Cuối Cùng Thì Ta Cũng Có Thể Nhìn Thấy Chữ Viết Kì Quái

Chương 65



“Cắt, trước tiên tới đây, mọi người nghỉ ngơi đi.” Quý Trạch An thả loa nhỏ trong tay xuống, thân thể dựa về phía sau một chút, giơ tay lên xoa xoa huyệt thái dương.

Tuy rằng cậu từng tưởng tượng chính mình mở đoàn kịch làm phim, đại cô nương lần đầu lên kiệu, cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy, chỉ là không nghĩ đến lại không dễ dàng như vậy. Chính vì cậu có thể nhìn thấy văn tự rực rỡ màu sắc trên mặt diễn viên, càng thêm không thể chịu đựng bọn họ có một tia không nhập diễn. Mỗi lần bị Quý Trạch An vạch trần, bọn họ đều là một bộ mặt “Σ(°△°|||)︴sao thần vậy” (chém), một tuần trôi qua, các diễn viên cũng kính sợ cậu không ít.

Bất quá lại nói đến, ( Nghịch Tiên) đã chính thức khai mạc, tâm lý Quý Trạch An càng nhiều hơn chính là vui mừng.

Đi đến trước Lệ thành, chuyện Mục Nhạc Nhu bị phong sát cũng hạ màn. Chuyện này cũng không có gây nên cuộn sóng quá lớn tại trong cái vòng này, Quý Trạch An cũng không để ý nhiều, chỉ là biết có chuyện như thế thôi. Lấy bối cảnh cùng nhân khí của nàng bây giờ, còn không có cách nào tiến hành phản công với người như Ninh Văn Ngạn, lại như nước rơi nhanh vào sông băng, từ từ đóng băng rồi chìm hẳn, không có bọt nước, nhiều lắm chỉ là gợi lên một chút gợn sóng.

Tại sau khi nghi thức khởi động máy qua đi, Quý Trạch An cùng Du Dịch trong lời tống biệt “(? ·?? ·??) bye bye” của nhóm đồ vật trong nhà, hành lý trên lưng, cùng ban ngành đoàn kịch đi đến tỉnh Lệ thành cách Cảnh Thành bảy, tám trăm cây số để quay chụp ( Nghịch Tiên).

Lệ thành là một cái thành thị kinh tế tương đối lạc hậu, mà địa điểm bọn họ quay chụp cũng không phải khu phong cảnh nổi danh quốc nội. Lúc trước Quý Trạch An cũng chưa hề nghĩ tới lựa chọn nơi này làm bối cảnh quay chụp, cho dù phong cảnh nơi này đẹp vô hạn, nhưng địa phương cậu đi qua quá ít, cũng không biết được có một cái vị trí như thế. Không có báo, không có TV, không có internet, các con đường tuyên truyền, phong cảnh mĩ lệ của một cái thôn nhỏ rìa ngoài Lệ thành đều bị người ngoại giới quên đi.

Bên trong ban ngành đoàn kịch có một người quay phim là sinh viên đi ra từ Lệ thành, bởi vì nghĩ đến quê hương, đề cử nơi này cùng Quý Trạch An, sau khi xem qua bức ảnh trong điện thoại di động của hắn, Quý Trạch An kính nhờ một đôi phụ thân tương đối nhàn nhã làm tiền đạo, sau đó trong lúc đại học liền nặn ra thời gian cùng Du Dịch đến khảo sát thực địa một lần.

Cái trấn nhỏ bọn họ quay chụp này gọi là Ngói Ngói trấn, xuống máy bay còn phải ngồi xe buýt bốn tiếng mới có thể đến, chờ sau khi đến tất cả mọi người không khỏi cảm thán.

(゜ khẩu ゜) nguyên lai quốc nội chúng ta còn có một chỗ như này!

Với Quý Trạch An mà nói, đây quả thật là một chỗ thế ngoại đào nguyên, đường là gạch đá ghép lại mà thành, không phải nền xi măng, càng không phải là đường nhựa thường gặp trong thành thị, cũng không bày ra quy củ như các khu nghỉ dưỡng trong thành phố. (chém)

Phòng gạch cùng nhà trúc đan xen, tình cờ có mấy toà nhà gạch xanh, đây là đặc sắc của địa phương, mùi vị lá cây cùng bùn đất lẫn vào trong không khí, ngẩng đầu nhìn lại, dưới trời xanh là những ngọn núi san sát. Dân chúng nơi này rất là giản dị, người gặp được đều là một bộ dáng dấp hòa ái, một chỗ như vậy, không khỏi khiến người ta thả lỏng.

Có thể đóng kịch tại Ngói Ngói trấn cũng là một niềm hạnh phúc.

Đương nhiên, đối lập, điều kiện cư trú liền không tốt lắm.

Khách sạn?

Đương nhiên không có.

Cả nhà trọ cũng không có…

Vốn là dự định phân tán ở tại trong nhà cư dân địa phương, trả tiền thuê cùng tiền ăn, nhưng là nhân viên đoàn làm phim hơi nhiều, có việc thông báo lâm thời liền không tiện. Vì vậy, thổ hào phất phất tay, tại một khối đất trống lớn trong Ngói Ngói trấn xây dựng phòng ở tạm thời, còn cố ý mời nữ đầu bếp, làm cơm cho nhân viên đoàn làm phim, vì vậy ánh mắt nhân viên đoàn làm phim xem Sầm Ân Thư cùng Ninh Văn Ngạn càng không giống trước.

‘(? ′w`?) thổ hào! Thổ hào! Đại thổ hào a!’

‘(′,,·w·,, ‘) cầu bao dưỡng!!!’

Các loại văn tự như vậy, Quý Trạch An luôn có thể nhìn thấy từ nhân viên đoàn làm phim. Bất quá cậu biết rõ, mọi người đều biết Sầm Ân Thư cùng Ninh Văn Ngạn là một đôi, cũng không có ý tứ phá hoại bọn họ, huống chi hai người này hành sự luôn dính liền nhau, căn bản không có không khí cho người khác xen vào chỉ là bầu không khí khi hai người ở chung với nhau sẽ làm cho người khác tự mình nhượng bộ.

“Quý đạo, có thể giúp ta giải thích vai diễn một chút không?”

Đột nhiên một giọng nữ truyền đến, Quý Trạch An buông tay xoa huyệt thái dương xuống, nhìn sang, tâm không nhịn được nghĩ: Lại tới nữa rồi…

Người đến là Lưu Thi Tuệ, lúc trước, sau tết mấy năm trước Quý Trạch An cùng mấy người Vệ Lăng gặp qua người này một lần tại cơ sở điện ảnh Giang Thành, cậu nhớ tới quan hệ người này cùng Vệ Lăng cũng không tồi. Hiện nay tiến vào đoàn kịch bọn họ đóng vai muội muội Cù Chu Dịch, xem ở phân lượng bằng hữu Vệ Lăng, Quý Trạch An đối với nàng cũng coi như chăm sóc, đương nhiên cái chăm sóc này là không khác thường.

Lưu Thi Tuệ có thể đi vào đoàn kịch bọn họ, là thông qua thử vai, lúc đó Quý Trạch An cũng không có cho nàng nhiều một phần tình cảm, cuối cùng là mọi người cùng nhau bàn bạc, so với một ít người mới đoàn kịch khác, nàng coi như có chút kinh nghiệm, kỹ năng diễn xuất tự nhiên không quá kém, cho nên tiến vào đoàn kịch cũng là chuyện đương nhiên.

Lúc đó Quý Trạch An thật nhìn không ra, Lưu Thi Tuệ sẽ luôn lấy lý do giảng giải vai diễn để quấn lấy cậu.

Vừa bắt đầu, Quý Trạch An thật không có phát hiện, dù sao quan hệ của cậu và Du Dịch cũng không cố ý gạt mọi người, trước khi đến Ngói Ngói trấn, internet đều truyền ra khắp vòng giải trí, Du Dịch cũng là trưởng đoàn kịch, rất nhiều chuyện đoàn kịch Du Dịch đều nhúng tay, đối với tiếp xúc của một bạn gái cùng tuổi, cậu chân tâm không có suy nghĩ nhiều, dù sao không ai nguyện ý gánh cái tội ngoại tình (chém), Quý Trạch An cũng không phải người thất đức như vậy, càng không có áp lực phương diện này.

Quý Trạch An kỳ thực còn thật cao hứng, diễn viên tới tìm mình giảng diễn và vân vân, nói rõ có lòng cầu tiến, một cái diễn viên nỗ lực, Quý Trạch An đương nhiên sẽ không bài xích, dù sao cậu cũng tận lực hi vọng ( Nghịch Tiên) có thể quay chụp hoàn mỹ, này là không thoát khỏi quan hệ với trả giá của diễn viên.

Trọng điểm là, Quý Trạch An không có nhìn ra văn tự đặc biệt gì từ Lưu Thi Tuệ.

Không có ác ý, cũng không nhìn thấy tính kế, mỗi lần trên mặt đều là một bộ thành tâm hỏi cậu.

Nhưng số lần càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc, Quý Trạch An liền cảm thấy không phải.

Du tiên sinh cũng càng ngày càng không vui!

Lưu Thi Tuệ không có phạm sai lầm, tại trước mặt mọi người tìm Quý Trạch An cũng là để đàm luận kịch bản cùng sự tình tương quan đến kỹ năng diễn xuất, Quý Trạch An cũng không tiện từ chối, cậu đối với điện ảnh đầu tiên của cuộc đời mình vẫn rất là để ý, huống chi tài chính đầu nhập cũng không phải chút tiền chính mình đổ thạch thắng được kia, Sầm Ân Thư cùng Ninh Văn Ngạn dùng không ít tiền ở trên mặt này, Quý Trạch An đương nhiên không muốn mất hết vốn liếng, tuy rằng sẽ không để cho hai người chịu tổn thất quá lớn, nhưng cậu cũng không muốn xuất sư bất lợi.

Nam nhân, luôn theo đuổi thành công, Quý Trạch An cũng không ngoại lệ.

Cho nên, Quý Trạch An vẫn là chân chân chính chính cùng Lưu Thi Tuệ giảng diễn, nhưng tâm lý vẫn tích trữ một phần không đúng như vậy, mỗi ngày trở về phòng liền các loại an ủi với Du tiên sinh đã uống một vại dấm chua.

Du Dịch rất nhanh liền chú ý tới Lưu Thi Tuệ dựa vào bên người Quý Trạch An, hắn lập tức liền để xuống công việc trên tay đi tới hướng này, sau đó mặt không thay đổi nhìn Lưu Thi Tuệ.

Sầm Ân Thư cùng Ninh Văn Ngạn ở một bên nhìn chỉ cười cười, bọn họ cũng không cảm thấy Lưu Thi Tuệ có thể uy hiếp được quan hệ của Quý Trạch An cùng Du Dịch, với Sầm Ân Thư mà nói, hắn ngược lại tình nguyện nhìn Du Dịch uống một bình lại một bình dấm chua, dù sao hắn cảm thấy Du Dịch quá dễ dàng bắt được nhi tử hắn, hắn vẫn có một chút khó chịu, trước chỉ là thấy quan hệ bọn cậu tốt quá mức.

Nhi tử nhà hắn vẫn rất quý hiếm, mỗi ngày nhìn Du Dịch ăn dấm, Sầm Ân Thư ngược lại cảm thấy ngày ngày đều vui vẻ.

Về phần Ninh Văn Ngạn, hắn chỉ là luôn sủng nịch Sầm Ân Thư này thôi.

Tại trước khi Lưu Thi Tuệ chưa có làm ra chuyện khác người gì, bọn họ chỉ bàng quan, làm sao duy trì tình cảm giữa hai người, đó là sự tình Du Dịch nên nhức đầu.

Trục lợi cùng theo đuổi danh tiếng với ánh đèn trong vòng giải trí là một chuyện rất bình thường, thông minh một chút cũng không xấu, đây là một cái nguyên nhân Du Dịch đồng ý Lưu Thi Tuệ tiến vào tổ, chỉ là không nghĩ đến Lưu Thi Tuệ đem phần khôn vặt này đặt ở trên người Quý Trạch An, xem ở bình thường nàng đàng hoàng diễn kịch, Du Dịch cũng nhẫn cơn tức này, không bởi vì tư d*c bản thân đuổi người ra khỏi đoàn kịch, lại nói muốn tìm một cái diễn viên thích hợp liền phải lãng phí thời gian.

Lưu Thi Tuệ không có ý đó với Quý Trạch An, lại chơi thái độ mập mờ làm Du Dịch rất khó chịu, tuy rằng hắn biết diễn viên thấy sang bắt quàng làm họ cùng đạo diễn là chuyện rất bình thường, dù sao Lưu Thi Tuệ cùng Quý Trạch An còn có một tầng quan hệ gọi là bằng hữu của bằng hữu, nhưng hắn chính là không vui.

Du Dịch không vui, chính là không vui.

Quý Trạch An nhìn Du tiên sinh nhà cậu hạ thấp khí áp, như một toà băng sơn di động di động qua. Trên mặt tuy không hiện ra, nhưng trong lòng rất là buồn cười.

Du tiên sinh ghen thật là quá đáng yêu, mỗi ngày Quý Trạch An trở về phòng giúp người vuốt lông cũng là một loại tình thú.

Cậu lúc đó đều muốn học Chén Trà Nhỏ hô to “(??) thiệt manh thiệt manh”!

Đương nhiên, tình thú giữa hai người vẫn là sau khi đóng kín cửa mới có ý tứ, cậu không phải hầu tử, Du Dịch cũng không phải, cho nên hai người không cần thiết biểu hiện trước mặt mọi người để bị nhân viên đoàn làm phim cùng thôn dân náo nhiệt vây xem.

“Uống nước.” Du Dịch đưa chai nước trong tay tới.

Quý Trạch An rất là tự nhiên nhận lấy, đầu tiên là nhìn văn tự trên chai nước một chút, sau đó mở nắp, uống.

Sau đó cười híp mắt nhìn Lưu Thi Tuệ nói: “Ngày hôm nay liền tới đây, vai diễn vẫn là chính mình cân nhắc mới tốt, ta giảng nhiều hơn nữa cũng vô dụng, ngươi phải tự mình đi thể hội, vấn đề liên quan tới vai diến, ta nghĩ Diệp Đồng thân là biên kịch có thể giải đáp càng thêm cặn kẽ cho ngươi, ngươi có thể cố gắng như vậy tự nhiên là tốt, ta thật coi trọng ngươi.”

Quý Trạch An hàm ý là: Lần sau ngươi có cái vấn đề gì liên quan đến kịch bản có thể đi hỏi biên kịch, hi vọng ngươi ít lại bên ta một chút.

Cậu cũng không thể làm cho Du tiên sinh nhà cậu luôn dấm chua như thế phải không? Một lần là hai lần là tình thú, số lần nhiều tổn thương tình cảm sẽ không tốt.

“Ân, cảm tạ Quý đạo, ta đi ăn cơm trước.” Lưu Thi Tuệ cũng không phải thức thời như vậy, sớm tại thời điểm Quý Trạch An dừng lại nhìn về phía Du Dịch nàng liền chuẩn bị rút lui, Quý Trạch An hiện tại cho nàng một cái thang, nàng liền hạ xuống, còn ý tứ nội bộ của cậu, Lưu Thi Tuệ bây giờ còn không muốn hiểu, tuy rằng nàng không có ác ý gì, nhưng nàng vẫn có mục đích của nàng không phải hay sao?

Lưu Thi Tuệ vừa đi ra, sắc mặt Du Dịch liền khá hơn nhiều.

Nhân viên đoàn kịch dọn dẹp cơ khí bốn phía không sai biệt lắm, cũng không có mấy người, Quý Trạch An liền không nhịn được trêu đùa: “Du tiên sinh, trà ngày hôm nay ngươi pha cho ta tại sao lại chua?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.