Cười Hỏi Họa Từ Nơi Nào Đến

Chương 22: Bản cung nói thật



Edited by Bà Còm

Thẩm Ngọc Chiếu không vui lòng cùng Sở Mộ Từ đi dạo phố chút nào, bởi vì cử chỉ và hành động của hắn hoàn toàn giống như là một thổ tài chủ - - đương nhiên, cũng có thể hắn đã có tiềm chất thổ tài chủ, chỉ có lúc đang ở chung với nàng thì mới có thể bị kích thích hiện ra.

Bởi vì nàng thoáng nhìn qua cửa hàng bán đồ trang sức đeo tay... "Mua! Muốn thứ đắt tiền nhất!"

Bởi vì nàng thoáng nhìn qua tiệm tơ lụa... "Mua! Muốn thứ đắt tiền nhất!"

Bởi vì nàng thoáng nhìn qua tiểu hài tử đáng yêu trong đạo tràng... "Mua! Muốn thứ đắt tiền nhất!"

"Điện hạ, thần van ngài, thần còn muốn mặt mũi."

Sở Mộ Từ đang cúi đầu cho nàng thử mang vào vòng ngọc vừa mua, nghe vậy cười tủm tỉm liếc nhìn nàng một cái: "Cùng Bản cung đi dạo rất mất mặt à?"

"Nếu như điện hạ có thể biểu hiện bình thường một chút, có lẽ thần còn không đến mức lúng túng như vậy."

"Bản cung cũng không có kinh nghiệm mà." Hắn bất đắc dĩ nhún vai, "Bản cung cũng đâu biết khi mời mọc một nữ nhân đi dạo cần chuẩn bị những thứ gì."

Hắn làm sao có thể không có kinh nghiệm? Suốt ngày chạy đến Khinh La Uyển, đã ôm vô số "ôn hương nhuyễn ngọc" vào lòng, lại còn nói không có kinh nghiệm?

Đại khái là ánh mắt hoài nghi của Thẩm Ngọc Chiếu quá rõ ràng, Sở Mộ Từ lúng túng khụ một tiếng, không được tự nhiên giải thích: "Bản cung biết rõ khanh đang suy nghĩ gì, Bản cung đúng là bỏ ra không ít ngân lượng vào những chỗ ăn chơi hàng đầu kia, bất quá cũng chỉ vì sự phát triển kinh tế của kinh thành thôi mà! Tỷ như muốn Vu cô nương chủ động yêu thương nhung nhớ... chỉ cần bỏ tiền ra là được, căn bản không cần phải hao tâm tổn trí dụ dỗ - - do đó Bản cung vẫn bảo hộ ranh giới cuối cùng của mình rất khá!"

Thẩm Ngọc Chiếu suy nghĩ người này tại sao lại cố sức giải thích làm chi? Khiến nàng không biết làm thế nào, thật ra nếu hắn không nói gì thì nàng cũng chẳng quan tâm, nhưng hắn lại cường điệu như vậy khiến nàng ngược lại không được tự nhiên.

"Ranh giới cuối cùng của điện hạ có bảo vệ tốt hay không dường như không liên quan gì đến thần."

"Thực không liên quan gì sao?" Trong nháy mắt trên mặt của hắn không thèm che dấu sự thất vọng, không hề giữ lại cứ thế mà lộ ra trước mặt nàng, "Vậy nếu Bản cung sống hay chết, khanh cũng khẳng định không quan tâm?"

"..."

"Vậy lần trước ở Kỳ liên sơn, khanh đánh cược tính mạng cứu Bản cung là vì cái gì?"

Nàng hơi ngẩn ra, lập tức dời ánh mắt đi: "Vấn đề này trước đó điện hạ đã hỏi qua, thần nói rồi, là sợ về sau bị ngâm trong nước mắt của bệ hạ."

Hắn đến gần hơn chút ít, mập mờ ghé sát bên tai nàng nhẹ giọng hỏi: "Sẽ không có mảy may nào là vì Bản cung hay sao? Thí dụ như... khanh không nỡ để Bản cung đi tìm chết?"

"... À, hẳn là có một chút."

"Đáp án lập lờ nước đôi này để lừa gạt ngốc tử sao?"

Thẩm Ngọc Chiếu ngước lên: "Điện hạ, đứng ở bên đường đùa giỡn thần như vậy thật không thích hợp."

Sở Mộ Từ đột nhiên giữ lấy hai vai của nàng, cúi người dùng sức hôn nàng một cái ở trên trán: "Nhưng làm chuyện như vậy đối với cô nương mà mình yêu mến không phải là rất bình thường sao?"

"..." Nàng phản xạ có điều kiện đẩy hắn ra, cảnh giác lui về phía sau hai bước, từ xưa đến nay luôn là người nhanh mồm nhanh miệng, vậy mà rõ ràng trong nháy mắt này lại không phản bác được.

Hắn cười như tiểu hồ ly ăn vụng thành công: "Đã sớm nói với Thẩm đại nhân, trừ khanh ra, Bản cung không muốn cưới ai cả - - nói một cách khác, ngoại trừ Thẩm đại nhân, ai cũng không có tư cách làm chính phi của Bản cung."

Đổi lại bình thường, không trào phúng hắn vài câu mới không phải là phong cách của Thẩm Ngọc Chiếu, bất quá lần này nàng lựa chọn bảo trì trầm mặc.

Nàng cũng không hiểu lắm, vì sao trong nháy mắt đón nhận ánh mắt mỉm cười của hắn, nhịp tim của nàng không hiểu sao lại gia tăng tốc độ.

"Điện hạ, chúng ta không phải đến đây ăn chè hạt dẻ sao?"

Hắn đồng ý vuốt cằm: "Chờ nhé." Nói xong xoay người quẹo vào một quán cách đó không xa, một lát sau bưng ra hai chén sứ tinh xảo, đưa cho nàng một chén, "Từ từ ăn, không đủ thì lại mua nữa, nếu muốn mua luôn cả tiệm này luôn cũng có thể."

"... Thỉnh điện hạ lưu lại con đường sống cho bọn họ đi."

Hai người tiếp tục đi dọc theo đường phố phồn thịnh, hồi lâu cũng không ai mở miệng, thời gian im lặng kéo dài đã bắt đầu trở nên có chút buồn chán, cho đến khi Sở Mộ Từ đột nhiên xoay người lại, nhìn chăm chú vào Thẩm Ngọc Chiếu thấp giọng kêu: "Thẩm đại nhân."

"Sao?"

"Dính đường trên mặt rồi." Ngón tay thon dài làm như muốn xoa lên, "Bản cung lau sạch cho khanh nhé?"

Nàng theo bản năng nghiêng đầu tránh ra, nhanh chóng móc ra khăn tay lau miệng: "Không phiền điện hạ tự mình động thủ, thần có thể tự làm."

Hắn thở dài thật sâu: "Xem ra trình độ chán ghét của Thẩm đại nhân đối với Bản cung thật đúng là không có thuốc chữa được rồi."

Đông tác của Thẩm Ngọc Chiếu hơi chậm lại.

"Thật ra Thẩm đại nhân cần phải tin tưởng, Bản cung rõ ràng cũng không phải là một ác nhân như trong suy nghĩ của khanh, nếu nói âm hiểm thì cũng chỉ có một chút mà thôi."

Không biết sao ở thời điểm hắn hết sức cường điệu dùng từ "Cũng chỉ có một chút", Thẩm Ngọc Chiếu đột nhiên muốn bật cười, bất quá khi nàng lại ngẩng đầu một lần nữa, độ cong trên môi đã im hơi lặng tiếng biến mất.

"Điện hạ không phải là ác nhân, thần luôn luôn biết rõ."

"À? Vậy sao khanh còn trốn tránh Bản cung, cùng Bản cung đối nghịch khắp nơi?"

Nàng duỗi ra ngón tay ngọc thon dài, đẩy trán hắn khiến cho hắn cách xa mình một chút: "Thần cũng không dám cùng điện hạ đối nghịch, là vì điện hạ thường xuyên trêu cợt thần, vì tự bảo vệ nên thần không thể không ra tay."

Hắn bất khuất vẫn tiếp tục đưa mặt gần đến, đôi mắt hẹp dài híp lại, tự dưng nhìn rất mị hoặc: "Vậy nếu về sau Bản cung không bắt nạt khanh nữa, khanh có thể đáp ứng Bản cung một điều kiện hay không?"

"... Điện hạ cứ nói ra đi, thần đang lắng nghe."

Hắn nói từng chữ từng câu một cách chân thành: "Ngoại trừ luôn chạy đi tìm Ngũ đệ để bày tỏ, khi rảnh rỗi khanh nhớ đến Bản cung một chút đi."

Cho đến khi trở lại phủ Thái tử, Thẩm Ngọc Chiếu đều suy nghĩ đến câu nói kia của Sở Mộ Từ, bình tĩnh mà xem xét, nàng cực ít khi nhìn thấy bộ dáng nghiêm trang của hắn, không nghĩ tới thình lình chứng kiến một lần, lại có thể làm cho nàng lăn qua lộn lại không được tự nhiên rất lâu.

Khiến cho một nam nhân kiêu ngạo như thế hạ thấp tư thái, giống như hài tử yêu cầu nàng đem mức độ chú ý đối với Sở Văn Khanh phân chia cho mình một chút... Nàng đứng ở cửa xuất thần nhớ lại, cũng không rõ trong lòng là cảm giác gì.

Bất quá rất nhanh nàng không còn tâm tư suy tính những chuyện này, bởi vì nhìn thấy Sở Chi Ngang đang tự rót tự uống trong đình viện.

"Cửu gia, ngài không hồi phủ à?"

"Bản vương không về, trở về cũng chỉ có một mình, không bằng ngủ tại phủ của Tam ca!"

"..." Nàng không nói gì hồi lâu, thử dò xét hỏi một câu, "Vậy xế chiều hôm nay, ngài cùng Thái y tán gẫu thế nào?"

Vấn đề này giống như nhen nhóm ngọn lửa trong tim, Sở Chi Ngang nhất thời ném đi chén rượu, mặc kệ rơi xuống đất bể nát.

"Như thế nào đấy à? Thất bại thảm hại! Nàng thậm chí cũng không muốn nhìn Bản vương nhiều thêm một cái, Bản vương toàn tâm toàn ý muốn kết hôn với nàng, vậy mà nàng lại gọn gàng linh hoạt chặt đứt niệm tưởng của Bản vương, ngay cả một chút hy vọng cũng không chịu cấp!"

Thẩm Ngọc Chiếu nhìn vẻ mặt sắp khóc của hắn, bất đắc dĩ suy nghĩ một hồi lâu, sau đó cầm chiếc khăn sạch đi tới gần: "Cửu gia, dùng lau nước mắt."

"Bản vương còn chưa khóc mà!" Cảm giác sâu sắc mặt mũi bị tổn thương, hắn giận dữ nện bàn đá, "Tam ca đâu? Gọi Tam ca đến cùng Bản vương uống rượu!"

"Vậy thì ngài phải đợi chút rồi, điện hạ tiến cung tìm bệ hạ nghị sự, phỏng đoán phải rất khuya mới có thể trở về."

"Vậy ngươi tới đây!"

"..."

Sau đó trong vòng một canh giờ kế tiếp, Thẩm Ngọc Chiếu tận mắt chứng kiến đức hạnh "tình trường thất ý mượn rượu làm càn" của Cửu điện hạ, phải dùng bốn chữ "Cực kỳ bi thảm" mới có thể hình dung.

Đập bàn ném ghế cũng chưa nói, liên tục phá hỏng hơn mười bầu rượu quý báu cũng chưa hết, trong khi giãy chết hắn còn rú lên thảm thiết, đem nước mắt nước mũi đều bôi hết trên người nàng, lại nắm cổ áo muốn xách nàng cùng nhau đâm đầu vào thân cây...

Cuối cùng Thẩm Ngọc Chiếu không thể nhịn được nữa, trực tiếp một tay ném hắn bay ra, vừa vặn đụng ngã Giang Trần mới vừa đi tới.

Giang Trần: "..." Vì sao người xui xẻo lúc nào cũng là hắn?

"Trần Trần, canh chừng Cửu gia, đừng để cho hắn nhảy loạn." Nàng bình tĩnh phất vạt áo nghênh ngang rời đi, "Ta tìm điện hạ trở về thu thập tàn cuộc."

Không thể nghi ngờ, đối phó Sở Chi Ngang thì chỉ có Sở Mộ Từ mới có thể làm được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.