Cuối Cùng Em Cũng Đến

Chương 46



Tuần sau YD có tận ba trận, từ thứ sáu đến chủ nhật, mỗi ngày một trận, muốn liều bao nhiêu có bấy nhiêu.

Nhưng đáng tiếc là cả ba trận này không có trận nào như ý lão Tạ mong muốn.

Thứ sáu là cùng với đội có trạng thái không ổn nhất năm nay- SS, thứ bảy thì cùng bạn cũ – BIY, chủ nhật là đội bị đánh lên bờ xuống ruộng mùa giải này- MG.

Bảng A tổng cộng chỉ có sáu đội, Tạ Tinh Thuỳ cứ thế lướt qua ba người kia trong ba trận đầu, không đụng phải bất kì ai.

Nhưng mà không sao, tuồng kịch cứ giữ cho sau này, không vấn đề gì.

Bởi vì cần ra trận nhiều nên tuần này mọi người đều khua chiêng gõ mõ tập luyện, không ngừng hẹn đấu tập, soi xét ba đội này để đưa ra một ít điều chỉnh cũng như chiến lược, ra sức có được bàn thắng đẹp, tỉ lệ thắng cao.

Thấm thoát đã đến thứ sáu, ngày đấu với SS, Tạ Tinh Thuỳ đánh cực kỳ ác.

Chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó.

Đội trưởng của SS là Tuyết Bình, thần xạ thủ OG, cũng là bạn cũ của Tạ Tinh Thuỳ.

Năm đó lúc Tuyết Bính ở OG, Tạ Tinh Thuỳ ăn không ít đòn của anh ta.

Nhưng từ khi OG sụp đổ, Tuyết Bính cũng thoát khỏi hào quang thần xạ thủ, biến thành người bị đánh.

Tạ Tinh Thùy có chút trách móc anh ta, vì mối quan hệ giữa anh với An Trục Khê rất tốt, biết được cô ấy vì đứa nhỏ Tuyết Bính này bỏ ra bao nhiêu công sức, thiếu chút lấy hết tâm can ra cho, ai ngờ tên này nói đi là đi, đâm một nhát vào tâm người khác.

Mỗi lần đấu với SS, Tạ Tinh Thuỳ đều không hề nương tay, nói chung là có ý muốn báo thù thay bạn.

Tống Ý nghe Phì ca nhiều chuyện suốt đường đi, tính ra khá mới mẻ.

Phì ca tả rất sinh động thú vị, sau đó còn cảm khái một câu: “Lão đại và An Thần thật là tình sâu nghĩa nặng.”

Tống Ý nghe được câu đó, bỗng nhớ trước kia cùng Đào Đào xem truyện tranh đồng nhân nên không nhịn được mà cong mắt cười.

Tạ Tinh Thùy liếc thấy, anh thì thầm: “Em nghĩ gì đó?”

Tống Ý liền tạo lại vỏ bọc nghiêm túc: “Em có nghĩ gì đâu!”

Tạ Tinh Thùy nắn ngón tay thon dài của cô: “Đừng nghĩ là anh không biết ý nghĩ đen tối của mấy cô bé các em.”

Tống Ý hắng giọng: “Còn không phải ngài đây quá thâm tình sao?”

Cô cố tình nhấn mạnh hai chữ kia, Tạ Tinh Thuỳ nhìn nhìn như mở cờ trong bụng: “Em ghen rồi đúng không?”

Tống Ý: “!”

Nếu đây là một bộ hoạt hình, ‘những bông hoa dại nhỏ’ xung quanh Tạ Thần chắc sẽ nở lấp kín cả màn ảnh.

Ban đầu Tống Ý định nói không phải, nhưng thấy anh vui như vậy, cô không nỡ phản bác, chỉ là thật lòng mà nói, xấu hổ thật đó!

…… Cô im lặng quay đầu qua chỗ khác, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, làm bộ như không nghe thấy gì.

Nhưng dáng vẻ này rơi vào mắt Tạ Tinh Thuỳ lại thành kiểu thẹn thùng sau khi bị nói trúng tim đen.

Chốc lát, Tạ Thần như vừa được cho ăn năm kí đường.

Nói thật…… Dựa vào trí tưởng tượng mà có thể làm mình hạnh phúc tới vậy, Tạ Thần của tôi thật sự không phải là người bình thường.

“Được rồi.” Anh nắm lấy tay Tống Ý: “Không ghen nữa, tất cả mọi người cộng lại cũng không bằng một sợi tóc của em.”

Tống Ý dở khóc dở cười, cảm giác ấm áp ngọt ngào dâng lên trong lồ ng ngực.

Tuy Tạ Tinh Thùy nói lời đường mật, nhưng từng câu từng chữ trong câu này lại là thật, có thể so với vàng.

Trong lúc thi đấu, Tạ Thần rất ác, Tống Ý cùng anh ác, đừng nói đến SS, thậm chí khán giả cũng có cảm giác không đành lòng.

Đều là chiến đội chuyên nghiệp, tôi có thể bị các người khi dễ đến mức này sao?

Chẳng qua xem highlight hôm nay, YD mạnh biết bao nhiêu.

Một YD như thế thật sự có khả năng tranh ngôi vương giải mùa thu!

Ngày hôm sau là cùng BIY, Quỷ Đạo đến chào hỏi trước: “Người anh em, tôi dù sao cũng là tuyển thủ ngôi sao, có thể nào cho tôi chết có thể diện chút không?”

Tạ Tinh Thùy đáp: “Được, giết người khác ba lần, giết cậu sáu lần.”

Quỷ Đạo xông đến mắng, Tạ Tinh Thuỳ ngoáy tai: “Đã là bạn tốt, sao tôi ưu ái được người khác chứ?”

Quỷ Đạo đăng Weibo xong thì quăng điện thoại: “Tuyệt giao với @YD. Tạ Tinh Thùy.”

Tạ Tinh Thùy nhanh chóng trả lời anh ấy: “Xin lỗi, dù cho tuyệt giao, chúng ta cũng không thể làm người yêu.”

Quỷ Đạo tức đến nỗi suýt chút đã chạy đến căn cứ YD tìm người thật PK.

Cái gọi là xuân phong đắc ý vó ngựa tật[1], ý nói lão Tạ đang đứng trên trên đỉnh cao của đời người, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, không quan tâm đ ến đối phương là ai, Tạ Thần vào trận không sợ gì.

[1]: Đây là câu đầy đủ của cụm xuân phong đắc ý mọi người thường nói, nghĩa chỉ người đang đứng trên đỉnh cao, có tiền tài, danh vọng, tình cảm.

Suy cho cùng trạng thái của BIY tốt hơn SS nhiều, hơn nữa điểm số đang xếp thứ ba bảng A, ngồi phía trên CST, cũng là một trong các đội mạnh thực sự.

Hai đội khá thân thiết, không ít lần hẹn đấu tập với nhau nên rất hiểu nhau, vừa vào sân đã bẫy nhau, phân đoạn Ban&Pick mất không đến năm, sáu phút, khá nhanh.

Sau khi khai chiến, Tạ Tinh Thuỳ dặn dò Tống Ý: “Em đi dạo đường trên nhiều một chút.”

BIY có điểm đặc biệt chính là đam mê đổi đường, hơn nữa tốc độ cực nhanh, không trì hoãn việc farm, bất thình lình xạ thủ chạy đường trên, chốc nữa đi rừng gank ở đường trên, hồi nữa……

Tống Ý nhắc nhở: “Quỷ Đăng cẩn thận.”

Cô lên tiếng nhắc nhở nhưng Quỷ Đăng không dừng, cứ tiến lên đuổi theo, cuối cùng bị support BIY khống chế, bộ dạng hùng hổ xông ra của Quỷ Đạo biến thành thân tàn ma dại.

Tạ Tinh Thùy nhíu mày: “Sao lại thế?”

Quỷ Đăng lạnh lùng: “Tôi không chú ý.”

Nhưng rõ ràng Tống Ý đã nhắc nhở anh ta.

Tạ Tinh Thùy cũng không nói thêm cái gì, dù gì cũng đang thi đấu, không cần thiết phải làm ra môn ra khoai chút sai lầm nhỏ: “Đường trên cẩn thận chút.”

Tiếp sau đó mọi thứ diễn ra bình thường, tuy BIY lấy được first blood nhưng vẫn không làm lung lay được gốc rễ của YD. Sau đợt phản công, YD liên tục chiếm ưu thế, cuối cùng có được thắng lợi.

Trên đường về, Tạ Tinh Thùy nhìn Quỷ Đăng nhưng anh ta không nói gì, quay đầu nhìn ra cửa, sau khi lên xe thì mang tai nghe vào.

Tống Ý nhìn Tạ Tinh Thùy.

Tạ Tinh Thùy trấn an: “Không sao đâu, một tên nhóc nghịch ngợm thôi, đánh một trận là ổn thôi.”

Ngày mai còn phải thi đấu, mọi người vì để giữ được trạng thái tốt nhất nên đi nghỉ từ rất sớm, đến chiều ngày hôm sau mới tập hợp đánh vài trận khởi động rồi đi đến nhà thi đấu.

Có được trận ngày hôm nay, YD nâng chuỗi thắng lên tám bàn liên tiếp.

Mười lăm trận thi đấu, lấy được tám điểm, xứng đáng là đội đứng đầu hai bảng A và B!

Nếu tiếp tục duy trì, YD có khả năng rất cao sẽ dùng thân phận hạng nhất vòng bảng tiến vào nhóm chiến thắng vòng Playoffs.

Nhóm chiến thắng có lợi hơn nhóm bại trận cực kỳ nhiều, hơn một mạng không nói, điểm thu hút là ít phải ra quân.

Đội trong nhóm chiến thắng chỉ cần thắng hai trận đã có thể vào trận chung kết KPL.

Mà nhóm bại trận phải đánh bốn trận, đồng thời toàn thắng có hi vọng vào trận chung kết.

Một bên được đi thang máy, một bên chạy thang bộ, chênh lệch hai bên quá lớn.

Trận thi đấu hôm nay, Tạ Tinh Thuỳ cũng đằng đằng sát khí[2].

[2]: Tỏ ra có tinh thần mãnh liệt, như hừng hực bốc lên

MG mùa giải này chỉ có thể hình dung bằng một từ thảm, trước khi khai mạc giải đấu, dẫn đội Hồng Lang của bọn họ khiêu khích, mỉa mai OG một cách ngốc nghếch.

Anh ta mắng An Trục Khê và vô số người kỳ cựu của KPL.

An Trục Khê là người quá tốt bụng, bạn bè khắp nơi nên sau khi OG xuống dốc không phanh cũng không ai coi thường anh ấy.

Chỉ là Hồng Lang dùng thủ đoạn dơ bẩn, sống chết giày vò hai người OG, thật sự làm người xem ức không chịu nổi.

Cho nên mùa giải này, chỉ cần là người có quan hệ không tệ với An Trục Khê, ai cũng hành hạ MG như con kiến, đánh mãi, MG trở thành con kiến bé nhỏ thật!

Dựa vào quan hệ giữa Tạ Tinh Thuỳ và An Trục Khê, đi đến vòng thi đấu ngoài bảng, anh đương nhiên cũng muốn đánh cho MG mất hết mặt mũi.

Vì Hồng Lang đảm nhiệm đường giữa nên Phì ca xung phong nhận việc: “Mọi người yên tâm đi, không biến được Hồng Lang thành con tép thì lúc về tôi mời cả nhà ăn!”

Tạ Tinh Thùy nghiêng đầu liếc nhìn anh ta: “Ăn tép cái gì? Không ép chết cậu ta, cậu cũng đừng về.”

Phì ca run rẩy, nhìn Tống Ý vô cùng đáng thương: “Thiên Thần ~~~ xin hãy bảo vệ ~~~ muốn thể hiện một chút ~~~”

Giọng điệu này của anh ta trong mắt Tạ Tinh Thuỳ rất ghê tởm, anh dội một gáo nước lạnh: “Muốn thể hiện thì tự mà thể hiện, xin cái rắm!”

Phì ca nháy mắt lia lịa với Tống Ý.

Tống Ý cười: “Được rồi, tôi sẽ chi viện đường giữa nhiều một chút.”

Có được bùa hộ mệnh, Phì ca hát bài ca của tầng lớp nông nô khi đứng lên, tự xem mình như anh cả làng pháp sư!

Trận này mọi người đánh rất thoải mái, bởi trình độ hai bên chênh lệch quá nhiều, muốn nghiêm túc cũng không nghiêm túc.

Phì ca một mình nở rộ, ván thứ nhất Điêu Thuyền, ván thứ hai Biển Thước làm đối phương nghi ngờ cuộc sống này.

Tạ Tinh Thùy cũng mặc kệ, cho anh ta cơ hội thể hiện cho đủ.

MVP ván này chắc chắn của Phì ca, dù sao số đầu người bỏ túi nhiều đến mức khiến cho MG muốn tự sát tập thể.

Mấy trận tuần này đều hoàn thành cực kì dễ dàng, phần đấu thường đã bắt đầu hơn nửa, trận Playoffs mà các tuyển thủ ngày nhớ đêm mong cũng bắt đầu lộ diện.

Nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau tăng cường luyện tập. Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, giám đốc Tiểu Trương đến thông báo: “Thứ tư bên tài trợ có một hoạt động, yêu cầu chúng ta đến đó một chuyến.”

Tạ Tinh Thùy không buồn nâng mí mắt nhìn: “Đội đang thi đấu, không đi đâu hết.”

Tiểu Trương thì thầm: “Ở thành phố S, hoạt động ở làng đại học……”

Tạ Tinh Thùy chau mày: “Trong vòng hai tiếng đồng hồ à?”

Tiểu Trương vội vàng: “Đúng đúng đúng! Chỉ là một buổi meeting nhỏ, đánh giao hữu thôi!”

Trên bản hợp đồng cũng có ghi, trong lúc nhóm dẫn đầu chiến đội ra quân sẽ không tham gia bất kì hoạt động bên ngoài, nhưng có thể tham gia một hoạt động trong vòng hai tiếng đồng hồ tại nội thành.

Bây giờ bên tài trợ đưa ra yêu cầu nãy cũng không được xem là vi phạm điều khoản.

Tạ Tinh Thùy ngẩng đầu hỏi mọi người: “Thế nào, có ai đi không?”

Phì ca thích chỗ náo nhiệt nhất nên nhanh nhanh giơ tay: “Đi đi đi!”

Tạ Tinh Thùy không nhìn anh ta, A Mãn và Quỷ Đăng cũng không có ý kiến, Tống Ý đáp lại: “Tôi nghe theo sắp xếp của mọi người.”

Để mà so sánh, sống ở YD quá thoải mái, Tạ Tinh Thuỳ đối xử với các tuyển thủ rất tốt, ngoại trừ khi luyện tập, những chuyện khác đều không để họ lo nghĩ.

Khi ở CST, bọn họ ra sức hành hạ đôi mắt của tuyển thủ nữ là Tống Ý cô.

Có lần có hoạt động ở Hải Nam, tối hôm trước bay qua, tối hôm sau bay về, không nói cũng biết cô bực bội thế nào.

Hiện giờ chỉ đến làng đại học một chuyến, mà còn trong hai tiếng, anh ấy thật tốt với mọi người.

Thân là tuyển thủ của chiến đội, phối hợp với câu lạc bộ tham gia hoạt động cũng là việc cần làm.

Suy cho cùng câu lạc bộ cũng phải kiếm tiền.

Tuy rằng tiền của YD dường như đến từ chỗ khác……

Nếu đã không ai ý kiến, vậy Tạ Tinh Thuỳ gật đầu, Tiểu Trương lập tức đi báo bên tài trợ sắp xếp.

Vương Giả Vinh Diệu luôn có giải đấu trong trường học, không ít tuyển thủ chuyên nghiệp được chọn từ biển người này ra.

Chẳng qua sau khi đánh chuyên nghiệp, mọi người đều tạm nghỉ học nên khi về trường có chút bồi hồi.

Tạ Tinh Thùy có rất nhiều fans, anh đến chỗ nào là chỗ đó có fanboy, fangirl kết bè kết phái gào thét chào đón.

Nghe phong phanh bọn họ đích thân đến, không ít fans làm rất nhiều bản đèn led, điên cuồng cổ vũ cho chiến đội mình yêu thích.

Lúc ở sau cánh gà chuẩn bị, thành viên hội học sinh của trường bận bịu chạy đến chạy lui.

Bởi vì Tống Ý là con gái nên ban tổ chức đặc biệt đi tìm chuyên viên trang điểm, chỉnh trang riêng cho Tống Ý.

Tống Ý cũng rất phối hợp, không hề cử động.

Vì thời gian khá eo hẹp nên có người đến đưa kịch bản, muốn cô xem qua một chút.

Người đến đưa kịch bản là một sinh viên, cô ta đưa quyển kịch bản cho Tống Ý, cô ngẩng ra định cảm ơn, ai ngờ nhận ra đây là……

Cô em đó nhỏ giọng kêu cô: “Chị họ……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.