Cuối Cùng Thì Ta Cũng Có Thể Nhìn Thấy Chữ Viết Kì Quái

Chương 34



Tan học, Quý Trạch An cùng đoàn người Vệ Lăng giao ước đi tiệm bánh ngọt làm bài tập liền về nhà, hôm nay Du Dịch có việc sẽ không về nhà ăn cơm, cho nên cậu tính cùng mọi người đi ăn bữa tối trước lại đi tiệm bánh ngọt học tập, có thể cùng các bạn học giao lưu tình cảm Quý Trạch An vẫn rất cao hứng.

Một người có thể chỉ có vài bằng hữu, hoặc là nói chỉ có một bằng hữu, nhưng tuyệt đối không thể không có bằng hữu. Người là động vật quần cư, nếu vẫn luôn một mình, tầm mắt sẽ trở nên hẹp, người cũng sẽ càng sống càng vặn vẹo. Trước khi trọng sinh cậu liền hối hận, chính là vậy thì thế nào? Bằng hữu không phải nói có liền có.

Quý Trạch An rõ ràng thời kì trung học là thời kì giao lưu bằng hữu tốt nhất, tất cả mọi người thực đơn thuần, cũng không có xung đột ích lợi, thời gian này tình hữu nghị thường thường đều thực sâu. Mà Vệ Lăng, Đậu Nghiên là người chủ động giao hảo càng làm cậu tâm động, làm Quý Trạch An không biết phải thay đổi như thế nào bị động bước ra một bước cậu chờ mong. Tuy rằng cậu là đột nhiên □□ đi, tình cảm không có sâu như vậy, nhưng cậu đã thực thỏa mãn, cũng sẽ hảo hảo duy trì tình cảm giữa bọn họ.

Hôm nay quét tước vệ sinh không có đến phiên bọn họ, cho nên chủ nhiệm lớp vừa giảng xong, bọn họ chép xong bài tập, mọi người bắt đầu chỉnh lý túi sách cùng rời đi.

Ven đường trước đại môn trường học ngừng một chiếc xe giá trị xa xỉ, Quý Trạch An không có nhận ra, ngược lại Vệ Lăng chảy nước miếng nhìn một hồi lâu, nói xe kia giá trị bao nhiêu bao nhiêu. Tan học học sinh hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ nhìn chiếc xe kia vài lần. Quý Trạch An không có năng lực phân biệt xe cộ, xe mấy vạn cùng xe mấy trăm vạn tại trong mắt của cậu đều là xe, bất quá cậu vẫn là nhìn thoáng qua.

Xe Suv màu đen nhìn qua rất là phong cách, trên mông viết lớn ‘(☆ võng w võng) chúng ta đang chờ tiểu thiếu gia nhà chủ nhân’, Quý Trạch An không khỏi nghĩ không biết quý công tử nhà nào lại làm ra bút tích lớn như vậy, rất hấp dẫn tầm mắt.

Mới vừa bắt đầu sinh ra ý nghĩ như vậy, cửa xe bên kia liền mở, một người đi xuống, sau đó từ phía sau lấy ra một cái xe lăn đặt ở mặt đất. Hành động như vậy càng hấp dẫn tầm nhìn, Vệ Lăng càng tò mò chủ xe là cái người gì đứng ở tại chỗ không đi, người dư lại cũng dừng lại, vừa lúc thừa dịp lúc này thương lượng đi đâu ăn cơm chiều.

Sau đó, người nọ cất kỹ xe lăn, từ bên trong xe ôm ngang một người nam nhân ra thật cẩn thận đặt ở trên ghế, đóng cửa xe, liền phụ giúp người bên kia đi tới phía Quý Trạch An.

Xe lăn dừng trước mặt năm người bọn họ, Vệ Lăng rất là kinh ngạc, Đậu Nghiên nguyên bản đang thương lượng ăn cái gì với Đường Bạch Bân cũng ngừng lại. Quý Trạch An nhìn hai người nhíu nhíu mày, cậu cho rằng bằng vào năng lực bọn họ không cần chờ đến ngày hôm sau cũng đã biết kết quả xứng đôi, không có liên hệ cậu thuyết minh độ xứng đôi không được, dù sao độ xứng đôi giữa phụ tử không phải trăm phần trăm là hơn 50%.

“Ngươi hảo, Tiểu An, ta kêu Sầm Ân Thư, là ngươi …”

“Có chuyện gì?” Quý Trạch An đánh gãy hắn, cậu đã biết tên của hắn, phân đoạn tự giới thiệu này hoàn toàn có thể tỉnh lượt đi, cậu càng thêm để ý ý đồ nam nhân này đến. Cậu cho rằng nếu cốt tủy không xứng đôi thì tại trong mắt bọn họ cậu hoàn toàn sẽ không có giá trị, cho nên cậu đoán không ra, kể cả từ văn tự trên mặt nam nhân này cũng không dễ suy đoán hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì.

Hôm nay cùng Sầm Ân Thư đến trường học bên này chính là một cái cấp dưới của hắn, sở tác sở vi lúc trước của Ninh Văn Ngạn chọc giận Sầm Ân Thư, cho nên hiện tại hai người đang nháo tính tình, hắn cực kỳ chán ghét cái loại cảm giác bị lừa gạt này.

Nghe Quý Trạch An đánh gãy Sầm Ân Thư nói, Lưu Uy cho rằng Sầm Ân Thư muốn phát giận. Tính tình ông chủ hắn vẫn luôn quái dị, nói giận liền giận, nói vui liền vui, ở bên cạnh hắn nhiều năm như vậy hắn vẫn nhìn không thấu. Bất quá Sầm Ân Thư cũng không có, lại một lần nữa làm Lưu Uy kinh ngạc, hắn nhìn thoáng qua học sinh trung học trước mặt, trong ánh mắt có chút nghi hoặc. Hắn là căn cứ chỉ lệnh của ông chủ tử mà làm việc, về phần rốt cuộc tại sao tới nơi này, tìm ai cùng với muốn làm cái gì, hắn hoàn toàn không biết.

Còn rất quyết đoán.

Quý Trạch An nhìn thấy trên mặt Sầm Ân Thư hiện lên năm chữ càng thêm không thể nắm lấy cái người này, ý đồ hắn đến càng làm cậu không hiểu.

“Ta chỉ là muốn trông thấy ngươi.” Sầm Ân Thư đột nhiên nói.

Hắn nhìn thoáng qua bốn người bên cạnh Quý Trạch An, còn nói: “Xem ra ngươi đã có hẹn.”

Sầm Ân Thư nhìn Quý Trạch An cười cười, sau đó ra tiếng, “Uy tử, trở về.”

“Vâng.” Lưu Uy tuy rằng mạc danh kỳ diệu, nhưng là hắn đã có thói quen trường kỳ ở trong loại cảm xúc này, hắn bật người chấp hành dựa theo lời Sầm Ân Thư nói, hắn phụ giúp xe lăn trở lại trước xe, mở cửa xe ôm người lên thắt dây an toàn, đóng cửa xe, đặt xe lăn về chỗ cũ. Chính mình đi đến chỗ ngồi điều khiển, bật người lái xe rời đi.

Quý Trạch An nhìn xe đi xa, trên mặt không có bất luận cái biểu tình gì.

“Quý Trạch An, người kia là ai a?” Trước đó bị Quý Trạch An đánh gãy, hiện tại Vệ Lăng hoàn toàn bị gợi lên lòng hiếu kỳ.

Đứng ở một bên Đậu Nghiên hung hăng trừng hắn một phen, thấy Vệ Lăng nhìn qua, trừng hắn cảnh cáo một phen, Vệ Lăng lúc này mới không có hỏi lại.



Đoàn người bốn người đi một nhà hàng nhỏ, Quý Trạch An nhìn bộ dáng bốn người thật cẩn thận có chút buồn cười, trong lòng rất vui vẻ, “Các ngươi không cần như vậy, ta cùng người kia cũng không thân thiết, cũng là lần thứ ba gặp, bất quá đây là lần đầu tiên chào hỏi, ta chỉ là có chút ngoài ý muốn hắn vì cái gì sẽ tìm đến ta.”

Vệ Lăng vừa nghe, bật người nhả khí ra, đề tài lại về tới điểm hắn tò mò, “Cho nên người nọ rốt cuộc là ai a? Có quan hệ gì với ngươi?”

“Hắn là của phụ thân thân sinh của ta đi.” Quý Trạch An nhìn mấy người nói, này không phải cái đề tài gì không thể nói, bất quá cậu cũng rất không muốn nhắc tới, cậu nguyện ý tin tưởng mấy người kia sẽ không tuyên dương bốn phía, cho nên mới nói cho bọn hắn biết. Có thêm bí mật nhỏ của nhau không phải càng thêm xúc tiến tình cảm sao? Tuy rằng cậu không biết bí mật của bọn họ, nhưng là luôn phải có người đầu tiên nói ra.

(? Д? ≡? д?) thì ra là thế! Tựa hồ hỏi phải vấn đề không nên hỏi a! Khó trách Đậu Nghiên, Đường Bạch Bân cùng Dương Khúc Cừ đều không hỏi! Làm sao đay! Làm sao đây! Làm sao đây!

Đột nhiên kịp phản ứng điểm mẫn cảm của vấn đề này trên trán Vệ Lăng bá bá bá xuất hiện một loạt chữ. Chọc Quý Trạch An nhịn không được bật cười. Cậu nhìn bộ dáng Vệ Lăng có chút ngốc ngốc, cười nói: “Ngươi quá khẩn trương rồi, ta cũng không thèm để ý nam nhân kia, ngươi hoàn toàn không cần phải như vậy, ta không lấy của hắn cái gì, hiện tại cũng hoàn hoàn toàn toàn tự nuôi được chính mình.”

“Chọn món đi, hôm nay ta mời khách, ngươi xem các ngươi muốn ăn cái gì.” Quý Trạch An đưa thực đơn nhà hàng nhỏ tới.

Vệ Lăng bật người kích động lắc đầu, “Không không không! Hôm nay ta mời khách, ngươi…”

Hắn còn chưa nói hết, Đậu Nghiên liền lấy thực đơn qua bắt đầu chọn vài món ăn, sau đó cười tủm tỉm đưa thực đơn cho Dương Khúc Cừ bên cạnh, “Hắc! Hôm nay chúng ta liền không khách khí!”

“Cám ơn.”Từ trong tay Dương Khúc Cừ tiếp nhận thực đơn, Đường Bạch Bân cũng gọi thêm một cái đồ ăn mình thích.

Ngược lại Vệ Lăng có chút trợn mắt há hốc mồm nhìn bốn người này, căn bản không cần hắn nói, trong lòng những người khác cũng biết hắn đang suy nghĩ gì. Vệ Lăng đơn giản là muốn chỉ trích ba người khác khi dễ Quý Trạch An, Quý Trạch An đã thực không dễ dàng kiếm ăn, cư nhiên còn để hắn mời khách linh tinh …

“Thật không cần lo lắng cho ta, ta sẽ không phùng má giả làm người mập tự mình chuốc lấy cực khổ.” Bất quá Quý Trạch An không thể nói mình đổ thạch kiếm một số lớn, đành phải lấy sự tình lần chụp diễn này nói, tuy rằng cậu còn chưa có lấy được một phân tiền thù lao, “Thời điểm nghỉ hè làm công liền trữ tiền, lần xin phép này cũng có một bút thu vào không tồi. Thật sự không cần lo lắng cho ta, di sản mụ mụ ta lưu lại đủ cho ta học đại học, ta chỉ là làm công kiếm sinh hoạt phí, Vệ Lăng ngươi quá lo lắng rồi.”

Vệ Lăng lo lắng sẽ không làm cho Quý Trạch An cảm thấy nhục nhã, cậu là chân tâm cảm thấy cao hứng. Một cái bằng hữu sẽ vì cậu suy nghĩ là rất tốt.

Đồ ăn đi lên, mọi người bắt đầu hào phóng ăn.

Giữa đồng học lúc ăn cơm rốt cuộc là thích tâm sự bát quái, tỷ như ai ai ai ban nào cùng ai ai ai ban kia có một chân nha, hoặc là cái lão sư kia lại như thế nào thế nào … Đều là chút lời nói không ảnh hưởng toàn cục.

Quý Trạch An nghe mọi người nói, phần lớn thời gian nghe, ngẫu nhiên cũng sẽ nói hai câu. Cậu có một loại cảm giác càng ngày càng dung nhập cái tập thể này.

Vệ Lăng có đôi khi thích phạm nhị, nhưng là hắn làm người thực chân thành, cảm xúc cũng thực trực tiếp. Đậu Nghiên có chỉ số EQ cảm xúc rất cao, thích chơi cùng nam hài tử, là một nữ hán tử. Dương Khúc Cừ thích cùng Đậu Nghiên cãi cọ, nhưng là người không xấu, thực sẽ quan tâm người. Mà Đường Bạch Bân ngược lại ít nói, bất quá đầu óc đặc biệt tốt, gặp được sự tình gì đều là hắn quyết định giải quyết.

Bốn người mỗi người mỗi đặc sắc, cảm giác ở chung cùng bọn họ rất là tốt, Quý Trạch An thực thích như vậy.

Buổi tối thời điểm trở lại nhà Du Dịch, Du Dịch đã ở nhà chờ, vừa nghe tiếng vang, hắn liền trực tiếp đứng ở cạnh cửa chờ. Nhìn thấy Quý Trạch An mở cửa mà vào, liền vươn tay giúp cậu lấy túi sách cất kỹ.

“Hôm nay công tác thuận lợi sao?” Quý Trạch An gắt gao nhìn sắc mặt Du Dịch, một lần đi theo Du Dịch ra ngoài làm việc Quý Trạch An biết có thời điểm người này công tác sẽ làm bị thương đến chính mình, tuy rằng lần đó chỉ là sắc mặt tái nhợt, hư nhược một chút, nhưng là lần sau cũng có khả năng càng nghiêm trọng, tuy rằng Du Dịch giải thích qua, cậu vẫn luôn thực lo lắng, cho nên mỗi lần Du Dịch công tác trở về cậu đều sẽ cẩn thận nhìn thần sắc của hắn.

Du Dịch cất kỹ túi sách, nghe cậu hỏi như vậy, trong lòng rất là thoải mái, “Ân, không cần lo lắng.”

“Ân, ta chỉ là lo lắng ngươi sẽ giống lúc trước.” Quý Trạch An thấy sắc mặt hắn giống như thường ngày, liền đi toilet rửa tay. Quý Trạch An phát hiện Du Dịch về nhà thích rửa tay trước, sau đó đổi một bộ quần áo, ở cùng hắn một đoạn thời gian, cậu cũng nhiễm “Tật xấu phá hư” này.

Quý Trạch An rửa tay, Du Dịch liền đi theo bên cạnh nhìn.

Đột nhiên nhớ tới chuyện đã xảy ra hôm nay, Quý Trạch An liền nói với hắn, “Hôm nay Sầm Ân Thư đến trường học tìm ta, hắn cái gì đều không nói, liếc mắt nhìn ta một cái liền đi.”

“Sầm Ân Thư?” Du Dịch nghe được tên này, ánh mắt hơi híp híp.

Lúc này, Quý Trạch An còn nói: “Không biết rốt cuộc hắn đến làm chi? Cốt tủy xứng đôi không phải không thích hợp sao?”

Du Dịch thấy Quý Trạch An nói như vậy, do dự một chút, vẫn là chưa nói cho cậu biết sự thật không phải như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.