Cuối Cùng Em Cũng Đến

Chương 32: Chương 32




“Yoooo~~~, Tạ Thần bắt đầu tuyên bố chủ quyền kìa!”
“Hả, tôi giật mình á trời, câu kia có ý gì thế? Suýt chút nữa tôi đã cho rằng đây lại là một màn tỏ tình đó!”
Đừng nói đến fans xem livestream, ngay cả người dẫn chương trình cũng giật nảy mình, ngừng lại…… Rất lâu.
“Ha ha,” Người dẫn chương trình gượng cười: “Tạ Thần đang sợ chủ đề trên mạng mấy ngày nay sẽ ảnh hưởng đến trạng thái của Thiên Vũ sao?”
“Trạng thái của cô ấy rất ổn, sẽ không dễ bị ảnh hưởng vì những chuyện này đâu.” Tạ Tinh Thùy nửa giỡn nửa thật: “Tôi chỉ đơn thuần muốn nói cho bọn họ biết, đừng cướp.”.

ngôn tình hài
Tim của MC sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, anh ta sợ lại có chuyện xấu xảy ra, nhanh chóng pha trò nói: “…… Đừng hòng cướp đồng đội của tôi phải không?”
Tạ Tinh Thùy cười một cái.
Kết thúc phỏng vấn, mọi người thu dọn rồi trở về căn cứ.
Thời gian cũng không còn sớm nữa, thời tiết cuối tháng mười cũng lạnh dần, lúc Tống Ý ra khỏi cửa cô liền rụt người lại, thấy hơi lạnh.
Tạ Tinh Thùy nhìn ra: “Cô lạnh không?”
Tống Ý trả lời: “Tôi vẫn ổn.”
Tạ Tinh Thùy hối thúc: “Mau lên xe đi.” Vừa mới vào thu, anh cũng không đem theo áo khoác.
Ai ngờ vừa ra khỏi nhà thi đấu, một nhóm fans ùa tới, rối rít xin ký tên.
YD bị vây chặt đến nỗi một giọt nước cũng không thể lẻn vào.

Thật ra nếu đi thì vẫn được, nhưng mà fans chờ lâu như vậy chỉ để gặp mặt tuyển thủ một lần, cứ nghênh ngang đi khỏi thì sẽ làm họ chạnh lòng mất.
Vì thế bọn họ kiên nhẫn ở lại ký tên, chụp hình chung với mọi người.

Phì ca còn nghịch ngợm chọc ghẹo, làm mấy cô gái nhỏ dù bị gió thổi lạnh căm nhưng bị chọc tới khuôn mặt đỏ bừng.
Tống Ý rất bất ngờ, không nghĩ rằng Phì ca còn có dáng vẻ này.
Khoảng chừng 15-16 phút sau, Phì ca nói: “Các tiểu tỷ tỷ mau về nhà đi, ngủ muộn quá không tốt cho làn da căng bóng của mọi người đâu đó.”
Tuy rằng các fans không muốn buông tha, nhưng cũng tản ra, không tiếp tục quấn lấy họ nữa.
Lúc đi đến xe, Tống Ý đột nhiên không thoải mái, luôn cảm thấy có một ánh mắt rất kỳ dị dõi theo cô, âm u lạnh lẽo, giống như một con rắn.
Chắc nhầm rồi, chỉ là ảo giác thôi……
Tống Ý có hơi lạnh, đúng lúc này, Tạ Tinh Thuỳ đột nhiên dừng bước, anh quay đầu lại nhìn, cặp lông mày nhíu chặt.
“Lên xe thôi.” Tạ Tinh Thùy đứng ở phía sau che cô lại.
Trong giây lát, ánh mắt quái dị kia liền bị che lại, một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng, Tống Ý nhanh chóng lên xe.
Sau đó Tạ Tinh Thuỳ cũng theo sát, khom lưng lên xe.
“Anh mở máy điều hòa không khí đi.” Tạ Tinh Thùy dặn dò tài xế.
Tống Ý thở phào nhẹ nhõm: “…… Tôi không sao, không lạnh tới vậy.”
Tạ Tinh Thùy: “Ngày mai nhớ mang theo áo khoác.”
Tống Ý gật đầu: “Vâng.”
Hôm nay kỳ nghỉ Quốc khánh, rất nhiều người không đi làm, nên về nhà hoặc ra ngoài chơi, tận tình tiêu xài hết calories dư thừa của mùa hè trong kì nghỉ nhỏ này.

Nhưng tuyển thủ không có kỳ nghỉ, chỉ cần có trận đấu thì gió kệ gió, mưa kệ mưa.
Một tuần có hai ba trận đấu nghe thì không nhiều, nhưng vì chuẩn bị cho cuộc chiến mà cả tuần huấn luyện vô cùng gắt gao.
Tống Ý không biết hôm nay mình bị làm sao, lúc thi đấu còn đỡ, nhưng khi thả lỏng đầu óc thì bỗng dưng thấy hơi mệt.
Trong xe dần dần ấm lên, cái lạnh biến mất, cơn buồn ngủ lại ụp đến, cô chịu không nổi đã nghiêng đầu ngủ.
“Tống Tống?” Có người nhẹ giọng kêu cô.
Gọng của người này nghe rất êm tai, giống như một đoá hoa lê đang nở rộ trong mơ, chiếu sáng tuổi thơ của cô, vô cùng đẹp đẽ.
“Nghe lời nào……” Giọng của người nọ càng dịu dàng hơn: “Về phòng rồi ngủ.”
Ngủ rồi?
Tống Ý đột nhiên mở mắt ra, không hiểu gì nhìn khắp nơi.
Cô còn ở trong xe nhưng xe đã ngừng, mà độ ấm lại không giảm xuống, vẫn rất ấm áp.
Cô nghiêng trái nghiêng phải, hình bóng của Tạ Tinh Thuỳ đập vào trong mắt cô.
Tạ Tinh Thùy nhìn cô: “Tỉnh rồi sao?”
Tống Ý ngây người một giây rồi nói: “Xin lỗi, tôi ngủ quên mất!”
“Không sao.” Tạ Tinh Thùy nói: “Đi thôi, lên lầu ngủ tiếp.”
Tống Ý vỗ vỗ trán: “Vâng, đi thôi……”
Cô vừa đứng dậy thì bụng dưới lại quặn đau, ngay sau đó……
Trong phút chốc, mặt Tống Ý trắng bệch.
Cuối cùng cô cũng biết vì sao hôm nay mình mệt rồi còn thấy lạnh……
Đầu tháng, họ hàng…… Đến!
Này, cái này, quá xấu hổ!
Tống Ý đứng bất động, Tạ Tinh Thùy nhìn về phía cô: “Sao vậy?”
Tống Ý: “……”
Tạ Tinh Thùy sao có thể nghĩ ra mấy việc này, anh thấy sắc mặt cô không tốt lắm nên hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Tống Ý không lên tiếng, chỉ có gương mặt trắng nõn ửng hồng lên, cô thì thầm: “Cái kia……”
Tạ Tinh Thùy: “Có chỗ nào không thoải mái thì nói tôi biết, chúng ta đi bệnh viện khám.”
Tống Ý không dám nhìn anh, chỉ thẹn thùng đáp: “Đội trưởng…… Có thể giúp tôi đi lấy một cái áo khoác được không?”
Tạ Tinh Thùy ngẩn người.
Tống Ý dựng một cái cớ: “Tôi…… Thấy hơi lạnh, ừm…… Có thể giúp tôi lấy một cái áo khoác lại đây được không? Lấy một cái áo gió, hơi dài một chút…… Trong tủ quần áo của tôi có.”
Ý nghĩ đầu tiên của Tạ Tinh Thuỳ là chắc Tống Ý đã phát sốt, chứ không thì sao trời mát mẻ thế này cô lại thấy lạnh? Nhưng rất nhanh anh đã thấy không đúng, xe dừng ở ngay cửa căn cứ, bước vào nhà chỉ cần một hai bước, đâu đến nỗi phải mặc áo khoác?
Mượn ánh đèn vàng trong xe, Tạ Tinh Thuỳ thấy đôi mắt trốn tránh và gương mặt ngại ngùng của cô.
Tuy rằng là đàn ông…… Nhưng vẫn hiểu một số chuyện.
Tạ Tinh Thùy đã hiểu, anh nói: “Cô đợi một chút.”
Tống Ý: “Mật mã phòng của tôi là……” Ký túc xá của họ đều lắp khóa vân tay, Tạ Tinh Thuỳ không lưu vân tay ở phòng cô nên cô định nói mật mã cho anh.
Tạ Tinh Thùy: “Tôi là đàn ông mà đi mở tủ quần áo của cô thì không hay lắm, cô chờ một chút, tôi đi lấy áo khoác của tôi.”
Tống Ý rất cảm kích chuyện anh giúp cô lúc cấp bách, nhưng rất nhanh cô lại nghĩ đến……
Tạ Tinh Thùy nghĩ còn chu toàn hơn cả cô: “Yên tâm, tôi sẽ kêu bọn họ tránh đi.”

Tống Ý nhẹ nhàng thở ra, trong lòng đầy sự cảm kích.
Tạ Tinh Thùy vào nhà, trước tiên đuổi ba người đang chơi game ở phòng khách đi: “Mấy giờ rồi? Đi ngủ hết cho tôi.”
Phì ca hỏi: “Thiên Thần đã tỉnh chưa?”
Tạ Tinh Thùy trả lời: “Còn chưa tỉnh, đừng đi phá cô ấy.”
Phì ca: “Ngủ ở đó không thoải mái đâu.”
Tạ Tinh Thùy: “Lát nữa sẽ tỉnh thôi, tôi đi lấy cái chăn lông cho cô ấy, các cậu đi lên lầu ngủ đi!”
Lão đại lên tiếng nên mọi người cũng không nghĩ nhiều, trong một giây đã như chim thú bỏ đi, dồn dập chạy về phòng, nhưng có ngủ hay không thì lại là chuyện khác.
Tạ Tinh Thùy bước vài bước lên lầu, lấy cái áo gió của mình.
Mẫu mùa thu của Versace, vừa được giao đến, anh còn chưa kịp mặc thử.
Tạ Tinh Thùy đi lên xe, đưa áo gió cho cô.
Tống Ý nhanh chóng khoác lên, đỏ mặt nói: “Cảm ơn.”
May mắn là không làm dơ ghế xe, chỉ là quần của cô……
Không nhắc đến thì thôi, tất cả đều do cô đã quên để ý ngày.
Lúc xuống xe, Tống Ý mới biết mình đã đánh giá sai chiều dài áo gió của nam, suýt chút đã bị vấp ngã.
Tạ Tinh Thùy đỡ lấy cô: “Cẩn thận.”
Mặt Tống Ý càng đỏ: “Không, không sao……” Thật là xấu hổ chết mất!
Tạ Tinh Thuỳ mau chóng buông tay ra, cùng cô vào nhà.
Áo gió đậm màu này ở trên người Tạ Tinh Thuỳ cùng lắm chỉ đến đầu gối, nhưng nhìn Tống Ý mặc…… Thật đáng yêu.
Tạ Tinh Thùy nhìn cô từ phía sau, không kìm được cười tươi.
Tống Ý đang mặc áo của anh.
Lát nữa tốt nhất là treo cái áo này lên, không nỡ mặc, cũng không nỡ giặt.
Sau khi Tống Ý an toàn đến phòng, cô nói: “Cảm ơn anh!”
Tạ Tinh Thùy: “Khách sáo rồi.”
Tống Ý không biết làm sao: “Cái áo này……”
Tạ Tinh Thùy: “Đưa cho tôi là được.”
Tống Ý phát hoảng: “Hay là để tôi xem trước đi……” Tuy cô rất cẩn thận, nhưng vẫn sợ làm dơ áo của anh.
Tạ Tinh Thùy từ chối: “Không sao đâu.”
Tống Ý cũng cảm thấy vấn đề chắc không lớn, vì thế cô cởi áo ra đưa cho anh.
Cuối cùng Tạ Tinh Thùy nhận áo xong lập tức hối cô: “Mau về phòng đi.”
Tống Ý liên tục gật đầu: “Vâng!”
Trở về phòng, Tống Ý nhanh chóng giải quyết vấn đề họ hàng của mình, tắm rửa sạch sẽ xong mặc đồ vào.

Cô vừa làm xong mấy việc vặt, bên ngoài lại truyền đến tiếng đập cửa.
Tống Ý nhanh chóng mở cửa: “Đội trưởng?”

Tay trái Tạ Tinh Thùy đang cầm một cái ly sứ tông màu ấm, bên trong là sữa bò nóng hầm hập: “Tôi thấy cô hơi lạnh, uống chút đồ nóng để xua cái lạnh.”
Thật ra anh đã nghiêm túc tra Baidu xem lúc này con gái nên uống gì mới tốt, nhưng mấy thứ tra được thì trong căn cứ đều không có, đã trễ thế này mà còn đi ra ngoài mua, anh sợ Tống Ý sẽ để ý.

Vì vậy anh đã làm nóng sữa bò, nghĩ rằng đồ uống nóng chắc chắn sẽ thoải mái hơn nhiều.
Tống Ý rất cảm động: “Cảm ơn.”
Tạ Tinh Thùy sợ cô nghĩ sâu xa: “Tôi nấu để uống, thuận tiện rót cho cô một ly.”
Tống Ý nhận lấy ly sữa bò rồi hỏi: “Anh có thói quen uống sữa bò mỗi tối sao?”
Thật ra thứ mỗi tối Tạ Thần uống đều là cà phê…… Nhưng mà giờ phút này, anh cũng chỉ có thể căng da đầu giả bộ thừa nhận: “Đúng vậy.”
Tống Ý nghĩ một chút liền thấy thật đáng yêu, một chàng trai mỗi tối đều kiên trì uống sữa bò…… Mắt cô cong cong: “Là một thói quen tốt đó.”
Tạ Tinh Thùy sợ hành vi không quá đàn ông này sẽ ảnh hưởng công cuộc ghi điểm của mình, vậy nên anh nói tránh đi: “Cái này là lúc trước fans đưa, cô cầm về dùng đi.”
Anh lấy một món đồ lông xù xù từ trên sô pha ở phòng khách.
Mắt Tống Ý sáng lên.
Cô cũng không biết nó là gì, nhưng chỉ cần có lớp lông bao quanh như vậy, là đủ để tim cô hụt mất một nhịp rồi.
“Là túi chườm nóng phải không?” Tống Ý nhận lấy.
Tạ Tinh Thùy: “Ừ.”
Cầm vào mềm mại rồi lại ấm ấm, làm Tống Ý cực kì vui: “Rất cảm ơn anh!”
Tạ Tinh Thùy lại dùng chiêu cũ: “Nếu không dùng thì chỉ có thể ném ở kho, cô có thể sử dụng thì đỡ phí.”
Tống Ý bỗng nhiên có chút tò mò về phòng kho của Tạ Tinh Thùy, cô…… Lo lắng có phải bên trong đều là lông xù xù không được yêu thương hay không!
Tạ Tinh Thùy sợ làm trễ giờ ngủ của cô, vì thế tạm biệt: “Cô đi ngủ sớm đi.”
Tống Ý chủ động chúc: “Ngủ ngon!”
Tạ Tinh Thùy nhoẻn miệng: “Ngủ ngon.”
Uống xong sữa bò nóng hổi, ôm túi chườm nóng lông xù mềm mại, rồi lại nằm trên giường gấu lớn có lông xù xù, đôi mắt mừng rỡ của Tống Ý sớm đã cong giống như vầng trăng non.
Đào Đào nhắn tin trên WeChat: “Tiểu tỷ tỷ, đêm nay Mộng Kỳ xuất sắc quá nha.”
Tống Ý dè dặt: “Là do đồng đội phối hợp tốt.”
Đào Đào: “Còn giả bộ với mình nữa.

Mau nói đi, cảm giác được làm MVP của trận là gì? Có phải vui vẻ đến bùng nổ không?”
Giọng Tống Ý thật nhẹ nhàng: “Thật sự rất là vui.”
Đào Đào: “Chậc chậc, không giống cô gái bị thất tình một chút nào.”
Bởi vì Tống Ý đã bước ra khỏi bóng ma tâm lý nên Đào Đào mới dám lấy cái này ra đùa giỡn.
Tống Ý cũng giỡn theo: “Xin lỗi nha, không tìm cậu mỗi ngày để khóc rồi.”
Đào Đào trách móc: “Mình đã mở rộng vòng tay để ôm cậu, cuối cùng cậu còn cười tươi hơn mình.”
Tống Ý: “Không nói chuyện với cậu nữa, mình muốn ngủ.”
Đào Đào không chịu: “Cậu đúng là không giống tuyển thủ gì hết trơn, ngủ cái gì mà ngủ, dậy high thôi!”
Tống Ý than phiền: “Bà dì đến rồi, mình không ngủ không được.”
Đào Đào vừa nghe liền có chút lo lắng: “Vậy thì vẫn nên ngủ sớm một chút, không chừng lại đau đến chết đi sống lại.”
Tống Ý ôm túi chườm nóng lông xù xù cười nói: “Sẽ không đâu.”
Đào Đào dặn dò cô: “Chú ý giữ ấm đó.”
Một ly sữa bò nóng, một cái túi chườm nóng, độ ấm như thế này là quá đủ rồi, lúc này lồng ngực của Tống Ý cũng tăng nhiệt.
Một đêm không mộng mị, ngày hôm sau YD không có trận đấu nào, mọi người đều dậy trễ.
Tống Ý không đi chạy bộ buổi sáng, nhưng vẫn dậy khá sớm vào khoảng 8 giờ, mà căn cứ không có đồ ăn sáng.
Cô đi một vòng, có hơi ngứa tay, có nên tự làm bữa sáng cho mình không?

Đang nghĩ như vậy, Tạ Tinh Thuỳ vừa ngáp vừa mở cửa ra khỏi phòng.
Tống Ý lập tức cười: “Chào buổi sáng!”
Lời nói tràn đầy sức sống, lập tức làm Tạ Tinh Thuỳ còn đang mơ ngủ tỉnh táo lại.
“Chào buổi sáng.”
Tống Ý hỏi anh: “Anh có đói không?”
Tạ Tinh Thùy lại nghi ngờ có phải mình còn đang mơ hay không, dù thế nào cũng là một giấc mơ đẹp.
Thấy anh im lặng, Tống Ý chủ động hỏi tiếp: “Tôi tính làm bữa sáng, anh muốn ăn cái gì?”
Cô làm cái gì tôi cũng muốn ăn, ngay cả cô tôi cũng muốn bỏ vào miệng.
Đương nhiên không thể nói như vậy, Tạ Tinh Thùy sờ mũi: “Đều được.”
Tống Ý đáp lại: “Chờ chút, xong thì tôi gọi.”
Tống Ý xuống lầu, cả buổi sau Tạ Tinh Thùy mới hoàn hồn, nhéo một cái thật đau trên cánh tay.
Không có mơ, Tống Ý thật sự tự mình làm đồ ăn sáng cho anh.
Ừm……
Tạ Tinh Thùy chớp mắt, nhớ đến chuyện tối qua, lập tức đi xuống lầu: “Đừng làm nữa, cơ thể cô không thoải mái, đừng làm.”
Tống Ý nhìn về phía anh.
Tạ Tinh Thùy khoác áo vào: “Chờ một chút, tôi ra ngoài mua bữa sáng.”
Tống Ý cười: “Không sao đâu…… Tôi……” Cô hơn ngượng ngùng: “Tôi thật sự không sao mà, may mà tối hôm qua có sữa bò nóng và túi chườm đó!”
Tạ Tinh Thùy nhìn gò má phiếm hồng của cô, tim cứ vậy mà đập thình thịch.
Tống Ý lại nói: “Cũng không có gì phức tạp đâu, tôi nướng bánh mì và chiên thịt xông khói thôi, rất nhanh!”
Tạ Tinh Thùy đồng ý: “Được……”
Không bao lâu trên bàn đã đầy đồ ăn sáng.
Sữa bò, bánh mì và thịt xông khói…… Mùi hương này có thể giết chết người đang đói.
Tống Ý mời: “Anh đến nếm thử một ít đi?”
Tạ Tinh Thùy ngồi xuống, hai người đang chuẩn bị ăn thì bên ngoài lại truyền đến tiếng chuông cửa.
Sớm như vậy mà ai đã đến rồi?
Tạ Tinh Thùy đứng dậy: “Tôi đi xem sao.”
Anh đi ngang qua phòng khách mở cửa, một cái bóng nhẵn bóng nhanh chóng đi vào.
“Chào buổi sáng, chào buổi sáng~~” Giọng của người đến tuy ngả ngớn nhưng lại dễ nghe ngoài ý muốn.
Sau khi Tạ Tinh Thùy thấy rõ người đến, liền muốn đuổi ra ngoài ngay lập tức.
Dịch Dao nói: “Yo, Tạ Thần, anh dậy sớm thế!”
Anh ta cao giọng: “Tiểu Thiên Thiên! Cậu ở đâu đó, mình biết cậu chắc chắn dậy rồi!”
Tống Ý ló đầu ra từ nhà ăn, nhìn người anh em này, bất đắc dĩ nói: “Cậu đến làm gì vậy?”
Dịch Dao lập tức tủi thân: “Mình ngàn dặm xa xôi đưa bữa sáng đến cho cậu, vậy mà cậu không chào đón mình.”
Đúng là ngàn dặm xa xôi, nếu Tạ Tinh Thùy nhớ không lầm thì căn cứ NSD mới dọn đến cách YD rất gần.
Dịch Dao nghe được mùi hương thơm ngát, cảm thán: “Mọi người có bữa sáng rồi sao?”
Tạ Tinh Thùy thầm nghĩ không ổn rồi.
Dịch Dao không hổ là ADC mạnh của liên minh, khứu giác nhạy bén, đi đường rất ổn, vài bước đã chạy đến nhà ăn, bất ngờ nói: “Tiểu Thiên Thiên, đây là thức ăn cậu làm cho mình sao?”
Không biết chữ mặt dày viết như thế nào phải không? Nhìn Dịch Dao sẽ biết. 
Tác giả có lời muốn nói: 
Tạ Thần: Cây thương của tôi đâu?!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.