Cuối Cùng Thì Ta Cũng Có Thể Nhìn Thấy Chữ Viết Kì Quái

Chương 11



“Sớm an, đại thúc, hôm nay sau khi chấm dứt ta mời ngươi ăn bữa tiệc lớn!” Quý Trạch An đưa sữa đậu nành cho Dương Lợi, sau đó cùng hắn ngồi ở địa phương thường ngày chờ đoàn phim đến.

Dương Lợi tiếp nhận sữa đậu nành, giống như thường ngày không chút khách khí liền uống cạn, sau đó nhìn Quý Trạch An hỏi: “Tiểu an, hiện tại ngươi không thiếu tiền đọc sách, vì sao còn đến làm kẻ chạy cờ?”

Hắn tỏ vẻ rất là không hiểu, tiền kiếm được tại phố đổ thạch ngày đó hoàn toàn đủ cho cậu có được sinh hoạt áo cơm vô ưu cả đời, chỉ cần cậu muốn, tiến sĩ, trên tiến sĩ, vẫn luôn học tiếp lên cũng không có vấn đề gì. Chính là ngày hôm sau thật không ngờ lại tại trước điện ảnh và truyền hình thành gặp được thân ảnh tiểu hài tử, cậu vẫn như dĩ vãng mặc quần áo cũ tẩy đến có chút trắng bệch, mang theo cho hắn một phần sữa đậu nành, sau đó cười hì hì chào hỏi hắn.

“Miệng ăn núi lở cũng không phải thói quen tốt, hơn nữa ta còn rất mê mang với việc rốt cuộc muốn làm cái gì trong tương lai …” Trước kia trọng tâm sinh hoạt toàn đặt ở kiếm tiền cho Nghiêm Cẩm đọc sách sinh hoạt, cậu cũng từng nghĩ có một ngày mình lên đại học đọc sách, nhưng là trừ cái này ra sự tình cũng chưa bao giờ nghĩ qua, sau khi học xong cậu nên làm cái gì đây? Dùng phương thức gì để kiếm tiền? Hiện tại cậu đều rất mờ mịt, “Hơn nữa ta cảm thấy làm kẻ chạy cờ thật thú vị, nói không chừng có thể phát triển trở thành chức nghiệp? Có thể thể nghiệm các loại nhân sinh bất đồng, căn cứ văn tự để cân nhắc hình tượng người này, sau đó biểu hiện ra ngoài, thực mới lạ. Mỗi một ngày đều không giống nhau, tuy rằng mệt, nhưng rất có ý nghĩa. Trọng điểm là đoàn phim còn cho cơm hộp, ta cũng không cần tự mình làm cơm nha!”

“Được thôi…” Dương Lợi biết Quý Trạch An là sống một mình, không có gia trưởng giúp cậu tham khảo việc này, bản thân cậu có suy xét đến phương diện này cũng là chuyện tốt. Đối với tương lai của cậu, hắn không thể nói nhiều chỉ có thể trông nom, “Ngươi hảo hảo nghĩ nghĩ, còn trẻ có thể thử xem.”

Qua nhiều ngày như vậy, Dương Lợi cũng nhìn ra Quý Trạch An là một người có thể chịu được cực khổ, cũng không ngại mệt, làm người cũng rất hiểu chuyện, nói không chừng còn thật có thể hỗn ra chút gì đó ở trong giới giải trí. Ít nhất trước kia đại đạo diễn Trịnh Thần còn rất xem trọng cậu, thậm chí còn giới thiệu cậu cho đoàn phim bằng hữu để làm kẻ chạy cờ, ngẫu nhiên một ngày tiểu hài tử còn có thể lấy hai phần tiền, lúc ấy hắn chính là cao hứng thay cho cậu, hiện tại vừa nghĩ lại như vậy, có lẽ là Trịnh đại đạo diễn cảm thấy đứa nhỏ này có thiên phú trời cho? Dương Lợi cũng hiểu được nhân vật đệ đệ pháo hôi trong《 hành khúc 》cậu diễn thật không tồi, bất quá đến thời điểm điện ảnh phát sóng có thể cắt bớt hay không thì khó nói, dù sao phần diễn của diễn viên chính đều bị cắt, áo rồng lại càng không cần nói…

Sinh hoạt nghỉ hè của Quý Trạch An đã qua một nửa, đã từng là một con mọt sách, cậu sớm hoàn thành bài tập nghỉ hè, mỗi ngày cũng càng ngày càng hăng say đi làm kẻ chạy cờ. Cái gì thiếu niên bán báo chí, tiểu thái giám trong hoàng cung, đệ đệ bá đạo tổng tài, càng nhiều là người qua đường giáp ất bính đinh, còn có thi thể ABCD, cậu coi như là một tiểu áo rồng có chút kinh nghiệm. So với quá khứ, cậu càng ngày càng trở nên sáng sủa, người nhận thức cũng càng ngày càng nhiều, tuy rằng chỉnh thể tuổi mọi người đều lớn hơn cậu, bất quá tuổi còn nhỏ cũng có chút chỗ tốt, miệng ngọt một chút, chịu khó một chút, tất cả mọi người đều rất nguyện ý chiếu cố cậu.

Hiện tại cậu đang làm kẻ chạy cờ tại đoàn phim《 Đào Hoa Am 》, bất quá không đúng dịp chính là Dương Lợi vào một đoàn phim khác không có ở cùng cậu. Có một ít kinh nghiệm Quý Trạch An cũng không có luống cuống, tiến vào đoàn phim liền miệng ngọt ngọt, thời điểm chụp diễn thì hấp dẫn, thời điểm không diễn thì giúp đỡ các loại nhân viên công tác làm việc, nghe được không ít bát quái, cũng ăn không ít. đồ ăn vặt

“Tiểu An.” Thợ hoá trang Khang Ny kêu một tiếng, Quý Trạch An sau khi giúp dọn toàn bộ nước khoáng đúng chỗ lúc này mới chạy tới.

Quý Trạch An gặp người đầu tiên là mỉm cười, “Khang Ny tỷ, có chuyện gì cần hỗ trợ?”

“Gọi ngươi đến hỗ trợ tiêu hóa đồ ăn.” Khang Ny cười lấy đồ cắt móng tay khẽ đụng một chút về phía chút thịt mới sinh ra trên mặt Quý Trạch An mấy ngày nay, cầm lấy một chai nước khoáng nói với cậu, “Đến, rửa tay trước.”

“Cám ơn Khang Ny tỷ.” Quý Trạch An đầu tiên là nói lời cảm tạ, lúc này mới dưới sự trợ giúp của Khang Ny bắt tay rửa sạch sẽ, sau đó được Khang Ny khẳng khái đưa tặng một bó xe ly tử to.(đồ ăn = =)

Khang Ny nhìn Quý Trạch An ôm xe ly tử liền tính đi, sau đó vỗ vỗ ghế dựa bên cạnh nói: “Ngồi ở chỗ này ăn, nghỉ ngơi, bây giờ còn không có cảnh của ngươi.”

Quý Trạch An chớp chớp đôi mắt nhìn Khang Ny, sau đó an vị tại băng ghế phòng hoá trang bắt đầu ăn xe ly tử.

Thợ hoá trang còn có hai cái tiểu cô nương, tuy nói là tiểu cô nương cũng lớn hơn mấy tuổi so với Quý Trạch An, bọn họ đều là trợ thủ của Khang Ny. Tính cách Khang Ny vẫn luôn trong sáng, đối đãi hai cái trợ thủ vẫn luôn không tồi, chỉ cần không đề cập đến công tác, nàng liền không nghiêm túc. Không khí phòng hoá trang vẫn luôn rất tốt, luôn cùng ghé vào nhau nói bát quái. Hôm nay cũng như vậy, bất quá phần lớn thời điểm Quý Trạch An đều ngồi xổm vừa ăn vừa nghe ba người nói, cậu rất ít xen mồm, nghe được cũng sẽ không nói với những người khác.

“Khang Ny tỷ, ngày hôm qua ta nghe nói hôm nay cái lão bản than đá của Thang Vi kia muốn lại đây tham quan!”

Khang Ny vừa nghe, cười có chút châm chọc, “Nàng cũng tìm được lão bản than đá đến, thật cho rằng cao phú soái sẽ coi trọng nàng, tìm cái lão bản than đá còn không phải xứng mệnh nàng!”

Thang Vi chính là cái gọi là đi cửa sau, còn cái gọi là tài chính đương nhiên là tiền bán than đá trong túi áo cái lão bản than đá kia. Không phải các nàng khinh thường lão bản than đá, chính là cái lão bản than đá kia lớn hơn hai con giáp so với Thang Vi, bụng bia giống như mang thai, còn hói đầu, vấn đề là người ta còn có lão bà có hài tử, bọn họ nhìn liền nhịn không được ghê tởm. Cố tình người này (TV) còn không tự giác, tự cho là đúng tại đoàn phim xem mình là lão Đại, chỉ huy cái này chỉ huy cái kia, một khi không vui liền chửi rất khó nghe, hoàn toàn không biết chữ che dấu viết như thế nào, hận không thể nhảy đến trên đầu nữ nhân vật chính đi.

Quý Trạch An nuốt một cái xe ly tử, nhấm nuốt giống như con sóc nhỏ nhìn cực kỳ đáng yêu, Khang Ny nhìn nhịn không được sờ mặt cậu một chút vừa.

Cậu kỳ thật một chút cũng không muốn giả trang phấn nộn, chính là tất cả mọi người đều xem cậu như tiểu hài tử, hơn nữa Quý Trạch An cũng phát hiện tựa hồ tiểu hài tử tương đối dễ hỗn, cho nên cậu cũng liền thuận theo tự nhiên. Bất quá thường thường bị cái mỹ nữ này sờ mặt một chút, cái soái ca kia sờ đầu hai cái. Cậu không thể cự tuyệt, cũng không thể sinh khí, mỗi lần còn phải cười đối mặt, bất quá phần lớn người làm hành động này đều mang theo thiện ý, cho nên cậu mới nguyện ý tiếp thu, thật sự đụng tới người không thích mình cậu hẳn là sẽ tránh đi, bất quá tạm thời còn chưa có gặp được tình huống như vậy. Một lâu sau, cậu cảm thấy chính mình càng sống càng nhỏ.

“Tiểu An, đợi lát nữa cảnh của ngươi là cùng một chỗ với Thang Vi đi.” Khang Ny đột nhiên nhìn về phía Quý Trạch An đang nhu thuận ăn xe ly tử đặt câu hỏi.

Quý Trạch An miệng còn ngậm xe ly tử, cuống quít gật gật đầu, nuốt đồ vật trong miệng xuống lúc này mới nói: “Đúng.”

Cậu chỉ cần cùng Thang Vi chụp xong một màn cuối cùng, là có thể cầm cơm hộp cùng hai trăm khối về nhà.

“Vậy ngươi cẩn thận chút, diễn xuất của Thang Vi rất tệ, nói không chừng sẽ kéo đến khuya, ngươi nên ngóng trông lão bản than đá đến xem nàng nàng sẽ phát huy vượt xa người thường đi!” Tiểu Đường nhìn Quý Trạch An ngồi ở băng ghế nhịn không được có một chút đồng tình, một cô nương trợ thủ khác cũng như thế. Ngược lại ánh mắt Khang Ny có chút cảm giác sâu không lường được, Quý Trạch An khó hiểu cảm thấy đã đụng đến ác ý của kịch bản

Cậu nhớ rõ một màn cuối cùng là nhân vật cậu diễn bị Thang Vi xô vào trong nước ngợm nước mà chết, nếu là nàng luôn hỏng hỏng hỏng, chẳng phải là muốn cậu vẫn luôn chết chết chết…

Xem ra cơm hộp của 《 Đào Hoa Am 》không dễ lĩnh a!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: (:з” ∠) ta phát hiện ta làm nhất kiện chuyện ngu xuẩn, thân thỉnh bảng đơn thời điểm ta cư nhiên viết đến cổ đam tổ!

Hơn nữa hôm nay mới phát hiện, ta thật muốn anh anh anh! Thật sự là cực kỳ bi thảm!

Vì thế nhìn ta đây sao bi thảm phân thượng, thỉnh tiếp tục cất chứa ta, cho ta nhắn lại đem! ( 3)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.