Cuối Cùng Thì Ta Cũng Có Thể Nhìn Thấy Chữ Viết Kì Quái

Chương 6



Vài ngày tiếp theo Quý Trạch An đều không có gặp lại cái nam nhân kỳ quái kia, bất quá đến thời điểm ăn cơm người đưa cơm luôn sẽ có cho cậu nhiều hơn một hộp, hôm nay cũng như thế. Dương Lợi lại đây, nhìn trong tay Quý Trạch An lại nắm một phần cơm hộp nhìn qua cao lớn hơn bình thường lại chớp mắt vài cái với cậu, “Mỗi ngày đưa cơm hộp cho ngươi, không phải là tiểu cô nương nào coi trọng ngươi chứ!”

“Làm sao có thể…” Cậu ở trong mắt đồng học chính là quỷ con mọt sách, hơn nữa hình tượng trước kia của cậu … Ngay cả gương ở nhà ở chung nhiều năm như vậy đều không dám nhìn thẳng. Huống chi trong trí nhớ cậu cho tới bây giờ cậu cũng không phải người được hoan nghênh, không bị người xa lánh là rất tốt rồi. Đời trước sau khi quan hệ cùng Nghiêm Cẩm tốt lên liền trở thành người mang tin tức cho nhóm nữ hài tử, nhóm nữ hài tử nhìn tại phân lượng này mới cho cậu vài phần hoà nhã. Cậu cùng người bàn trên mặc dù có trò chuyện qua, nhưng không phải đặc biệt tốt, tốt đến biết hành tung đối phương. Cho nên căn bản không có bất luận đồng học nào biết cậu ở trong này làm kẻ chạy cờ.

Nhưng trong lòng Quý Trạch An có một thanh âm nói cho cậu biết, cơm hộp này là nam tử xa lạ kia đưa cho cậu. Đương nhiên, nghi vấn duy nhất chính là nam tử xa lạ kia có phải tên Du Dịch hay không, bởi vì trên cơm hộp mỗi ngày cậu thu được đều viết … ‘(o? ω? o) ta là tình yêu Du Dịch đưa tới’.

Bởi vì có thể nhìn thấy tự bạch trên đồ ăn, cho nên Quý Trạch An cũng không cần lo lắng trong đồ ăn bị hạ thuốc, mỗi lần đều ăn rất vui vẻ. Dùng lời nói của nam nhân kia chính là thân thể cậu còn đang trưởng thành, ăn nhiều cũng không sao, hai tiểu case cơm hộp, cậu muốn cao cao lên, đột phá cánh cửa 170! Nghĩ đến đây, tầm mắt Quý Trạch An lại nhìn về phía ly sữa được đưa tới cùng cơm hộp kia. Kỳ thật người đưa cơm hộp là đang uyển chuyển nói cho cậu biết, thân thể cậu hiện tại vẫn là chưa đủ cao sao…

(:з” ∠) cậu thật không muốn thừa nhận mình là một chú lùn.

“Tiểu An, kỳ thật ngươi biết người đưa cơm hộp là ai đi.” Tuy rằng Dương Lợi cảm thấy không có người muốn tính kế một Quý Trạch An chỉ đến chạy cái áo rồng, bất quá loại cơm hộp không biết là ai đưa tới này vẫn không cần tùy tiện ăn, miễn trúng chiêu cũng không biết, trong giới giải trí phức tạp nhiều hơn so với bọn hắn tưởng tượng, tiểu An cậu cũng không rõ ràng mức nước sâu đậm bên trong này.

Hơn nữa Dương Lợi xem qua cơm hộp này, mặc dù là bán đưa cơm bên ngoài đưa tới, chính là thực vật bên trong vào mỗi lần đưa tới đều không giống, vừa thấy đã biết là được chuẩn bị tỉ mỉ. Thật giống như chuyên môn chuẩn bị vì Quý Trạch An, còn suy xét đến vấn đề phối hợp dinh dưỡng, phân lượng cũng rất đầy đủ. Hỏi ra thì cái người đưa cơm kia cũng không biết gì, hắn chỉ biết là lão bản phân phó, những thứ khác một mực không biết. Sữa được đưa tới cùng cơm hộp cũng rất khả nghi, căn bản chính là sản phẩm ba không, cái gì cũng không đoán ra.

Hắn từng ngăn cản, chính là đứa bé tiểu An kia thừa dịp hắn không chú ý liền uống, còn l**m l**m miệng nói với hắn hương vị rất tốt! Thật sự là một chút ý tưởng dư thừa cũng không có! Ở trong mắt Dương Lợi cơm hộp này chính là âm hồn không tiêu tan, bọn họ thay đổi đoàn phim làm kẻ chạy cờ, cơm hộp cũng biết đi theo đưa tới đoàn phim mới. Dương Lợi thật sự không thể không nghĩ nhiều.

“Không biết, bất quá đoán được một chút, đại thúc ngươi không cần lo lắng, người nọ hẳn là không có tâm hại người.” Quý Trạch An rất là hưởng thụ sự quan tâm của Dương Lợi, bất quá cậu vẫn ăn cơm hộp, cũng như cũ uống sữa. Cậu không rõ ràng lắm tại sao mình không cự tuyệt người nọ, nhưng cậu cũng không thèm nghĩ, hơn nữa có chút cảm động đối với hành vi có thể nói là mạc danh kỳ diệu của người này. Đương nhiên, câu cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn không thể thực hiện được trên người cậu, cậu không biết người nọ mong muốn cái gì trên người mình, cậu cái gì cũng không cho nổi.

Dương Lợi nghe Quý Trạch An nói như vậy liền thở phào một hơi, “Trong lòng ngươi biết là được.”

Hắn là sợ cậu không biết cái gì liền yên tâm thoải mái ăn, ngốc hồ hồ bị người tính kế cũng không biết!

Mặc dù thời gian chung đụng không lâu, Dương Lợi chính là để bụng cái tiểu hài tử này, cũng nguyện ý giúp đỡ, dùng lời của lão mụ hắn nói đại khái chính là duyên phận giữa người với người.

“Đại thúc, buổi chiều không về căn cứ điện ảnh và truyền hình Giang Thành sao?” Bởi vì nguyên nhân phân cảnh, Quý Trạch An cùng Dương Lợi đi theo đoàn phim đến một con phố đổ thạch ở Giang Thành, lĩnh cơm hộp cùng nhận tiền, buổi chiều đoàn phim không cần bọn họ, cho nên nguyên bản Quý Trạch An tính toán sẽ đến căn cứ điện ảnh và truyền hình nhìn xem có đoàn phim khác cần áo rồng hay không.

Dương Lợi nhìn Quý Trạch An không có một chút ý tứ vui đùa nhu nhu đầu của cậu, “Khó đến nơi này được một lần, được thêm kiến thức cũng tốt a, hôm nay cũng có thu vào, không cần liều mạng như vậy, ngươi còn là một hài tử.”

“Ân…” Quý Trạch An cũng không muốn phá hủy hưng trí của đại thúc liền đáp ứng, bất quá trên đường này cậu thật sự chỉ có thể được thêm kiến thức, cậu không biết là những cái mình mua được có thể mở ra nguyên thạch hay không.

Dương Lợi nói đi là đi, Quý Trạch An gật đầu một cái, liền lôi kéo cậu chen vào một cửa hàng đang giải thạch.

“Sụp! Sụp!” Quý Trạch An bị Dương Lợi mang theo mới vừa đến phía trước chợt nghe thật nhiều người đều lặp lại những lời này, cậu nhìn qua, chỉ thấy đầy đất đều là vụn đá lớn nhỏ không đồng nhất, mà một thanh niên nam tử bên cạnh đang mang bộ dáng xúi quẩy, Quý Trạch An ngay tại trên mặt hắn thấy được hai chữ ‘khó chịu’.

“Nha, Trần nhị thiếu thật quyết đoán, ba trăm vạn liền biến mất như vậy.” Lúc này nam tử trên mặt viết ‘Ta chính là đang trào phúng ngươi thì thế nào’ ở bên cạnh nói với cái Trần nhị thiếu trên mặt viết hai chữ ‘Khó chịu’ kia.

Trần nhị thiếu hung hăng trừng mắt liếc nhìn người nọ một cái, tuy rằng không có tỏ vẻ đau lòng, nhưng thực rõ ràng là không cao hứng.

Quý Trạch An nhìn mỗi tảng đá, sau đó phát hiện trừ bỏ một tảng đá ở ngoài, toàn bộ đều viết ‘Ta là một khối phế thạch vô dụng’. Khối thạch đầu viết chữ không giống khối khác kia cách cậu rất gần, Quý Trạch An nhịn không được liền tiến lên đi vài bước nhặt lên. Lúc này người chung quanh còn không có tản ra, hiển nhiên còn đang bàn về khối thạch đầu làm ba trăm vạn nháy mắt tiêu biếu kia. Mà cái nam tử viết ‘Ta chính là đang trào phúng ngươi thì thế nào’ kia chú ý tới hành động của Quý Trạch An liền cười mở miệng nói: “Tiểu đệ đệ, thích khối phế thạch đầu này a.”

Quý Trạch An thấy rõ ràng chữ trên tảng đá nam nhân thành niên nắm trên tay này rung lên một chút, sau khi nghe nói, liền lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía người nọ.

‘(︶) mua ta’.

Quý Trạch An suy xét một chút, sau đó đi tới hỏi cái nam tử trên mặt viết ’Khó chịu’ kia: “Cái này có thể bán cho ta hay không?”

“Tiểu đệ đệ, tảng đá kia đã sụp, ngươi mua cũng không có bất luận tác dụng gì.” Cái nam tử viết ‘Ta chính là đang trào phúng ngươi thì thế nào’ tiếp tục lên tiếng, hắn thân thiện cười nhìn Quý Trạch An, chính là Quý Trạch An cũng cảm giác không thế nào thích được người này.

“Đưa ngươi.” Trần nhị thiếu nhìn Quý Trạch An ngốc hồ hồ không kiên nhẫn nói.

Lúc này, nam nhân bên người Trần nhị thiếu kia lại mở miệng nói, ngữ khí càng không tốt hơn so với trước, “Trần nhị thiếu đây không phải là khi dễ tiểu bằng hữu người ta sao? Nếu là tảng đá kia của hắn có thạch, không trả tiền, ngươi chẳng phải là có lý do thu về?”

Trần nhị thiếu “Sách” một tiếng, càng thêm khó chịu nam nhân kia, nhưng lửa giận này cũng không có lan đến trên người Quý Trạch An.

“Hai trăm.” Tại trong mắt Trần nhị thiếu đây là khối phế thạch, hắn cũng không tính toán khó xử Quý Trạch An, cho nên liền ra một cái giá cho Quý Trạch An.

Quý Trạch An thở phào một hơi, tính luôn hai trăm khối buổi sáng hôm nay đoàn phim cho, cùng tất cả tiền trong túi áo cũng chưa tới năm trăm, cậu phải lưu lại lộ phí về nhà cùng tiền mua thức ăn, cho nên cậu tính vượt qua ba trăm liền không mua, không nghĩ tới người này chỉ cần hai trăm. Quý Trạch An lấy từ trong túi tiền ra hai trăm khối đưa tới, cười tủm tỉm nói một tiếng “Cám ơn”, sau đó liền ôm thạch đầu vào trong ngực.

“Phá thạch đầu này còn giá trị hai trăm khối, ta xem là mười khối cũng không đáng giá.” Nam nhân kia không được như ý thì dây dưa không bỏ tiếp tục kêu gào bên cạnh Trần nhị thiếu, Trần nhị thiếu ngược lại chưa cùng cho ra ý kiến gì, chính là ly khai địa phương khai thạch, sau đó lại đi gian nguyên thạch chọn thạch đầu, người nọ thấy Trần nhị thiếu như vậy, cũng cố ý đi theo qua.

Người chung quanh đều lui đi không sai biệt lắm, Dương Lợi đã chạy tới tràn đầy không hiểu nhìn Quý Trạch An, “Tiểu An, ngươi tiêu hai trăm mua một khối phá thạch đầu làm gì? Đây chính là một ngày tiền công của ngươi.”

Quý Trạch An cười cười, sau đó cúi đầu nhìn tảng đá còn muốn lớn hơn so với chính mình bàn tay kia.

‘(#‵′) ngươi mới là phá thạch đầu, ta chính là thực đáng giá!’

Quý Trạch An lại ngẩng đầu nhìn Dương Lợi, “Đại thúc, ta cảm thấy nó thực đáng giá.”

Khóe miệng Dương Lợi co rút, hắn đột nhiên cảm thấy chính mình mang Quý Trạch An lại đây để thêm kiến thức chính là một quyết định sai lầm.

Lúc này, Trần nhị thiếu cùng cái kia nam nhân đến, Quý Trạch An đang cầm thạch đầu muốn đi qua tìm sư phụ sát thạch, kết quả lại gặp gỡ hai người kia. Trên mặt cái Trần nhị thiếu kia ngược lại không có biểu tình gì dao động, chính là như trước không kiên nhẫn với người đi theo phía sau kia, nhưng người kia lại là cố ý dán hắn tìm phiền toái. Quý Trạch An không biết vì cái gì Trần nhị thiếu lại dễ dàng tha thứ người nọ như thế, chính là khẽ gật đầu với Trần nhị thiếu bán thạch đầu cho mình, sau đó đưa thạch đầu cho sư phụ.

“Ong ong ông” thanh âm vang lên một hồi lâu, chợt nghe đến một người kêu to “Trướng! Cư nhiên trướng! Một khối thạch đầu hai trăm khối cư nhiên lời to rồi!”, sư phụ cầm nguyên thạch chà lau hiển nhiên quen với loại không khí này, tay cũng không có run rẩy một chút, chính là người vây chung quanh càng ngày càng nhiều.

Sau khi mở ra một mặt nhỏ, ngọc lục bảo màu lục phiếm chút lam sắc, nhưng không nhợt nhạt mà nồng đậm liền xuất hiện trước mặt mọi người. (chém)

Chung quanh bắt đầu vang lên một tiếng một tiếng báo giá, Dương Lợi đứng ở bên cạnh Quý Trạch An đều kích động theo.

“Tiểu An, ngươi kiếm tiền rồi!” Thanh âm Dương Lợi cũng nhịn không được run rẩy.

Người chủ nhân Quý Trạch An này ngược lại bình tĩnh hơn nhiều so với người vây xem Dương Lợi, cậu kiên trì để sư phụ đem giải toàn bộ thạch đầu ra, không có một chút nôn nóng, đương nhiên vẫn phải có hưng phấn, bất quá đều khắc chế rất tốt. Thạch đầu sẽ không lừa hắn. Quý Trạch An tin tưởng văn tự độc thoại của vạn vật, bọn họ không có giả dối như nhân loại, sẽ không nói dối cậu.

“Thiên! Là loại đế vương lục thủy tinh! Một khối lớn như nắm tay vậy!”

“Cả nguyên một khối đều là đế vương lục a!”

Đế vương lục là một loại ngọc có nhan sắc độc đáo, dưới ánh mặt trời đế vương lục tại hiện ra một loại xanh nhạt ngưng trọng, chợt nhìn tựa như lam sắc, dưới cường quang chiếu xuống hiện ra sắc xanh biếc, tại dưới đèn loang loáng hiện ra sắc dương lục, thay đổi liên tục. Sư phụ giải thạch kiểm tra đo lường xong, cũng nhịn không được hưng phấn, phỉ thúy đế vương lục thực rất thưa thớt, chủng loại tốt như vậy liền càng thêm khó gặp, vừa nghĩ tới chính mình giải tảng đá kia ra hắn liền nhịn không được vinh hạnh. Sư phụ già chà lau sạch sẽ thạch đầu liền lấy một khối bao lại đưa cho Quý Trạch An, rất sợ mồ hôi mình ảnh hưởng đến khối lục phỉ thúy này.

Thực đẹp! Mà ngay cả người ngoài nghề như Quý Trạch An cũng nhịn không được cảm thán.

Thời điểm lộ ra ánh sáng, cả tảng đá tựa như tại sáng lên, quả thực là…

“Tám trăm vạn!” Tại thời điểm một đám người muốn lừa dối tiểu bằng hữu Quý Trạch An gọi ra những cái giá rẻ, đột nhiên một thanh âm chèn ép tất cả mọi người, tất cả mọi người nhịn không được ngậm miệng nhìn lại phía bên kia. Quý Trạch An cũng như thế, thời điểm nhìn thấy cái người mặc trường bào thời kì dân quốc màu xanh phong độ nhẹ nhàng lạnh lùng đi tới kia, nhãn tình Quý Trạch An nhịn không được sáng lên, ngược lại xem nhẹ chân chính là người trong giới nam tử bên người.

Hôm nay ốc đồng tiên sinh hư hư thực thực đưa cơm hộp cũng làm kẻ chạy cờ ở phố đổ thạch?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: (:з” ∠) tác giả là một người thất học, tra tư liệu tra đến hiện tại…

Nhìn tại phân lượng ta cố gắng vượt qua, có chút vấn đề nhỏ không hợp lý hy vọng mọi người xem nhẹ, thỉnh tự tưởng tượng hư cấu chính là đều có khả năng.

Cầu cất chứa, cầu cất chứa, tiếp tục cầu cất chứa cầu nhắn lại

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.