Cười Hỏi Họa Từ Nơi Nào Đến

Chương 1: Bà mối đệ nhất kinh thành



Edited by Bà Còm

Một ngày nọ, trong một quán trà nhỏ đầy ngập khách của đế đô Kỳ quốc, vị hồng bài tiên sinh thuyết thư cầm thước gõ lên bàn "Pằng" một tiếng, vân vê hai chòm râu thưa thớt, kể chuyện hăng say đến độ mặt mày hồng hào.

"Người xưa có câu "Xe linh hươu, đi tiêu dao. Đấu rượu đánh cờ dưới bóng cây quế; chuyện thế gian, kết tình nhân, vui buồn ly hợp, tơ hồng nắm trong tay", đây chính là tả về Nguyệt lão, từ đó có thể suy ra diện mạo của bà mối trên thế gian - - ngày hôm nay chúng ta sẽ nói tới một chút về bà mối đệ nhất kinh thành, nữ quan mai mối của đương triều quân vương, Thẩm Ngọc Chiếu!"

"Muốn hỏi lai lịch của Thẩm Ngọc Chiếu sao? Vậy thì phải nhắc đến huynh đệ kết nghĩa của đương kim Hoàng đế, Hộ Quốc Đại Tướng quân Thẩm Vân Tiêu, là một vị hán tử nổi tiếng, cũng chính là phụ thân của Thẩm Ngọc Chiếu! Năm đó hai nước giao chiến, Thẩm Tướng quân chết trận sa trường, Thẩm Phu nhân trinh liệt tự tử vì tình, gia cảnh cũng sa sút, Hoàng đế không cầm lòng được bèn đem tiểu cô nương vào cung dưỡng như khuê nữ thân sinh! Công chúa có đãi ngộ gì thì nàng có đãi ngộ đấy, sau khi lớn lên muốn làm bà mối Hoàng gia, Hoàng đế cũng liền chiều nàng! Tục truyền rằng, nhân duyên trong tay nàng thành công vô số kể, ngay cả Hoàng thân quốc thích muốn thỉnh nàng làm mối hôn sự cũng phải vắt hết óc tặng lễ tạo quan hệ mới có thể có tư cách được lấy hẹn, hơn nữa đẳng cấp làm mai phải đi song song với thành ý móc nối, thật đúng là một lần mai mối đáng nghìn vàng!"

Tuân thủ nguyên tắc thì thế nào? Chỉ có sơn trại thổ phỉ là vào không được mà thôi. Cưới thê muốn thế nào? Chỉ trừ thổ phỉ là không thể làm mai được thôi. Danh phong là do Thánh thượng khâm định, Thánh thượng thậm chí còn đích thân mở kim khẩu, nói lời mai mối của Thẩm Ngọc Chiếu tương đương với tứ hôn của ngài, vinh quang như thế thì làm sao người nào có thể so sánh cùng?

Tiên sinh thuyết thư càng nói càng hăng, khán giả cũng nghe rất nồng nhiệt, ngay cả bọn họ cũng không biết, giờ phút này vị Thẩm Ngọc Chiếu kia đang an vị dưới đài uống trà ăn điểm tâm, cũng không dừng miệng được.

"Chủ tử, không suy tính ngưng miệng một chút sao?" Hộ vệ Giang Trần đứng ở sau lưng nàng nửa ngày trời, rốt cục nhịn không nổi phải mở miệng, "Buổi tối còn phải đi uống rượu mừng của công tử nhà Lưu Thị lang, ngài cứ ăn uống không biết tiết chế như thế..."

"Không làm trễ nãi đâu, đến đó ta vẫn ăn như thường, nửa điểm sẽ không để hắn được tiện nghi." Thẩm Ngọc Chiếu tiếp tục mặt không chút thay đổi nhét đồ ăn vào miệng, giọng nói cực kỳ bình tĩnh, "Thế gian này chỉ duy nhất tình yêu và mỹ thực là không thể cô phụ, Trần Trần ngươi phải nhớ kỹ - - nói thật hay, thưởng." Câu cuối cùng là nhằm vào tiên sinh thuyết thư, cho dù là ai cũng thích nghe ca ngợi.

Giang Trần âm thầm trợn trắng mắt, vừa nghĩ tới bản thân là tiền nhiệm Tổng quản Ngự lâm quân, vậy mà phải cùng nha đầu này ở trong quán trà lãng phí thời gian và sinh mạng, còn không hiểu sao bị tư tưởng kỳ quái của nàng giáo dục, hắn cảm thấy cực kỳ đuối lý: "Nếu như ngài có thể đừng tùy tiện cấp ngoại hiệu cho thuộc hạ, thuộc hạ có lẽ có thể nhớ kỹ."

"Ngươi đây là có thái độ làm việc gì thế?"

"Thuộc hạ chỉ nói lời thật mà thôi."

Thẩm Ngọc Chiếu ngay cả mí mắt cũng không giương lên một chút, trực tiếp từ trong lồng ngực lấy ra tấm ngân phiếu, đầu cũng không quay lại, dùng ngón tay mảnh mai kẹp lấy giơ lên cho hắn.

"... Thuộc hạ nhất định sẽ nhớ kỹ lời nói của chủ tử." Giang Trần lập tức cung kính khom người, đoạt lấy tấm ngân phiếu ước lượng rồi bỏ vào túi, "Thuộc hạ sau này cũng sẽ có thái độ làm việc nghiêm khắc đoan chính, không để cho ngài hao tâm tổn trí!"

Thiếu chút nữa quên nói, hắn sở dĩ nghe theo ý chỉ của Hoàng đế làm cận vệ cho nàng, hơn nữa bây giờ còn giữ vững cương vị không đề cập tới từ chức, trên căn bản vì nàng là một thổ hào ném tiền như rác.

Bổng lộc cao, tương lai còn có thể vì "nước cạnh lâu đài" mà cầu xin nàng hỗ trợ tìm một thê tử, có bị ủy khuất cũng liền nhịn.

Chủ tớ hai người vừa hữu hảo chấm dứt màn nói chuyện phiếm, chợt nghe bên kia truyền đến một giọng thật lớn, âm lượng không tiết chế, quả thực muốn đem thanh âm của tiên sinh thuyết thư áp đảo.

"Nói những thứ này có ý nghĩa gì sao? Cái gì mà bà mối đệ nhất kinh thành chứ, bổn thiếu gia thấy bất quá cũng chỉ là nữ nhân quấy phá chỉ loạn uyên ương mà thôi!"

Người chung quanh lập tức xôn xao, từ lúc sinh ra ai cũng có máu thích hóng hớt, rất nhiều người bắt đầu cố gắng hỏi thăm chi tiết.

Gã công tử béo dẫn tới đề tài này tựa hồ rất hưởng thụ cảm giác trở thành tiêu điểm tại đây, hắn không chút nào cảm thấy xấu hổ vì nước miếng của mình bay tứ tung, chỉ dựa nửa người vào thành ghế, trưng ra bộ dáng tràn trề căm phẫn: "Tiểu thư của nhà Hữu Tư Trực lang xinh đẹp như hoa, nàng lại đem người ta ghép với tiểu tử vô dụng nhà Lưu Thị lang! Bổn thiếu gia con người tuyệt vời tài mạo song toàn như vậy đứng ở trước mặt nàng, nàng rõ ràng không thèm suy nghĩ liền cự tuyệt làm mai, mắt bị mù rồi sao?!"

Mọi người: "..."

"Đây là yêu quái heo của nhà ai chạy đến đây vậy? Cũng không biết lấy dây thừng cột cho chắc."

Trương công tử nghe vậy phẫn nộ quay đầu lại, đang muốn mở miệng chửi ầm lên, vừa nhìn thấy đối phương thì vẻ mặt trong phút chốc đã cứng lại.

Kia là cái nhếch mép nhẹ trên bộ mặt than nhưng rất mi thanh mục tú, phe phẩy quạt lụa Vinh Hoa Phú Quý do Hoàng đế ngự tứ, không hề nghi ngờ gì nữa chính là vị nữ quan mai mối hắn đang nhắc tới.

"Thẩm... Thẩm Đại nhân..."

Thẩm Ngọc Chiếu tùy ý phủi phủi vụn điểm tâm trên y phục, ngẩng đầu lộ đôi mắt hạnh xinh đẹp duyên dáng không chút gợn sóng, bộ điệu trước sau như một không mang theo cảm giác tức giận gì: "Ta cũng chưa bao giờ cho phép mình làm chuyện nhân duyên che giấu lương tâm, huống chi với điều kiện của Trương công tử muốn mặt mũi không mặt mũi muốn học vấn không học vấn, khỏi nói dùng dây tơ hồng, cho dù lấy dây cương ngựa cũng không cách nào cột ngươi cùng Cổ tiểu thư thành một đôi, sớm hết hy vọng đi." Nói xong lạnh nhạt đứng dậy, quét ánh mắt lạnh lùng một đường khiến cho bốn phía tắm trong một mảnh sợ hãi, đi ra ngoài.

Giang Trần chậm rãi đi sau lưng nàng, không khỏi bất đắc dĩ đỡ trán: "Chủ tử ngài châm chọc người ta như vậy thật sự thích hợp sao?"

Ai ngờ Thẩm Ngọc Chiếu không những không có phản ứng đến câu hỏi của hắn, ngược lại giống như sựt nhớ ra cái gì đó, ngoái đầu nhìn lại, hết sức thong dong bổ sung một câu: "Mặt khác, nếu Trương công tử đã ghét bỏ năng lực làm việc của ta, ta lại không thể đền bù cái gì, đành phải nhớ kỹ, từ nay không thể tiếp nhận ủy thác của Trương gia, vậy thôi."

Một chiêu tuyệt sát.

Nữ quan mai mối của đương triều chính thức lên tiếng, nàng cự tuyệt tham dự vào hôn sự của Trương gia, vậy nghĩa là từ nay sẽ không còn người nào dám thay Trương gia làm mai, nói theo cách khác, Trương công tử nên chuẩn bị sống độc thân cả đời.

Cho nên người xưa thường nhắc nhở chúng ta, ra cửa nhất định phải biết quản chặt cái miệng của mình.

Ban đêm, ở Thu Thủy Trai trong Hoàng cung.

Thẩm Ngọc Chiếu uống xong rượu mừng của công tử nhà Lưu Thị lang trở về, lúc vào cửa vẫn còn đếm một xấp ngân phiếu thật dầy, động tác thuần thục, vẻ mặt lại thánh thiện giống như sắp mọc cánh thành tiên bay lên thiên đình rồi.

Giang Trần thật sự rất bội phục chủ tử nhà mình, nàng vừa có thể tại bữa tiệc mừng ăn uống linh đình đem tất cả các món chính càn qua quét lại hai lần, lại vẫn có thể mặt không đổi sắc tiếp nhận tiền biếu của Lưu Thị lang, còn làm ra vẻ đang phá lệ khai ân, làm cho nhân gia cảm thấy họ đang chiếm tiện nghi.

Nàng đến tột cùng sao có thể làm được như vậy nhỉ?

"Chủ tử, ngài có muốn xem nhật trình để an bài cho những ngày kế tiếp không?"

Thẩm Ngọc Chiếu ngồi trên ghế thản nhiên rót chén trà, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên: "Còn phải an bài cái gì, mấy ngày trước đã nói rồi, hoàn thành xong vụ này nhất định sẽ nghỉ một thời gian, ai thỉnh cũng không đi."

"Có đại thần ngay cả tiền đặt cọc cũng đều nộp, trông mong ngài như sao đêm trông chờ trăng sáng, ngài cũng không nên sai thuộc hạ lại đi cự tuyệt chứ?"

"Ngươi bình thường ăn của ta ở của ta còn cầm tiền tiêu vặt ta phát, như thế nào vào thời khắc mấu chốt lại lo sợ gì chứ?" Nàng ngay cả khi nói dối cũng thường trưng ra vẻ mặt rất đứng đắn, trình độ nghiêm túc có thể so với lúc lâm triều, "Nói cho những người kia, ta gần đây làm mai quá nhiều nên nguyên khí bị tổn thương nặng nề, cần phải bế quan tu luyện, nếu không dễ dàng bị tẩu hỏa nhập ma mà dắt sai nhân duyên, cho dù có kết thành phu thê cũng phải phân tán."

Giang Trần xúc động thiếu chút nữa nhịn không được muốn rút đao: "Chủ tử ngài nói hưu nói vượn như vậy ai sẽ tin đây!"

Thẩm Ngọc Chiếu không nhanh không chậm rút một tấm ngân phiếu trong xấp ngân phiếu trên tay đưa cho hắn.

"... Thuộc hạ tuân mệnh! Tuyệt đối sẽ đem tin tức ngài bế quan tu luyện chuyển cáo rõ ràng cho bọn họ!"

"Thực ngoan ngoãn."

"Bất quá thuộc hạ còn có nhiệm vụ phải bẩm báo, chuyện này từ chối không được đâu ạ." Giang Trần cẩn thận đem ngân phiếu cất kỹ, trong nháy mắt lại khôi phục vẻ mặt tươi cười, "Bệ hạ sai người tới, khiến thuộc hạ hỏi ngài có thể tạm thời sắp xếp thời gian, trước khi bế quan để bệ hạ gặp ngài một chút?"

Thẩm Ngọc Chiếu lạnh nhạt nói: "Lão nhân kia luôn cứ làm ra vẻ, biết rõ ta nhất định sẽ đi còn cố ý nói như thế, giống như khách khí lắm vậy - - lão tìm ta có thể có chuyện gì đứng đắn đâu chứ, hậu cung giai lệ nhìn chán nên nghĩ muốn tìm hoa vấn liễu sao?"

Giang Trần không suy nghĩ bọc kín quả tim nhỏ bé yếu ớt của mình, vô luận theo nàng bao lâu, hắn cũng không chịu nổi nàng nói bậy về Hoàng đế một cách đương nhiên như vậy: "Van xin ngài chủ tử, chừa chút khẩu đức đi, ngài cứ như vậy về sau không ai thèm lấy đâu!"

"Trong lòng có tình yêu, không lo không có người đến."

"Tài ăn nói của chủ tử càng ngày càng ưu tú!" Mỗi ngày đều phải sống trái với lương tâm như vậy thật là mệt mỏi chết người.

Thẩm Ngọc Chiếu với nguyên tắc không quan tâm hơn thua không có phản ứng với lời khen của hắn, chỉ thuận miệng hỏi một câu: "Thái giám tới tìm ngươi có nói tình huống cụ thể không?"

"Cũng không phải kể rất cặn kẽ, nhưng hình như là liên quan đến..." Giang Trần ngừng lại một chút mới chần chờ tiếp lời, "chuyện của Thái tử."

Chén trà trong lòng bàn tay Thẩm Ngọc Chiếu thoáng chốc bị bóp suýt vỡ tan, nàng trầm mặc một lát, trấn định lấy khăn lau vết nước trên tay: "Lực đạo chưa nắm vững."

"..."

"Lão nhân kia mỗi ngày đều thay đổi biện pháp lăn qua lăn lại ta." Nàng nheo mắt lại, đáy mắt phút chốc xẹt qua một tia sáng khiếp người, "Sao nào, tên khốn Sở Mộ Từ lại chuẩn bị gieo họa cho tiểu khuê nữ nhà ai rồi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.