Cuối Cùng Thì Ta Cũng Có Thể Nhìn Thấy Chữ Viết Kì Quái

Chương 2



Cái gọi là đi tiệm ăn bất quá cũng chỉ là đi ăn một chén vằn thánh đại dương ba đồng rưỡi, lúc này giá hàng còn không có cao như vậy, cũng thật đủ ăn, Quý Trạch An ăn thực thỏa mãn. Đã từng càng nhiều thời điểm cậu đều đi ngang qua tiệm vằn thắn này, sau đó về nhà gặm một hai khối mì ăn liền. Trong nhà kia một thùng lại một thùng mì ăn liền, chắc là bởi vì vấn đề bảo đảm chất lượng mới có thể bị cậu mười bảy tuổi mua về, lúc ấy cậu nhất định là nghĩ chính mình tuổi trẻ mệnh cứng, không sợ mấy gói mì ăn liền. Bất quá sự thật cũng là như thế, cậu trong trí nhớ quả thật chưa từng bởi vì ăn một gói mì ăn liền quá thời hạn liền phải bệnh viện.

Ăn sạch sẽ, Quý Trạch An để đũa xuống, sau đó uống một ngụm canh. Lão bản tiệm vằn thánh này rất phúc hậu, vắn thắn là dùng xương non để nấu canh loãng, canh cũng rất ngon. Quý Trạch An uống canh, hai con mắt to đen đen nhịn không được hạnh phúc mị lên. Tuy rằng chỉ là một chén vằn thánh, nhưng đây với cậu mà nói là hương vị tuổi trẻ, tương lai vằn thánh vẫn nhiều như trước, nhưng là như lão bản tiệm vằn thánh này vẫn là khó gặp được, mọi người luôn muốn tiết kiệm phí tổn, chỉ cần hương vị không kém, luôn sẽ có rất nhiều người quang lâm.

Quý Trạch An sờ sờ bụng của mình, cảm giác bên trong ấm hồ hồ, lúc này hương vị trọng sinh càng rõ ràng. Với cậu mà nói đây càng nhiều là tượng trưng cho cơ hội cậu có thể lần nữa đạt được hạnh phúc, không bị người khác che đậy, không có ngốc hồ hồ theo đuổi chút ấm áp không chân thật, không còn sớm sớm lộng hư thân thể của mình, cho dù vất vả bần cùng cậu cũng có thể sống đến thật tốt.

“Lão bản, tính tiền.” Lúc này loại tiểu khách sạn này còn không cần phải ngồi chờ ở vị trí lấy một phiếu nhỏ rồi mới thanh toán tiền, càng thêm tùy ý, chỉ cần ăn xong rồi, lúc ra cửa đưa tiền cho lão bản treo một cái hầu bao đứng ở cửa quán là được.

“Được rồi, tiểu tử.” Lão bản cười tủm tỉm thu năm đồng tiền của Quý Trạch An, sau đó từ trong túi tiền lấy ra tiền thối lại cho cậu

Thời điểm lão bản một bên lấy tiền trong hầu bao, một bên nói với Quý Trạch An: “Tiểu tử cũng ở trong cái sân bên kia đi, cuối ngày nào ta cũng nhìn thấy ngươi đi ngang qua cửa hàng nhà ta.”

Quý Trạch An cười cười với lão bản, cũng không phủ nhận.

“Tiểu tử a, mỗi lần đều nhìn thấy ngươi mang theo rất nhiều mì ăn liền, vật kia tuy rằng hương vị không kém, nhưng là không có dinh dưỡng, ngươi còn trẻ, luôn ăn vài thứ kia là không được.” Đưa tiền qua, nam lão bản bộ dáng trung niên nhịn không được nhìn thân thể gầy đến có thể bị gió thổi bay của Quý Trạch An nói.

“Ân, về sau không ăn, cám ơn lão bản quan tâm.” Quý Trạch An nhìn trên mặt lão bản viết ba từ ‘Lo lắng, lo lắng, lo lắng’, nụ cười trên mặt sáng lạn lên không ít, tuy rằng chỉ là thiện ý của một người xa lạ, nhưng thiện ý này muốn ấm áp hơn nhiều so với thứ tra nam Nghiêm Cẩm kia đã từng cho cậu. Quý Trạch An bỏ tiền vào trong túi quần, cùng lão bản nói nói mấy câu, liền ly khai, cậu nghĩ, nếu là về sau có chút tiền trinh (tiền lẻ hoặc có mệnh giá thấp), có lẽ có thể thường thường đến ăn làm tăng sinh ý cho lão bản. Con người cùng vằn thánh của lão bản đều rất tốt, tiệm vằn thánh nho nhỏ nhà này làm cậu cảm thấy thực thoải mái.

Giải quyết vấn đề cơm trưa, giải quyết 90%vấn đề trong nhà, dư lại chính là vấn đề làm công nghỉ hè.

Cậu còn chưa thành niên, rất nhiều công tác đều không làm được. Quý Trạch An không muốn như đời trước đi chỗ địa phương long xà hỗn tạp làm công. Làm cu li cũng pass, chẳng những làm thân thể bị thương, hơn nữa người ta nhìn thấy thân thể này của cậu cũng chưa chắc sẽ thu. Người bán hàng phần lớn là làm trường kỳ, cậu chỉ có thể làm nửa tháng trong thời gian nghỉ hè khẳng định lão bản sẽ không ưu tiên suy xét…

Đột nhiên, Quý Trạch An nhớ tới năm Nghiêm Cẩm tốt nghiệp cấp ba kia, bởi vì điều kiện trong nhà bọn họ không có khác nhiều lắm so tình huống của cậu, hơn nữa Nghiêm Cẩm còn có một đệ đệ có thành tích tốt hơn rất nhiều so với hắn, nhà bọn họ nghiêm trọng phản đối hắn đi học tại Trường điện ảnh Cảnh Thành bởi vì nó thập phần háo tiền lại chưa rõ tiền đồ vả lại còn ở thủ đô, lúc ấy cậu ngu ngốc bán phòng ở mụ mụ lưu cho cậu giúp hắn đóng học phí vài năm, còn ngốc hồ hồ bỏ học, đi theo hắn cùng đi làm công giúp hắn kiếm phí sinh hoạt. Mỗi một lần hồi tưởng Quý Trạch An đều cảm thấy năm đó mình dễ lừa cỡ nào, càng thêm thầm hận Nghiêm Cẩm vô tình, bất quá cũng không phải một chút tin tức hữu dụng đều không có. Nghiêm Cẩm vì có thể tiến vào trường học, tích lũy kinh nghiệm lại kiếm được tiền nên làm một kẻ chạy cờ tại một cái căn cứ điện ảnh và truyền hình khá lớn ở thành thị của bọn họ.

Kẻ chạy cờ một ngày hai trăm khối còn cho một hộp cơm, vận khí tốt chút còn rất thoải mái, nếu là đạo diễn coi trọng còn có thể cho ngươi một nhân vật tiểu pháo hôi, nghe nói nếu đạo diễn vui vẻ còn được thêm tiền. Hiện tại Quý Trạch An tưởng tượng trong lòng cũng đã nhịn không được vui vẻ, dầu gì cũng là có chiêu số, sau khi nghĩ rõ ràng, cậu liền làm rõ lộ tuyến bắt xe đi căn cứ điện ảnh và truyền hình trong thành phố Giang Thành. Cậu mơ mơ hồ hồ nhớ rõ năm đó Nghiêm Cẩm chạy áo rồng xong trở về, trong lời nói với cậu để lộ ra tin tức, tại trước cửa căn cứ điện ảnh và truyền hình có mấy cái địa phương có thể cắm điểm, chỉ cần canh giữ ở nơi đó, chờ có người gọi, bọn họ đi theo qua là được. Quý Trạch An đứng đó, xuống xe nhìn thấy ngay cửa tụ tập hai nhóm người, tùy tiện chọn một chỗ liền xen lẫn bên trong, hy vọng hôm nay vận khí chính mình tốt chút, có đoàn phim cần áo rồng.

“Hắc, tiểu bằng hữu, nghỉ hè cũng tới chạy cờ a?” Đột nhiên một cái đại thúc râu quai nón mở lời cùng Quý Trạch An.

Quý Trạch An nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn diện mạo hung dữ của hắn ngược lại cũng không có bị dọa sợ, chỉ là sửng sốt một chút, sau đó gật gật đầu.

“Kẻ chạy cờ không có đơn giản như trong tưởng tượng đâu a, cũng thực vất vả.” Đại thúc một bộ người từng trải nhìn Quý Trạch An.

Quý Trạch An gật gật đầu, cậu minh bạch các ngành các nghề đều có vất vả trong đó, nhưng là hiện tại kẻ chạy cờ với cậu mà nói cũng là một cái chiêu số thực sa hoa để có được tiền, “Cám ơn đại thúc nhắc nhở, chính là ta cần tiền đi học.”

Không phải xuất phát từ cái yêu thương nhiệt tình gì, cũng không phải vì dựa vào cơ hội này thành minh tinh, Quý Trạch An tới nơi này chỉ đơn thuần là bởi vì cần tiền, nơi này cuối ngày còn cho cơm hộp, cậu thực vừa lòng.

Đại thúc râu quai nón vừa nghe, trầm mặc nhìn bộ dáng dinh dưỡng không đầy đủ của Quý Trạch An một hồi, cũng không có hỏi sự tình người trong nhà Quý Trạch An, “Đợi lát nữa ngươi đi theo ta, ta ở bên cạnh kẻ chạy cờ nhiều năm như vậy vẫn là có chút chiêu số, ngày hôm qua bên này có một cái đoàn phim đại chế tác khẳng định cần áo rồng, đến lúc đó miệng ngọt một chút, không cần gây rắc rối.”

Nhãn tình Quý Trạch An sáng lên, thực nhanh gật gật đầu, cậu lần thứ hai cảm thấy thiện ý từ người xa lạ, “Cám ơn đại thúc, ta nhất định nghe lời không gây rắc rối.”

Đại thúc râu quai nón sờ sờ mặt mình, nhìn bộ dáng Quý Trạch An cười ngọt ngọt vẫn có chút không nhịn được kinh ngạc. Hắn biết bây giờ mặt mình là bộ dáng thế nào, đứa cháu nhỏ trong nhà mỗi lần nhìn thấy hắn đều sẽ bị dọa khóc, không nghĩ tới cái tiểu tử lông còn chưa có mọc dài kia lại không sợ hắn. Khuôn mặt cậu là một bộ thiếu niên đàng hoàng, tuy rằng thiếu chút thịt, bất quá vừa thấy đã cảm thấy thực dễ khi dễ, hắn còn cho là mình mở lời sẽ không nhận được phản ứng, tiểu bằng hữu vừa tới nơi này nhìn thấy hắn đều sẽ theo bản năng tránh đi, người như vậy hắn cũng không hiếm thấy.

Nếu là đổi thành Quý Trạch An trước kia có lẽ sẽ trông mặt mà bắt hình dong, nhưng dù sao cậu đã không phải cái Quý Trạch An tuổi trẻ kia. Không nói diện mạo đáng sợ một chút cũng dọa không ngã được cậu, huống chi má trái hắn viết ‘ta mặc dù có râu mép’, má phải viết ‘ta nhìn qua thực hung’, nhưng là trên trán lại treo ‘kỳ thật ta là người hiền lành’. Dòng chữ đi đôi với đại thúc này thoạt nhìn có chút buồn cười, bất quá hôm nay thấy được hơi nhiều người qua đường, cậu từ cảm thấy thực buồn cười, cũng chậm chậm thành thói quen, có thể nhịn xuống cảm xúc bởi vì nhìn thấy mấy dòng chữ trên mặt người khác. Bất quá hiện tại Quý Trạch An có chút ngạc nhiên, thời điểm diễn viên diễn kịch chữ trên mặt bọn họ có thể biến đổi hay không, nếu là văn tự trên mặt một người thực biết diễn kịch có phải cũng sẽ có tính lừa gạt hay không? Quý Trạch An nghĩ đợi lát nữa thời điểm nhìn thấy diễn viên chân chính cậu có thể lặng lẽ mà chứng thật một chút.

“Đúng rồi, tiểu bằng hữu tên gì.” Râu quai nón đột nhiên nghĩ đến nói lâu như vậy cư nhiên còn không biết tên tiểu tử kia.

Ánh mắt Quý Trạch An chớp vài cái, sau khi nhìn chữ trên mặt râu quai nón thay đổi, mới hậu tri hậu giác nói: “Ta kêu Quý Trạch An, Quý trong bốn mùa, Trạch trong phúc trạch, An trong bình yên. Đại thúc kêu ta tiểu An là được rồi.”

“A, tiểu An.” Râu quai nón gật gật đầu gọi một tiếng.

Quý Trạch An tiếp tục nhìn chằm chằm đại thúc râu quai nón, nhìn trên trán hắn như trước là ‘ta đây dễ quên ta thật khờ’.

Râu quai nón bị Quý Trạch An nhìn chăm chú có chút không được tự nhiên, mới đột nhiên nhớ tới hình như chưa tự giới thiệu, gãi gãi tóc của mình, “Ta kêu Dương Lợi, Lợi trong hại lợi, ngươi vẫn là kêu ta đại thúc là được, ngàn vạn lần không cần gọi cái gì Lợi thúc.”

“Được, đại thúc.” Quý Trạch An nhìn chữ trên mặt Dương Lợi lại biến thành ‘kêu ta Lợi thúc ta với ngươi cắt đứt’, thực thức thời gật gật đầu.

Hai người nói chuyện phiếm một hồi, bất quá phần lớn đều là đại thúc nói cho Quý Trạch An một ít hạng mục công việc áo rồng cần chú ý, còn có một ít tình huống bên trong đoàn phim, Quý Trạch An biết Dương Lợi là vì tốt cho cậu, nghe thực nghiêm túc, cũng ghi tạc phần cảm kích này trong lòng. Cũng không lâu lắm quả nhiên có đoàn phim lại đây gọi áo rồng, bọn họ không có đứng ở phía trước, nhưng là thời điểm bên kia đến thần kỳ đứng đầu hàng. Quý Trạch An bị đại thúc lôi kéo vọt tới, cậu còn chưa có hồi thần, liền nhìn thấy đại thúc bên cạnh đã mở lời cùng người gọi kia, “La đạo, lại tới Giang Thành chụp diễn a, vất vả cho ngươi.”

“Lão Dương ngươi còn hỗn ở nơi này sao, nhanh, viết cái tên đi.” La Khải Sơn đưa bút tay trong tới để hắn điền tin tức bản thân tại trong bảng biểu.

Dương Lợi nhận lấy, nhưng không có sốt ruột hạ bút, “La đạo, ta dẫn theo một tiểu bằng hữu, hắn là vì kiếm chút học phí, ngươi xem…”

Tầm mắt La Khải Sơn dạo qua một vòng tại trên mặt Quý Trạch An, sau đó bỏ qua một bên, “Đi, ngươi nhắc hắn một chút hạng mục công việc cần chú ý, đừng gây họa là được.”

“Cám ơn La đạo, phiền toái ngươi.” Dương Lợi nhếch môi mỉm cười, sau đó vỗ vỗ Quý Trạch An.

Quý Trạch An bật người nói với La Khải Sơn: “Cám ơn La đạo cho ta cơ hội này, ta nhất định sẽ không cho ngươi thêm phiền toái.”

“Ân.” La Khải Sơn gật gật đầu, không nhiều lời, cũng không tiếp tục đánh giá Quý Trạch An, với hắn mà nói, Quý Trạch An chính là một cái áo rồng mà thôi.

Nhưng với Quý Trạch An mà nói, cậu sắp thành công đào được thùng vàng thứ nhất sau khi trọng sinh, cơm chiều có tin tức, cậu cười rất vui vẻ, thoạt nhìn rốt cục có hương vị phù hợp với thiếu niên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.