Cuối Con Đường Tình

Chương 25



Hàn Đông nhặt chiếc điện thoại bị Trầm Tuần ném xuống đất, màn hình bị nứt, những vết nứt chằng chịt như mạng nhện phủ kín trên mặt kính màn hình, chi chít những đường nứt mảnh mai, cắt nát khuôn mặt tươi cười hớn hở dễ thương được đặt làm hình nền.

“Trầm Tuần, cậu lại nổi điên gì nữa hả?” – Hàn Đông cau mày, nhẹ lau cái điện thoại – “Luật sư Lạc đã lên tiếng chào tạm biệt rồi mới đi, hơn nữa, có chuyện quan trọng phải quay về Thâm Quyến ngay, tôi không biết cô ấy làm việc ở văn phòng luật sư nào nhưng đâu phải không thể tìm được.”

“Anh không hiểu.” – Trầm Tuần nắm chặt tay lại, vẻ mặt phức tạp, chỉ nhỏ giọng nói một câu: “Cô ấy không giống những người khác, cô ấy là Lạc Thập Giai.”

Một khi cô ấy đã lựa chọn rút lui thì sẽ dùng cách thức vô cùng cực đoan, ra đi rất dứt khoát, tuyệt đối không để anh tìm được, cũng không có cách gì tiếp cận được cô, chẳng khác nào năm đó.

Anh làm sao cũng chẳng tìm được, không ngờ cô lại dễ dàng nhận lời Trình Trì, khi tin hai người họ yêu nhau truyền đi khắp giảng đường, câu chuyện tình “cưa đổ hoa khôi học viện” của Trình Trì trở thành tin sốt dẻo luôn được các nam sinh trong ký túc xá bàn tán.

Còn anh thì sao? Anh đau đớn chẳng khác nào một con chó bị đẩy xuống nước, nhếch nhác bò lên bờ, người run cầm cập đưa mắt nhìn xung quanh, không làm sao tin được sự thật đang diễn ra, cũng không thể hiểu được nguyên nhân, thậm chí ngay cả bản thân anh cũng chẳng biết mình đã sai điều gì.

Sau sự việc năm đó, cô gái trong sinh mệnh cho dù anh không muốn cũng phải cứu ra ấy, đến phút cuối cùng vẫn là anh hận cô, thế nhưng, có ai nói cho anh biết vì sao lại hận? Đây là thói quen đã xâm nhập vào trong máu xương, không thay đổi được cũng không muốn thay đổi.

Ngày đó anh cũng không đến lớp điểm danh, thường thì đám bạn trong đội bóng rổ sẽ giúp anh nghe ngóng chút tin tức, một nam sinh học cùng lớp Lạc Thập Giai gọi điện thoại cho anh, nói là Lạc Thập Giai vẫn chưa đến lớp học, có thể là bị bệnh, bảo anh mau gọi điện hỏi thăm.

Anh cười nói: “Rỗi hơi à?” – rồi cúp điện thoại, ra bồn rửa mặt, vẫn đưa mắt nhìn sang gian phòng của Lạc Thập Giai theo thói quen. Sau đó… anh phát hiện có khói lan trong gian phòng trông rất bất thường, khi nhìn thấy cuộn giấy vệ sinh màu trắng bay phất phơ ở song cửa sổ…

Anh vội vàng rút điện thoại gọi cho cô, không ai nghe máy, gọi mấy cuộc đều không bắt máy, phòng ký túc xá bén lửa đã bắt đầu cháy, tòa lầu ký túc xá sẽ bị phong tỏa trong vòng năm phút nữa, một vài sinh viên không đi học đã tháo chạy ra ngoài, không ai dám bước chân vào trong cũng không cho phép ai chạy vào.

Trầm Tuần lấy tốc độ nhanh nhất lao xuống, suốt đoạn đường chỉ cảm thấy trái tim đang đập thình thịch, mạnh mẽ như muốn nhảy ra ngoài, từ trong chỗ tối tăm nhất, anh có một dự cảm không rõ.

Phòng ngủ của Lạc Thập Giai ở lầu ba, từ lầu hai trở lên đều không có lưới thép bảo vệ, Trầm Tuần chẳng chút do dự, cứ thế bám vào gạch và bệ cửa sổ trèo lên, tay không leo lên trên.

Làn khói càng lúc càng dầy đặc, khi Trầm Tuần xoay mình nhảy vào trong cửa sổ, khói nhiều đến mức không mở mắt ra được, anh va vào cây nha đam của cô bạn cùng phòng Lạc Thập Giai trồng trên lan can, chậu hoa rơi xuống ban công vỡ tan, đất văng ra, tiếng chậu vỡ vang lên cùng với tiếng nổ lách tách phát ra từ các vật dụng bị cháy khiến ai nghe thấy cũng phải giật mình.

Anh nín thở chạy vào toilet, Lạc Thập Giai yếu ớt đang dựa vào bồn toilet, ngọn lửa càng lúc càng lớn, không khí càng lúc càng loãng, nhiệt độ trong phòng càng lúc càng cao, Lạc Thập Giai thở yếu ớt ngã vào lòng anh, ánh mắt hoang mang, cánh tay buông thõng xuống nền đất.

Lạc Thập Giai gắng gượng mở mắt, giọng nói yếu ớt như tiếng nỉ non phát ra từ trong mộng: “Trầm Tuần… anh đến rồi… em cứ tưởng… sẽ không còn gặp anh nữa…”



Nếu đã định trước sẽ có duyên không phận, thì cớ sao ông trời lại để cho họ gặp lại nhau lần nữa?

Trầm Tuần không cam tâm, anh không buông tay được, dù thế nào cũng không thể buông tay.

Cầm chiếc điện thoại vỡ nát mà Hàn Đông đưa sang, anh trầm mặc nhét vào túi, nói: “Tôi đi tìm cô ấy.”

Hàn Đông thấy anh cứ cắm đầu đi mà chẳng suy nghĩ gì, nhất thời cũng cuống lên: “Trầm Tuần, luật sư Lạc chỉ quay về Thâm Quyến thôi mà, tôi đã nói với cậu rồi, chuyện quan trọng nhất bây giờ là tìm được Trường Trì, nếu không có tiền bồi thường thì cậu sẽ phải ngồi tù, cậu bị sao vậy? Không phân biệt được chuyện nào quan trọng, chuyện nào nên làm trước hay sao?

Trầm Tuần chậm rãi quay đầu lại, không chút do dự, trầm giọng dặn dò: “Mọi người cứ chờ ở đây, tôi sẽ đi tìm cô ấy.”

Một khi đã quyết định thì chuyện anh quyết mới là quan trọng nhất. Đối với anh mà nói, chuyện quan trọng nhất cho tới tận bây giờ chỉ có mình cô.

***

Trầm Tuần bấm khóa điều khiển xe, đang chuẩn bị lên xe, vừa nhấc chân đã sơ ý vấp phải cái thùng nước bên cạnh, anh cúi đầu, ngay lúc đó lại thấy người đàn ông được Hàn Đông sửa xe giúp hôm qua.

“Xin lỗi.”

“Không sao, là tôi không để ý.” – Người đàn ông kia vốn đang lau xe, chiếc xe anh ta đậu phía sau chiếc Jeep của Trầm Tuần, lúc này nước trong thùng bị sánh ra ngoài, chỉ còn lưng chừng thùng.

Anh định bước đi thì phía bên kia chiếc xe Jeep lại còn một người nữa bước ra, mà người này Trầm Tuần rất quen thuộc – Quản Tiêu Tiêu.

“Trầm Tuần.”

Cô gọi tên anh, anh không lên tiếng đáp lại, cũng không để ý đến. Trầm Tuần chẳng hề vui vẻ trò chuyện, cũng chẳng có hứng thú trò chuyện với cô ta. Kỳ thực, hai người họ cũng chẳng phải bạn học thông thường gì. Nếu nói anh có chút cảm kích với cô ta thì có lẽ là cảm ơn, bởi vì nhờ cô ta mà Trầm Tuần mới có được một chút ảnh hưởng đến Lạc Thập Giai.

Năm 2005, điện thoại di động dần phổ biến trong giới sinh viên, Trầm Tuần biết Lạc Thập Giai có dùng điện thoại, nhưng làm sao có được số của cô. Cô quá mức lạnh lùng với mọi người, hầu như chẳng quen thân với bất cứ ai. Ngay lúc anh chẳng có chút đầu mối nào thì Quản Tiêu Tiêu xuất hiện. Cô là bạn cùng phòng của Lạc Thập Giai, cũng là người bạn duy nhất trong trường đại học của Lạc Thập Giai.

Để tiếp cận Lạc Thập Giai, Trầm Tuần đã đồng ý cuộc hẹn bốn người do Quản Tiêu Tiêu đề xuất, anh dẫn theo một người bạn cùng trong đội bóng rổ. Tại cuộc hẹn hò bốn người ấy, Trầm Tuần thuận lợi có được số điện thoại của Lạc Thập Giai một cách rất tự nhiên, hoàn toàn chẳng có chút kẽ hở nào.

Sau đó anh cũng không đả động gì đến Quản Tiêu Tiêu, nhưng sau chuyện Minh Nguyệt đã đẩy anh ra xa Lạc Thập Giai, bất luận anh làm thế nào cũng không thể dùng phương thức giống như đã dùng với Chu Minh Nguyệt.

Có điều Quản Tiêu Tiêu lại không chịu thôi, Trầm Tuần không để ý đến cô ta, Quản Tiêu Tiêu bày tỏ tình cảm, Trầm Tuần thẳng thắn cự tuyệt, không chừa cho cô một lối thoát nào.

Quản Tiêu Tiêu là một người con gái kiêu ngạo, Trầm Tuần lại nói năng quá thẳng thắn đã làm tổn thương đến thể diện và lòng tự ái của Quản Tiêu Tiêu. Cô ta nào chịu để yên? Cô níu tay Trầm Tuần không cho anh đi, giọng điệu cũng trở nên khó chịu.

“Anh thích Lạc Thập Giai đúng không?” – Quản Tiêu Tiêu lạnh lùng nhìn anh.

Trầm Tuần rút tay về, lạnh lùng đáp lại: “Không liên quan đến cô.”

“Trầm Tuần, lợi dụng xong thì vứt bỏ, hành vi này của anh có còn đáng mặt đàn ông không?” – Quản Tiêu Tiêu vô cùng tức giận, viền mắt đỏ hét theo bóng lưng của Trầm Tuần – “Tôi nguyền rủa anh, nguyền rủa Lạc Thập Giai, nguyền rủa hai người vĩnh viễn không thể đến được với nhau!”



Đối với hành vi dùng lời nguyền rủa để trút giận rất trẻ con và ấu trĩ của Quản Tiêu Tiêu năm đó, Trầm Tuần chẳng mấy quan tâm, cũng không chú ý đến, nhưng hôm nay ngẫm lại, một khi phụ nữ oán niệm quả thật rất đáng sợ.

Bọn họ thực sự chẳng khác gì lời nguyền của cô ta, không thể tiến tới với nhau. Số phận luôn luôn có sự an bài như đùa như giỡn với hai người họ, cứ lần lượt lướt qua nhau.

Trầm Tuần cúi đầu, không để ý đến Quản Tiêu Tiêu, mở cửa xe muốn đi vào. Quản Tiêu Tiêu thấy Trầm Tuần phải đi, vội vàng lên tiếng gọi lại: “Trầm Tuần.”

Trầm Tuần cau mày không lên tiếng, trầm ngâm giây lát rồi quyết định đóng cửa xe lại: “Chuyện gì? Tôi đang có chuyện gấp!”

“Tôi…” – Quản Tiêu Tiêu chần chờ một chút: “Xin lỗi, chuyện năm đó, tôi xin lỗi.”

“Không cần!” – Đối với cô, Trầm Tuần luôn tỏ vẻ lạnh lùng.

“Năm đó là tôi chia rẽ hai người.” – Quản Tiêu Tiêu cắn môi dưới, cố đem hết dũng khí ra thừa nhận sai lầm của mình trong quá khứ - “Nếu như tôi không nói những lời đó với cô ấy, thì cô ấy cũng sẽ không nhận lời của Trình Trì… hoặc có lẽ, hai người đã có thể… cũng may hiện giờ hai người lại ở bên nhau.” – Quản Tiêu Tiêu khẽ thở ra một hơi, trịnh trọng nhắc lại lời đã nói vừa nãy: “Xin lỗi, Trầm Tuần.”

“Nói cái gì?”

“Hả?”

Quản Tiêu Tiêu hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Trầm Tuần. Anh cau mày, người đằng đằng sát khí, trông rất dữ tợn.

“Cô đã nói gì với cô ấy?” – Sắc mặt Trầm Tuần dữ tợn, Quản Tiêu Tiêu hoảng hốt lùi về sau một bước.

“Chẳng phải hai người đã đến với nhau rồi sao?” – Quản Tiêu Tiêu cũng mở to đôi mắt kinh ngạc nhìn: “Tôi cứ tưởng cô ấy… đã nói cho anh biết…”



***

Có lẽ năm đó nên ra ngoài mướn phòng ở riêng cũng với anh, nếu như không do dự thêm hai ngày thì có lẽ bọn họ đã không phải xa nhau.

Xuyên qua kính chắn gió, Lạc Thập Giai nhìn quang cảnh phía trước. Những đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng ẩn hiện phía xa xa, gió càng lúc càng thổi mạnh, đám cây khô lay động phía ngoài cửa xe. Xe đi trên đường thưa thớt, thỉnh thoảng chỉ gặp một hai chiếc lướt qua, hầu hết đều đi đến thị trấn Tây Hải, cô nhìn hướng đi của xe mình, từ đầu chí cuối chỉ có một mình cô.

Lạc Thập Giai cảm thấy quá cô đơn, tựa như cuộc sống trong ký túc xá của cô năm đó. Cô cảm thấy gian nan nhưng cô không có đường quay lại.

Mọi người trong ký túc xá cô lập cô, ẩn nhẫn của cô chẳng đổi lấy sự tôn trọng của bọn họ, câu nước giếng không phạm nước sông hoàn toàn không có tác dụng gì ở đây, cô càng nhân nhượng, bọn họ càng được nước làm tới.

Cô giành được học bổng, là học bổng hạng nhất, bởi vì thành tích học tập kỳ một của cô luôn đứng đầu, điểm số bài thi cũng xếp đầu, chuyện này càng bị đám người không ưa cô đem ra xỉa xói, giáo viên hướng dẫn đều là những thanh niên vào nghề chưa được mấy năm, bởi vì cô, cũng bị cuốn vào cơn sóng dị nghị của đám sinh viên.

Cô càng bị cô lập nhiều hơn, bình nước nóng cô để trong phòng ngủ, chỉ cần cô vừa xoay người rời đi, buổi tối trở về chỉ còn một cái bình rỗng, bọn họ làm như vậy chỉ muốn làm cô tức giận mà cô thì lười tính toán ba cái chuyện vặt vãnh này.

Để tắm nước nóng, cô đã mua máy đun nước siêu tốc, hồi đại học, các trường học đều cấm sinh viên sử dụng bình đun nước siêu tốc, nhưng mọi người đều lén sử dụng, nấu nước sẽ nhanh hơn các loại bình nấu thông thường vài phút, còn có thể quan sát thấy được dòng nước đang sôi sùng sục trong bình, chúng như những hồi ức tuổi trẻ in đậm trong ký ức của mọi thế hệ sinh viên.

Có điều, Lạc Thập Giai không nghĩ tới là hồi ức đã bị xóa sạch của cô lại trở nên thê thảm như vậy.

Ngày đó là một buổi tối cuối tuần, mỗi tối cuối tuần đều có họp lớp, ban quản sự lớp đã có điểm danh, nếu vắng mặt một lần sẽ bị trừ 5 điểm hạnh kiểm, Lạc Thập Giai chưa từng vắng mặt lần nào, thế nhưng hôm đó lại trúng ngay ngày kinh nguyệt hàng tháng, người mệt mỏi khó chịu, định tắm rửa sạch sẽ mới đi, có lẽ vẫn kịp giờ điểm danh.

Cô ôm bụng vào WC, mới vừa cởi nút áo ra, lại đột nhiên nghe thấy một loạt bước chân vội vã đi vào trong phòng, tiếng bước chân này làm cô hơi luống cuống, cứ tưởng người quản lý đang đến, vội vàng mặc lại quần áo, chuẩn bị đi ra ngoài.

Cô đẩy cửa, thế nhưng cửa toilet đã bị khóa chặt từ bên ngoài.

Cô vừa cắm bình nước nóng, nước vẫn còn chưa sôi, nếu như không đi ra, bình nước sẽ cháy, cô cố sức đẩy mạnh vài cái, thế nhưng dù đẩy thế nào thì cánh cửa vẫn không nhúc nhích.

“Có ai không? Mở cửa ra! Tôi đang đun nước, mau mở cửa ra!” – Cô đấm cửa đùng đùng – “Mở cửa ra, thả tôi ra!”

Bên ngoài im lặng, không có bất cứ ai trả lời cô.

Bình nước sôi lên sùng sục, nước nóng trào ra bên ngoài “tít…tít…” – tiếng còi báo động vang lên. Lạc Thập Giai cố sức đẩy cửa nhưng vẫn không đẩy ra được, cô không nhớ mình bị nhốt bên trong bao lâu, chỉ biết sau đó nóng đến mức không còn sức để hô hoán gì nữa.

Khói đen dày đặc bao trùm lấy toilet, bây giờ Lạc Thập Giai mới hiểu được nguyên nhân cô gọi mãi mà không ai đáp lời.

Phòng bén lửa, bốc cháy.

Cô đập cửa như người điên, nhưng sức của cô có hạn, vì cầu cứu, cô đã xé cuộn giấy vệ sinh ra thả xuống cửa sổ nhà vệ sinh, tối chủ nhật, mọi người đều tham gia cuộc họp lớp cả rồi, đây cũng là hoạt động toàn trường, không ai tới cứu cô, cho dù cô có làm gì cũng chỉ phí công mà thôi, Lạc Thập Giai cảm thấy dù có kêu trời cũng không hay, kêu đất cũng không linh.

Cô đưa tay bịt mũi, cản luồng khói càng lúc càng dày đặc đang bao trùm lên mình nhưng dù cô có che chắn thì chúng vẫn lách mình đi vào, làm sao cũng vô ích, chúng đang bao phủ khắp mọi nơi.

Cuối cùng, cô đành buông xuôi.

Trong đầu chợt hiện lên tiếng chửi rủa cô luôn mang đến phiền toái của Loan Phượng; hiện lên vẻ mặt của Diêm Hàm, sự cưỡng bức của lão đối với cô, cho dù cô có cố chạy trốn cũng không thể thoát được khống chế của hắn; hiện lên vẻ mặt hận thù và căm tức của Chu Minh Nguyệt đối với cô và cả lời nguyền rủa của Quản Tiêu Tiêu đối với cô; sự bài xích của các bạn cùng phòng dành cho cô, những lời bàn tán của mọi người…

Sống quá khổ, Lạc Thập Giai nghĩ, hay là, cô nên biến mất ngay lúc này đi, để tất cả mọi người được hạnh phúc.

Khói đen dày đặc chui vào lỗ mũi của cô, chui vào miệng của cô, luồn lách xuống thanh quản và đi xuống phổi của cô, dần dần cô không thể hít thở được nữa, ý thức cũng trở nên mơ hồ…

“Rầm rầm…” – một tiếng vang thật lớn vọng lên, cây nha đam trên ban công rơi xuống đất, vỡ vụn ra.

Cuối cùng cánh cửa toilet được mở ra, khói đen cuồn cuộn, Lạc Thập Giai sắp hôn mê, muốn mở mắt cũng thấy khó khăn, ngay lúc ý thức mơ hồ này, cô lại nhìn thấy một bóng người mờ ảo bước lại.

Người nọ bế ngang người cô lên, cuối cùng cô cũng nhìn rõ khuôn mặt của người nọ.

Trầm Tuần, là Trầm Tuần.

“Trầm Tuần…” – Giọng của Lạc Thập Giai suy yếu, cô mờ mịt hỏi anh: “Có phải em sắp chết rồi không?”

“…”

Bên tai là những thanh âm tí tách phát ra từ những đồ vật bị ngọn lửa cắn nuốt, khói càng lúc càng đen đúa, Trầm Tuần tiện tay xé một cái mền trên giường, che chắn cho cả hai.

Tối đen như vậy, cũng buồn bã như vậy, hai người ở trong không gian chật hẹp, phảng phất không nghe được bất cứ âm thanh gì, chỉ có thanh âm dồn dập của nhịp thở.

Lạc Thập Giai nghe thanh âm trầm thấp quen thuộc của Trầm Tuần, còn có chút nghẹn ngào.

“Lạc Thập Giai, em nghe cho kỹ đây, em không thể chết được.”

Anh hơi khựng lại một giây, sau đó nói rành rọt từng chữ một: “Em chính là sinh mệnh của anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.