Tống Ý chưa kịp lên tiếng, Tô Quang đã bị mắng đến không nói gì được.
Mọi người đều là ADC, không đề cập đến cái khác, tài năng đỉnh nhất của họ là tìm cơ hội để xuất trận.
A Ly và Dịch Dao tuy không vừa mắt nhau, nhưng để so sánh, họ càng không vừa mắt Tô Quang hơn.
Tên này bá chiếm Tống Ý hai năm, cuối cùng lại không quý trọng cô, nghĩ lại chỉ tức thêm.
Hai người họ mỗi người một câu, mắng Tô Quang vuốt mặt không kịp.
Tống Ý rất ngạc nhiên vì cô thật sự quá hiểu tính của Tô Quang.
Kiêu ngạo, tự phụ, không chấp nhận người khác nói mình nửa câu không phải.
A Ly và Dịch Dao mắng anh ta như mắng con mà anh ta không rời đi, thậm chí còn không tức giận……
Dường như nhận ra ánh mắt của Tống Ý, Tô Quang ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập tràn ý xin lỗi và hối hận.
Hối hận?
Dịch Dao rất thông minh, anh ta vừa nhìn đã hiểu: “Tiểu Thiên, cậu không được mềm lòng! Đây là tên cặn bã!”
Mềm lòng? A Ly phản ứng lại chậm hơn một chút, cậu ấy lập tức nóng nảy: “Ngựa tốt không ăn cỏ sau lưng mà Thiên Thần, chị xem, phía trước toàn là cỏ xanh tươi tốt……”
Dịch Dao vội vàng: “Giống như mình vậy.”
A Ly trừng mắt với anh ta.
Tống Ý bị hai kẻ dở hơi này chọc cười.
Tô Quang nhìn đôi mắt cong lên của cô, tim đau như bị dầu sôi tưới vào.
Trước kia giơ tay đã có thể với đến nụ cười này, bây giờ phải chờ đến giấc mơ lúc nửa đêm mới có hi vọng nhìn thấy ánh sáng.
A Ly vẫn còn hăng hái tranh cãi: “Tôi trẻ tuổi hơn anh, là sự lựa chọn tốt hơn hẳn.”
Dịch Dao khịt mũi coi thường: “Cậu còn non và xanh lắm, có con gái nào thích một tên nhóc mới lớn chứ?”
A Ly lúc này bùng nổ thật rồi: “Tôi không còn nhỏ nữa.”
Dịch Dao cười lớn: “Thì cũng nhỏ hơn Thiên Thiên ba tuổi rồi.”
A Ly buộc miệng thốt ra: “Nữ hơn ba ôm gạch vàng!”
Tống Ý cười không ngừng lại được: “Hai người đang biểu diễn tướng thanh[1] à?”
[1]: Đây là một hình thức giải trí được cho là từ thời Thanh
Dịch Dao và A Ly: “……”
Bọn họ rõ ràng là hai ADC ngu ngốc, không dẫn theo bảo mẫu[2], không có skill, trang bị cũng như bùa đỏ đánh nhau bằng đòn thường……
“Được rồi.” Tống Ý nói: “Có chuyện từ lúc bắt đầu tôi đã muốn nói cho mọi người biết.” Chỉ tiếc cô vẫn luôn không có cơ hội mở miệng.
Cô nói với Dịch Dao và A Ly, nhưng Tô Quang không rời đi thì tất nhiên cũng nghe thấy.
A Ly đương nhiên biết cô muốn nói gì nên liền có hơi căng thẳng, còn muốn che tai lại.
“Chuyện này vẫn nên để anh nói.” Tạ Tinh Thuỳ mau chóng đi đến với ý cười rực rỡ.
A Ly sắp khóc đến nơi, tim Dịch Dao thì đập thình thịch, còn mắt Tô Quang chứa đầy dao găm, muốn đâm chết chàng trai cướp Tống Ý đi này.
Tống Ý nhìn Tạ Tinh Thuỳ, nụ cười trên môi càng rõ, đến đôi mắt cũng sáng hơn một chút.
A Ly vừa thấy, tim đã đóng băng hơn phân nửa.
Tạ Tinh Thùy cũng không vội, cứ thế đi từng bước đến, về mặt khí thế, anh hoàn toàn chiến thắng.
Anh giống như mặc lên mình sáu trang bị thần thánh[1], mà ba tên ngốc trước mắt này chỉ mang một đôi giày chạy nhanh…… Chênh lệch lớn đến thế làm người nghe cũng muốn rơi lệ, thấy xót xa.
[1]: Sáu trang bị cuối cùng của các anh hùng, thường ở tầm giá 2000 vàng
Sau cùng anh cầm tay Tống Ý.
Ba đầu sáu mắt cùng lúc trừng to.
Tạ Thần mỉm cười, giọng nói cực kỳ mê người: “Tôi đang hẹn hò với Tống Tống.”
Dịch Dao: “!”
A Ly: “!!”
Tô Quang: “!!!”
Gò má của Tống Ý ửng đỏ, dù vậy cô vẫn dũng cảm thừa nhận: “Tôi đang hẹn hò với Tạ Thần.”
Tạ Tinh Thùy nhìn cô: “Tạ Thần sao?”
Hàng mi Tống Ý rủ xuống, thẹn thùng đến cực độ, nhỏ giọng đáp lại: “Anh Tinh Thuỳ.”
Tạ Tinh Thùy hôn nhẹ lên giữa trán cô.
Đùng đùng một loạt thao tác quất vào ba người đối diện, tất cả lập tức bùng nổ.
Dịch Dao ngã xuống khoảng đất bên cạnh, A Ly đã ngỏm, Tô Quang bị dìm nước từ câu đầu tiên, bây giờ vừa lết ra được thì phải chết thêm lần nữa.
Triple kill!
Đây chắc chắn là triple kill đơn giản nhưng hoàn hảo nhất mà Tạ Thần có được từ trước đến nay.
Mẹ kiếp, đã sớm thấy mấy tên khốn nạn không vừa mặt, đợt thu hoạch này thật thoải mái.
Phì ca ở trong phòng chờ lòng nóng như lửa đốt, anh ta lén mở cửa ra xem xem…… Ai ngờ suýt chút tông vào người lão đại.
Phì ca vội lui về phía sau vài bước.
Tạ Tinh Thùy híp mắt: Nuôi cậu có ích gì, có canh chừng người cũng làm không được.
Phì ca: QAQ!
Trận thi đấu với NSD vào thứ bảy chỉ có thể dùng bốn chữ thảm không nỡ nhìn để hình dung.
Ngoài mặt nhìn Dịch Dao có vẻ cà lơ phất phơ, dường như không để tâm như A Ly, nhưng thật ra tên nhóc này cũng là một người chung tình.
Yêu thầm từ khi Thanh huấn doanh CST, bây giờ thất tình triệt để, đòn đả kích này khá nặng nề.
Nhưng cũng không còn cách khác, Tạ Tinh Thuỳ không muốn nói rõ tại thời điểm này, nhưng họ đã chạm vào họng súng, anh không xuống tay thì thật có lỗi với họ.
Dịch Dao cả đêm không ngủ, trạng thái ngày hôm sau tệ hại vô cùng.
Tạ Tinh Thùy ngại đánh anh ta.
Lòng Tống Ý cũng đầy sự áy náy.
Cô và A Ly không thân, nhưng Dịch Dao lại là bạn nhiều năm, trạng thái của anh ta thành như vậy là vì cô, vậy nên cô vô cùng day dứt.
Lúc kết trận bước xuống bắt tay, Tống Ý nói với anh ta: “Phấn chấn lần, vòng Playoffs gặp lại.”
Dịch Dao nhìn về phía cô: “Nếu mình thắng YD, cậu có chia tay với Tạ Tinh Thuỳ không?”
Tạ Tinh Thùy: “Nằm mơ đi.”
Tống Ý trả lời: “A Dao, mình vì thật lòng thích nên mới hẹn hò với đội trưởng, cậu đừng nói vậy có được không?”
Dịch Dao lại chịu bạo kích, héo như cọng ngò.
Bởi vì ngày mai còn phải thi đấu nên mọi người về căn cứ từ sớm, mở họp tổng kết nhỏ rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Tống Ý và Đào Đào nhắn tin WeChat với nhau.
Đào Đào hỏi cô: “Trận đấu hôm nay là thế nào thế?” Thắng lợi này có được quá đơn giản! Quả thực giống như mua giải vậy!
Tống Ý: “Trạng thái của Dịch Dao không tốt.”
Đào Đào: “Chắc chắn rồi, Nhiễm Khinh đã lên rồi, nếu không phải bộ dạng như gấu kia của Dịch Dao, đội trưởng nhà cậu nghiền đậu cũng không có khả năng mạnh tay đến vậy.”
Tống Ý khéo léo: “Cho dù Dịch Dao có phát huy như bình thường, đội trưởng cũng sẽ ép được cậu ấy.”
Nói xong Tống Ý liền hối hận, Đào Đào im lặng, sau đó cười to: “bé cưng Tống, cậu còn chưa được gả đi đâu đó!”
Tống Ý: “……”
Đào Đào tuy đang cười cợt, nhưng cô ấy cũng thật lòng vui thay cô.
Song hành cùng nhau nhiều năm như thế, cô ấy cũng hiểu Tống Ý.
Cô gái này thoạt nhìn bình tĩnh lạnh nhạt nhưng thật ra rất thiếu tình thương.
Cô đối tốt với ai sẽ cảm thấy người đó điểm nào cũng tốt, làm gì cũng tốt, dung túng vô điều kiện.
Giống như Tô Quang.
Dù cô không yêu Tô Quang, dù tật xấu của Tô Quang chất đống, nhưng vì CST, vì toàn đội, cô vẫn đối xử với Tô Quang rất tốt.
Bây giờ cô thích Tạ Tinh Thuỳ, đương nhiên cũng cảm thấy Tạ Tinh Thuỳ điểm nào cũng tốt.
Đào Đào nghĩ vậy trong lòng dâng lên cảm giác chua xót, vô cùng đau lòng cho Tống Ý.
Nhưng cũng may Tạ Tinh Thuỳ là người đáng để Tống Ý đối tốt với anh.
Thật ngọt ngào, Tống Tống nhỏ nhà cô ấy có chốn về rồi.
Đào Đào bỗng có hứng thú: “Không được, mình không cam tâm, mau đến support mình, trước kia cậu chỉ đối tốt với mình mà!” Có kiểu cảm giác mất mát như củ cải nhà mình bị người ta nhổ đi mất!
Tống Ý hết nói nổi: “Chờ mình.”
Trận đấu kết thúc sớm nên hiện tại trời còn chưa quá trễ, có thể chơi hai ván.
Tống Ý vừa vào trò chơi đã nhận lời mời tổ đội được Tạ Tinh Thuỳ gửi đến.
Tống Ý không muốn từ chối nên đã bấm chấp nhận.
Vào trong đội, cô nói: “Chờ một lát, em mời Đào Đào đã.”
Tạ Tinh Thùy dụ dỗ: “Em ra đây chơi đi.”
Tống Ý đồng ý: “Được.” Cô đứng lên ra khỏi phòng.
Sau khi Đào Đào vào đội, vẫn chưa phát hiện có người thứ ba, cô ấy lẩm bẩm: “Tức ghê đó, trước kia rõ ràng cậu chỉ là của mình mình.”
Tạ Tinh Thùy nhướng mày, đây là nhịp điệu phòng nam hay phòng nữ đây?
Tống Ý hắng giọng: “Bắt đầu đi.”
Đào Đào khó hiểu: “Không phải cậu tạo phòng sao…… Ai……”
Cuối cùng cô ấy cũng thấy Tạ Tinh Thuỳ, nhưng tiếc là chậm một bước, trò chơi đã ghép đội thành công.
Đào Đào gắt gỏng: “A a a, ai muốn chơi chung với hai người chứ!” Cô ấy không ngốc, đêm hôm khuya khoắt ai lại muốn ăn cơm chó!
Tống Ý vội ngăn: “Mình support cho cậu nha.”
Tâm trạng của Đào Đào tốt hơn một chút: “Tạ Thần, anh đi top đi.” Đày anh đi đến vị trí không ai thương nhất!
Tạ Thần của bây giờ rộng lượng thật, vị trí cũng không nói lên điều gì, dù sao cách xa nhau trong bản đồ, nhưng lại kề bên ở thực tại.
“Anh tắt voice chat nhé, chúng ta mở một cái là được rồi.” Anh nói với Tống Ý.
Tống Ý đáp: “Được.”
Đào Đào: “……” Mẹ nói, hai người này ngồi chơi cùng nhau à! Tức quá đi!
Sau khi vào trận càng tức, Đào Đào chỉ huy Tống Ý: “Cậu lấy Thái Văn Cơ đi.”
Trong thi đấu nghiệp dư, Thái Văn Cơ là support siêu mạnh, có thể cho máu, có thể khống và kháng, khi mở rộng skill cuối đánh cả buổi không chết, sát thủ nào cũng hiểu nỗi tuyệt vọng này.
Tống Ý không ý kiến: “OK.”
Đào Đào chọn Điêu Thuyền xinh đẹp, Điêu Thuyền cộng Thái Văn Cơ chắc chắn làm đối phương chán ghét đến chết!
Tạ Tinh Thùy ở vị trí cuối cùng, trọng trách được chừa cho anh cũng là top, anh nhìn nhìn xong chọn Tào Tháo.
Đào Đào khá tò mò: “Tào Tháo Tạ Thần thế nào, có ổn không?”
Tạ Tinh Thùy trả lời: “Cũng được thôi.”
Đào Đào cảnh giác: “Đừng hố tôi nha!”
Tạ Tinh Thùy tranh thủ: “Vậy để tôi chơi xạ thủ đi?”
Ai ngờ Đào Đào vẫn ăn một bụng cơm chó, ăn đến nỗi ngày hôm sau vẫn không muốn ăn cơm!
Thái Văn Cơ và Tào Tháo không phải một cặp nhưng Thái Văn Cơ có một lời kịch thế này: “Nam thần là Mạnh Đức đại nhân, thích thú cưng A Điển, mơ ước được nuôi lạc đà Alpaca ~~”
Mạnh Đức đương nhiên là Tào Mạnh Đức.
Cái này mà cũng thành cơm chó, Đào Đào chỉ muốn hộc máu tại chỗ.
Giai đoạn giữa trận, lúc combat, Thái Văn Cơ và Tào Tháo ở chung một chỗ, Thái Văn Cơ nói: “Nam thần là Mạnh Đức đại nhân ~”
Tạ Tinh Thùy cười nhẹ.
Đào Đào mỉa mai: “Anh đắc ý cái gì? Nam thần của Tống Tống là Cửu Thiên, không có thú cưng, mơ ước……”
Tống Ý tắt voice chat của cô ấy: “Lạc đà Alpaca rất đáng yêu.” Hình dáng to lớn ngốc nghếch trắng như tuyết, mấu chốt là lông xù!
Tạ Tinh Thùy cười cười: “Em muốn sao?”
Không đợi Tống Ý lên tiếng, Tạ Tinh Thuỳ tiếp lời: “Dọn dẹp sân sau xong nuôi hai con cũng được.” Con này là động vật sống theo đàn, nuôi một mình sẽ sinh hậm hực khó chịu.
Đào Đào: “!”
Tạ Tinh Thùy: “Tiếp đó đặt tên cho một trong hai chúng nó là A Điển.”
Nam thần là Mạnh Đức đại nhân, thích nhất thú cưng A Điển, mơ ước nuôi lạc đà Alpaca ~
Rất tốt, Tạ Thần đã cưỡng chế đưa mình vào vị trí “nam thần”.