Cuối Cùng Cũng Tìm Được Em

Chương 7: 7: Đừng Tin Lời Bọn Họ




Áp lực vì điểm thi lần trước không được như kì vọng, nên dạo gần đây Tịnh Kỳ luôn thức thật khuya để học.

Thậm chí tâm trạng có đang không tốt, cô vẫn thức học bài như bình thường.

Kết quả là sáng hôm nay vì quá mệt, cô thức dậy trễ hơn bình thường rất nhiều.
Lê Minh bình thường hay tới lớp cất cặp rồi mới xuống sân trường chơi bóng rổ.

Nhưng hôm nay khi tới lớp, Tịnh Kỳ lại không thấy cặp của cậu đâu.

Có khi nào hôm nay cậu tới trễ không?
Tịnh Kỳ đặt hộp súp bản thân chuẩn bị cho Lê Minh lên bàn cậu.

Khi nhìn vào chỗ ngồi trống trơn, bất giác cô lại thở dài, đến chính bản thân cô cũng không hiểu tại sao .
Khi chỉ còn 15 phút nữa vào tiết đầu tiên, Lê Minh mới thong dong đi vào lớp.

Mái tóc lòa xòa, khuôn mặt ngái ngủ, một tay thì đút vào trong túi quần.

Tuy nhìn luộm thuộm, nhưng trông cậu vẫn rất cuốn hút.
Tịnh Kỳ đã quen với hình ảnh mái tóc lúc nào cũng bị vuốt ngược lên để lộ khuôn mặt hoàn mỹ của Lê Minh rồi, nên khi nhìn thấy một hình ảnh vô cùng khác lạ này của cậu, Tịnh Kỳ thiếu chút nữa đã không nhận ra.

Nhưng dù là hình ảnh nào, cô vẫn bị cậu thu hút, chỉ có thể dán mắt lên người cậu không cách nào di dời được.
Khi nhìn thấy trên tay Lê Minh là một hộp cơm, tâm trạng đang phơi phới của Tịnh Kỳ tức khắc ỉu xìu.


Hôm nay cậu tự mang đồ ăn sáng, không lẽ là vì hôm thứ bảy cô hét vô mặt cậu khiến cậu tức giận nên cậu không muốn ăn đồ ăn sáng cô đem lên nữa?
Dường như trong đầu Tịnh Kỳ đã khẳng định chắc nịch chuyện này rồi.

Thế là cô buồn rười rượi, định lấy hộp súp trên bàn Lê Minh cất vào hộc bàn mình.

Nhưng đúng lúc này, một bàn tay đã chặn lại hành động của cô.
Lê Minh đè tay lên hộp súp, rồi ngồi xuống ghế của mình tiện tay đưa hộp cơm mình đang cầm qua cho Tịnh Kỳ: “Cho cậu đó.”
“Cho tớ hả?”
Tịnh Kỳ hoài nghi nhìn ngó xung quanh, rồi đưa tay chỉ vào bản thân.
“Không cho cậu thì cho ai.”
Không đợi Tịnh Kỳ đáp, Lê Minh đã tự mở hộp súp ra ăn.
Tịnh Kỳ len lén liếc nhìn Lê Minh, rồi cười tủm tỉm kéo hộp cơm về phía mình.

Thậm chí cô còn không kìm chế nổi mà cười thật tươi đến độ đuôi mắt cong vút, lộ ra hai má tròn trịa như chiếc bánh mochi.
“Cảm ơn cậu nha.”
Ngẫm nghĩ như thế nào đó, Tịnh Kỳ lại nói tiếp: “Với lại cho tớ xin lỗi chuyện hôm thứ 7, đáng lẽ ra tớ không lên hét vào mặt cậu như thế.”
“Không có gì, tớ không để bụng.”
Đồ ăn Lê Minh đem tới là cơm cuộn.

Nhìn những miếng cơm cuộn đầy ú ụ này là Tịnh Kỳ đã biết chắc chắn không thể nào mua ở ngoài đường được, chắc chắn Lê Minh đã tự mình chuẩn bị rồi.

Nghĩ vậy làm Tịnh Kỳ không nở ăn, chỉ muốn ngồi ngắm mãi.
Khi Vũ Gia quay xuống nhìn thấy Tịnh Kỳ vừa nhìn hộp cơm vừa cười ngốc nghếch, cô nàng ngay lập tức trêu chọc: “Vui vẻ trở lại rồi đó hả? Không biết ngày hôm qua là ai gọi cho tao khóc lóc nói….”
Không để Vũ Gia kịp nói xong, Tịnh Kỳ đã nhét một cuộn cơm vào miệng cô nàng, chính thức chặn họng.
“Mày mau ăn rồi im lặng đi.”
Vũ Gia thỏa mãn liền quay lên.
Trương Khánh Hòa nhìn miệng đang không ngừng nhai của Vũ Gia, châm biếm nói: “Mày ăn như heo
ấy.”
Vũ Gia tức giận, ngay lập tức giáng xuống những cú đấm liên hoàn vào người Trương Khánh Hòa.

Tuy người khá nhỏ con, nhưng lực đánh của cô nàng lại không hề nhỏ.

Giáng lần nào, Trương Khánh Hòa đều la hét lần đó.
Nhìn bàn trên ngày nào cũng xảy ra chiến tranh, Tịnh Kỳ chỉ biết tặc lưỡi nhét một cuộn cơm vào miệng.

Cô mới chỉ ăn được miếng thứ nhất, Lê Minh đã ăn hết hộp súp từ khi nào.

Cô ngạc nhiên vì tốc độ ăn của cậu, nhưng khi nhìn thấy chỉ còn vài phút nữa là vào tiết, Tịnh Kỳ vội vàng ăn thật nhanh.
“Hôm thứ bảy không phải là tớ tức giận với cậu đâu.

Hôm đó tớ để thua một trận bóng rổ nên hơi bực bội thôi.”
Tịnh Kỳ quay qua nhìn Lê Minh đang ngồi dựa người ra sau ghế lấy tay xoa mũi.


Đôi mắt tròn long lanh của cô chớp mấy cái rồi lại cười tươi lên, gật đầu lia lịa như biểu thị mình đã hiểu rồi.
Lần trước Triệu Thư Di dùng khăn lâu mồ hôi cho Lê Minh vô tình bị ai đó chụp được đăng lên diễn đàn trường, ngay lập tức nhan sắc của cô nàng đã khiến cả diễn đàn dường như bùng nổ.

Nhiều ngày liên tiếp mọi người chỉ toàn nói về nhan sắc của Triệu Thư Di.
[XxX]: “Tại sao bây giờ tôi mới được nhìn thấy một nhan sắc tuyệt phẩm như này chứ TTT”
[YyY]: “Triệu Thư Di chỉ toàn ở trong lớp thôi\, rất hiếm khi ra khỏi lớp thì làm sao bạn có thể gặp được chứ? Nói chung cũng thật tội nghiệp chúng ta vì chừ mới biết đến nữ thần này.”
[AAA]: “Nhưng hình như Triệu Thư Di đang hẹn hò với nam thần của trường ta rồi.

Nhìn bức ảnh hai người thân mật thế cơ mà.”
[Bbb]: “Tôi là bạn học cũng lớp với Triệu Thư Di hồi cấp 2 đây.

Nghe nói Lê Minh và Triệu Thư Di là thanh mai trúc mã của nhau đấy.

Hồi đó mấy đứa trong lớp tôi hay gán ghép Triệu Thư Di và Lê Minh lắm\, nên nhìn thấy hai người hẹn hò tôi cũng không ngạc nhiên.”
[Ccc]: “Mà công nhận hai người trông đẹp đôi thật\, hẹn hò thật thì quá tốt rồi.”
Sau đó không biết là ai đã tạo ra cuộc bình chọn nữ thần của trường, đương nhiên với bản tính hóng hớt của mọi người thì sao có thể bỏ qua chuyện này được.

Ai ai cũng đều rất sôi nổi bình chọn.

Và người đang dẫn đầu với số phiếu cao nhất là Triệu Thư Di.
Chuyện này rầm rộ đến độ một người mù thông tin như Tịnh Kỳ cũng biết, thậm chí là chuyện Lê Minh và Triệu Thư Di quen biết nhau từ nhỏ.
Tịnh Kỳ tò mò hỏi Lê Minh: “Sao chưa từng nghe cậu nói gì về việc cậu với Triệu Thư Di quen biết nhau từ nhỏ vậy?”
“Tớ với Triệu Thư Di chỉ là quen biết nhau bình thường mà thôi chứ cũng chả thân thiết gì.”
Vũ Gia đang nằm lướt điện thoại thì đột nhiên đứng bật dậy, làm bàn của Tịnh Kỳ suýt ngã ra sau.

Cô nàng mặt mày nhăn nhó quay xuống đưa điện thoại cho Tịnh Kỳ xem: “Có chuyện rồi, mày mau xem cài này đi.”
Tịnh Kỳ nghi hoặc nhìn vào điện thoại Vũ Gia, sau đó mặt cô dường như biến sắc.
Không biết ai chụp được bức ảnh hôm đó Tịnh Kỳ định đưa khăn và nước cho Lê Minh rồi đăng lên diễn đàn trường.


Chuyện này lập tức thu hút rất nhiều người vào hóng hớt, mọi người đồng loạt bình luận hỏi đây là ai.
Chủ bài đăng: “Bạn học này tên là Tịnh Kỳ, học cùng lớp với Lê Minh và Triệu Thư Di.

Vì cô ta rất thích Lê Minh nên ngày nào cũng mặt dày đeo bám theo cậu ấy.

Cô ta thực sự rất phiền phức.”
Bình luận dưới bài đăng ngay lập tức bùng nổ.
“Ôi cái nhan sắc tầm thường này mà cũng dám theo đuổi nam thần trường chúng ta à?”
“Nhà cô ta không có gương để tự soi lại mình sao? Ảo tưởng thế.”
“Cô ta còn không bằng một gốc của Triệu Thư Di, thế mà đòi đi cưa nam thần của tôi à?”
“Không biết tự lượng sức mình.”
Bao nhiêu bình luận chê bai nhan sắc bản thân Tịnh Kỳ đều đọc được hết.

Trước kia cô từng nghĩ tuy bản thân mình không đẹp nhưng nhìn vẫn được, ngũ quan coi như hài hòa.

Cho đến khi đọc được những bình luận này, cô bắt đầu hoài nghi có khi nào bản thân mình trông rất xấu xí không? Bản thân phải xấu thì mọi người mới chê bai nhan sắc của cô như thế chứ.
Lê Minh phát hiện Tịnh Kỳ sau khi xem điện thoại Vũ Gia mặt mày liền tái mét.

Cậu vội đứng lên đi qua xem thử là có chuyện gì.

Đến khi nhìn thấy bài viết ấy, cậu ngay lập tức tức giận giật lấy điện thoại từ tay Vũ Gia, tắt màn hình điện thoại rồi trả lại cho cô nàng.
“Đừng tin lời bọn họ.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.