Cuối Cùng Thì Ta Cũng Có Thể Nhìn Thấy Chữ Viết Kì Quái

Chương 3



Dọc theo đường đi Quý Trạch An nhu thuận đi theo phía sau Dương Lợi, bất quá cho tới nay chưa từng tiến vào đoàn phim, vẫn không nhịn được tò mò với cảnh sắc chung quanh. Tuy rằng bên trong là một người trưởng thành rồi, nhưng nhìn thấy cảnh sắc trên TV biến thành sự thật trong lòng vẫn nhịn không được hưng phấn, vừa nghĩ tới diễn viên kịch truyền hình xuất sắc hoặc là một người qua đường dấu diếm mặt trong phim ảnh (????), vẫn là có một chút phấn khởi. Dọc theo đường đi này ánh mắt Quý Trạch An đều cong cong ôm lấy miệng, cười không thấy mắt, rất sáng nha.

“Thật cao hứng?” Dương Lợi xoay người đi vài bước đến bên cạnh, mới làm cho Quý Trạch An chỉ nhìn hai bên không nhìn phía trước không đụng vào mình, nhìn cậu còn ngốc hồ hồ đi phía trước, Dương Lợi nhịn không được kéo cậu một phen để cậu dừng lại. Cuối cùng vẫn là tiểu hài tử, hưng phấn tuyệt không tính là gì, Dương Lợi nghĩ như vậy.

Quý Trạch An bị Dương Lợi bắt dừng lại, lúc này mới ý thức tới sở tác sở vi của mình, nhịn không được đỏ mặt.

“Ân.” Sau khi Quý Trạch An ý thức được Dương Lợi là đang nói chuyện cùng mình, bật người liền hồi phục đáp.

Dương Lợi nhìn Quý Trạch An đỏ mặt rất là được người thích, ha ha nở nụ cười, “Ngươi còn nhỏ, lại là lần đầu tiên tới, đây thực bình thường.”

“Ân…” Nghe Dương Lợi nói như thế, Quý Trạch An càng thêm ngại ngùng, kỳ thật cậu một chút cũng không nhỏ, thật sự, chính là cậu không thể nói…

Đoàn phim《 hành khúc 》, là một quyển kịch điện ảnh cổ trang đại chế tạo, Quý Trạch An cũng biết, lúc ấy tạo ra danh tiếng khá tốt, bất quá cậu không nghĩ tới sau khi chính mình trọng sinh sẽ chạy đến cái đoàn phim này làm áo rồng. Cậu cúi đầu nhìn y phục trên người mình, sau đó lại nhìn về phía đại thúc cách đó không xa.

Dương Lợi rất là quen, thuần thục liền mặc quần áo lên. Thấy Quý Trạch An nhìn hắn, hắn xem kỹ y phục của cậu một chút, không tự chủ được gật gật đầu. Lần đầu tiên Quý Trạch An mặc quần áo như vậy, nhìn người chung quanh mặc như thế nào, chính mình cũng làm theo như thế, quần áo này nhìn qua rất nhiều tầng kỳ thật chỉ là động tay động chân nơi cổ áo, chân chính thì chỉ có một tầng mà thôi, bất quá mùa hè mặc áo ống tay dài vẫn có chút nóng, huống chi Quý Trạch An là trực tiếp mặc quần áo bên ngoài áo sơ mi.

“Đại thúc, một thân ngươi mặc này thật là uy vũ khí phách a!” Quần áo Dương Lợi mặc rõ ràng không giống Quý Trạch An, nhìn qua thập phần có khí thế, giống một tướng lãnh, bất quá Quý Trạch An cảm thấy rất nặng, hơn nữa càng thêm dày. Trên mặt chói lọi viết ‘Ta có ba mươi ki-lô-gam, ta tự hào’, ánh mắt nhìn Dương Lợi liền nhịn không được hơi hơi mang theo một chút đồng tình, quả nhiên kẻ chạy cờ cũng không phải việc thoải mái.

Dương Lợi nhìn ánh mắt Quý Trạch An từ sáng lấp lánh biến thành có chút kỳ quái, vỗ một cái lên bờ vai của cậu, “Tiểu tử, ngươi đang suy nghĩ cái gì đấy!”

“Ta chính là cảm thấy rất nặng, thực nóng.” Mùa hè mặc vào một cái giáp xiềng xích như vậy, chạy chạy cọ cọ, còn cần có vài phần bản lãnh thật sự a.

Dương Lợi lại nở nụ cười, “Như thế này, đối với chụp diễn mà nói bất quá là sự tình thường có, yên tâm, thân thể nhỏ này của ngươi không có cơ hội mặc vào.”

Quý Trạch An nhìn Dương Lợi cười cười, không có tiếp lời.

Cậu tuyệt không muốn nhìn thấy bộ dáng chính mình bị khôi giáp ba mươi ki-lô-gam này áp đảo, thể trọng cậu hiện tại cũng chỉ có bốn mươi lăm ki-lô-gam (hâm mộ-ing), không có nặng hơn bao nhiêu so khôi giáp này, với khí lực cậu hiện tại, trên người mặc một bộ khôi giáp, cậu cũng không cần đứng lên nữa.

“Nếu không đợi lát nữa cho ngươi thử xem?” Dương Lợi nhìn Quý Trạch An không nói, cho rằng cậu muốn mặc mặc thử, vì thế đề nghị. Nam hài tử mà, thích vũ khí khôi giáp thực bình thường, hắn cũng từng có thời điểm như vậy, cho nên hắn tỏ vẻ thực lý giải. Bất quá Dương Lợi tuyệt đối không thừa nhận chính mình muốn nhìn thấy bộ dáng Quý Trạch An bị khôi giáp này ép tới đi không được, tuyệt đối không có! Hắn chính là người phúc hậu!

Quý Trạch An lắc đầu, dùng một cái tiết tấu như là trống bỏi, cậu lau mặt một phen, lặng lẽ lui về sau mấy bước, dọa người cái gì hay là thôi đi…

Chụp diễn không có phấn khích như trong tưởng tượng, thứ nhìn thấy trong TV đều là nhân viên chế tác hậu kỳ vất vả cần cù lao động đoạt được, Quý Trạch An thực nhanh liền ý thức được điểm ấy, cũng có lẽ là nguyên nhân không có phối âm cùng đặc hiệu (hiệu ứng đặc biệt) có vẻ có chút buồn tẻ, cũng có lẽ là bộ phận phấn khích cùng cái áo rồng là cậu này không có nhiều liên quan.

“Ngươi, ngươi đi diễn cái nhân vật kia.”

Đột nhiên đạo diễn giơ một lóng tay chỉ phương hướng Quý Trạch An, cậu có chút phản ứng không kịp. Bất quá bọn hắn bên này sẽ không ngừng vì một mình cậu, cho nên cậu theo bản năng đi đến bên cạnh, tránh ra một ít, tận lực làm cho mình không cản trở người khác.

“Ai, ngươi trốn cái gì, là ngươi!”

Quý Trạch An ngẩn người, ánh mắt có chút ngơ ngác.

Giống như, tựa hồ, đại khái… Người đạo diễn chỉ là cậu?

Lúc này, đại thúc không biết chui ra từ chỗ nào tới đẩy cậu, làm cậu đứng không vững, làm cậu có một loại cảm giác tóc giả trên đầu bị vứt bỏ. Bất quá Dương Lợi chỉ là muốn nhắc nhở cậu một chút, bất quá lực đạo không có khống chế tốt, thực nhanh liền đỡ cậu, tự nhiên không để cho Quý Trạch An xuất hiện tình huống mặt chấm đất 囧.

“Ngây ngốc cái gì vậy, diễn tốt nói không chừng cho ngươi thêm tiền.” Dương Lợi nhỏ giọng nói một câu bên tai Quý Trạch An, Quý Trạch An bật người tỉnh táo lại, mắt sáng rực lên, sau đó đi tới, Quý Trạch An không có quên cái hiện thực là chính mình thực thiếu tiền, người chết vì tiền tiền chim chết vì ăn chính là như vậy, không có diễn tốt đạo diễn có thể thay đổi người a, có hai trăm khối cậu cũng thực thỏa mãn.

“Trịnh đạo.” Quý Trạch An đi vào, liền thấy được chữ trên mặt tổng đạo diễn Trịnh Thần.

‘Ta hiện tại thực phiền toái, có dám dùng chút lực hay không, dong dài cái gì, không muốn bị đổi liền có nhãn lực chút a!’

Lần đầu tiên Quý Trạch An nhìn thấy trên mặt một người có nhiều chữ như vậy, không nhịn được nhìn chằm chằm Trịnh đạo trong chốc lát, bất quá cậu thức thời không có nói nhiều lời, trong ánh mắt nhịn không được lộ ra một chút sùng bái. Dương Lợi nói Trịnh Thần là một đại đạo diễn, kịch trong tay đều là đại chế tác, hơn nữa đều bán lớn. Chính là đời trước Quý Trạch An không quá quan tâm sự tình phía sau điện ảnh kịch truyền hình cho nên không rõ ràng lắm, trước kia thời điểm Nghiêm Cẩm nhắc tới hắn cũng không có để bụng. Cho nên muốn sùng bái bản lĩnh Trịnh Thần là không có khả năng, cậu chính là sùng bái trên mặt Trịnh Thần cư nhiên viết nhiều chữ như vậy.

Nhìn tầm mắt Trịnh Thần đảo qua, tầm mắt Quý Trạch An mà bắt đầu hướng xuống dưới.

Trịnh đại đạo diễn mặc một cái sơ mi cũ nát cùng một kiện quần bò cũ nát, tuy rằng chúng nó thực hư hao nhưng kỳ thật chúng nó đã từng thực quý quá. Đương nhiên, kết luận này đều là cho ra từ văn tự viết trên quần áo, lấy tiêu chuẩn của Quý Trạch An cậu nhất định nhìn không ra kiện quần áo này rốt cuộc có đáng giá tiền hay không. Ánh mắt Quý Trạch An nhìn về phía Trịnh Thần nhịn không được càng thêm sùng bái, tuy rằng chưa từng thấy qua đại đạo diễn chân chính là dạng gì, nhưng là cậu cũng sẽ tưởng tượng a. Thật sự là lôi thôi giống như cậu tưởng tượng!

Trịnh Thần chú ý tới sự sùng bái không chứa ý tứ gì khác của Quý Trạch An tâm tình nhịn không được tốt lên không ít. Không ai không muốn được người khác sùng bái! Là người đều có tâm hư vinh, Trịnh Thần cũng như thế. Người sùng bái hắn rất nhiều, nhóm minh tinh trong vòng diễn nghệ đều dùng các loại phương pháp biểu đạt để với hắn, bất quá Trịnh Thần hiểu ý tứ đằng sau sùng bái kia, tự nhiên sẽ không để ở trong lòng. Đơn thuần sùng bái không mang theo mục đích bí mật như thế thật đúng là hiếm thấy, cho nên thái độ Trịnh Thần đối với Quý Trạch An nhịn không được liền mềm nhũn, “Từng diễn qua sao?”

Quý Trạch An lắc đầu.

“Chưa diễn qua cũng không sợ, lời kịch hắn vừa mới nói ngươi nhớ kỹ sao?” Trịnh Thần chỉ vào một cái tiểu minh tinh sắc mặt thực khó coi bên cạnh.

Quý Trạch An gật đầu, từ đầu tới đuôi người nọ chỉ nói ba câu tỷ tỷ mà thôi, không nhớ được cậu sẽ là thiểu năng trí tuệ.

“Ngươi lấy kịch bản nhìn xem trước, đợi lát nữa ngươi liền diễn cái nhân vật kia, không cần khẩn trương, cứ tưởng tượng mình thành một nam tử hán.” Trịnh Thần khó được an ủi cậu một câu.

“Ân.” Quý Trạch An tiếp nhận kịch bản Trịnh đại đạo diễn đưa tới, sau đó nhu thuận ngồi xổm một bên nhìn kịch bản

Vì thế Trịnh Thần bắt đầu chụp cảnh tượng khác trước, cho Quý Trạch An lần đầu tiên diễn kịch một chút thời gian thích ứng. Quý Trạch An nắm kịch bản đang cảm thán thì kịch bản đột nhiên hiện lên chữ, cũng cảm giác được một tia tầm mắt cừu thị, cậu ngẩng đầu nhìn lại hướng bên kia, kết quả liền đối diện tiểu minh tinh diễn cái nhân vật kia lúc trước, trên mặt không có bất luận biểu tình gì, sau đó lại cúi đầu xem kịch bản.

“Ha ha ha ha, tiểu An ngươi có khiếu diễn kịch trời cho, diễn không tồi!” Dương Lợi vỗ bả vai Quý Trạch An cười to, sau đó đưa cơm hộp cho Quý Trạch An.

Quý Trạch An tiếp nhận cơm hộp trong tay Dương Lợi, lỗ tai nhịn không được hồng, kỳ thật cậu cảm thấy thực mất mặt, một màn bị nữ nhân vật chính đẩy ra bị vó ngựa đá ngã xuống buổi sáng kia, kỳ thật là cậu đạp một tảng đá nên đứng không vững, nguyên nhân rơi nước mắt sau đó lại là thời điểm cậu ngã sấp xuống đụng phải cái mũi, đau đến rơi nước mắt. Nếu nói trời cho còn không bằng nói tảng đá kia được đặt rất tốt, đặc biệt thời điểm chấm dứt cậu chạy tới nhặt tẳng đá kia, phát hiện phía trên viết ‘Mặc dù là Thủy Du Dương ném ta đến nơi đây, nhưng là ta giúp ngươi, nhớ rõ cảm tạ ta’ một loạt chữ nhỏ như vậy, cậu nhẹ giọng nói cảm ơn, đặt Tiểu Thạch Đầu ở dưới một gốc cấy, sau đó lúc này mới lại bên này ăn cơm hộp.

“Đại thúc, kỳ thật là ta đạp một tảng đá thật sự té ngã một cái, không phải diễn …” Quý Trạch An kéo ra gói đũa duy nhất, sau đó tách mở, nhịn không được ngại ngùng giải thích.

Kết quả Dương Lợi cười càng hăng, “Lần này thật đẹp trai a, thật đẹp trai!”

“…”Khóe miệng Quý Trạch An nhịn không được co rút, quyết định không tiếp tục đáp lời đại thúc, trầm mặc ăn cơm hộp.

Đúng lúc này, bên cạnh Quý Trạch An đột nhiên ngồi xuống một người, cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện đối phương cũng mặc cổ trang, liền không nghĩ nhiều, cũng nghĩ là một kẻ chạy cờ lại đây ăn cơm hộp, nhiều người không có chỗ ngồi trống ngồi nên an vị đến bên cạnh cậu.

“Ngươi thích ăn cà rốt sao?”

Bên tai truyền đến một cái thanh âm dễ nghe, thanh âm này nghe rất là thoải mái, Quý Trạch An có chút âm khống nhịn không được nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn qua. Lúc này cậu mới thấy rõ ràng người nói chuyện, ý tưởng qua ánh mắt đầu tiên của Quý Trạch An chính là người này lớn lên rất bảnh làm kẻ chạy cờ quả thực là lãng phí! Cái liếc thứ hai mới chú ý tới người này tuy rằng cũng mặc áo dài, nhưng là loại áo dài thời kì dân quốc, trên cổ còn vây quanh một vòng khăn quàng cổ, rõ ràng không phải cùng một đoàn phim với cậu. Cái liếc thứ ba Quý Trạch An liền nhịn không được nhìn về phía hộp cơm hắn, hình thức hộp cơm rõ ràng chính là của đoàn phim bọn họ, chẳng lẽ là một người cọ cơm hộp?

Không đợi Quý Trạch An trả lời, cậu liền nhìn thấy cái tay thon dài xinh đẹp kia cầm chiếc đũa, từng khối từng khối gắp toàn bộ cà rốt đặt ở trong hộp cơm của cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.