Cười Hỏi Họa Từ Nơi Nào Đến

Chương 35: Chợt nghe tiếng nhạc



Edited by Bà Còm

Sau trận mưa rào, vầng thái dương chiếu sáng khiến bầu trời quang đãng hơn, mặt hồ phản chiếu ánh nắng lấp lánh. Những đóa hoa xuân nở rộ làm cho đất trời thêm nguồn sức sống mới.

Người người đều khen Giang Nam rất đẹp, nhưng đến tột cùng Giang Nam đẹp bao nhiêu, chỉ có đích thân đến tận nơi mới cảm thụ hết được.

Đến Giang Nam vào đúng thời điểm hoa đào nở rộ, đứng ở bờ sông nhìn lại cảm giác trong tầm mắt nhiều loại sắc hoa như đang tỏa hào quang, gió nhẹ lướt qua mang theo hương hoa thấm vào ruột gan, khiến người trong nháy mắt tiêu tán ngàn vạn u sầu.

Hoàng đế bao trọn một chiếc thuyền hoa, dọc theo bờ sông xuôi dòng đi xuống, trên thuyền từng trận cười nói, không hề để ý màn đêm đã phủ xuống.

Rượu qua ba tuần, Thẩm Ngọc Chiếu một mình đi đến mép thuyền hóng mát, nhìn qua lan can chạm trổ thấy mặt sông nổi sóng lăn tăn, xa xa ánh đèn lập lòe của thuyền chài hòa lẫn với ánh trăng trên đỉnh đầu hợp cùng tiếng nhạc réo rắc, cảnh trí này quả nhiên cực đẹp.

Một hồi chợt nghe sau lưng vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, nàng quay đầu nhìn lại thấy Sở Mộ Từ đang đi về phía này. Hắn thay đổi một thân y phục, trường sam gấm đen với hoa văn chìm làm nổi bật dáng người ngọc thụ lâm phong, đôi mắt phượng hẹp dài lười nhác nheo lại, trong ánh trăng mờ thoáng có tia sáng lóe lên, nhìn thật mê ly.

"Sao lại đứng một mình ở đây?"

"Tỉnh rượu." Nàng trả lời một cách đương nhiên, "Hơn nữa nơi này mát mẻ yên tĩnh, vừa rồi Công chúa uống mấy chén, gào tới gào lui liên tục bên tai ta, ta lo nàng hưng phấn như vậy thế nào cũng phát sinh chủ ý bậy bạ gì."

Sở Mộ Từ cười cười: "Ta cũng không chịu nổi bọn họ ầm ĩ, chính là muốn nói với nàng, ai ngờ vừa quay đầu lại nàng đã không thấy tăm hơi."

Thẩm Ngọc Chiếu có chút bất đắc dĩ: "Ta phải thừa dịp bọn họ không chú ý mới có thể thoát thân, nếu không bọn họ sẽ hợp sức lại đem ta ấn ngã xuống đất."

Nụ cười của hắn sâu hơn, đang hứng chí nghĩ muốn nhạo báng nàng vài câu, ai ngờ còn chưa mở miệng lại đột nhiên nhíu mày, khẽ khom lưng đưa tay ấn vào vị trí dạ dày.

"... Không phải lại lên cơn đau bao tử chứ?" Nàng lập tức khẩn trương, vội vàng chạy lại đỡ hắn, "Cửu gia bọn họ cũng thật là, vừa rồi cứ thế mà rót rượu cho chàng, không đau bao tử mới là lạ."

"Hiện tại nàng thay đổi rõ ràng trở nên dài dòng, cũng là chuyện lạ." Sở Mộ Từ dựa người vào lan can phía sau, một tay ôm nàng thấp giọng nói, "Không có chuyện gì lớn, nàng xoa xoa cho ta một chút thì tốt rồi."

Miệng của hắn hơi dẩu lên nhìn như hài tử đang làm nũng khiến tim Thẩm Ngọc Chiếu mềm nhũn, nàng rũ xuống đôi mi, dùng lực đạo nhẹ nhàng xoa xoa theo ý hắn, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ tức giận lầm bầm: "Làm như ai thích dông dài với chàng."

"Vậy nàng còn nói."

"Ta có một quy củ, phải quản chặt nam nhân của mình." Nàng mặt không chút thay đổi nói lời ngang ngược, "Cho nên chàng có ý kiến thì cứ việc nói ra, dù sao ta cũng không sửa đổi."

Sở Mộ Từ mới mặc kệ đến tột cùng nàng nói những gì, lực chú ý của hắn chỉ ở trên mấy chữ "Nam nhân của mình", không khỏi thỏa mãn thở dài: "Ta đúng là gom góp mười năm phúc khí, mới có thể trở thành nam nhân của nàng..."

"Tại tính tình của chàng thôi."

Hắn không nhịn được bật cười, mượn ánh trăng nhìn khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng nhưng xinh đẹp tuyệt trần của nàng, trong lòng nóng lên, nhắm mắt liền muốn hôn tới.

Cảnh tượng ôn nhu kiều diễm cỡ này, nhưng rất đáng tiếc không khí lại bất hạnh bị người phá hư.

Trên một chiếc thuyền đang tới gần đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai ngắn ngủi thê lương của một nữ nhân, sau đó nghe được tiếng "Bùm" như có người rơi xuống nước.

"Cứu mạng! Có người nhảy sông tự sát - - "

Sở Mộ Từ cùng Thẩm Ngọc Chiếu kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, ngẩng đầu chứng kiến mặt sông xa xa có một đôi tay trắng nõn không ngừng quơ loạn xạ, nàng kia hiển nhiên không biết bơi, chỉ trong chốc lát từ từ chìm xuống.

Sinh mệnh rất quan trọng, đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, Thẩm Ngọc Chiếu không suy nghĩ vịn lan can muốn nhảy xuống, kết quả bị Sở Mộ Từ dùng sức kéo lại, hắn giơ tay hơi có vẻ trách cứ gõ một cái lên trán của nàng.

"Nhớ kỹ, loại chuyện như vậy cần để nam nhân lo."

Nàng chưa kịp phản ứng, đã thấy hắn phi thân nhảy xuống sông.

Đoàn người của Hoàng đế nghe được động tĩnh cũng rối rít từ bên trong chạy ra, thấy tình cảnh này đều hai mặt nhìn nhau, Sở Vân Khanh thấy Thẩm Ngọc Chiếu đứng nguyên tại chỗ, cúi đầu nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra thế?"

"... Trên thuyền bên kia có một vị cô nương nhảy sông tự sát."

"Cái gì? Vậy Tam ca đâu?"

"Chàng cũng mới vừa nhảy xuống."

Sở Tú Huỳnh nghe vậy nhất thời cả kinh nói: "Nói cách khác, là Tam ca đẩy cô nương nhà người ta xuống?!"

"Ôi chao, ôi chao, nha đầu chết tiệt kia, muội có thể đừng đoán mò như vậy hay không?" Sở Chi Ngang đối với hành vi chửi bới thần tượng của cả đời mình cảm thấy tức giận, "Chỉ cần không phải ngốc tử cũng có thể nhìn ra Tam ca đây là gặp chuyện bất bình xuất đao tương trợ!"

"..."

Hoàng đế hơi có vẻ kinh hồn táng đảm, theo bản năng dựa sát vào Thẩm Ngọc Chiếu, muốn thông qua nàng tăng cường một chút tâm lý bình tĩnh: "Ngọc Chiếu à, Mộ Từ xuống đó bao lâu rồi? Sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?"

"Bệ hạ chớ nói xui xẻo." Thẩm Ngọc Chiếu không để lại dấu vết liếc Hoàng đế một cái, "Kia không phải đã trồi lên rồi sao?"

Quả nhiên, Sở Mộ Từ một tay nâng cô nương bất tỉnh bơi đến bên cạnh thuyền, tới gần mép thuyền để cho mọi người cứu cô nương lên, còn mình thì dùng lực khẽ chống trên vách thuyền lấy đà rồi nhẹ nhàng linh hoạt bay lên đáp xuống bên cạnh Thẩm Ngọc Chiếu.

"Tán gẫu cao hứng đến thế cơ à? Còn không vội vàng cứu người?"

Vì vậy Sở Chi Ngang cùng Sở Tú Huỳnh dẫn đầu, hai người hô to gọi nhỏ hợp lực đem cô nương khiêng đi, nói phải để cho Liễu Như Anh giúp đỡ khám cho vị cô nương kia một chút.

Đầu mùa xuân nên gió đêm vẫn còn mang theo hơi lạnh, nhất là mới từ trong sông bước lên, Sở Mộ Từ toàn thân ướt đẫm, nhịn không được rùng mình một cái.

"Ai nha, buổi tối khuya vậy mà còn xảy ra chuyện gì thế này!"

Thẩm Ngọc Chiếu im lặng không lên tiếng cởi áo ngoài khoác lên cho hắn, đẩy cho hắn quay người lại: "Nhanh trở về phòng nấu nước tắm rửa, ta tìm người nấu canh gừng cho chàng."

"... Quá phiền toái, không cần đâu."

"Bao tử đau lại còn bị lạnh, nửa đêm nếu như lên cơn sốt ta sẽ không thèm quản chàng." Nàng hừ lạnh, "Đừng nói nhảm, nhớ kỹ, đây cũng là chuyện nữ nhân phải làm."

Sở Mộ Từ bị nàng trách móc nghẹn lời không phản đối được, trầm mặc một lát, nghiêng đầu nhìn vào ánh mắt của nàng nhu tình hiện đầy.

Đây thật là thời điểm Thẩm đại nhân của hắn khả ái nhất.

Sau nửa canh giờ, lúc Thẩm Ngọc Chiếu bưng canh gừng vào thì thấy Sở Mộ Từ đã thay y phục xong đang ngồi trên giường nhìn chằm chằm ánh nến xuất thần, nghe được tiếng bước chân mới ngẩng đầu lên, nheo mắt lại cười sung sướng vô cùng.

"Phu nhân đã tới à?"

"... Gọ sai tên rồi." Nàng liếc qua áo lót phong phanh trên người hắn, đôi mày thanh tú cau lại, "Nằm xuống, đắp chăn lên!"

Rất khó tưởng tượng, hiện tại nữ nhân đang cầm canh gừng quát lớn hắn đắp kín mền ở nơi này, lại chính là vị nữ quan mai mối đệ nhất kinh thành đáng giá ngàn vàng. Sở Mộ Từ nghiêm khắc nghe theo lời dạy bảo của Thái tử phi tương lai, nghiêng người ngoan ngoãn nằm xuống, nhưng cái miệng trêu chọc vẫn ắt không thể thiếu.

"Nàng rốt cuộc vừa là phu nhân vừa là mẫu hậu của ta luôn rồi."

"Đừng cất nhắc ta, ta cũng không dám so sánh với Đoan Tuệ Hoàng hậu đâu."

Hắn chỉ cười, tuy cười nhưng ánh mắt có chút khổ sở: "Trên thực tế, ta cũng chưa từng thấy qua mẫu hậu."

Đoan Tuệ Hoàng hậu vào đúng lúc sinh hắn thì bị khó sinh mà chết, từ đó ký ức về mẫu thân của hắn chẳng qua chỉ dựa theo một vài câu của Hoàng đế, cũng không có khái niệm rõ ràng. Nếu nói dấu ấn mà Đoan Tuệ Hoàng hậu đã khắc sâu nhất vào đầu hắn, đại khái chính là thuyết pháp về mạng cô tinh.

Dù sao khắc chết mẫu thân, đó là một dấu ấn xám tro bắt đầu từ lúc hắn xuất thế, cả đời đều không xóa được.

Sở Mộ Từ thật sự làm như không để ý mà nhắc tới, nhưng Thẩm Ngọc Chiếu lại thấy rõ ràng trong mắt hắn hiện lên vẻ không cam tâm, nàng trầm mặc, bỗng nhiên nhớ tới, trong suốt những năm hắn vì mất đi mẫu thân mà cô đơn tự dằn vặt, còn nàng thì đang sắm vai gì?

Nàng vốn cũng kỳ thị tránh xa hắn hơn mười năm, cho đến hiện thời mới rốt cuộc không bỏ rơi hắn.

Hắn hình thành loại tính cách đó không phải là không có nguyên nhân, rõ ràng là vì không có người nào nguyện ý đến gần hắn, mềm hoá hắn.

May mà đến cuối cùng nàng đã trở thành người đó.

"Về sau ta sẽ chăm sóc cho chàng."

"... Hả?"

Thẩm Ngọc Chiếu đón nhận ánh mắt trở nên mờ mịt của hắn, cười mà như không cười: "Ta nói, về sau ta sẽ chăm sóc cho chàng, liên tục, liên tục ở bên cạnh chàng."

Sở Mộ Từ tim đập mạnh và loạn nhịp, không nói một lời chăm chú nhìn nàng đang tiến lại gần dựa vào hắn, cách lớp chăn mền ôm lấy thân hình rắn chắc của hắn, một lúc sau ánh mắt như mực của hắn lại sáng lên, giống như được chứa đầy ánh sao rực rỡ ngoài cửa sổ.

"Vậy ta... sao mà may mắn thế..."

"May mắn hay không may mắn để sau hãy bàn tới, bất quá bây giờ chàng phải uống hết chén canh gừng này trước đã."

Hắn nói thật: "Cái này thật sự rất khó uống, nếu đổi lại là nàng thì nàng vui lòng uống sao?"

Thẩm Ngọc Chiếu đương nhiên không nguyện ý uống, nhưng nàng mới không chiều theo tật xấu của hắn, cười nghiêm ra lệnh: "Uống! Ta cố ý kêu người bỏ thêm đường đỏ bên trong, vậy đã dễ uống hơn nhiều - - dù sao thứ này khiến cho thân thể tốt lên, Như Anh đã nói qua, nữ nhân ở cữ đều uống nó."

"..."

Sở Mộ Từ thiếu chút nữa phun một ngụm canh gừng mới vừa uống lên mặt nàng, hắn rốt cục vẫn phải bỏ qua ý niệm cố gắng nuốt xuống, tiện tay đặt chén sang một bên, rồi sau đó ôm lấy eo nàng ấn nàng vào lòng.

"Ta rất khỏe, không sinh bệnh dược đâu, chỉ cần nàng ở đây chăm sóc ta, tật xấu gì của ta cũng sẽ bị loại trừ."

Thẩm Ngọc Chiếu hết ý kiến với cách suy diễn của hắn: "Hai chuyện này có quan hệ sao?"

"Đương nhiên."

Lúc thường khi hắn "cưỡng từ đoạt lý" thì vẻ mặt luôn chính trực, đổi lại trước kia nàng khẳng định không thèm để ý đến hắn trực tiếp bỏ đi, nhưng là hiện tại không làm được, người mình thích thì cho dù có nuốt lệ cũng phải bao dung đến cùng.

"Thực hết cách với chàng, dạ dày còn đau phải không?" Nói xong đặt tay lên vị trí dạ dày của hắn, "Ngày mai ta đi hỏi Như Anh, xem ăn gì thì tốt nhất, dù sao cũng không thể uống rượu nữa."

Lòng bàn tay của nàng thật ấm áp, nhiệt độ xuyên thấu lớp vải thấm vào da thịt, Sở Mộ Từ ngước mắt, nhìn trên vành tai tinh xảo của nàng đeo đôi hoa tai hoa lan hắn mua, không nhịn được bật cười khẽ.

"Được, tất cả đều nghe theo nàng."

Hai mươi mấy năm qua, chưa bao giờ hắn có thời khắc nào thỏa mãn như vậy, chống đỡ qua chừng ấy năm rốt cuộc được nàng cấp cho niềm hạnh phúc thật bình an.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.