài, nhưng so với bikini thì tốt hơn nhiều.
Cô hẳn là nên kháng nghị, không ai ở bãi biển Hawai mà lại mặc thế này, nhưng cô hiểu rõ, nếu như cô mặc bộ đồ bơi kia, khả năng một phút sau bọn họ sẽ trở lại phòng.
Ít nhất, sau chuyện vừa rồi, cô không cho rằng bản thân còn thể kháng cự được anh, cực kỳ rõ ràng, cơ thể của cô đã sớm tiếp nhận anh.
Quả nhiên, không chỉ có đàn ông mê luyến cơ thể phụ nữ, phụ nữ cũng thế, nhất là người kia có cơ thể hoàn mỹ khiến người khác phải đỏ mặt.
Haizz... Đây là phản ứng do hai mấy năm qua chưa từng đụng vào đàn ông sao? Đói khát giống như sắc quỷ, vừa nhìn thấy vẻ đẹp của người đàn ông bên cạnh, sẽ nhịn không được mà phát tình, cũng không quan tâm đến có tình cảm hay không liền tiếp nhận anh.
"Xong chưa?" Anh đưa lưng về phía cô, không quay đầu lại nhìn, sợ chính mình nhìn thêm lần nữa lại không khống chế được.
Bỏ đi những suy nghĩ miên man, "Ừm, xong rồi." Cô trả lời, đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ, mặt cô vô cùng nóng, nhất định là đỏ đi?
Đưa mắt nhìn anh nâng lên hai tấm ván lướt sóng, đi về phía biển, cô vội vàng đi theo, thật cẩn thận đi sát sau lưng anh.
Cô đi xuống cho đến khi nước biển ngang eo của cô thì dừng lại, nước biển mát lạnh khiến dục vọng của anh lui đi, anh mới xoay người, đặt tấm ván lên mặt nước, sau đó để cho cô nằm trên mặt ván.
Cái này thì OK, chỉ nằm trên mặt ván thì cô không có vấn đề gì, có thể tự do nằm úp sấp trên đó mà đi ra giữa.
Anh cũng nằm úp sấp trên ván, cùng cô đi ra, tiếp đến, một cơn sóng vỗ tới, cô tránh không kịp, bị sóng biển bao phủ lên, khi cô vừa rơi vào nước anh nhanh chóng ôm lấy vai cô, nâng cô lên khỏi mặt nước.
Người đàn ông này vẫn rất cẩn thận bảo vệ cô, biết điều này, cô không hề có một chút e ngại nào nữa.
"Không sao chứ?" Anh hỏi, thấy cô không bị sặc nước biển, anh nhẹ nhàng thở ra, "Còn muốn tiếp tục sao?"
"Em muốn!" Cô cũng không bị sóng lớn đánh bại, rơi xuống nước càng làm khơi dậy ý chí chiến đấu của cô, cô nhất định phải học lướt sóng!
Ý chí chiến đấu lóe lên trong mắt cô, khiến khóe môi anh hơi nhếch lên, ánh mắt này khiến anh nhớ mãi nhiều năm không quên.
"Như vậy, chúng ta bắt đầu!" Cô muốn học, anh nhất định sẽ dạy cô, "Phải nói trước, anh rất nghiêm khắc."
"Em không sợ!" Tóm lại, cô nhất định muốn học được đứng trên tấm ván lướt sóng, theo gió vượt sóng!
"Thế thì, bắt đầu."
Không biết là do Long Tuyền dạy tốt, hay là dây thần kinh vận động kia trong người cô bỗng nhiên hiện ra, Lôi Kỳ Nhi có thể đứng vứng trên ván hơn năm phút đồng hồ, điều này khiến cô cười mãi không thôi.
Đứng trên ván, lướt trên mặt biển, niềm sảng khoái kia khiến cô kêu lên, chẳng qua ngay sau đó, cô liền gặp một cơn sóng lớn, cắt đứt tiếng hô của cô, cũng khiến cho cô trở thành chó rơi xuống nước.
Giống vài lần rơi xuống nước trước, Long Tuyền rất nhanh vớt được cô lên, không để cho cô bị sặc nước hoặc là bị ngâm lâu trong nước.
"Em không sao." Cô lắc đầu, nói với anh, muốn anh yên tâm.
Người này, thật sự bảo vệ cô rất chu đáo, tuyệt đối không để cô bị thương.
Được cẩn thận che chở, cảm giác như công chúa được người nâng trong tay, trên đời không mấy người phụ nữ kháng cự được cảm giác này.
Nàng cảm nhận được, chính mình dần dần không còn bài xích chuyện có chồng nữa.
"Vẫn muốn tiếp tục sao?" Anh hỏi, đau lòng cô phơi nắng khiến làn da ửng đỏ lên.
Thấy mình chơi cũng đã lâu, cơ thể đã có chút mỏi, Lôi Kỳ Nhi lắc đầu, "Em muốn nghỉ ngơi một chút."
"Em lên trước đi, anh đi nhặt ván lên." Nói xong, anh bơi về phía tấm ván bị sóng đánh trôi.
Cô nghe lời đi lên bờ trước, ngồi trong bóng mát chờ anh, không lâu sau, anh cầm theo hai tấm ván đi lên.
Trong giây phút đó, cô giống như ngốc ra nhìn theo anh, thì ra, đàn ông cũng gợi cảm như vậy.
Dáng người của anh rất tốt, cái này cô đã sớm biết, chẳng qua là cô không ngờ tới, khi anh đi lên khỏi mặt nước, từng bước đi về phía cô, ánh mặt trời chiếu rõ những giọt nước chảy xuống trước ngực anh, cơ bắp ở bụng dưới, biến mất nơi quần bơi của anh, cảnh tượng kia, mê hoặc cô.
Cô không có biện pháp dời đi tầm mắt của mình, chỉ có thể nhìn theo những giọt nước kia, nhìn chẳm chằm cơ thể anh.
Thậm chí, nhìn cơ thể anh, cô bắt đầu thấy miệng khô lưỡi đắng, sinh ra một cảm giác muốn liếm đi những giọt nước đó...
Ý thức được mình đang suy nghĩ gì, cô uể oải phát hiện, chính mình vươn đầu lưỡi, liếm cánh môi khô, cô kích động thu hồi đầu lưỡi, may mắn, lúc anh trở về không nhìn thấy hành động quái dị của cô.
"Nóng lắm sao?" Thấy hai gò má cô đỏ bừng, Long Tuyền không khỏi nhíu mày, có chút lo lắng hỏi.
Bởi vì xấu hổ và bị những tưởng tượng kia kích thích, khi đối mặt với anh, cô nói chuyện có chút lắp bắp, "Vẫn, vẫn tốt, không quá nóng."
Nhưng cô không ngờ, cô nói lắp lại khiến anh hiểu lầm, anh cho rằng, sau lần lướt sóng này, trước mặt anh hẳn là cô không nên câu nệ như thế.
Vừa rồi anh thấy cô tươi cười rạng rỡ như vậy, anh thật sự cho rằng, quan hệ giữa hai người đã tiến thêm một bước lớn, ít nhất, khi đối mặt với anh cô không còn khẩn trương nữa.
Không ngờ cô vẫn không quen ở cạnh anh.
Hai mắt trầm xuống, anh đưa bình nước cho cô, "Uống nước đi, chắc sẽ đỡ hơn."
"Cảm ơn." Cầm lấy bình nước, uống vài ngụm, dùng nước lạnh để dập tắt những ảo tưởng không nên có.
Thấy cô không tự nhiên uống nhiều nước như vậy, anh đứng lên, quyết định không để cho tâm trạng mất mát của mình ảnh hưởng đến cô, "Em đợi ở chỗ này, anh đi chơi vài vòng." Khi nào tâm trạng bình thường lại, sẽ trở lại cạnh cô.
Anh vẫn còn chưa mệt? Thể lực của anh thật là tốt.
Khẩn trương nhìn theo bóng lưng cường tráng, nhìn xem, thật có cảm giác an toàn, thân hình ở trong nước vô cùng lưu loát, vô cùng đẹp.
Nói tóm lại, anh là một người đàn ông cực kỳ hấp dẫn, mà anh là chồng của cô.
Không hiểu vì sao, tâm trạng của cô đột nhiên rất tốt, rất muốn cười lớn.