Cưới Cô Vợ Non Nớt

Chương 6



Không muốn bất động trên giường nữa, cô chậm chạp gắng gượng đứng dậy, đi từ từ tới phòng tắm, nhìn kĩ cô gái có sắc mặt nhợt nhạt trong gương, trời ạ, cô gái giống như oan hồn kia thật sự là cô sao?

Trợn mắt nhìn mình trong gương. Lôi Kỳ Nhi không biết phải làm thế nào, than nhẹ thành tiếng.

Quả nhiên không giống mình, một người đàn ông cứ thay đổi cô như thế, thật sự làm cô không dám tin.

"Lôi Kỳ Nhi, đừng suy sụp nữa. Đừng để tên đàn ông đáng giận kia làm đau lòng, mày phải trở về cô gái phóng khoáng trước kia, trở lại với cuộc sống mà mày thích. Không được chán chường nữa, biết không?" Cô nghiêm nghị nói với chính mình, rồi sau đó vội vã rửa mặt, đeo đồ trang sức trang nhã, thay quần áo định ra khỏi phòng.

Như những đại gia đình khác. Vợ chồng nhà họ Long thường cùng nhau du ngoạn khắp nơi để bù đắp lại sự tiếc nuối lúc còn trẻ không thể giờ giờ phút phút ở bên nhau. Mà năm anh trai em gái nhà họ Long đều có cuộc sống của riêng mình nên không phải lúc nào cũng có thể gặp nhau trên bàn ăn.

Vì vậy khi Long Tuyền biến mất một tuần. Cô đã tạo thành thói quen một mình dùng cơm trên cái bàn to như vậy, chỉ là không biết tại sao hôm nay không khí lại khác thường, thường ngày không có ai trên bàn ăn thế mà bây giờ lại có Long phu nhân và Long Hồ ngồi cùng.

"A, chị dâu, chào buổi sáng!" Em gái Long Hồ vừa thấy cô, hớn hở chào hỏi, giống như tình cảm hai bọn họ vô cùng tốt vậy.

"Buổi sáng tốt lành, mẹ, em Hồ." Cô định chào hỏi xong thì đi làm luôn, tới tiệm thì nhờ bé trợ lý giúp mình đi mua bữa sáng.

Chỉ vì tới hôm nay cô vẫn không có thói quen đối mặt với người của nhà họ Long. Hơn nữa cô là cô gái Long Tuyền “mua” về, điều này làm cho cô cảm thấy rất không tự nhiên.

"Kỳ Nhi, ăn sáng chưa?" Long phu nhân nói ra một câu hỏi dịu dàng, nhìn cô con dâu nhút nhát kia làm bà quyết định phải phá vỡ sự bế tắc khó chịu này.

Khó khăn lắm mới đợi đến khi thằng con cả cưới vợ về, sao bà có thể không mừng rỡ như điên, vỗ về đứa con dâu làm người ta đau đến tận trong lòng cơ chứ?

Chỉ là, bà có thể cảm nhận được cô con dâu này, hình như không vui lắm.

"Dạ, con. . . . . ."

"Thiếu phu nhân vừa mới xuống, còn chưa ăn sáng." Quản gia xuất quỷ nhập thần đột nhiên xuất hiện đúng lúc cô còn chưa kịp phun ra lời nói dối.

Để một phần bữa sáng đơn giản ở trước mặt Lôi Kỳ Nhi "Thiếu phu nhân, xin từ từ dùng bữa."

Ngài quản gia, ngài thật sự làm quá đúng chức trách rồi. . . . . ."Cám ơn." Không thể làm gì khác, cô nhẹ giọng nói cám ơn.

Nhìn chằm chằm bữa sáng trước mặt thật lâu, Lôi Kỳ Nhi mới từ từ cầm đồ lên ăn, cắt một phần nhỏ bánh mì nướng bỏ vào trong miệng.

"Chị dâu chị dâu." Nhận được ánh mắt ám hiệu của mẹ, Long Hồ làm nũng gọi cô, câu sau của cô bé gây được sự chú ý của cô "Chị dâu, gần đây em rất muốn đổi sang một loại tạo hình mới, nhưng không biết nên làm như thế nào cả, chị có thể cho em chút ý kiến được không, " Xuống tay từ mảng chị dâu quen thuộc nhất, sẽ làm chị ấy tự nhiên một chút.

"À." Vừa nghe đến đề tài mình am hiểu, Lôi Kỳ Nhi nhìn kĩ Long Hồ. Chuyên nghiệp cho ý kiến "Dáng người em rất đẹp, cho nên có rất nhiều loại tạo hình hợp với em. Nếu không ngại em có thể thử uốn tóc một chút, sau đó đính hạt kim màu cà phê. Sẽ rất thích hợp với em."

"Có thật không, em thật sự rất thích hợp với màu vàng kim ư, em còn tưởng rằng mình không có huyết thống của người ngoại quốc, nhuộm màu vàng kim sẽ trông kì quặc chứ." Bám lấy người Lôi Kỳ Nhi, Long Hồ giống như cô gái nhỏ tìm được tri kỷ. Rủ rỉ rù rì nói không ngừng.

"Không đâu. Em rất thích hợp với màu vàng kim. Hơn nữa da em rất trắng. Nhớ là nên chọn màu vàng lợt, nếu không sẽ giống như cỏ khô mọc ngang vậy." Long Hồ này đúng là rất biết cách để người ta thả lỏng cảnh giác.

Lôi Kỳ Nhi không khờ. Cho nên phát hiện ra Long Hồ cùng Long phu nhân đang cố gắng làm quen với mình.

Nhưng, sự bất an trong cô vẫn còn.

“Chị dâu này, em có thể tới tiệm của chị làm không? Em vẫn luôn muốn đi vào tiệm của chị làm tạo hình đấy, nhưng tiệm của chị khó hẹn trước quá. . . . . ." Long Hồ tiếp tục nói "Hôm nay chị có bận lắm không?"

"Hôm nay. . . . . ." Suy nghĩ một chút, Lôi Kỳ Nhi nở nụ cười áy náy "Thật xin lỗi, hôm nay chị có bốn lịch hẹn trước. Hôm nào em thật sự rảnh chị sẽ tạo mẫu riêng cho một mình em, thế nào."

"Bốn lịch hẹn trước?" Long Hồ không dám tin nhỏ giọng hô thành tiếng, vậy sẽ mệt chết người ta."Không vất vả sao?"

"Cũng không có gì. Trước kia còn có nhiều hơn." Bị vẻ mặt khoa trương của Long Hồ chọc cười. Lôi Kỳ Nhi khẽ nhấp một ngụm nước cam, giải thích.

"Kỳ Nhi, nếu như quá vất vả, đừng nên cậy mạnh" Nghe thấy cô con dâu nhỏ bé kia thế mà không muốn sống cứ liều mình làm công việc đó, Long phu nhân nhất thời đau lòng.

"Mẹ, con không hề mệt mỏi. Hơn nữa con rất yêu công việc này." Từ nhỏ cô đã thích thiết kế một kiểu tóc thích hợp cho những người bên cạnh mình. Cho nên cô mới lựa chọn công việc là một nhà tạo mẫu tóc.

"Con thích là tốt rồi." Long phu nhân cũng không ép cô, ép nó bỏ công việc yêu thích, đây chính là hành động ác độc của mẹ chồng, mà bà cũng sẽ không làm ra loại chuyện như vậy.

Lôi Kỳ Nhi cảm kích cười với bà một tiếng, may mắn mình có một bà mẹ chồng không kìm hãm mình.

"Đúng rồi Kỳ Nhi, lần trước con và Long Tuyền về nhà mẹ đẻ đúng không. Bên thông gia có khỏe không?"

Không ngờ Long phu nhân lại đột nhiên nói về đề tài này. Nụ cười trên môi Lôi Kỳ Nhi cứng đờ. Cô không muốn nói với bà rằng Long Tuyền không trở về cùng với cô. Nhưng cô cũng không muốn nói dối.

"Sao vậy?" Nhạy bén nhận ra vẻ mặt kì lạ của con dâu, chân mày Long phu nhân nhíu lại.

"Thật ra, Long Tuyền, anh ấy. . . . . . bận ." Một lát sau, cô chọn một câu trả lời đơn giản mà cũng không quá thẳng thừng.

"Ý của con là, ngày đó Long Tuyền không về cùng với con." Sau khi kết hôn, lần đầu vợ về nhà mẹ đẻ, làm chồng mà lại không về cùng, chuyện này là sao đây?

"Là vì. . . . . . anh ấy rất bận." Lôi Kỳ Nhi rất muốn giải thích thay anh, nhưng nhớ lại bóng lưng đến rồi đi vội vàng kia, tim của cô rất đau xót.

Nhìn thấy con dâu hồn bay phách lạc, Long phu nhân gọi quản gia tới, hỏi rõ chuyện từ đầu tới đuôi.

Thì ra không chỉ có con trai cả đến rồi đi vội vàng, không ngủ ở nhà, không có thời gian ở cùng với Kỳ Nhi, mà đến ngay cả đứa con thứ hai Long Tĩnh cũng đã một tuần rồi chưa về lại nhà.

Hai đứa con trai cả tuần rồi chưa về nhà, đối với bà mà nói cũng không phải là chuyện gì mới mẻ, lông mày bà cũng không hề nhích một chút, nhưng đối với Lôi Kỳ Nhi mới gả vào nhà họ Long thì đó lại là một chuyện khác.

Bà rất rõ ràng, Long Tuyền thân là con trai cả. Vì chuyện trong công ty mà bận tối mày tối mặt là tất nhiên, nhưng tốt xấu gì Kỳ Nhi cũng là cô vợ mà nó hao hết tâm tư mới cưới được về, hiện tại cưới người ta về rồi, lại để người ta ở nhà một mình không gặp cũng không hỏi, cái thằng con chết bầm này. Có phải ngứa da rồi không hả.

Nhưng mà trước khi dạy dỗ nó, phải nghĩ biện pháp đưa vợ tới cạnh nó đã, để cho vợ chồng son bọn nó có cơ hội bồi dưỡng tình cảm một chút, thuận tiện ám chỉ luôn cái thằng con chết bầm này, bằng không con dâu này mà chạy mất, đến lúc đó tới phiên bà khóc không ra nước mắt.

"Tiểu Hồ, không phải hôm nay con muốn tới công ty một chuyến sao?" Long phu nhân hếch mày. Bỗng dưng nói với cô con gái nhỏ như thế.

Rõ ràng hôm nay mình được nghỉ phép, vốn không phải tới Long thị, nhưng Long Hồ ăn ý vô cùng với mẹ mình nên lập tức biết mẹ muốn làm chuyện gì rồi "Đúng rồi, con ăn sáng xong thì nên tới đó thôi. Chị dâu, hẳn là chị chưa tới thăm quan văn phòng của anh cả đúng không?"

"Ừ, đúng vậy." Không hiểu tại sao con bé lại hỏi chuyện này, Lôi Kỳ Nhi đáp một tiếng. Rồi sau đó cụp mắt, im lặng giải quyết bữa ăn sáng của mình.

"Như vậy con đợi tiểu Hồ đi cùng đi, mẹ có chút đồ muốn con đưa cho Long Tuyền hộ mẹ." Long phu nhân cười khanh khách ném ra một trái bomb.

Cái gì, "Cái đó. . . . . . Hôm nay con hơi bận. Con nghĩ vẫn nên. . . . . ." Lần sau đi.

Không cho cô có cơ hội cự tuyệt, Long phu nhân nhíu đầu lông mày đẹp đẽ lại: "Có phải là con không muốn giúp mẹ?"

Đây là tội danh cực kì lớn, cho dù lá gan cô cực kì lớn, thì cũng không chống nổi cái lời trách móc này "Không phải vậy, con rất vui lòng."

"Vậy làm phiền con nhé." Gian kế thực hiện được, Long phu nhân lộ ra một nụ cười rất hài lòng, cũng ném sang bên chỗ con gái mình một nụ cười.

Rõ ràng chính là gây khó dễ mà.

“Không đâu" Nhiều lắm là bị Jenny oanh tạc cộng thêm ngày mai bị chỉnh tới chết mà thôi. Cô im lặng than nhẹ trong lòng.

Đi theo Long Hồ đi vào công ty Long thị, có không ít người nhận ra thân phận của các cô, họ đều cung kính mà khom người chào.

Bị hành động của bọn họ dọa cho hết hồn, cho dù là Lôi thị thì các nhân viên cũng không làm lễ lớn như thế với cô. Cho nên Lôi Kỳ Nhi chỉ có thể đáp lại họ từng nụ cười cứng ngắc, sau đó vội bước theo chân Long Hồ đi về phía phòng làm việc của Long Tuyền.

Long Tuyền. . . . . . Vừa nghĩ tới sẽ gặp lại anh, cô không khỏi khẽ cắn môi.

Anh ấy thật nhẫn tâm. Vứt cô ở trong nhà chẳng thèm quan tâm suốt một tuần. Nhưng điều đáng ghét chính là cô rất nhớ anh.

Thân thể quen thuộc kia. Thậm chí lúc nửa đêm tỉnh lại, bởi vì không cảm thấy nhiệt độ trên người anh mà thấy lạnh lẽo, thật lâu không cách nào ngủ được. Chỉ có thể ngây ngốc nhìn tấm ảnh hai người chụp chung vào đêm cuối cùng ở Hawai.

Đáng ghét, anh đáng ghét như thế, cô lại còn nhớ anh, cô đúng là ngu đến mức không có thuốc nào cứu được nữa, đáng đời bị hành hạ thế này lắm!

Thôi! Đưa đồ mẹ nhờ cho anh thôi, cô bước đi.

Cô không muốn ở lại gặp anh đâu, nhưng vẫn cứ nghĩ sao anh có thể nhẫn tâm đối xử với mình như thế được, nghĩ tới mình rốt cuộc ngu ngốc nhà quê như vậy, đúng là ngu ngốc mà.

Đi theo Long Hồ, cô mải im lặng suy nghĩ cho nên không phát hiện ra hai người đi tới một nơi không có bóng người, ở nơi này không có gì cả, ở cuối có hai cánh cửa giống như là cửa thang máy vậy, bốn phía đến ngay cả nửa bóng người cũng không có, yên tĩnh tới kỳ lạ.

"Chị dâu. Em nghĩ là anh ba có đưa dấu tay của chị vào trong máy vi tính." Long Hồ hoàn toàn không bị bầu không khí yên tĩnh tới mức kỳ lạ này ảnh hưởng, nở nụ cười ngọt ngào với cô.

"Dấu tay gì cơ?" Cô không hiểu.

"Ủa, anh cả chưa nói với chị hả?" Vì trên mặt cô ngoài mê mang chỉ có mê mang. Long Hồ không cho rằng anh cả đã nói với cô.

Hay là chị dâu quên nhỉ? Long Hồ suy nghĩ một chút "Không sao, em nói lại là được. Về sau khi chị tới đây, chỉ cần đặt tay ở chỗ này, là được rồi."Cô đưa tay nhấn lên vách tường bên cạnh, một tiếng vang lạ lùng vang lên, hai cánh cửa bằng thép vốn đóng chặt từ từ rộng mở.

Lôi Kỳ Nhi kinh ngạc nhìn cánh cửa bằng thép rộng mở trước mắt.

"Chị dâu, đây là thang máy chuyên dụng đi tổng đàn Long Môn đó!" Long Hồ kéo cô đi vào thang máy, vừa giải thích với cô, vừa ấn số xuống tầng năm phòng làm việc của anh cả và anh hai."

Tổng đàn Long Môn, tầng thứ năm dưới lòng đất? Rốt cuộc Long Hồ đang nói cái gì, vì sao một chữ cô cũng không hiểu?

"Chị dâu?" Nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Lôi Kỳ Nhi. Long Hồ duỗi ngón tay mò mạch đập của cô, không có gì khác thường, chỉ đơn giản là bị hù sợ mà thôi.

Giọng nói khẽ run "Tiểu Hồ, em nói Long Môn. . . . . . Là Long Môn nào vậy?" Là cái tổ chức cổ xưa làm hai giới hắc bạch nghe tiếng mà biến sắc, kiêng dè không thôi trong lời đồn đó ư?

"Chị dâu. Chị đang nói gì thế, Long Môn cũng chỉ có một, không phải sao?" Thấy bộ dạng của cô, bỗng nhiên Long Hồ có một dự cảm, giống như mình đã làm một chuyện cực kì sai lầm.

Lôi Kỳ Nhi lặng người đứng tại chỗ, không dám tin nhìn chằm chằm Long Hồ. Long Tuyền là người của Long Môn!

Tuy cùng họ, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng công ty Long thị lại có quan hệ với Long Môn. Thử hỏi có ai sẽ nghĩ được cơ chứ.

Một công ty vượt trên quốc gia nổi tiếng toàn cầu, lại có liên quan tới tổ chức cổ xưa hùng mạnh và thần bí đó,

"Long Tuyền đang ở trong Long Môn. Vậy vai trò của anh ta là cái gì?" Cô thì thầm với sàn đất. Giọng nói nhỏ tới mức chỉ cần cô dùng lực, câu đó sẽ biến mất vậy.

"Cái đó. . . . . . Anh cả, anh ấy. . . . . . Anh ấy. . . . . ." Cảm nhận được sự khác thường của cô, Long Hồ không biết nên lấy cớ gì để mình thoát khỏi vấn đề này.

"Thân là Tổng giám đốc công ty Long thị, như vậy vai trò anh ta nắm giữ trong Long Môn, cũng không thấp chứ?" Hơi nhếch môi, Lôi Kỳ Nhi hỏi.

"Thật ra thì, thật ra thì. . . . . ." Trời ạ, cô tuyệt đối không ngờ rằng, anh cả gạt chị dâu những chuyện có liên quan tới Long Môn.

Nếu cô biết, cô nhất định sẽ không mang chị dâu tới! Hu hu. . . . . . Liệu lát nữa anh cả có mang cô ra chém rồi ném xuống biển làm mồi cho cá không đây?

Không nhìn thấy bộ dạng bi thảm như trời sắp sập xuống của Long Hồ, Lôi Kỳ Nhi lắc đầu một cái, khẽ cười, chỉ là, trong tiếng cười kia không có vui vẻ, ngược lại có thật nhiều chua xót.

Ở trong lòng Long Tuyền, quả nhiên cô chỉ là một cô vợ mới mua về mà thôi, có đúng không? Nếu không. Tại sao cái gì anh cũng không nói cho cô biết, cái gì cũng gạt cô, cô không đáng giá để anh đối đãi chân thành ư? Cô không đáng giá ư?

"Chị dâu, chị làm sao vậy?" Thấy cô lung lay như có vẻ sắp đổ xuống, Long Hồ kinh hoảng đỡ cô. Ban nãy bắt mạch cho chị ấy, đâu có phát hiện vấn đề gì đâu!

Lúc này, hai cánh cửa bằng thép chậm rãi mở ra, Lôi Kỳ Nhi ngước mắt nhìn về phía ngoài cửa, người đàn ông mua cô về đang đứng ở đó.

"Anh cả?" Long Hồ cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía ngoài cửa, kêu thành tiếng, chỉ vì dáng vẻ mệt mỏi của đối phương.

"Tiểu Hồ, anh cần nói chuyện với chị dâu em một lát." Tầm mắt của Long Tuyền chỉ đặt ở trên người cô gái đang có sắc mặt nhợt nhạt kia.

Long Hồ gật đầu, đẩy Lôi Kỳ Nhi không hề giãy giụa lấy một cái vào trong ngực của anh, rồi sau đó anh xoay người ôm lấy người trong ngực đi vào phòng làm việc của mình. Đóng cửa lại, cũng khóa luôn.

Cho dù vào phòng làm việc, hai cánh tay của anh vẫn ôm cô thật chặt, để cho giữa hai người không có một khe hở nào.

Chỉ mới một tuần thôi, anh đã nhớ cô tới phát điên rồi! Nhưng anh phải nhịn, phải mau sớm giải quyết những kẻ có ý đồ làm hại Long Tĩnh.

Anh quá rõ ràng sức ảnh hưởng của cô với anh. Ví như lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh không cách nào khống chế mình ở lại bên cạnh cô, cho nên anh ép mình không thể trở lại bên cạnh cô, không được nhớ cô.

Một tuần dài giống như là cả đời người, hôm nay cô đang ở trong ngực mình, cảm giác kia tuyệt vời như đang mơ, rồi lại không chân thực như thế.

Mặc cho nhiệt độ nóng rực của anh bao quanh mình, Lôi Kỳ Nhi lẳng lặng để anh ôm một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu lên. Hờ hững, nhẹ nhàng hỏi "Anh rốt cuộc là ai?"

Anh cúi đầu, nhìn vào đôi mắt nhiễm đầy đau thương kia, anh biết, mình không thể lừa cô nữa.

Thông minh như cô, phút chốc đi vào tổng đàn đã hiểu rõ tất cả "Long Tuyền. Tổng giám đốc công ty Long thị, cũng là Môn chủ đương nhiệm của Long Môn."

Anh. Là Môn chủ đương nhiệm của Long Môn, cho nên, chồng của cô. Cũng không phải một nhà kinh tế bình thường, mà là Môn chủ của một thế lực kinh tế có thể thao túng thế giới. Có mạng lưới khoa học công nghệ lợi hại nhất toàn cầu, hơn nữa còn là nhân tài đứng đầu vì những gì đã cống hiến cho Long Môn.

Cảm thụ nhiệt độ cơ thể anh, lòng của cô rất lạnh, thật lạnh.

Anh cố ý gạt cô. Anh không để cho cô biết những chuyện có liên quan tới Long Môn, chính là vì sợ cô xảy ra chuyện gì sẽ nguy hại tới Long Môn, hay là sợ cô sẽ bán đứng Long Môn? Nghi ngờ chồng chất, khiến lòng cô càng lạnh lẽo.

Nhưng mà, một nghi vấn khác hiện trong đầu cô. Khiến cô càng thêm sợ hãi "Anh. . . . . . Là anh ra tay quấy nhiễu công ty của ba?" Giọng cô run rẩy, cả người cũng run rẩy.

Ba ở trong giới kinh doanh đã mấy chục năm, thành thạo lăn lộn trong thương trường. Thực lực của ba quá rõ ràng, nhưng công ty Lôi thị đột nhiên truyền tin xấu tiền vốn không đủ, đây không phải là điều mà ba có thể dễ dàng mắc phải.

Mà sự xuất hiện của anh, sự giúp đỡ của anh cùng với yêu cầu của anh, lại trùng hợp rất không bình thường. Cô không có cách nào bỏ cái suy nghĩ đó xuống. Nhưng từ tận đáy lòng, cô lại mâu thuẫn hi vọng anh mở miệng phủ nhận tất cả.

"Là anh ư?" Tay cô siết chặt áo anh, vừa sợ vừa e ngại câu trả lời kế tiếp của anh.

Hãy nói với cô là không phải đi, chỉ cần anh nói một tiếng không, cô sẽ tin anh, cho nên làm ơn, xin hãy phủ nhận, anh không làm như vậy.

Cô van xin nhìn anh.

Đôi con ngươi màu đen sâu thăm thẳm nhìn cô chằm chằm, anh đứng tại chỗ, môi mỏng mím chặt chưa từng mở ra, cố gắng biện giải cho mình, nhưng gương mặt lạnh lùng vẫn không hề tiết lộ chút cảm xúc như thường ngày.

Anh đang cam chịu?

Không chấp nhận nổi đáp án này, cô cố gắng kìm nước mắt đã tuôn tới hốc mắt "Mở miệng trả lời em đi! Em muốn chính miệng anh nói cho em biết, đến cùng có phải anh không!"

Cô ra lệnh, mười ngón tay càng siết áo anh chặt hơn.

"Là anh." Anh cho cô đáp án, một đáp án khiến cô ngừng thở.

Nỗi đau đớn vô cùng, trong nháy mắt truyền ra từ trong tim. Trong khoảnh khắc đó. Cô thậm chí cho rằng tim cô đã vỡ tan nát thành từng mảnh nhỏ rớt leng keng dưới đất.

Hóa ra, lúc cô chưa kịp phát hiện. Anh lại trở nên quan trọng như thế, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Anh lại trở nên quan trọng như thế.

Chậm chạp thả áo anh ra, Lôi Kỳ Nhi đẩy anh, lui về phía sau vài bước. Đứng cách anh rất xa "Công ty là tâm huyết của ông và ba, tại sao anh phải làm như vậy?"

Anh vẫn không trả lời. Chỉ chăm chú nhìn cô.

"Chúng tôi từng đắc tội anh ư, chúng tôi đã làm sai điều gì hả? Nói cho tôi biết! Tại sao phải làm như vậy, " Cuối cùng, cô gần như là hét lên chất vấn anh. Từng giọt nước mắt chảy trên gương mặt tái nhợt của cô.

Bộ dạng yếu ớt này của cô làm tim anh co thắt lại, trên người anh như có một cái dây cương đang mạnh mẽ kéo anh đi.

Anh làm cô đau lòng, làm cô rơi nước mắt, anh vi phạm hứa hẹn của mình "Sẽ không làm cô đau lòng, sẽ không làm cô khổ sở, sẽ không làm cho cô chảy bất kì một giọt nước mắt đau lòng nào". Đây là lời thề anh đã thề vào ngày anh lấy cô.

"Anh không có lời gì muốn nói sao." Đối mặt với anh không hề lên tiếng. Cặp mắt đầy nước của cô nhìn anh chằm chằm, cô lại hận sự thành thật của anh một lần nữa.

Có. Anh có rất nhiều lời muốn nói với cô. Hai tay anh có biết bao sự khao khát được ôm cô vào lòng, để cho cô vĩnh viễn ở trong ngực của mình, khát vọng này, nhiều đến mức ngay cả anh cũng không dám tin.

Tiếc rằng thời gian lâu quá mức đã tạo thành thói quen đè nén tâm trạng của mình. Không để người ngoài nhìn thấu suy nghĩ thật sự của mình, khiến anh không thể nói ra khát vọng từ sâu trong tim.

"Thật sự không có sao?" Nước mắt cô làm ướt gương mặt nhỏ nhắn, cô cực đoan nở nụ cười hờ hững.

Cô đến gần anh, dừng lại trước mặt anh. Chỉ cần anh đưa tay là có thể ôm cô vào trong ngực. Cảm nhận mùi thơm cùng với nhiệt độ ấm áp trên cơ thể cô.

Cô nhìn anh một lát, rồi sau đó tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, để vào trong tay anh "Có lúc, tôi thật sự hận sự thành thật của anh."

Tim Long Tuyền đập mạnh và loạn nhịp khi nhìn thấy chiếc nhẫn nhỏ xinh trong lòng bàn tay mình.

"Cám ơn anh trong mấy ngày vừa qua." Cho dù là một giấc mộng đẹp giả dối, nhưng ít ra, anh đã thật sự từng cho cô sự vui vẻ "Chỉ là tôi không thể nào ở bên cạnh người đàn ông đã làm hại người nhà của tôi, cho nên chúng ta tách ra thôi."

Anh, vẫn chưa hề nói câu nào.

"Về sau, đừng gặp lại nữa." Gặp lại, chỉ uổng công đau lòng.

Nếu đã như thế. Chi bằng không gặp.

Xoay người, không tiếp tục nhìn về phía gương mặt điển trai làm cô tan nát cõi lòng kia nữa, cô đi ra khỏi phòng làm việc của anh.

Ngoài cửa, Long Hồ đang áy náy nhìn cô.

"Chị dâu. . . . . ."

"Tiểu Hồ, đừng gọi chị là chị dâu. Chị không còn là chị dâu của em nữa." Bởi vì cô vừa trả nhẫn lại cho Long Tuyền, anh và cô. Không còn quan hệ gì nữa "Có thể nhờ em dẫn chị rời khỏi đây được không? Chị tuyệt đối sẽ không nói những chuyện đã thấy hôm nay ra."

"Em không có ý này. . . . . ." Anh cả cũng không có ý này. Cô muốn giải thích thay người anh cả không giỏi trong việc biểu đạt ngôn ngữ kia, nhưng khổ nỗi Lôi Kỳ Nhi không cho cô cơ hội.

"Có thể dẫn chị rời khỏi đây được không? Tiểu Hồ." Nếu cứ ở chỗ này nữa, cô sẽ càng đau lòng hơn mà thôi. Cô không cho rằng mình vẫn là cô gái có sức mạnh để vượt qua nỗi đau này.

"Được. . . . . ."

Đi đằng sau Long Hồ. Lôi Kỳ Nhi cẩn thận từng li từng tí che giấu nước mắt đang chảy xuống gò má.

Bước ra khỏi công ty Long thị, cô sẽ không còn quan hệ gì với Long Tuyền nữa, không còn sự bảo vệ của anh nữa.

"Anh cả. . . . . ."

"Cô ấy đi rồi ư?" Long Tuyền không quay lại nhìn cô em gái nhỏ, anh bây giờ, bây giờ không còn sức đối diện với bất cứ ai nữa.

Quyết định của Kỳ Nhi đã đả thương anh nặng nề.

"Anh cả, thật ra thì. . . . . . Thật ra thì khủng hoảng của Lôi thị, là do em và Uyên tạo ra." Long Hồ áy náy nhìn bóng lưng anh mình. Chột dạ nhận tội.

"Ừ." Không có giận dữ, không có tiếng gầm, anh chỉ hờ hững đáp lại cô em gái nhỏ.

"Anh cả?"

"Anh biết rõ từ ban đầu, anh biết ngay là em và Uyên giở trò quỷ. Nhưng anh không ngăn cản bọn em, cho nên cô ấy nói đúng. Là anh tính kế." Cho nên cô hận anh cũng là chuyện đương nhiên.

"Anh cả, anh vô tội mà! Nếu không phải em và Uyên xen vào việc của người khác, anh và chị dâu. . . . . ." Lời còn chưa dứt, giọt nước mắt to bằng hạt đậu rơi xuống gò má.

Đường tình của anh cả gập ghềnh khó đi, cô chỉ muốn giúp anh mà thôi. Không ngờ lại phản tác dụng, thậm chí hại anh và chị dâu cắt đứt. . . . . . Đây đều là lỗi của cô,

"Tiểu Hồ, em về trước đi." Hờ hững, Long Tuyền ra lệnh.

Giờ phút này anh không còn tâm tư an ủi em gái đang rơi nước mắt nữa, cũng không muốn đối mặt với sự thành khẩn nhận sai của cô.

Anh chỉ nghĩ tới một người.

"Vâng . . . . ." Thấy anh cả không muốn gặp ai, Long Hồ nghe lời rời khỏi phòng làm việc lạnh lẽo, để lại sự yên tĩnh cho anh.

Long Tuyền ngồi vào ghế làm việc. Khẽ thở dài, nơi trái tim truyền tới một cơn đau đớn nhưng anh không để ý tới.

Chúng ta tách ra đi! Về sau đừng gặp lại nữa.

Giống như gai nhọn, vừa sâu mà còn hung ác đâm vào tim anh, cô hận anh. Nhưng anh không nghĩ cô lại hận anh đến thế.

Anh nghĩ rằng giấc mơ ngọt ngào nhất đã vỡ tan trong tay anh. Vung tay lên, mở ra, lòng bàn tay không có gì ngoài sự trống rỗng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.