Cuối Cùng Em Cũng Đến

Chương 37: Chương 37




Anh nói như vậy…… làm sao cô từ chối được?
Mắt Tống Ý cong cong: “Vậy tôi…… Cung kính không bằng tuân mệnh.”
Tạ Tinh Thùy như một quý ông: “Xin mời.”
Nụ cười trên môi Tống Ý càng thêm rạng rỡ.
Nhà hàng được trang trí theo kiểu Pháp điển hình, lộng lẫy nhưng không quá khoa trương,trên lối đi, bầu không khí và độ ấm được điều chỉnh ở mức tốt nhất, âm nhạc êm dịu khiến con người ta thoải mái, mọi thứ ở đây tinh tế trong từng chi tiết.
May là hôm nay Tống Ý không mặc đồ quá tuỳ ý, bằng không…… còn phải đi mua quần áo thay trước khi vào.
Nhưng nếu Tạ Tinh Thuỳ đã chọn, vậy chắc hẳn anh đã sớm để ý đến những vấn đề này.
Món Pháp sao, mọi người đều biết rồi, chưa nói đến chuyện có ngon hay không, nhưng mỗi dĩa thức ăn đều vô cùng tỉ mỉ nên tốc độ lên món đặc biệt sẽ rất chậm.
Chậm là bao lâu? Từ món khai vị đến món tráng miệng, mất hai ba tiếng đều là bình thường.
Nếu không gấp, bữa tráng miệng có thể trực tiếp trở thành trà chiều.
Muốn mời một cô gái đi ăn, tới chỗ như thế này là tốt nhất, thứ nhất là thời gian ở bên nhau dài, thứ hai là không nhàm chán.
Trong một nhà hàng Pháp tốt,các món ăn do mỗi người thưởng thức sẽ khác nhau, nên phục vụ tốt rất quan trọng.
Ngay cả khi khách không có nhiều chủ đề để nói chuyện,thì lúc lên món người phục vụ sẽ giới thiệu món ăn một cách chu đáo nhưng không quá hồ hởi từ khâu chế biến đến cách ăn được mô tả chi tiết, thú vị, cung cấp không ít đề tài cho khách hàng trao đổi.
Đối với những cặp đang tìm hiểu nhau, vừa hay có thể mượn những điều này để trò chuyện, bầu không khí sẽ không bị lúng túng, khó chịu nữa.
Vốn dĩ Tạ Thần không cần anh trai này, nhưng có người phục vụ, thời gian lại càng được kéo dài thêm nên anh cho phép anh ấy giới thiệu vài câu.
Tống Ý là một người hay để ý về thời gian, nhưng hôm nay đến một tiếng sau, cô mới nhận ra: “Mấy giờ rồi?” Chắc có thể đến bệnh viện lấy phim chụp rồi.
Tạ Tinh Thùy trấn an cô: “Không sao đâu, anh Lý đã đi lấy phim chụp giúp chúng ta rồi.”
Tống Ý trả lời: “Vậy chúng ta cũng phải đến đưa cho bác sĩ xem nữa chứ.”
Tạ Tinh Thùy: “Ăn xong rồi đi, vẫn còn kịp mà.”
Tống Ý tính toán một chút: “Cũng được.” Chụp X-ray xong, chiều đến đi kiểm tra lại cũng không tốn nhiều thời gian, hơn nữa buổi chiều cũng ít người hơn.
Bánh tráng miệng được làm vô cùng khéo léo, bánh Macaron xinh xắn chỉ to hơn đồng xu một chút.
Tống Ý hảo ngọt, cô nhìn thấy đã thích.
Tạ Tinh Thùy nhường cho cô: “Tôi không thích ngọt, em ăn đi.”
Tống Ý cười anh: “Vậy anh đã bỏ lỡ vô số món ngon trên thế giới rồi.”
“Hy vọng cái tôi bỏ lỡ…” Tạ Tinh Thùy mỉm cười lại: “…… Về sau sẽ có người thay tôi thưởng thức.”
Tống Ý vừa cắn một miếng Macaron, vị ngọt của nó lập tức tan trong miệng, còn chưa nuốt xuống đã thấy ngọt tận đáy lòng.
Cô nói: “Thật ngọt.”
Tạ Tinh Thùy cũng cảm thấy rất ngọt, nụ cười trên môi cô còn ngọt hơn điểm tâm ngon nhất thế giới nhiều lần.
Bữa trưa kết thúc, hai người quay về bệnh viện.
Kết quả không tệ, xương cốt không bị ảnh hưởng gì, chỉ bị thương ngoài da nên bác sĩ kê một chút thuốc.
Tạ Tinh Thùy hỏi: “Chỉ cần thoa thuốc là được ạ?”

Vị bác sĩ thích thú liếc nhìn Tống Ý, cố ý nói: “Thuốc là thứ yếu, quan trọng là phải chườm nhiều.

Sau hai mươi tiếng chườm lạnh, sau ba ngày chườm nóng, có cô gái nhỏ xinh đẹp hỗ trợ thì càng hiệu quả.”
Mấy cô gái thực tập đối diện bác sĩ không nhịn được  đều che miệng cười trộm.
Tạ Tinh Thùy càng cười tươi hơn: “Cảm ơn bác sĩ.”
Bác sĩ nhỏ giọng lẩm bẩm: “…… Đúng là cậu nên cảm ơn tôi.”
Sau khi ra ngoài, Tống Ý kiềm lòng không được hỏi Tạ Tinh Thùy: “Có phải anh quen vị bác sĩ này không?”
“Tôi thật sự không quen.” Tạ Tinh Thùy tiếp lời: “Có lẽ đến cả người xa lạ cũng cảm thấy chúng ta……” Nên ở bên nhau.
Anh không nói hết, chỉ cười nhẹ nhìn cô, dừng ở đó sẽ làm lòng cô càng nhức nhối hơn.
Nói ẩn ý như vậy như một chiếc lông nhỏ, chui vào trong tim lúc cô không chút phòng bị,khiến cô mềm lòng.
Sau khi họ trở về căn cứ, Phì ca đến hỏi han anh: “Lão đại, tay của anh sao rồi?”
Tạ Tinh Thùy làm vẻ nghiêm túc trả lời: “Gãy rồi.”
Phì ca cực kỳ hoảng sợ: “Vậy…… Vậy……”
Tống Ý đứng ra giải thích: “Anh ấy không sao đâuu, bác sĩ nói chỉ bị thương ngoài da thôi.”
Phì ca hít sâu một hơi, chẳng bao lâu sau, gương mặt anh ta lại hiện lên vẻ tiếc nuối: “Tôi còn tưởng cuối cùng tôi đã có thể kế thừa sản nghiệp, lên ngôi đội trưởng!”
Tạ Tinh Thùy muốn lấy gậy gỗ ra đánh anh ấy: “Cậu mơ đi!”
Tống Ý lại bị Phì ca dở hơi này chọc cười không ngừng được, nhưng sau phút vui đùa, chuyện này cũng không thể xem thường, phải nghiêm túc nghĩ ra đối sách.
Tối nay có trận thi đấu, Tạ Tinh Thuỳ như này……
Tổ huấn luyện kiến nghị: “Tinh Thùy đừng lên sân khấu, hãy để Tề Mẫn đi.”
Tề Mẫn là xạ thủ của đội hai YD, là lớp măng non thay Tạ Tinh Thuỳ trong tương lại.

Biểu hiện của cậu ấy không tồi, cũng từng đi luyện qua trên sân KPL, tuy rằng vẫn kém hơn Tạ Tinh Thuỳ khá nhiều, nhưng trước mắt không thể để Tạ Tinh Thuỳ lên sân khấu.
Tạ Tinh Thùy hoạt động cánh tay: “Không có gì đáng ngại đâu.” Cánh tay anh hơi đau, nhưng các ngón tay vẫn còn rất linh hoạt, game mobile vẫn tốt hơn game PC, nó không cần chuột.
Huấn luyện viên thuyết phục: “Đội  tối nay đấu với chúng ta là SUNS, trạng thái gần đây của họ không có gì bức phá, để Tề Mẫn lên luyện một chút cũng có lợi.”
Tạ Tinh Thùy hơi do dự.
Phì ca cũng góp lời: “Lão đại, anh vẫn nên đi nghỉ đi, tuy không ảnh hưởng đến xương cốt nhưng nhìn rất rợn người ấy.”
Tống Ý lên tiếng ủng hộ: “Anh yên tâm đi, chúng tôi làm được mà.”
Tạ Tinh Thùy thật sự không yên tâm, không phải anh không muốn người mới lên sân rèn luyện, chỉ là anh không muốn thua.
Giải mùa thu năm nay, anh không muốn có bất cứ sai lầm gì.
Anh hiểu tình hình YD hơn bất kì ai khác, Tề Mẫn chơi ADC không có chút yếu điểm nào, nhưng vai trò của cậu ấy trong đội không chỉ đơn thuần là một xạ thủ.
Cậu ấy là chỉ huy, là trụ cột của cả đội, là thanh sắt ngăn đám nhóc này lại.
Cậu ấy không ở đây, chiến đội không chỉ mất một xạ thủ, mà còn thiếu một một sợi dây thừng biết co dãn.

YD có thể sẽ trải qua lúc cần căng chặt, lúc cần thả lỏng, nhưng hiển nhiên nghiêng hẳn sang trạng thái nào cũng không ổn.
Tạ Tinh Thùy bị thương trên cánh tay, về phương diện thao tác chắc chắn sẽ có chút ảnh hưởng, nhưng chỉ cần anh ở đó, cả đội sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn, thao tác có sai sót hoàn toàn có thể mượn cái khác để bù lại.
“Đợi tôi cân nhắc lại.” Tạ Tinh Thùy đáp lại.
Huấn luyện viên cũng không tiện nói gì, dẫu sao Tạ Tinh Thuỳ không chỉ là tuyển thủ, anh còn là người cầm quyền của câu lạc bộ này.
Hôm nay bọn họ đấu trận thứ ba nên không cần nóng lòng đến hội trường sớm.
Tống Ý đi theo anh lên lầu: “Tôi giúp anh bôi thuốc nhé.”
Tạ Tinh Thùy đương nhiên vui mừng: “Được.”
Thuốc mỡ được kê đơn có hai loại, bôi xong loại thứ nhất rồi lại bôi sang loại thứ hai, bởi vì tay anh đang sưng, không thể mạnh tay nên cô chỉ có thể thoa thật nhẹ.
Ngón tay của Tống Ý rất đẹp, khung xương thon dài nhưng không có vẻ yếu ớt không có lực, làn da trắng nõn cộng thêm thuốc mỡ lại càng mềm mại.
Tạ Tinh Thùy nhíu mày: “Thuốc này chắc không có tác dụng phụ chứ?”
Tống Ý nhìn hướng dẫn sử dụng: “Không sao đâu, đây là thuốc bôi lên da, chắc chắn sẽ không làm ảnh hưởng đến da.”
Cô nghĩ rằng Tạ Tinh Thuỳ đang lo cho bản thân anh, nhưng thật ra Tạ Tinh Thuỳ đang lo cho cô.
Tạ Tinh Thùy muốn lấy lại hũ thuốc: “Hay là để tự tôi bôi đi.”
Tống Ý không chịu: “Anh bôi không tiện.”
Tạ Tinh Thùy dặn dò: “Là thuốc thì đều có ba phần độc, em đừng chạm vào.”
Đến lúc này Tống Ý mới nhận ra ý tứ trong câu tác dụng phụ ban nãy của anh.
Cảm giác trong lòng cô rất khó giải thích, vừa dở khóc dở cười, lại vừa có chút ấm áp.
Kiểu cảm giác được người che chở như miếng thịt đầu quả tim…… dù là lúc ở với ba mẹ ruột, cô cũng chưa từng cảm nhận qua.
Tạ Tinh Thùy không nói đùa: “Được rồi, tôi tự mình làm vậy, dù sao chỉ bị thương một cánh tay, bên còn lại không bị gì.”
Tống Ý cười khổ: “Tôi không yếu đuối đến vậy đâu.”
Tạ Tinh Thùy nói: “Là tôi làm bộ yếu đuối, để em thoa thuốc cũng là do được 
ở chung một chỗ với em.

Thật ra tôi có thể tự làm một mình, em……”
Tống Ý ngắt ngang lời anh: “Anh không muốn ở cùng một chỗ với tôi nữa sao?” Cô không nhìn anh, chỉ rủ mắt xem cánh tay bị thương của anh.
Tạ Tinh Thùy: “……” Tim đập loạn một nhịp.
Tống Ý nhoẻn miệng cười: “Anh không muốn nói, vậy tôi đi đây.”
Tạ Tinh Thùy không thốt ra được chữ nào.
Vốn dĩ, bình thường lúc ở chung với Tống Ý, anh đã chết mê chết mệt, hôm nay cô còn trêu anh…… Ừm…… trái tim bé nhỏ của Lão Tạ chưa nổ đã là rất cố gắng.

Tống Ý nói xong cũng tự thấy ngượng, nhưng động tác tay của cô vẫn không chậm lại, thậm chí còn nhẹ nhàng hơn, thật cẩn thận thoa thuốc cho anh.
Toàn bộ quá trình, Tạ Tinh Thuỳ vẫn không nói được gì, nhưng bầu không khí còn ám muội hơn so với khi anh nói chuyện.
Mặt Tống Ý hơi đỏ lên, sau khi thoa xong thuốc, cô nói với anh: “Xong rồi.”
Tạ Tinh Thùy thì thầm: “Cảm ơn.”
Tống Ý: “Không có gì.”
Hai người im lặng một lát, sau đó Tạ Tinh Thuỳ lên tiếng trước: “Trận đấu tối nay, tôi không tham gia.”
Tống Ý ngẩng đầu nhìn anh: “Sao thế?”
Thật ra cô biết rất rõ trong lòng anh có khúc mắc.
YD và Tạ Tinh Thùy đều quá muốn có được một cái quán quân.
Có lấy thêm nhiều cái á quân nữa cũng vô dụng, cộng vô số cái danh chiến đội thứ hai lại cũng không bằng một lần là đội đứng đầu.
Vô số cúp bạc chói lói cũng không bằng sự lấp lánh của một cái cúp vàng.
Tạ Tinh Thùy quá khát vọng cái danh quán quân này, mà anh cũng thật sự nên có cái danh này.
Tạ Tinh Thùy cười: “Bỗng nhiên tôi nghĩ thông suốt được một vài chuyện.”
Tống Ý rất tò mò, cô nhìn anh, muốn nghe câu trả lời của anh.
Tạ Tinh Thùy cũng quay đầu nhìn cô, dưới ánh đèn ấm nóng, đôi mắt đen láy của anh có thêm điểm sáng màu vàng, vô cùng sáng: “Cái gì đến sẽ đến, kiên trì nỗ lực, tương lai nhất định sẽ ôm được em.”
Tựa như Tống Ý, anh chuẩn bị hết hai năm, nỗ lực một lúc lâu, cuối cùng cô cũng đến.
Quán quân cũng vậy, những gì nên làm anh đều làm hết rồi.
So với trói mình thật chặt, chi bằng thả lỏng một chút, nhìn từ đằng xa, có lẽ phong cảnh cũng sẽ khác.
Tống Ý nghiêm túc: “Không thành vấn đề.”
Cô nhìn anh chăm chú: “Lần này tuyệt đối sẽ ổn.”
Mặc kệ là đêm nay hay giải mùa thu, đều không có vấn đề gì!
Nhìn Tạ Tinh Thùy, trong lòng Tống Ý xuất hiện khát vọng chiến thắng trước nay chưa từng có.
Cô muốn thắng, cực kỳ muốn thắng.
Đêm nay cũng vậy, giải mùa thu cũng vậy, cô đều muốn thắng.
Tạ Tinh Thùy khuyên trước: “Đừng thấy áp lực quá, có thua cũng không sao.”
Anh chớp chớp mắt bổ sung thêm: “Nếu thua thì chứng minh tôi với em mới hợp nhất.”
Tống Ý lại bị anh chọc cười: “Cái này còn cần chứng minh sao?”
Tạ Tinh Thùy ngây người.
Tống Ý có hơi thẹn thùng, không tiếp tục nói vấn đề này nữa, cô đứng lên: “Tôi đi rửa tay.”
Một tay toàn mùi thuốc, tốt nhất phải đi tắm luôn.
Tạ Tinh Thùy hoàn hồn, anh còn đang lo thuốc có tác dụng phụ nên dặn cô: “Em mau đi đi, dùng nhiều nước rửa tay một chút.”
Tống Ý nhỏ giọng: “Nào có độc hại đến vậy.”
Có, chắc chắn có.

Tạ Tinh Thùy suy nghĩ một chút rồi đứng lên lấy thuốc giấu trong tủ đầu giường của mình, anh chắc chắn sẽ không để Tống Ý thấy nó nữa.
Phải tự làm sao? Còn cơ hội chườm lạnh và chườm nóng mà.
Nghe nói hôm nay mình được lên sân khấu, bạn học Tề Mẫn chẳng những không căng thẳng mà còn rất vui vẻ.

Cậu ấy đến chào hỏi từng đàn anh đàn chị, đến lượt Tống Ý lại càng kích động hơn: “Thiên Thần! Tôi vẫn luôn rất……”
Cặp mắt lạnh lùng của Tạ Tinh Thùy quét qua.
Tề Mẫn nhanh chóng nói hết câu: “…… Rất…… Rất kính trọng chị!”
Tống Ý: “……” Cô già đến mức cậu ấy có thể kính trọng sao……
Tề Mẫn rất vô tội, cậu ấy muốn nói ngưỡng mộ, nhưng đáng tiếc lại không dám.
Tạ Tinh Thùy kéo vai Tề Mẫn lại, căn dặn: “Phát huy tốt vào, không cần căng thẳng.”
Tề Mẫn cam kết: “Lão đại, tôi không căng thẳng đâu!”
Tạ Tinh Thùy nhìn đôi mắt sáng ngời của cậu ấy, không hiểu sao anh lại khó chịu đến thế?
Nói chung giữa ADC và người support của mình đều có một mối liên kết đặc biệt, giống như bà vú của mình đi chăm một người khác, ai cũng sẽ khó chịu đến nỗi muốn đánh người.
Tạ Tinh Thùy ngẫm lại, thấy hiện giờ anh và Tống Tống có chút tiến triển, anh thật sự không nên nhỏ nhen, đi ghen tuông như vậy.

Vì thế anh nói: “Cố gắng phát huy, bớt nhiều lời với Thiên Thần.”
Tề Mẫn kích động: “Vâng, lão đại, không thành vấn đề.”
Tạ Tinh Thùy không yên tâm: “Cậu lặp lại lời tôi nói một lần nữa.”
Tề Mẫn vội vàng: “Phát huy không dao động, nhiều lời với Thiên Thần!”
Tạ Tinh Thùy: “……”
Nếu không phải Phì ái phi của chúng ta kịp thời xuất hiện, vậy thì đêm nay Tề nghịch ngợm phải lên sân khấu cùng vết thương rồi!
Đến hội trường, năm tuyển thủ dẫn đầu của YD đều rất bình tĩnh, đặt biệt là Tề Mẫn, mọi người đều vô cùng phấn khích, nào có chút căng thẳng nào như các đội khác? Anh ta cần một người đến cho anh ta một bài học.
Trái lại, người căng thẳng nhất lại là Tạ Tinh Thuỳ.
Anh nhìn đám nhóc này, thật sự yên tâm không nổi.
Phì ca và Tề Mẫn là người giống nhau, A Mãn nhìn khá trầm ổn nhưng thật ra lại có tính quản chuyện bao đồng.
Quỷ Đăng thì không chừng đang khó chịu, mấy tháng nữa cũng không hết.
Người duy nhất đáng tin nhất là Tống Tống nhà anh, nhưng cô lại là một cô gái nhỏ yếu đuối, sao có thể dắt theo nổi bốn con heo lì lợm này đây?
Nỗi lo của Tạ Thần chắc đã cao bằng một toà nhà, nếu không phải đã báo danh sách tuyển thủ tham gia lên rồi, thì anh đã tự mình lên sân khấu.
Tống Ý nhìn sự bất an của anh nên cô nhỏ giọng trấn an: “Không có gì đâu.”
Tạ Tinh Thùy thở dài: “Thua cũng không sao.”
Đây chỉ là một trận trong vòng loại, thua một trận thì ít đi một điểm, xem tình thế trước mắt của YD, cái này thật sự không gây trở ngại lớn.
Tống Ý: “Tin tôi đi, chúng ta không thua được.”
Trong đầu Tạ Tinh Thùy loé lên một ý, anh thì thầm: “Nếu thua……”
Tống Ý không nghe rõ: “Vâng?”
Tạ Tinh Thùy nói: “…… Ngày mai chúng ta có thể đi xem phim không?”
Nói xong, Tạ Tinh Thùy lập tức hối hận, quả thật anh đang tự đào hố chôn mình mà.

Lỡ như Tống Ý đồng ý rồi, anh sầu não biết bao nhiêu? Trận này thắng tốt hay thua tốt? Đúng là một khi yêu, IQ của con người ta sẽ biến mất.
Sau khi bất ngờ xong, Tống Ý cười: “Như vậy…… Nếu thua, tôi mời anh đi xem, nếu thắng, anh mời tôi nhé?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.