Phỏng đoán trong toàn bộ kinh thành, người có thể dễ dàng ảnh hưởng đến tâm tình của Thẩm Ngọc Chiếu cũng chỉ có hai cái tên mà thôi, một là Ngũ Vương gia Sở Vân Khanh, hai chính là Thái tử Sở Mộ Từ.
Người trước thuộc về mục tiêu thầm yêu trộm nhớ của Thẩm Ngọc Chiếu, tạm thời để đó không đề cập tới, về người sau đấy à, là nam nhân khiến Thẩm Ngọc Chiếu xem như kẻ thù.
Bát tự của Sở Mộ Từ cứng như sắt thép, chuyện này ở trong cung không phải là bí mật. Tục truyền hắn ra đời thôi mà cũng làm cho Đoan Tuệ Hoàng hậu vì khó sinh mà chết, về sau nhũ mẫu cũng không hiểu vì sao té gãy một chân, sau đó thái giám cung nữ hầu hạ hắn không một ai may mắn thoát khỏi bị xúi quẩy, tất cả đều bởi vì các loại nguyên nhân ngoài ý muốn mà gặp tai họa, thật có thể nói là "nghe thấy khiến người thương tâm, gặp phải khiến người rơi lệ".
Hoàng đế từng thỉnh thuật sĩ nổi danh nhất đế đô tiến cung, thuật sĩ công bố mệnh số của Thái tử là cô tinh trăm năm khó gặp, thanh niên nam nữ gặp hắn, hôn nhân liền khó thành, hại thân nhân khắc bằng hữu, vô duyên với họ hàng, không thân với huynh đệ... Nói trắng ra chính là ai thân cận với hắn đều gặp nạn, nếu không phải dựa vào chân long hộ thể tránh được một kiếp, nói không chừng ngay cả Hoàng đế cũng bị liên lụy.
Thấy Thái tử thì phải đi đường vòng, đây tuyệt đối không phải làm cho chuyện thêm giật gân, nếu không thì một khi đã hiểu ra cái gì gọi là "rước họa vào thân", ngoại trừ thân thể bị thương tổn thì tinh thần cũng khó tránh khỏi bị kích thích, Thẩm Ngọc Chiếu đã nếm thử tất cả.
Thời niên thiếu nàng cùng các vị Hoàng tử tập võ với nhau, mọi người chơi chung đều rất hòa hợp, chỉ có Sở Mộ Từ, cứ mỗi khi hắn xuất hiện trong tầm mắt của nàng là nguy cơ sẽ tới ngay - - leo cây móc trứng chim thì nhánh cây ngang bị gẫy; luyện tập cưỡi ngựa bắn tên thì ngựa đột nhiên bị tiêu chảy chân mềm nhũn; trên học đường thì bị tiên sinh chỉ tên trả bài, lại bị phát hiện sách giáo khoa đã đổi thành tập tranh dân gian bỉ ổi; vắt hết óc viết phong thư tình cho Ngũ Vương gia, kết quả lọt vào trong tay Sở Mộ Từ, bị hắn đọc thật chậm rãi trước mặt mọi người còn hỏi nàng có phải đang thầm yêu trộm nhớ hắn hay không... Đấy, đúng vậy đó, sau vài chuyện hoàn toàn bởi vì hắn mà xảy ra tai họa bất ngờ, có thể thấy được tên khốn kia không chỉ có mệnh cứng rắn mà tâm còn đen như mực.
Bởi vậy ngay từ nhỏ nàng đã đối với Sở Mộ Từ hận thấu xương, sau khi lớn lên cũng không chút nào giảm bớt, ngược lại càng nhìn đối phương càng chướng mắt, ai khuyên cũng không có tác dụng.
"Ngọc Chiếu à, dù nói thế nào thì Mộ Từ cũng là thân sinh nhi tử của trẫm, dù cho con không tình nguyện để ý đến hắn, cũng nên cho trẫm chút mặt mũi."
Lúc này Thẩm Ngọc Chiếu đang ngồi trong đại điện gọt cho mình quả táo, nghe vậy lười biếng ngẩng đầu, thuận tiện đút cho Hoàng đế một miếng: "Cũng bởi vì cho bệ hạ mặt mũi, nên thần mới chậm chạp không có vác đao đi phủ Thái tử làm thịt hắn, tháng trước hắn còn sai người gửi tới Thu Thủy Trai một rương chuột chết để khiêu khích, thần tìm ai nói rõ lí lẽ đây?"
Vẻ mặt Hoàng đế tràn đầy "Đáng thương cho tiểu cô nương bị sợ hãi", vội vàng truy vấn: "Con không bị hù chứ?"
"À, vậy thì thật không có." Nàng trấn định lắc đầu, "Thần chỉ là phân phó Ngự thiện phòng đem chuột nấu cho ngon lành, trở thành thịt tẩm mật đưa đến phủ Thái tử, nghe nói hắn cảm thấy ăn rất ngon."
Hoàng đế nhất thời phát ra một tiếng giống như nôn khan, nhanh chóng châm trà tự an ủi: "... Mộ Từ hài tử này thiếu tình thương mẫu thân, đôi khi khó tránh khỏi có hành vi khác người, chúng ta nên mang thái độ thông cảm đối xử tử tế với hắn."
"Nói đúng ra, hắn đây không phải là hành vi khác người, quả thực chính là hành vi phóng đãng không cố kỵ gì, nếu liệt kê những Thái tử không biết điều từ xưa đến nay, hắn nhất định có thể đứng đầu danh sách."
"Không cần phải nói trắng ra như thế mà, con nói như vậy sẽ làm trẫm cho rằng mình quản giáo vô phương, trẫm sẽ tự trách."
Thẩm Ngọc Chiếu thần sắc lạnh lùng: "Bệ hạ đã "cho rằng" đúng rồi đấy, chính là ngài quản giáo vô phương, ngài cũng cần phải tự trách."
"..." Hoàng đế lệ rơi đầy mặt.
"Cho nên bệ hạ gọi thần đến, muốn cùng thần bàn về giáo dục nhi tử sao?"
"Kỳ thật trẫm là muốn thông báo cho con, lần trước con có yêu cầu nghỉ phép, trẫm phê chuẩn."
Thẩm Ngọc Chiếu hiểu rất rõ Hoàng đế, cũng không có tạ ơn, chỉ hờ hững liếc mắt một cái: "Bệ hạ khẳng định còn có câu sau, không bằng xin hãy nói cho rõ ràng, thần lười phải đoán."
Bất hạnh bị hài tử cường ngạch nói trúng tâm sự, vẻ mặt Hoàng đế càng thêm lúng túng, ngài làm như suy nghĩ thật lâu, sau đó mới lắp bắp mở miệng: "Nếu đã muốn nghỉ phép, thì cũng nên làm chút chuyện có ý nghĩa phải không?"
"Chỉ cần không liên quan đến Thái tử, thần cũng có thể suy tính."
Giống như kỳ tích, ngũ quan trên khuôn mặt tuấn tú được bảo dưỡng vô cùng tốt của Hoàng đế vo thành một nắm, ngài giả bộ bi thống đỡ trán: "Con cứ như vậy mà phá hỏng đường lui của trẫm."
Coi bộ quả nhiên lại là đề tài về Sở Mộ Từ.
Thẩm Ngọc Chiếu mặt than nên trên mặt nhìn không ra bất cứ cảm xúc gì, nàng vẫn chậm chạp cắt trái cây, làm như cái gì cũng không nghe thấy.
"Ngọc Chiếu à, tiểu Ngọc Chiếu..."
"Bệ hạ, tuổi đã một xấp dầy mà còn làm nũng không quá thích hợp đâu." Nàng cố gắng khuyên ngài buông tha cho những ý niệm không thực tế trong đầu, "Nếu như ngài muốn thần làm mai cho Thái tử, vậy thì mau chóng quên đi ý tưởng này, kết cục của Thái tử nhất định phải là cô độc cả đời, dù sao lương tri của thần còn chưa biến mất, không thể thả mặc hắn đi giày xéo cô nương khác."
Hoàng đế nghiêm mặt nói: "Hắn hiện tại chỉ biết đi đùa giỡn tiểu cung nữ, còn chạy ra những phường ca múa bên trong đế đô, con sớm giúp hắn nạp phi, dạy hắn nhận thức duy nhất một mục tiêu để giày xéo, cũng coi như vì dân trừ hại mà!"
"... Bệ hạ còn biết mình đang hồ ngôn loạn ngữ những gì không?"
Tiềm chất bất hảo từ nhỏ của Sở Mộ Từ đã lộ ra rồi, huống chi hắn còn có mệnh sao chổi, quả thực không nên dính vào, thay hắn làm mai cũng ngang hàng như tội mưu sát, không khéo sẽ bị sét đánh.
"Con coi như giúp trẫm có được hay không?" Hoàng đế từ trước đến nay sủng nàng nhất, dùng giọng nịnh nọt nói chuyện đối với ngài cũng không thành vấn đề, huống chi đây là vì hạnh phúc cả đời của nhi tử, long uy gì đó của Đế vương căn bản không đáng giá nhắc tới, "Thử một lần, hãy thử một lần đi, có thuận lợi hay không cũng không sao cả, trọng điểm là phải thử mới biết được! Chỉ cần con chịu đáp ứng, bất kỳ yêu cầu gì trẫm đều thỏa mãn cho con!"
Thẩm Ngọc Chiếu chống cằm trầm tư một hồi lâu, thong dong mở miệng: "Thần có cảm giác, cảm thấy diện tích của Thu Thủy Trai quá nhỏ, ở không được thoải mái..."
"Trẫm sẽ sửa chữa lại cho con, tu sửa đến khi con hài lòng mới thôi!"
"Vậy thì chỗ ở của thần lúc chờ tu sửa hoàn cảnh cũng không thể quá kém, dù thế nào cũng phải cùng một tiêu chuẩn như Vương phủ."
Vô luận là cố ý bịp bợm hay lừa gạt vơ vét tài sản, nàng vĩnh viễn đều duy trì bộ dáng "Vì hạnh phúc của các ngươi mà ta CMN bỏ hết tâm can", vẻ mặt rất chính trực, có thể thấy ưu thế của mặt than bẩm sinh, ít nhất lúc đang nói hươu nói vượn hoặc đang rao giá trên trời sẽ không để cho nàng đỏ mặt hoặc cười dài.
Mà Hoàng đế cũng thật sự nể mặt, không thèm để ý chút nào đến công phu sư tử ngoạm của nàng, không nói hai lời liền theo nhịp: "Trẫm bảo đảm tìm cho con một phủ đệ có điều kiện tốt nhất để ở tạm!"
"Nếu bệ hạ đã có thành ý như thế, thần phải bất đắc dĩ tiếp nhận, chờ thần chuyển ra khỏi Thu Thủy Trai liền làm mai cho Thái tử, ngài cứ yên lòng mà chờ tin tốt."
"Thật sự là hảo khuê nữ của trẫm!"
Đúng là có thể nói cha nào con nấy, có một phụ thân không nghiêm chỉnh như Hoàng đế, có thể sinh được hậu nhân tín nhiệm mới là chuyện lạ, hiển nhiên Sở Mộ Từ chính là ví dụ điển hình.
Thẩm Ngọc Chiếu đã từng âm thầm phỏng đoán, thật ra vì để tưởng niệm Đoan Tuệ Hoàng hậu cái gì đó đều là lý do, Hoàng đế sở dĩ lập Sở Mộ Từ làm Thái tử, rất có thể là nhìn trúng điểm thiên phú "Ai đến gần liền khắc chết" của hắn. Có thể đoán được, mặc kệ trong tương lai hắn thống trị thiên hạ có bất cứ phiền phức gì, Sở Mộ Từ hoàn toàn có thể tự mình ra trận, xử lý nhẹ một chút thì ôm kẻ địch một tý, tăng thêm trừng phạt thì hôn kẻ địch một ngụm, toàn bộ sẽ bị thu phục. Cho dù là hai nước khai chiến cũng không quan hệ, trước trận chiến cứ trực tiếp đem hắn chỉ mặc quần lót ném ra ngoài, quân địch tất nhiên toàn quân bị diệt, so với nuôi hơn mười vạn binh sĩ thì tiết kiệm được biết bao nhiêu kinh phí đấy.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là trong ngày thường nhàn rỗi nhàm chán suy nghĩ một chút mà thôi, trước mắt nàng đang đợi Hoàng đế an bài chỗ ở mới cho mình.
Điều kiện đã đưa ra rất rõ ràng, nếu như vận khí đủ tốt, nói không chừng sẽ có thể đến phủ của Ngũ Vương gia Sở Vân Khanh đi dạo một vòng, cùng người yêu ở dưới một mái hiên, sớm chiều có thể ngắm công tử văn nhã ôn nhuận như ngọc, tưởng tượng đến thôi là đã khiến trái tim thiếu nữ nhộn nhạo.
Mặt than cũng biết mộng xuân.
Bất quá thật đáng tiếc, Giang Trần xuất hiện triệt để chặt đứt niệm tưởng của nàng.
"Chủ tử, Thu Thủy Trai ngày mai bắt đầu sửa chữa lại, người giúp ngài chuyển hành lý đã ở ngoài cửa sau chờ gặp."
"À, là người nơi nào thế?"
Nàng vốn dĩ chỉ là thuận miệng hỏi vậy thôi, tuy nhiên Giang Trần lại giống như đột nhiên bị mắc nghẹn ở cổ, trù trừ hồi lâu, cuối cùng lắp bắp nhỏ giọng trả lời: "Người phủ Thái tử."
"... Lập lại lần nữa, ai?"
"Là... phủ Thái tử phái tới..."
Lần này đáp lại không phải là ngân phiếu cho hắn, mà là nước trà nóng hổi vừa pha, không phản xạ nhanh nghiêng người đi đúng lúc thì cả chén sẽ dội lên mặt, nóng đến nỗi hắn "nhún" một cái trong nháy mắt nhảy xa ba thước.
Thẩm Ngọc Chiếu mặt không chút thay đổi đứng dậy, tiện tay cầm lên cây kéo trong hộp may vá bên cạnh đi ra ngoài, tuy nói nhìn qua bóng lưng thấy bình tĩnh như nước, nhưng ngốc tử cũng có thể đoán được, nàng đây là muốn tìm cớ sinh sự.
"Chủ tử! Chủ tử ngài xin bớt giận, không thể không đếm xỉa đến luật pháp của Kỳ quốc đâu!"
Quả nhiên, không tới nửa nén hương, bên ngoài liền truyền đến tiếng cầu xin tha thứ thê thảm như giết heo, Giang Trần xoa khuôn mặt tuấn tú suýt nữa bị lột một lớp da, chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt.
Không có người nào có thể dùng ngôn ngữ miêu tả chuẩn xác tâm tình tức giận của Thẩm Ngọc Chiếu giờ phút này, nàng vạn lần không nghĩ tới, mình ngay từ đầu đã bị Hoàng đế lão nhân kia sắp xếp cho vào bẫy.
Muốn sửa chữa lại Thu Thủy Trai? Chuẩn. Phải tìm được chỗ ở tiêu chuẩn ngang hàng với Vương phủ? Cũng chuẩn.
Sau đó lão nhân liền trực tiếp nhét nàng vào phủ Thái tử!
Để biến đau thương thành hành động, tay nàng cầm cây kéo, lưu loát xén mất búi tóc của đám người ngoài cửa, các thành viên đáng thương của phủ Thái tử xếp thành một hàng, quả thực vô cùng thê thảm.
"Xin lỗi, vốn là hầu hạ Thái tử cũng đủ ủy khuất rồi, bây giờ còn cho các ngươi bị tai họa bất ngờ, ta cũng rất bất đắc dĩ."
Vì sao có thể nói được hời hợt đến thế? Cứ như hành vi vừa rồi làm người ta giận sôi căn bản không phải nàng làm, còn có thiên lý sao?!
Nhưng mà không ai dám kháng nghị, chỉ đành đều tự gãi đỉnh đầu còn vài sợi tóc lởm chởm, đem ngàn vạn huyết lệ đều nuốt vào bụng.
Dạo này kiếm miếng cơm ăn quả thật quá khó khăn.
Cho đến khi có giọng nam réo rắt vang lên từ phía sau, ý cười kín đáo vô lại mười phần.