Cuối Cùng Em Cũng Đến

Chương 19: Chương 19




Phì ca và Tống Ý đều trợn mắt há mồm, cả hai cùng nhìn về phía Tạ Tinh Thùy, một mắt nhỏ một mắt lớn, một người gầy không có tí thịt, một người xinh đẹp, trắng nõn, ừm……Nếu chỉ có Tống Ý nhìn thì tâm trạng Tạ Thần sẽ tốt hơn.
Phì ca mặc kệ những cái đó, anh ta gào lên: “Với đội hình này sao chúng ta thắng được CST?? Lão đại, đây là anh đang đào hố chôn chúng ta đó!”
Tạ Tinh Thùy ghét bỏ nói: “Theo tôi nhiều năm như vậy, cũng không thấy cậu có chút tiến bộ nào.”
Phì ca rất uất ức: “Tôi rất nhanh đã trở thành KPL đệ nhất pháp thần rồi chứ bộ……”
Tạ Tinh Thùy thò tay chọc vào trán anh ta: “Suy nghĩ, dùng đầu óc đi.”
Phì ca trưng ra vẻ mặt vô tội, đau đớn nhìn anh.
Tống Ý nhớ lại toàn bộ sự việc, rõ ràng chiêu phản kháng này của Tạ Tinh Thùy rất thông minh.
Tạ Tinh Thùy nhìn Tống Ý nói: “Tiếp tục thôi, trận này chúng ta còn chưa chơi xong.”
Anh vừa chơi game vừa khai sáng cho Phì ca: “Cậu thật sự cho rằng CST dám ứng chiến sao?”
Phì ca ngơ ra: “Bọn họ đang sợ cái gì?”
Tạ Tinh Thùy nghiêng đầu liếc anh ta một cái: “Cậu tưởng bọn họ không biết xấu hổ giống như cậu sao?”
Phì ca tức giận trả lời: “Nhưng bọn họ vốn dĩ rất đáng ghét mà.”
Tạ Tinh Thùy đáp lại: “Hình tượng bên ngoài, bọn họ muốn giữ cái đó.”
Bài đăng sáng hôm nay tuy rằng kích động được một số ít fans thiếu hiểu biết, nhưng vấn đề đó không đáng để đem ra tranh cãi, chịu khó đi điều tra là sẽ biết chuyện như thế nào, chẳng qua có rất nhiều fans lười đi tìm hiểu thực hư.
Bài đăng của Tạ Tinh Thùy vừa ngang ngược vừa kiêu ngạo như vậy, fans không cần tra cũng biết.
Thì ra ngày hôm qua YD dùng đội hình này sao? Hóa ra YD chỉ đang muốn giải trí thôi mà?
Dùng những anh hùng bị ghẻ lạnh này thì thua cũng không có gì lạ.
Trở về với bài viết kia, nếu không mù thì đều thấy được là người đăng cố ý dẫn dắt sang hướng xấu.
Tuy rằng từ đầu đến cuối CST chưa hề lên tiếng nhưng lại để cho ồn ào đến vậy, CST như ong vỡ tổ, mọi người cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Ở thời điểm thế này mà Tạ Tinh Thùy còn hẹn đấu với CST, đã vậy còn nói sẽ dùng đội hình bị ghét bỏ này, chỉ có câu điên cuồng xưng bá mới hình dung được!
Sóng gió lần này sẽ để lại ấn tượng tốt, xứng đáng được điểm tối đa.
Phì ca vẫn có chút lo lắng: “Lỡ như CST thật sự không biết xấu hổ thì phải làm sao?”
Lúc này Tống Ý mới lên tiếng: “Không thể nào, thi đấu như vậy thắng sẽ rất khó coi, thua thì càng không phải nhắc đến, bọn họ không chấp nhận đâu.”
Đều là đội mạnh của KPL, quán quân và á quân của Champion Cup, nếu YD dùng đội hình này thì CST biết phải làm sao bây giờ? Dùng anh hùng mạnh? Có thắng cũng không vinh dự, nếu cũng dùng anh hùng bị ghẻ lạnh thì sẽ thế nào? Thua thì chẳng phải là xấu hổ chết sao.

Cho nên trận này, CST tuyệt đối sẽ không chấp nhận.
Phì Ca vẫn chưa từ bỏ ý định CSt thật sự không b
Tạ Tinh Thùy thấy được điểm này nên mới đăng bài như vậy lên Weibo.
Một tên trúng hai đích, CST oán hận không nói nên lời.
Phì ca vẫn chưa từ bỏ ý định: “CST thật sự không biết xấu hổ đâu.”
Tạ Tinh Thùy nhướng mắt nhìn anh: “Vậy chơi thôi.”
Phì ca: “Thua nhiều sẽ mất mặt lắm!”
Tạ Tinh Thùy vừa đẩy địch lên cao điểm, anh đứng dậy cho anh ta một đá: “Không có chút triển vọng nào cả! Cùng lắm thì A Mãn chơi Miyamoto, Quỷ Đăng chơi Ukyo, tuy tỉ lệ thắng chỉ có 30% nhưng dùng đội hình không ra gì như thế mà đánh 5v5 với đội hình thường thấy của CST thì cậu nói xem ai mất mặt hơn?”
Ồ, tâm cơ boy, Phì ca hoàn toàn bị lão đại thuyết phục!
Chỉ với một bài đăng, rốt cuộc Tạ Tinh Thùy đã nghĩ ra được bao nhiêu thứ vậy?
Nhìn kiêu ngạo, ngang ngược, nhưng thật ra rất nham hiểm xảo trá!
Phía trước phía sau, trái phải gì đều đã nghĩ đến.
Khó trách tuổi còn trẻ mà đã kiếm được nhiều tiền đến thế, có cái đầu như vậy mà không làm “gian thương” thì đáng tiếc quá.
CST đương nhiên không dám ứng chiến, họ thậm chí còn đăng lên Weibo chính thức, nói về chuyện đâm xe người qua đường, còn đăng lại bài có video của Đại Thâm.
Lần này CST phải cố nuốt nước mắt vào trong, vốn dĩ muốn hắt nước bẩn cho YD, ai ngờ Tạ Tinh Thùy đáp trả một cú làm họ không thể không chủ động ra mặt, chỉ có thể một điều nhịn, chín điều lành. 
Từ đợt tấn công nho nhỏ này có thể thấy được đẳng cấp của hai người rất khác nhau, có lẽ là sự cách biệt giữa vị vua thật sự và hạng vàng, bạc của Vương Giả Vinh Diệu.
Bước vào cuối tháng tám, các câu lạc bộ đã bắt đầu khua chiêng gõ mõ đi tập luyện.
YD cũng đẩy nhanh tiến độ lên, hẹn đấu luyện không ngừng, thi đấu đối kháng giữa năm người trong đội chưa từng dừng lại.
Nhóm huấn luyện viên cũng tích cực lập ra chiến thuật mới, chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới của YD ở giải mùa thu của KPL.
Ngày 26 tháng 8, thời gian chuyển nhượng đã kết thúc, phía cao tầng công bố về chuyện chuyển đội cũng như tuyên bố đội hình dẫn đầu của các đội ở KPL.
ID của Tống Ý hiển nhiên được xếp vào.
Vì CST.

Thiên Vũ đã hoàn toàn thuộc về YD.
Đào Đào đến YD tìm cô chơi, nằm trên giường gấu lớn của cô, dáng vẻ như đang ở Tửu trì Nhục lâm*: “Giường này của cậu nằm thật dễ chịu!”

[*: Tửu trì (ao rượu): Hồ lớn được xây dựng trên nền cung điện, với lớp lót bên trong là các viên đá hình bầu dục lấy từ bờ biển.

Bên trong hồ lấp đầy rượu.
Nhục lâm (rừng thịt): Rừng cây trên đảo nhỏ giữa hồ rượu treo đầy các xiên thịt nướng, dày đặc đến nỗi mặt trời không xuyên qua được]
Tống Ý nói: “Có dễ chịu thì cậu cũng không mua được đâu.” Cái giường độc nhất ở thành phố S!
Đào Đào: “Xem cậu đắc ý chưa kìa.”
Tâm trạng Tống Ý rất tốt: “Đồ tốt như vậy lại là của mình, sao mình không đắc ý được chứ.”
Đào Đào đứng dậy, bóp má cô nói: “Thức ăn ở YD đúng thật không tệ, da dẻ cậu ngày càng mịn màng, mềm mại rồi nha.”
Tống Ý vô cùng đồng ý: “Đúng là không tệ chút nào.”
Cơm trưa cũng ngon, cơm chiều cũng thế, đều có món cô thích ăn.

Tay nghề của dì giúp việc rất tốt nên cơm có hương vị của quê nhà.

Nếu không phải cô kiên trì luyện tập thì sợ đã phì ra thêm một vòng rồi.
Đào Đào đáp lại: “Được rồi được rồi, đừng khen YD như thế trước mặt mình, nghe sởn hết cả da gà đây này.”
Đào Đào xem danh sách tuyển thủ của giải mùa thu, lúc nhìn đến phần của CST, cô kinh ngạc kêu lên: “CST cũng bỏ ra nhiều tiền thật đó.”
Tống Ý không để ý lắm hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Đào Đào nói: “Vậy mà bọn họ mời được Cửu Thần kìa!”
Mắt Tống Ý sáng lên.
Cửu Thiên cũng là người cũ của KPL, anh ta với Tạ Tinh Thùy chơi cùng một năm, đều nằm trong nhóm các tuyển thủ dẫn đầu của KPL.

Anh ta từng gia nhập ba câu lạc bộ, đặc biệt ở chỗ là cả ba câu lạc bộ này đều có cúp anh ta giành được, không phải quán quân thì sẽ là á quân, Cửu Thiên cũng vì vậy mà nổi tiếng, hay còn được biết đến với cái tên sát thủ đoạt cúp.
Anh ta là người đầu tiên đem vị trí support này đến giới tuyển thủ, cũng hoàn toàn xứng đáng với cái danh thần support.
Đầu năm nay anh ta tuyên bố tạm lui về phía sau, tính đến nay thì đã tịnh dưỡng được nửa năm rồi.

Bởi vì Cửu Thiên rời sân thi đấu, Tống Ý lại đoạt được hai giải quán quân nên cô mới được gọi là support số một của KPL.
Nhưng dù vậy, Tống Ý và thần support cách nhau một khoảng cách rất xa.
Không biết CST đưa ra điều kiện thế nào mà đem được Cửu Thiên trở lại sân khấu, trở thành support mới của CST.
Đào Đào méo miệng: “Cửu Thần của mình sao lại đến câu lạc bộ CST rác rưởi đó vậy chứ.”
Tống Ý mong chờ: “Cho dù như thế nào thì anh ta trở lại KPL đã là một chuyện tốt rồi.”
Tựa như vô số người đi mid xem An Trục Khê như vị thần của họ, thì trong lòng các tuyển thủ chơi support cũng có một vị thần, đó chính là Cửu Thiên.
Lúc Cửu Thiên giống như mặt trời ban trưa, Tống Ý còn chưa tiếp xúc với Vương Giả Vinh Diệu.

Lúc cô đến được sân thi đấu KPL, năm thứ nhất bị ghẻ lạnh, không thể đấu với đàn anh, chờ đến khi cô trở lại đội dẫn đầu thì Cửu Thiên lại tuyên bố tạm thời lùi về sau, cô vô cùng tiếc nuối.
Tống Ý mở Weibo của Cửu Thiên, lẩm bẩm nói: “Không nghĩ tới lúc còn sống có thể đối đầu với Cửu Thần trên cùng một sân khấu!”
Đào Đào chọc cô: “Nhìn bộ dáng mê muội của cậu kìa!” Nhưng mà Cửu Thần thật sự rất lợi hại, đừng nói đến tuyển thủ chơi support, ngay cả các tuyển thủ khác lúc đối diện anh ta cũng vô cùng khiếp sợ.
Tống Ý không nghe thấy Đào Đào nói gì, cô đang nghiêm túc lướt Weibo, lâu lâu còn lén lút nhấn thích.
Buổi chiều lúc luyện tập, Phì ca nói với cô: “Trăm triệu lần không nghĩ tới, tôi vất vả lắm mới thoát khỏi bóng ma của An Thần, giờ lại phải đối mặt với một người được tôn làm thần khác.

Tôi khổ quá mà.”
A Mãn cũng đã thấy được tin tức này: “Không ngờ rằng Cửu ca lại đến CST đó.”
Phì ca an ủi Tống Ý: “Đừng sợ, chúng ta không thể thua được đâu.

Tuy Cửu ca mạnh nhưng CST là người mới, năm người chúng ta đánh một mình anh ấy thì làm sao có vấn đề gì được.”
Vốn tưởng rằng Tống Ý sẽ sợ đến run bần bật lên giống mình, nhưng không hề, ý chí chiến đấu của Tống Ý lại càng sục sôi thêm: “Tôi sẽ không thua Cửu Thần đâu!”
Sự nhiệt tình này, quá chuẩn! Nhưng mà sao…… Phì ca lập tức nhận ra vấn đề.
Anh ta chớp mắt hỏi cô: “Cô thích Cửu ca phải không?”
Tống Ý nhìn anh hỏi: “Anh không thích An thần sao?”
Á……thích chứ.

Năm đó Phì ca là fan cứng của An Trục Khê, anh xem không thiếu một trận thi đấu nào, nghiền ngẫm học theo, mỗi ngày đều nói An Thần là người mạnh nhất, xuất sắc đến nỗi không còn từ gì miêu tả được.
Nhưng bây giờ…… 
Phì ca buồn bã nói: “Từ khi bị An Thần đánh chết đi sống lại thì tôi không thể thích anh ta nữa.”
Thần tượng ở một nơi xa xôi vẫn tốt hơn là người ấy đạp mình xuống mặt đất, thật là đáng sợ!

Tống Ý nói tiếp: “Tôi chưa từng được đấu với Cửu Thần, tôi mong đến ngày đó quá.”
“Khó trách……nghé con mới sinh không sợ cọp.”
Hai người nói chuyện đúng lúc Tạ Tinh Thùy đang từ trên lầu đi xuống: “Đang nói chuyện gì thế?”
Phì ca giải thích một chút.
Tạ Tinh Thùy nhíu mày, hỏi lại câu của Phì ca: “Vậy là cô thích lão Cửu?”
Cấp bậc hiện tại của Tạ Tinh Thùy đương nhiên có thể gọi Cửu Thiên một tiếng lão Cửu.
Tống Ý trả lời: “Đương nhiên rồi, có tuyển thủ nào chơi support lại không thích anh ta đâu chứ.”
Môi Tạ Tinh Thùy mấp máy, nhỏ giọng nói gì đó.
Tống Ý không nghe rõ.
Phì ca giống như một cái loa phát thanh vậy: “Chơi support không phải nên thích ADC của mình sao?”
Tống Ý cười nói: “Hai cái này không giống nhau đâu, một bên phải bảo hộ thật tốt, một bên là phải nghiêm túc học tập theo.”
Tạ Tinh Thùy không được an ủi một câu nào.
Sau khi anh lên lầu liền gọi cho Cửu Thiên: “Cậu không ở nhà luôn đi, quay lại để làm gì?”
Cửu Thiên mới vừa tỉnh ngủ, giọng có chút lười biếng và không tập trung: “Sao lại tức giận vậy, bởi vì tôi gia nhập CST sao? Tôi muốn trở về YD, nhưng cậu không cho tôi về.”
Tạ Tinh Thùy: “Ha ha, cậu nghĩ rằng CST là một đám ngốc à?”
Cửu Thiên nhún vai nói: “Tôi muốn giúp bọn họ lấy được quán quân.”
Tạ Tinh Thùy: “Nằm mơ đi.”
Cửu Thiên khẽ cười đáp lại: “Support mới của cậu nhìn được lắm đấy.”
Tạ Tinh Thùy: “Đừng có ý đồ với cô ấy.”
Giọng Cửu Thiên đầy sự mưu mô: “Cô ấy là người trong lòng của cậu phải không?”
Tạ Tinh Thùy cúp máy.
Tống Ý rất nhạy bén, cô nhận ra Tạ Tinh Thùy đang khó chịu, thế là cô nhỏ giọng hỏi Phì ca: “Hình như Tạ Thần với Cửu Thần không thích nhau phải không?”
Phì ca đứng sát với Tống Ý: “Cô không biết sao? Cửu ca trước kia là đội trưởng YD đó.”
Tống Ý ngơ ra: “Hả?”
Phì ca lại nói: “Cũng đúng, chuyện này đã là chuyện của bốn năm về trước rồi.

Hơn nữa lúc ấy ID của Cửu ca là Cửu Tinh.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.