Đánh xong một ván, Đào Đào sống chết không chịu chơi tiếp.
Cô ấy nói: “Ngủ đi, ngủ đi!” Đã thế còn chơi cái quỷ gì, tức muốn chết còn phải nhịn lại, đối xử quá không thân thiện với cẩu độc thân!
Tạ Tinh Thùy hỏi Tống Ý: “Em chơi nữa không?”
Tống Ý nhỏ giọng hỏi anh: “Em thật sự…… Có thể nuôi mèo sao?”
Tạ Tinh Thùy nhìn cô cười ngây ngốc: “Sao lại không thể được?”
Tống Ý vắt kiệt chất xám để nghĩ ra một khuyết điểm: “Vậy nếu nó rụng lông thì sao?”
Tạ Tinh Thùy đáp: “Ừm, bây giờ anh vẫn có chút do dự về vấn đề đó.”
Tống Ý lập tức hồi hộp.
Tạ Tinh Thùy bị cô chọc cho ngứa ngáy, sau khi kéo lại gần hôn, anh hỏi: “Lỡ như em có mèo rồi không cần anh nữa thì phải làm thế nào?”
Tống Ý vội vàng: “Không đâu mà!”
“Vậy……” Tạ Tinh Thùy chọc cô: “Nếu anh và mèo cùng rơi xuống nước……”
Tống Ý tròn mắt.
Tạ Tinh Thùy tự không nói nữa, anh cười thầm: “Được rồi, nếu thật sự rơi xuống, anh sẽ ôm mèo bơi vào bờ.”
Tống Ý nghiêm túc: “Đùa thế này không vui.”
Tạ Tinh Thùy nhìn cô: “Hửm?”
Tống Ý giải thích: “Em không biết bơi, nếu cả hai rơi xuống thật, em sẽ nóng ruột đến chết mất.”
Tạ Tinh Thùy mềm lòng ngay khi kết thúc câu, anh đưa tay kéo cô vào lòng, hôn lên chiếc cổ trắng nõn rồi âm mưu chuyện khác: “…… Có cơ hội anh dạy em bơi.”
Tống Ý bị luồng hơi nóng của anh làm cho nhột, cô rụt cổ hỏi lại: “Em thật sự có thể nuôi mèo sao?”
Tạ Tinh Thùy nuông chiều hết nấc: “Đương nhiên có thể rồi, em muốn nuôi bao nhiêu thì nuôi bấy nhiêu.”
Có lẽ đây là lời âu yếm êm tai nhất mà Tống Ý nghe được từ khi sinh ra đến giờ……
Rất lâu rất lâu về sau, lão Tạ vẫn còn rất hối hận.
Nỗi lo của anh không phải không có lý do, tuy Tống Ý không phải kiểu có mèo không cần anh nữa, nhưng khi ngủ, mèo nhảy lên thì anh phải chừa chỗ cho nó nằm, cái này không thể nhịn được!
Đáng tiếc bây giờ Tạ Tinh Thuỳ vẫn chưa nghĩ đến đó, anh chỉ lo dỗ người trong lòng vui vẻ, nào còn đầu óc nghĩ đến chuyện xa xôi như thế.
Cân nhắc đến điểm yếu “trí mạng” này của Tống Ý, Tạ Tinh Thuỳ bày tiếp trò khác: “Chờ đánh xong trận chung kết, chúng ta đi nhận nuôi một con gấu trúc đi.”
Tống Ý hít sâu một hơi, tưởng mình nghe nhầm!
Tạ Tinh Thùy: “Em có thích gấu trúc không?”
Trời ơi, có ai không thích gấu trúc sao!
Tống Ý gật đầu, ra sức gật đầu, dù sao ngoại trừ gật đầu cô cũng không nói được gì.
Tạ Tinh Thùy: “Nhưng nhận nuôi gấu trúc chỉ có thể thỉnh thoảng đến xem nó, cho nó ăn……”
Đến Trung tâm nghiên cứu bảo hộ gấu trúc Trung Quốc hoặc Căn cứ nghiên cứu gây giống gấu trúc Thành Đô nộp phí nhận nuôi là đã có thể sở hữu một chú, tất nhiên không thể đem về nhà, nhưng có thể đặt tên cho nó, tiếp xúc với nó, nhìn nó dần lớn lên……
Nhưng để mà nói, như vậy đã đủ rồi, đây là hốt thuốc đúng bệnh, cho thuốc siêu mạnh.
Lúc này, nếu ngài Tạ trực tiếp cầu hôn cô Tống, không chừng cô Tống sẽ gật đầu đồng ý mà không cần suy nghĩ.
Tiếc là ngài Tạ nhát quá, không dám mở miệng.
Dĩ nhiên cũng có thể nói là do lão Tạ cưng vợ, cầu hôn mà, nhất định phải long trọng, hoành tráng, muôn người chúc phúc, giống như……
Khụ khụ, nghĩ xa rồi.
Tống Ý cảm động đến mức không biết trời trăng mây gió gì nữa, cô dùng sức ôm lấy Tạ Tinh Thuỳ, chôn mặt vào cổ của anh: “Đội trưởng, anh tốt thật.”
Tạ Tinh Thùy gần đây vẫn luôn phàn nàn về chuyện xưng hô: “Em gọi anh là gì?”
Vành tai Tống Ý ửng đỏ, cô không thốt được ra khỏi miệng.
Tạ Tinh Thùy nhẹ giọng gọi cô: “Tống Tống à.”
Trước kia Tống Ý gọi một tiếng trước mặt Dịch Dao, nhưng khi ở riêng lại không thể được, quá…… Quá…… Cô đỏ mặt, tim đập thình thịch lắc đầu.
“Được rồi……” Tạ Tinh Thùy bị cô cọ đến mức nổi lên ý xấu: “Hôn một cái rồi đi ngủ.”
Anh hôn cho đến khi cô thở d ốc, nhưng tự mình lại càng không thấy dễ chịu.
Tống Ý nhìn cũng không dám nhìn anh: “…… Ngủ ngon.”
Tạ Tinh Thùy tiếp lời: “Mơ đẹp.” Thật không muốn thả cô đi……
Về phòng Tạ Tinh Thùy liền bắt đầu lên kế hoạch ba chuyện này, nhưng tất cả đều không phải là chuyện có thể lập tức hoàn thành.
Nhận nuôi mèo cần thời gian để liên hệ, lạc đà Alpaca cũng vậy, sân sau còn phải chỉnh đốn dọn dẹp thêm, cộng thêm phải thuê người có chuyên môn đến chăm sóc, đến cả gấu trúc…… Đăng kí trước vậy, chờ chung kết kết thúc, anh sẽ dẫn Tống Ý đến Thành Đô xem.
Tống Ý ngủ cực kỳ ngon, nếu ngài Tạ có gan đột kích, chắc chắn sẽ thấy được một cảnh vô cùng đáng yêu.
Cô gái của anh ôm thú bông anh đưa lăn lộn trên giường: Cánh tay trắng nõn, đôi chân thon dài, môi vẫn còn nụ cười vui vẻ, tựa như yêu tinh xinh đẹp.
Là yêu tinh của anh, là yêu tinh trong lòng anh.
Trận đấu vào chủ nhật là với CST, Tạ Tinh Thuỳ vẫn duy trì được trạng thái hoàn hảo 300% như cũ.
So với Dịch Dao sa sút tinh thần sau khi bị dính chùm trong triple kill, Tô Quang vậy mà cực nhanh đã tỉnh táo trở lại.
Nói chung là do tâm tư không giống nhau.
Dịch Dao là hoàn toàn thất tình, nhưng Tô Quang lại là hoàn toàn thức tỉnh.
Mất đi là thật sự mất đi, không thể xoay chuyển, chỉ có thể từ bỏ hi vọng.
Cả một mùa giải, thực ra anh ta vẫn chìm trong lời nguyền mang tên “Tống Ý”.
Vừa ảo tưởng Tống Ý sẽ trở về, vừa cho rằng mình có thể thoát khỏi Tống Ý.
Bối rối và do dự không dứt dẫn đến trạng thái của anh ta cực kì kém, dù cho Cửu Thiên vào đội, anh ta cũng liên tục mắc lỗi.
Cửu Thiên không phải là Tống Ý, hai chữ nuông chiều hoàn toàn không nằm trong từ điển của anh ta.
Mắc lỗi xong, nồi của ai người đó đội.
Có thể sai một lần, hai lần cũng được, nhưng ba lần thì cút ngay cho khuất mắt.
Tiêu chuẩn này áp dụng cho cả anh ta.
Nhưng điều tệ nhất là anh ta không phải là người phạm một lỗi sai hai lần.
Năng lực học tập mạnh, năng lực tự sửa đổi mạnh, tuy thao tác có thể không bằng các tuyển thủ hạng A, nhưng độ hiểu biết và trực giác của anh ta vô cùng đáng sợ.
Mặc dù sau khi Cửu Thiên vào đội, bầu không khí của toàn bộ CST rất căng thẳng, nhưng áp lực lớn như vậy cũng khiến bọn họ hoàn thành quá trình trưởng thành và lột xác nhanh hơn.
Hôm nay CST đứng trước mặt YD và CST ở đầu mùa giải là hai chiến đội khác nhau.
Hoặc là nói, chiến đội này khác biệt hoàn toàn so với CST hai lần đoạt giải quán quân trước kia.
Đối với Tống Ý, đối với YD, đối với mọi người, đội này là một đội mạnh mới xa lạ.
Trùng hợp là YD và CST đến nhà thi đấu cùng một lúc.
Lúc cùng xuống xe, cùng đi vào trong, vô số fans hét lên chói tai.
Tô Quang nhìn Tống Ý rồi nhìn Tạ Tinh Thuỳ, hối hận và ghen ghét trong mắt đã biến mất, thay vào đó là ý chí chiến đấu mãnh liệt.
Tạ Tinh Thùy không hề chịu thua, khí thế trong mắt anh chỉ có hơn chứ không kém.
Cửu Thiên cũng nhìn Tạ Tinh Thuỳ rồi nhìn Tống Ý, môi mỏng nhếch nhẹ, khó lòng hiểu được cảm xúc ở nơi đáy mắt anh ta.
Tống Ý nhìn thẳng vào mắt Cửu Thiên, cô cũng nhoẻn miệng cười, dáng vẻ rất bình tĩnh, không hề sợ hãi.
Trận đấu còn chưa bắt đầu nhưng hai bên đã xuất kích.
Ai mới là KPL đệ nhất support, ai mới là KPL đệ nhất xạ thủ?
Ai mới là tổ hợp hoàn hảo nhất, cộng sự tốt nhất?
Mọi người sẽ đón xem nó trên sân thi đấu.
Trước khi trận đấu chính thức bắt đầu còn có một màn biểu diễn solo.
Thành viên YD được chọn lên sân là Đông Cao, bên CST là Tiểu Tranh.
Hai người này cũng rất thú vị, lúc trước đều là support, bây giờ ngồi ghế dự bị, càng trùng hợp hơn là sau khi ngừng đảm nhiệm vị trí support, bọn họ đã chuyển hướng sang đường giữa.
Đông Cao vẫn luôn muốn chơi C vị, thật ra tính cách của anh ấy thuộc về kiểu thao tác và ý chí mạnh, nếu tạo được cho anh ấy cơ hội đánh ra hoàn mỹ, anh ấy có thể cho sát thương mạnh trong các trận combat nhóm.
Đương nhiên ý chí của anh ấy cũng không kém, dù sao cũng là người tham gia qua nhiều đợt tranh tài lớn như thế, cùng YD đi qua ba trận chung kết KPL.
Tuy trước giờ không có duyên với quán quân nhưng không ai nghi ngờ thực lực của anh ấy.
Anh hùng được dùng hôm nay là Mị Nguyệt.
Hai bên đều dùng Mị Nguyệt để solo, luật là nội trong tám phút, ai giết được nhiều mạng hơn sẽ thắng; nếu mạng giết được bằng nhau thì sẽ xem đến lượng vàng, bên nào cao hơn sẽ thắng.
Cả đội YD ngồi trong phòng nghỉ nhìn trận đấu bên ngoài thông qua TV.
Đặc biệt là Quỷ Đăng, hình như nhìn chằm chằm không nháy mắt.
Tống Ý rất bất ngờ, dường như cô chưa từng thấy Quỷ Đăng coi trọng chuyện gì đến vậy.
Trận đấu đang được chiếu rất giằng co.
Thật ra solo có thể kiểm tra ra rất nhiều tố chất cá nhân của tuyển thủ.
Đầu tiên là cách khống chế tuyển lính, không đơn giản chỉ là tiếp viện, phải áp chế được đối phương, không để đối phương ăn được tiền thưởng thêm cuối cùng lúc giết lính.
Như vậy mới có thể kéo xa khoảng cách về vàng giữa mình và đối phương.
Đồng thời kiểm tra được sự hiểu biết của tuyển thủ đối với anh hùng, ước tính tất cả các mặt như độ sát thương của mỗi một skill, vị trí, hiệu quả, hiểu biết đủ nhiều mới có thể phát huy hết thực lực, hơn nữa còn có thể tìm ra điểm đột phá trên người đối phương.
Ngoài ra có thể thấy được sự hiểu biết về phối hợp trang bị và ngọc, đây là việc quan trọng nhất trong lúc thi đấu chính thức. Người chơi bình thường có thể chỉ dựa vào các kiểu phối hợp được đề cử mà nghênh chiến, nhưng tuyển thủ chuyên nghiệp nhất định phải luôn luôn quan sát trang bị của đối thủ, còn phải xem xét đội hình của mình và yếu điểm của anh hùng…… Thông qua vô số số liệu được phân tích trong khoảng thời gian ngắn mà tìm ra cách phối hợp thích hợp nhất.
Nếu phán đoán chuẩn xác có thể tạo ra hiệu quả áp chế, thậm chí là ngược gió ngăn cơn sóng dữ trong trận.
Dẫu sao đây là trò chơi cướp vàng, mà vàng để sắm sửa trang bị nên khâu trang bị vô cùng quan trọng.
Bất kể thắng hay thua đều bày ra được kỹ năng của người đó.
Ba phút đầu tiên, Đông Cao và Tiểu Tranh đánh như kiểu cậu đến thì tôi đi, không có bùng nổ về đầu người, lượng vàng cũng không có chênh lệch đáng kể, Đông Cao chỉ nhiều hơn Tiểu Tranh một trăm vàng.
Cứ tiếp tục như thế, chỉ cần không chết thì Đông Cao có thể thắng.
Nhưng Tiểu Tranh cũng không muốn thua, kế hoạch hiện tại như câu mọi người thường nói, muốn biến xe đạp thành mô tô.
Ở phút thi đấu cuối cùng, Tiểu Tranh chộp lấy cơ hội, đột nhiên bứt phá, dùng hết bộ skill để ép Đông Cao giao ra skill cuối để tránh sát thương.
Tiểu Tranh rất hùng, cậu ấy sử dụng lối đánh lấy mạng đổi mạng, muốn quyết thắng bại ở giây cuối cùng.
Mảng kinh tế cậu ấy không chiếm được ưu thế, nhưng chỉ cần giết được Đông Cao, cậu ấy vẫn có thể thắng!
Ôm suy nghĩ cá chết lưới rách, cậu ấy điên cuồng đánh Đông Cao.
Từng giây từng phút trôi qua……
8 giây, 7 giây……
Đông Cao chỉ còn một chút máu ít ỏi, mà Tiểu Tranh vì có skill cuối trong tay mà không sợ hãi.
6 giây, 5 giây……
Đông Cao đã rút về đến nhà chính, nhưng Tiểu Tranh đuổi cùng diệt tận, quyết không buông tay.
4 giây, 3 giây……
Thời gian CD[1] của Tiểu Tranh đã kết thúc, cậu ấy liều mạng xông lên, một đòn thường……
[1]: Thời gian hồi chiêu
Đông Cao ngã xuống đất!
Tiểu Chanh cũng không chịu nổi sát thương, bị tháp bắn chết……
Nhìn từ màn hình, dường như hai người đồng quy vu tận, nhưng người tinh mắt đều thấy Đông Cao ngã xuống trước.
Nhưng……
Quỷ Đăng cười: “Thắng rồi.”
Sau khi kết thúc, một lát sau trọng tài thông báo kết quả: “YD. Đông Cao chiến thắng.”
Ngay sau đó giao diện số liệu được chiếu lên, ở giây cuối cùng, Đông Cao bán trang bị mình đang có để mua giáp sống lại.
Anh ấy đã chết, nhưng nửa giây trước khi trận đấu kết thúc lại đứng lên, vì thế hệ thống nhận định cái chết của anh ấy không được tính!
Khán đài bùng lên tràn vỗ tay dữ dội.
Thật ra thao tác này đối với tuyển thủ chuyên nghiệp không thấm vào đâu, trong một giây đổi ra giáp sống lại là thao tác bình thường, điểm khiến mọi người kinh ngạc là Đông Cao nắm chắc được thời gian chuẩn xác, một trái tim lớn[2] không có gì sánh được.
[2]: Ý chỉ tâm lý tốt, sức đột phá đảo ngược tình thế ở những phút cuối cùng
Tâm lý thật sự cực vững vàng, trong khoảng thời gian ngắn đến mức kim giây cũng không tính được mà anh ấy lại tự tin cầm chắc được 0,01 giây chuẩn xác ấy.
Dựa vào nó lật ngược thế trận một cách hoàn hảo!
Đôi mắt của Quỷ Đăng lấp lánh, mặt trẻ con mà hiếm khi xuất hiện.
Thi đấu biểu diễn kết thúc, trận chính thức bắt đầu.
Đông Cao trở về phòng nghỉ, nở nụ cười tươi: “Tiếp theo phải xem mọi người rồi!”