Cuối Cùng Em Cũng Đến

Chương 38: Chương 38




Cái này……
Tạ Tinh Thùy nhanh chóng bắt lấy cơ hội: “Quyết định như vậy đi.”
Tống Ý cười nói: “Vậy…… Chúc tôi kỳ khai đắc thắng[1] đi?”
[1]: Nguyên câu là “Kỳ khai đắc thắng, mã đáo thành công”, ý nói ra trận vừa phất cờ đã thắng, ngựa về là thành công.
Tạ Tinh Thùy cũng cười lại: “Rất mong chờ lúc tôi có thể bỏ tiền túi ra vì em.”
Tống Ý đi thay đồng phục đội, chuẩn bị lên sân khấu.
Bên ngoài khán đài có tiếng hò hét ầm ĩ, không vì nguyên nhân gì khác, đội hình tuyển thủ thi đấu không có tên Tạ Tinh Thuỳ nên làm mọi người đứng ngồi không yên.
“Có phải YD đang muốn luyện người mới không?”
“Bây giờ luyện tập cũng đúng thôi… Dù sao SUNS cũng bị xem là đội yếu ở bảng B.”
“Nhưng mà…” Có một fan only của Tạ Tinh Thuỳ rất buồn bã: “Hiện tại Tạ Thần đánh một trận là ít đi một trận, tôi thật sự không đành lòng nhìn anh ấy không ở trên sân khấu.”
Câu này đả động đến trái tim của vô số người, làm nét mặt của các fanboy, fangirl chùng xuống thấy rõ, nhìn rất đau lòng.
Đánh một trận, ít đi một trận, đây là một câu rất thực tế nhưng cũng rất tàn khốc.
Sân khấu KPL toả sáng bao nhiêu lâu thì Tạ Tinh Thuỳ cũng đã rong ruổi khắp chốn này bấy nhiêu lâu, nhưng dẫu cho có đấu như thế nào, vẫn sẽ có ngày anh phải tạm biệt nơi này.
Rất nhiều người sợ rằng ngày đó sẽ đến, nhưng ai cũng hiểu rõ…… dù sớm hay muộn, ngày đó vẫn sẽ đến.
Chuyện bất đắc dĩ nhất chính là anh hùng về già, người đẹp tàn phai.
Trong một đời người dài đằng đẵng, với độ tuổi của Tạ Tinh Thuỳ, anh chẳng qua chỉ vừa đi vài bước nhỏ, nhưng trên sân khấu thi đấu này, anh lại trở thành một ông cụ.
Bất kể thế nào…… vẫn có fans hét to: “YD tất thắng, giấc mơ của chúng ta luôn luôn sáng chói!”
Một người hét lên, những người khác cùng hò hét theo, sự nhiệt huyết phun trào ra khắp khán đài, hi vọng “Ước mơ của tuổi trẻ” được mang trên mình vòng nguyệt quế của Vương giả vinh diệu!
Tạ Tinh Thùy không ra khán đài phía trước, anh ngồi xem qua livestream từ phía sau hậu trường.

Thấy được sự nhiệt huyết của fans YD, nghe thấy giọng nói của họ, trong lòng anh có rất nhiều cảm xúc đan xen vào nhau, họng anh nghẹn lại nhưng trên môi vẫn xuất hiện một nụ cười tươi.
Không có gì đáng để lo lắng.
Trên sân thi đấu có người anh tin tưởng nhất.
Đồng đội của anh, Tống Tống của anh.
Trước khi thi đấu, Tề Mẫn vẫn luôn rất bình tĩnh, nhưng sau khi cầm lấy máy, cậu ấy lại hơi căng thẳng.
Mỗi một tuyển thủ chuyên nghiệp đều sẽ được phía Hội thể thao cấp cho một tài khoản chuyên dùng để thi đấu, trong đây có tất cả các anh hùng, skin và ngọc, cùng tên đội mà họ đang ở.
Đồng phục thi đấu là chiến trường của tuyển thủ chuyên nghiệp, là nơi họ chạm đến đỉnh vinh quang.
Nhìn ID của mình, tay Tề Mẫn run lên.
Tuy không phải lần đầu tiên, nhưng cậu ấy cảm thấy đứng trên sân thi đấu hàng đầu vẫn cứ khang khác.
Giọng Phì ca truyền qua tai nghe: “Mọi người đừng khinh địch, dù cho trạng thái của SUNS qua hai mùa giải gần đây không được tốt, nhưng đội trưởng Trùng Thần của họ rất mạnh.”
Lúc trước chiến đội SUNS đã từng có một thời hào quang chói lọi, họ cũng từng có được một cúp quán quân, hơn nữa còn nhiều lần lọt vào top 4 đội mạnh.

Chẳng qua hai năm gần đây các tuyển thủ nòng cốt đều giải nghệ, để lại cho họ một cú sốc quá lớn.
Ba tuyển thủ kỳ cựu liên tiếp ra đi, người mới có giỏi cũng không vực dậy nổi.
Nói một cách đơn giản, hiện tại SUNS đang trong thời kì giáp hạt[2] khó khăn, trước mùa giải này họ vẫn luôn điều chỉnh, nhưng thành tích của cả mùa này không khá khẩm hơn mấy.
[2]: Câu này có nghĩa là sau khi thu hoạch, mình đã ăn hết lúa nhưng vẫn chưa đến mùa vụ, ý nói SUNS hiện trong thời gian chưa đào tạo ra được tuyển thủ xuất sắc hơn người để vực dậy.

Thời điểm Ban&Pick, YD ban anh hùng tín ngưỡng của SUNS —— Marco Polo.
Marco Polo phiên bản này khá bình bình, nhưng Marco Polo Trùng Trùng thật sự khiến cho người khác không thể không ban.
Cái gì gọi là anh hùng tín ngưỡng? Chính là ở một trình độ nhất định, anh ta có thể mặc kệ anh hùng đang ở phiên bản nào, chỉ cần anh ta lấy được, vậy thì không có gì phải sợ nữa.
Tựa như lúc The Dragons Phương Thần lấy được Bách Lí Huyền Sách, NSD Nhiễm Khinh lấy được Đạt Ma, khi SUNS Trùng Trùng lấy được Marco Polo cũng sẽ như thế……
Bất luận phiên bản của anh hùng đó có mạnh hay không, chỉ cần bọn họ lấy được, toàn đội sẽ lập tức có tinh thần.
Cái gọi là tín ngưỡng chính là tuyển thủ sử dụng rất thấu hiểu anh hùng đó, đồng thời các đồng đội cũng cực kỳ tín nhiệm.
Không thể buông thả, có bẫy kiên quyết không động.
Đội hình YD không có gì đặc biệt, Quỷ Đăng chọn Khải, A Mãn lấy Đạt Ma, Phì ca dùng Điêu Thuyền, Tống Ý cướp Tôn Tẫn, Tề Mẫn tóm xạ thủ thiên giai đoạn trước – Ngu Cơ.
Đội hình khá ổn, đường trên có Khải, giai đoạn trước có Ngu Cơ, đoạn sau Ngu Cơ không đủ sát thương, Điêu Thuyền sẽ trỗi dậy, Tôn Tẫn của Tống Ý cũng không có yếu điểm gì, rất hợp với Điêu Thuyền, cô hoàn toàn có thể giúp Phì ca có cảm giác an toàn khi đi đường.
Bên phía SUNS làm mọi người kinh ngạc.
“Trùng Thần không chơi xạ thủ sao?”
“SUN chuyển sang lấy người đi rừng làm trung tâm hả?”
Chiến đội SUNS vẫn luôn kiên trì với đội hình xạ thủ mà nay lại chơi kiểu lấy đi rừng làm trung tâm……
“Trời ơi, SUNS muốn tung chiêu lớn!”
Đội hình này thật sự làm người ta trố mắt nghẹn họng.
Vốn dĩ là một tuyển thủ đi mid đúng nghĩa mà nay lại đổi sang đi rừng, dùng Bách Lí Huyền Sách! Trùng Thần luôn giữ ghế trung tâm đội vậy mà lại từ bỏ xạ thủ của mình, đổi sang dùng đấu sĩ Tào Tháo!
Tạ Tinh Thuỳ ngồi sau hậu đài nhìn thấy đội hình này thì hơi nhíu mày.
Nếu SUNS dám mang đội hình này ra đấu thì chắc chắn đã từng nghiêm túc luyện qua.
Quan hệ của hai đội không tệ, cũng thường xuyên hẹn nhau đấu tập, nhưng SUNS vẫn kiên trì với đội hình xạ thủ, không có sự thay đổi lớn thế này.
Cái này là dốc toàn lực hay được cược ăn cả ngã về không?
Tạ Tinh Thùy chỉ tin vế trước.
Xem ra……YD lâm nguy rồi, đúng lúc anh không lên sân, SUNS muốn dùng năm đứa nhóc trên đài làm vàng thử lửa.
Tạ Tinh Thùy xem như còn bình tĩnh, anh nghĩ thua thì cứ thua thôi, chỉ là một điểm của vòng loại, chả có gì lớn, cũng chẳng ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng.
Dù nghĩ như vậy, ánh mắt của Tạ Tinh Thuỳ vẫn u ám không thấy ánh sáng.
Trận này thua không ảnh hưởng lớn đến thế cục, nhưng đối với Tề Mẫn, đối với Phì ca đang đảm nhiệm quyền chỉ huy mà nói…… thật sự là đả kích không nhỏ.
Lúc mọi người xem đội hình này của SUNS, Tề Mẫn hít vào một hơi: “Vậy giai đoạn trước chúng ta phải ra sức chống đỡ đó.”
Đối mặt với đội hình lấy đi rừng làm trung tâm, đội hình xạ thủ sợ nhất là giai đoạn trước.
Xạ thủ cần phải phát triển nhưng đi rừng lại có thể trở nên cực kỳ vững chắc ở giai đoạn trước, một Bách Lí Huyền Sách có Na Tra và Tào Tháo bảo vệ, hơn nữa họ còn có mid Biển Thước và support Quỷ Cốc Tử, quả thật có tham vọng dùng đội cấp 1 chạy tiết tấu của cấp 15.
Những câu cợt nhã thường ngày của Phì ca cũng biến mất: “Bám trụ, giai đoạn trước cố gắng tránh đánh trực diện.”
Nghe thấy câu này của anh ta, Tống Ý khẽ nhíu mày.

Nói thật, đây không phải là một quyết sách chính xác.
Trước tiên Ngu Cơ không phải là anh hùng giai đoạn sau, kéo dài đến đó cũng chỉ chịu thiệt.

Thật ra Điêu Thuyền có thể sẽ nổi lên, nhưng SUNS Biển Thước lại là khắc tinh của Điêu Thuyền.
Điêu Thuyền ném skill cuối, cánh hoa vừa rơi xuống đất, Biển Thước lập tức ném hai bình thuốc độc, bạn nói xem bạn có nhảy điệu nhảy này nữa hay không?

Nếu câu trả lời là nhảy đi, vậy chỉ có người không muốn đôi chân mình nữa mới nhảy trên độc của người ta; Nếu không nhảy thì sao? Rời khỏi sân khấu, vậy sát thương Điêu Thuyền tạo ra lập tức giảm nửa!
Lại thêm trời sinh Na Tra có thể khống chế việc bị hút máu, Điêu Thuyền không hút được máu thì chỉ là Phế Thuyền.
Còn có Bách Lí Huyền Sách của đối phương, đây là tên điên nói đạo lý, không mở combat à? Anh ta kéo một người lại, vậy người đó khai hay không khai? Quyền quyết định không nằm ở người đó.
Chẳng qua Phì ca đã nói vậy, Tống Ý cũng không tiện nói nữa.
Lúc chỉ huy chưa ra quyết định, mọi người có thể nói thoả thích, đưa ra các phương pháp khác nhau, nhưng một khi quyết định đã được đưa ra, vậy cả đội chỉ có thể chấp hành theo.
Lúc này phản đối chỉ tạo thành bất đồng lớn, lỡ như cãi nhau, đó sẽ trở thành điểm trí mạng.
Sân thi đấu như chiến trường, tuân theo là việc mà mỗi tuyển thủ cần học.
Tạ Tinh Thùy nhìn một cái cũng biết Phì ca vừa đưa ra mệnh lệnh gì.
Không nên tránh chiến, mà nên xông thẳng vào.
Đạt Ma, Ngu Cơ và cả Tôn Tẫn đều có thể nhắm vào Bách Lí Huyền Sách.
Đội hình này của SUNS thoạt nhìn rất mạnh mẽ cứng rắn, nhưng thật ra không đủ sát thương, chỉ cần YD giết chết Bách Lí Huyền Sách, bên kia không còn gì để đánh.
Nhưng nếu tránh chiến, chờ Bách Lí Huyền Sách xuống núi, ai có thể gánh được chứ?
Mặc dù Ngu Cơ có skill miễn thương, Tôn Tẫn có hồi máu, nhưng xin lỗi, không di chuyển là vết thương lớn nhất, người nên chết chỉ có thể chết.
Chỉ cần ba phút, YD bên này đã bị đánh bại.
Đầu tiên là Biển Thước quấn lấy Điêu Thuyền Phì ca, làm anh ta mệt mỏi phân tâm, không có cách nào rời khỏi đường giữa, còn Huyền Sách sẽ xuất hiện ở đường trên liên tục, làm cho Quỷ Đăng phiền không chịu được.
Tống Ý bên này có lòng đi chi viện đường trên, nhưng Ngu Cơ Tề Mẫn hoàn toàn đánh không lại Tào Tháo Trùng Thần, nên Tống Ý vừa đi, cậu ấy chắc chắn sẽ mất đầu ở đây.
Phì ca có hơi nóng nảy: “Tề Mẫn, cậu đổi đường với Quỷ Đăng đi!”
Nếu Tề Mẫn đấu không lại Tào Tháo, vậy để Khải Quỷ Đăng một mình chống lại Tào Tháo.
Tề Mẫn đáp lại: “Vâng, em xử lí xong đợt tấn công này đã.”
Tống Ý nhìn bản đồ nhỏ, cô gấp gáp cảnh báo: “Đường giữa!”
Cô vừa dứt lời, Phì ca đã trúng bẫy!
Bởi vì Quỷ Đăng bị giết lúc đang lết thân tàn về tế đàn nên đường trên thất thủ.

Vốn tưởng Color sẽ thuận thế lấy tháp ngoài, ai ngờ bọn họ lại làm theo cách ngược lại, nhanh chóng đuổi đến đường giữa, muốn diệt luôn Phì ca!
Vì được Tống Ý nhắc nhở nên Phì ca tránh được sự lôi kéo của Quỷ Cốc Tử, nhưng anh ta lại không né được móc câu của Bách Lí Huyền Sách, trong nháy mắt đã bị ném về, Phì ca đơ người.
First Blood!
Trung tâm của YD tự dâng đầu!
Cái này cũng không thể trách Phì ca, theo cách nghĩ của mọi người thì tháp đáng giá hơn người.

Quỷ Đăng bị giết lúc bỏ tháp chạy về, với logic bình thường, SUNS chắc chắn sẽ đẩy tháp, nhưng ai ngờ bọn họ càng yêu thích cái đầu của Phì ca hơn.
Xem đến đây, Tạ Tinh Thuỳ thở dài.
SUNS hiểu rất rõ YD.
Không có Tạ Tinh Thùy, Phì ca chính là người chỉ huy, chỉ cần đóng băng đường giữa là kết quả của ván này rõ như ban ngày.
Bởi vì cái này không chỉ phế đi Điêu Thuyền, mà còn làm cho trạng thái của Phì ca tiêu tán sạch.

Tim của chỉ huy như ngừng đập…… thì còn bàn đến thắng lợi gì.
Cho nên cái đầu của Phì ca đáng giá hơn tháp nhiều.
Quả nhiên, tiếp theo SUNS bắt đầu điên cuồng nhắm vào Phì ca, dùng các kế nguỵ trang để câu dẫn Điêu Thuyền, chỉ cần anh ta vượt ranh giới một chút thôi, mấy tên vạm vỡ sẽ lao ra, đến đó chị gái Điêu Thuyền chỉ có thể nói: “Thất, thất lễ nha ~~”
Phì ca hít sâu một hơi, sau khi chết hai lần, anh ta đã đứng ngồi không yên.
Hiện tại tình thế trong trận rất không lạc quan, SUNS đã lấy hai tháp ngoài của YD, cả nửa rừng phía trên hoàn toàn thất thủ, Phì ca bị ép cực kỳ thảm, Quỷ Đăng cũng như đi trong đống lửa.
Vốn dĩ Khải có thể đánh lại, nhưng giai đoạn trước lại không farm được, Na Tra với Tào Tháo cũng không phải là những tên yếu kém, anh ta thật sự không chiếm được chỗ tốt.
Người duy nhất phát triển không tệ là Tề Mẫn được Tống Ý bảo vệ, nhưng cục diện đã tan tác đến vậy, Tề Mẫn căng thẳng đến mức trán toàn là mồ hôi lạnh, hoàn toàn không đánh ra được hiệu quả gì.
Suy cho cùng vẫn là tuyển thủ non nớt, nếu ra khơi thuận lợi, Tống Ý tin Tề Mẫn có thể phát huy tốt, nhưng cơn sóng này quá dữ dội, mà còn là trận đầu, Tề Mẫn căng thẳng cũng là lẽ thường.
Nếu kéo dài nữa sẽ thua mất.
Mặc dù là BO3, nhưng ván thứ nhất không thể bỏ đi, nếu ván thứ nhất đã bị dập tắt khí thế, vậy ván thứ hai đừng hòng thắng.
Tống Ý không muốn thua, cô biết Tạ Tinh Thuỳ cũng không muốn bọn họ thua.
Đây là thi đấu vòng tròn nhóm nhỏ, chỉ là một điểm mà thôi, nó không thay đổi được bất cứ thứ gì……
Nhưng thật ra không phải, trận thi đấu này có ý nghĩa rất khác đối với YD.
Nếu thua, vậy có nghĩa là YD rời khỏi Tạ Tinh Thuỳ, ngay cả SUNS yếu nhất cũng không đánh lại!
Điều này là đòn phủ đầu nặng nề nhất với tất cả mọi người.
Phì ca cũng vậy, Tề Mẫn cũng vậy, và cả Tạ Tinh Thùy cũng vậy.
Ai cũng biết đây là mùa giải cuối cùng của Tạ Tinh Thuỳ, nếu rời khỏi anh, YD biến thành dáng vẻ như thế này, vậy làm sao anh dám buông tay đây?
Nếu tiếp tục không buông tay…… tương lai YD sẽ trở thành bộ dạng gì?
Không dám tưởng tượng.
Cần phải thắng! Tống Ý không muốn Tạ Tinh Thuỳ phải mệt mỏi như vậy, đồng thời cô cũng không muốn làm anh thất vọng.
“Tề Mẫn.” Tống Ý: “Cậu đứng sau tháp tự bảo vệ mình, tôi qua chỗ Phì ca.”
Muốn thắng, Điêu Thuyền mới là điểm để lật ngược ván cờ.
Phì ca nhíu mày: “Cô đi rồi cậu ấy……”
Tống Ý dặn dò Tề Mẫn: “Nhất định không được ra khỏi tháp.”
Trong lúc nói, cô đã đi đến bên cạnh Điêu Thuyền, vừa đúng lúc SUNS đang ngầm tính kế Phì ca.
Phì ca cũng không dám đi lấy bùa xanh, chủ yếu là do chỉ cần anh đi xa một chút là sẽ có tên to cao vạm vỡ bay đến.
Tống Ý trấn an: “Đừng sợ, bên phía bọn họ chỉ có ba người, tôi và A Mãn đều đang trên đường đến.

Nếu bọn họ móc lấy anh, anh lập tức mở rộng chiêu thức.”
Phì ca luôn vô cùng tin tưởng Tống Ý: “Được!”
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, Bách Lí Huyền Sách này của SUNS cũng khá ổn, đúng thật đã khóa Phì ca lại.
Da đầu của Phì ca tê rần, giống như chính anh ta bị câu đi vậy.
Tống Ý gấp gáp: “Giữ skill!”
Phì ca hiểu ý của câu này.

Trong tình huống thường ngày, khi bị Bách Lí Huyền Sách câu lấy, Điêu Thuyền sẽ theo thói quen dùng skill hai kèm theo tốc biến, như vậy sẽ không đến mức bị lôi đi, có thể tự bảo vệ mình.
Nhưng lần này Tống Ý định tương kế tựu kế, cho nên Phì ca không thể chạy.
Phì ca bình tĩnh thật sự, anh ta nói: “Cậu ta muốn ném tôi kìa!”
Tống Ý: “Mở rộng chiêu thức đi!”
Cô vừa dứt lời, một màn vô cùng xuất sắc đã ra đời!
Bách Lí Huyền Sách lôi Điêu Thuyền về phía mình trong nháy mắt, ba người đội SUNS lập tức tập trung hoả lực để tấn công.


Điêu Thuyền dùng skill cuối, lấy đà nhảy lên, cùng lúc đó skill hai trị liệu của Tống Ý đón đầu rơi xuống, đợi sau khi SUNS xong đợt combat, Điêu Thuyền vốn phải chết lại khôi phục gần một nửa thanh máu.
Đến 0.1 giây cũng không để lỡ mất! Chính xác đến nỗi vô cùng đáng sợ!
Đồng thời, skill cuối của Tống Ý làm cả trận chìm vào lặng im, trong tích tắc, ba người bên SUNS không thể nào dùng được skill.

Chuyện đáng sợ hơn nữa là A Mãn cũng được hưởng lợi từ skill hai tăng tốc của Tống Ý nên kịp thời chạy đến, Đạt Ma tung một quyền đá bay ba người, lực sát thương của Phì ca biến thành sức mạnh huỷ thiên diệt địa trong chốc lát!
Nhóm bình luận viên kinh ngạc cảm thán: “Đợt phản công này quá đẹp!”
Khán giả cũng hít sâu, sau đó họ đồng loạt hò hét cổ vũ.
Thật sự rất đẹp!
Thời cơ chín muồi, phối hợp hoàn mĩ một cách dã man, Phì ca vốn phải mất mạng lại đứng lên chống lại, có được ba cái đầu!
Bùng nổ vẻ đẹp trai!
Trong một giây đã thay đổi thế cục!
Điêu Thuyền giết được ba người không phải chị gái nhỏ nữa mà là nữ vương bệ hạ, tất cả đều thành thật quỳ xuống hô to thần phục đi!
Phì ca nhanh chóng quyết định: “Thiên Thần, cô lại chỉ huy đi.”
Tống Ý bất ngờ.
Phì ca nói: “Từ giờ trở đi, tôi chính là cây súng của cô, cô chỉ chỗ nào, tôi bắn chỗ đó.”
Tống Ý tưởng Phì ca lại giở tính thường ngày: “Anh đừng đùa nữa.”
Lâm trận đổi chủ soái là điều tối kỵ, chẳng qua Tống Ý đi bên cạnh Phì ca có thể cho anh ấy càng nhiều kiến nghị và tin tức hơn, mà Phì ca cứ như một bạn nhỏ không biết gì, Thiên Thần nói gì nghe đó.
Tình thế nửa ván sau hoàn toàn thay đổi.
SUNS tạo ra được một ưu thế rất lớn, nhưng bị đợt phản công này làm cho rối rắm.
YD như tỉnh lại, nhưng tháp mất rồi phải làm sao? Không sao hết, cùng nhau lang thang khắp nơi thôi.
SUNS Huyền Sách muốn lôi người? Cẩn thận không biết thứ mình lôi về là người hay là bom nguyên tử đâu.
Điểm xuất sắc nhất chính là đợt combat là nửa khu rừng phía trên.
SUNS biết nếu cứ như thế này, đến khi tiền còn ngang nhau, bọn họ sẽ càng mất ưu thế, vậy nên phải dùng Chúa tể ép nhóm.
Phì ca hỏi: “Có nên lên không?”
Tống Ý nói: “Anh lên đi.”
Lúc này Phì ca thật sự giống như một cây súng, sự tin tưởng tuyệt đối đó đẩy trình độ phối hợp của họ lên mức cao nhất.
Anh ta tin Tống Ý, tin cô có thể bảo vệ mình, cho nên anh ta lấy hết toàn bộ sức lực ra để đánh lên.
Tống Ý thật sự nói được làm được, skill hai cộng thêm thuật hồi máu và khiên buff giáp, Điêu Thuyền Phì ca tựa như con gián đánh mãi không chết, toả sáng như thần.
Cuối cùng Tề Mẫn cũng bình tĩnh trở lại, cậu ấy ở bên ngoài bắt trộm, chính xác đến đáng kinh ngạc, lập tức lấy được hai đầu người.
Một đợt combat hoàn hảo, năm người bên SUNS ngã rạp, còn YD chỉ mất một người.
Ai chết?
——YD.

Thiên Vũ.
Phì ca vung tay hô to: “Báo thù cho Thiên Thần của tôi!”
Bốn cậu nhóc YD chạy lên cao điểm, lấy được một điểm từ ván thi đấu thứ nhất!
Tạ Tinh Thuỳ ở sau hậu đài giật mình, đôi mắt anh đột nhiên sáng ngời.
Đoạn sau…… Là Tống Ý chỉ huy!
Giờ phút này, trong lòng Tạ Tinh Thuỳ phát ra một tiếng nói.
YD sắp nghênh đón huy hoàng chân chính..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.