Túy tiên lầu ở Đế đô cũng là thánh địa của mỹ thực cao cấp, hơn nữa trang trí xa hoa phục vụ chu đáo, muốn mời khách đương nhiên là phải đến đó, vậy mới có mặt mũi.
Thẩm Ngọc Chiếu cầm thực đơn trong tay lướt qua, vẻ mặt bình tĩnh cử chỉ ưu nhã, thế nhưng tên món ăn cứ tuôn ra như nước chảy dễ dàng bại lộ tính chất cường đại của dạ dày nàng, hơn nữa nàng thật sự rất muốn ở trước mặt Sở Văn Khanh ra vẻ thân thiết hào phóng hiếm thấy.
Cho đến khi Sở Vân Khanh đè xuống tay của nàng, khẽ cười thấp giọng nói: "Chúng ta chỉ có hai người, gọi quá nhiều món sẽ rất lãng phí."
"Ngũ gia yên tâm, sẽ không lãng phí đâu, thần bảo đảm đều có thể giải quyết." Thẩm Ngọc Chiếu phát biểu xong câu tuyên ngôn ăn hàng, mới hậu tri hậu giác ý thức được đầu ngón tay của đối phương vẫn còn đặt trên mu bàn tay của mình, nhiệt độ hơi lạnh, vậy mà không hiểu sao lại làm hai má nàng bừng cháy, "... nhưng, bất quá Ngũ gia nói không kêu nữa thì cứ dừng lại vậy." Nói xong ngượng ngùng thu tay lại.
Nàng chưa ngượng ngùng được lâu, cái vị với thần thái khiến người trước mắt bị mê hoặc có thể độc chiếm toàn bộ trái tim thiếu nữ của mọi gia đình Sở Vân Khanh đã khép ngón tay lại, khóe môi giương lên một độ cong nhàn nhạt nhưng ôn nhu: "Những món ăn yêu thích của Thẩm đại nhân ngược lại cùng Bản vương cực kỳ giống nhau."
Thẩm Ngọc Chiếu nhìn ánh mắt sáng ngời của chàng giống như hai tia cực tím: "Không phải là trùng hợp, dù sao thần cũng nhớ rõ Ngũ gia thích ăn gì."
"Ồ? Khanh đều nhớ rõ?"
"Chỉ cần trước kia Ngũ gia có đề cập tới thì thần đều nhớ kỹ."
Hiển nhiên chàng cảm thấy không thể ngờ, đôi mắt sắc sảo trở nên ấm áp: "Làm phiền Thẩm đại nhân hao tâm tổn trí."
"Đều là chuyện nhỏ, ai bảo thần những năm qua đều được Ngũ gia chiếu cố không ít."
Hai người trò chuyện với nhau thật vui, không lâu sau, những món ăn được gọi lần lượt đưa lên, muôn màu rực rỡ xếp đầy cả một bàn lớn, ngay chính giữa là chiếc bình bạc hình dáng tinh xảo, đựng loại rượu nghe nói ngon nổi danh nhất nơi này.
Sở Vân Khanh rót đầy hai chén, ôn tồn tao nhã đẩy một ly tới trước mặt nàng, kết quả ánh mắt hơi đổi, phát hiện nàng đang vui vẻ sung sướng múa đũa, trong nháy mắt đã thêm đầy thức ăn ngon vào trong chén của chàng, không khỏi bật cười.
"Khanh cứ chọn những món mình thích ăn là tốt rồi, không cần quá chiếu cố Bản vương đâu."
"Thần sợ Ngũ gia câu nệ, thẹn thùng không hạ đũa." Thẩm Ngọc Chiếu thong dong nói, "Thần gắp cho Ngũ gia đều là tinh hoa, tỷ như món này, chính là vịt bát bảo dùng phần mềm ở bụng ít mỡ nhất để làm, còn có món này, là măng tươi mới hái lúc hừng đông, món tôm này của Túy tiên lầu nấu tuyệt nhất, từ cách chiên đến nước sốt toàn bộ đều hoàn mỹ không thể bắt bẻ được..."
Tuy nói trong ngày thường cái miệng lưỡi gây tổn hại cho kẻ kiếm chuyện của nàng cũng là hiếm gặp địch thủ, nhưng chính thức có thể làm cho nàng hào hứng tăng thêm miệng lưỡi lưu loát chỉ có hai chuyện, một là dắt tơ hồng, hai là nếm mỹ thực.
Ngón tay thon dài của Sở Vân Khanh vuốt ve miệng chén, ánh mắt thủy chung dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, thần sắc bình tĩnh hơi có vài phần sủng ái, chàng kiên nhẫn nghe nàng nói, cho đến khi thấy nàng nói mệt dừng lại, lúc này mới nhướng mày lên ý bảo nâng chén.
"Bản vương toàn tâm dùng chén này cảm tạ Thẩm đại nhân khoản đãi."
"Ngũ gia khách khí."
Ai ngờ trong nháy mắt hai người còn kém một bước nữa thì chạm chén, một hòn sỏi bay tới, không nghiêng lệch đáp ngay vào giữa chén sứ trong tay Sở Vân Khanh, rượu mát lạnh thoáng chốc bắn ra.
Sắc mặt Thẩm Ngọc Chiếu trầm xuống, không ngờ ngẩng đầu nhìn xung quanh lại phát hiện các bàn bên cạnh đều là những người đối ẩm vừa nói vừa cười với nhau, ai cũng không giống như người đánh lén.
"Chỗ này mà cũng có thích khách sao?"
"Bản vương cảm thấy chỉ là có người cố ý đùa dai mà thôi." Sở Vân Khanh không chút phật lòng, thay cho mình cái chén khác rồi một lần nữa rót đầy, "Không cần để ý, nếu như đối phương có mục đích thì sẽ khiêu khích lần nữa, chúng ta tùy cơ ứng biến là tốt rồi."
Thẩm Ngọc Chiếu gật đầu đồng ý, lại bỗng dưng cảm thấy không được tự nhiên, nàng mơ hồ có dự cảm không ổn, nhưng loại dự cảm này nguyên nhân đến tột cùng ở nơi nào thì nàng tạm thời vẫn không thể xác định.
Bất quá rất nhanh đã có đáp án, bởi vì nàng vẫn không thể yên lặng an tĩnh cùng Sở Vân Khanh uống hết chén rượu, chợt nghe một trận oanh thanh yến ngữ, lập tức trong tầm mắt xuất hiện hai nữ tử trẻ tuổi trang điểm xinh đẹp, vừa đến liền trực tiếp đi tới ngồi xuống bên cạnh Sở Vân Khanh.
"Vị công tử này, chính là ngài bỏ ra một số tiền lớn mời tỷ muội chúng ta hát khúc sao?"
"..." Vẻ mặt Sở Vân Khanh nhìn qua có chút bất đắc dĩ, chàng ta cẩn thận cùng các nàng đó bảo trì một khoảng cách, "Nhị vị cô nương, nhị vị có lẽ nhận lầm người rồi."
Người bẻn trái ngạc nhiên nói: "Khách nhân áo trắng ngồi gần cửa sổ, không có sai mà"
"Công tử không phải muốn đổi ý chứ? Tiền đặt cọc đều đã đưa rồi, còn thẹn thùng gì nữa." Người bên phải cười tủm tỉm vuốt ve tay của chàng ta một cái, tính cách lẳng lơ thể hiện rõ giữa hai hàng lông mày, "Yên tâm, tỷ muội chúng ta cũng coi như lão nhân của Khinh La Uyển, quy củ đều biết, hôm nay bảo đảm hầu hạ công tử được thoải mái vô cùng."
Khinh La Uyển... đây không phải tửu lầu cách vách Túy tiên lầu à? Thanh lâu sao?
May là Sở Vân Khanh tính tình ôn hòa, không có nổi đóa tại chỗ, nhưng Thẩm Ngọc Chiếu thì lại không tốt tính nhẫn nại như vậy, nàng trực tiếp nhặt đôi đũa lên dùng sức quất vào mu bàn tay của đối phương: "Mắt mù sao, không nhìn thấy nơi này còn có người ngồi à? Vị gia này là để các ngươi có thể tùy tiện chiếm tiện nghi sao?"
Nữ nhân bên phải mu bàn tay giống như bị bỏng rát thét chói tai rút tay về, trên làn da xuất hiện hai dáu đỏ rõ ràng, lập tức nổi giận: "Ngươi là Mẫu Dạ Xoa từ nơi nào tới? Đoạt đất làm ăn sao!"
Thẩm Ngọc Chiếu mặt không chút thay đổi đáp lại: "Ta là cố vấn tình cảm cho vị gia này, vị này nói các ngươi nhận lầm chính là nhận lầm, nói nhảm nữa thì đừng trách ta chọn lựa thủ đoạn phi thường."
Ngay cả người trong lòng của nàng cũng dám đùa giỡn, không muốn sống à
Đoán chừng ý tứ uy hiếp trong mắt nàng quá nồng đậm, hai nữ nhân đã bị dọa sợ, dè dặt rời chỗ, trù trừ một hồi rồi chỉ về hướng xa xa.
"Thật ra là... là vị khách quan kia bảo chúng ta tới, hắn nói công tử chọn trúng chúng ta, để cho chúng ta đến hát khúc trợ hứng..."
Quả nhiên, tựa vào lan can lầu hai bên kia là một nam nhân diện bộ thanh sam, tóc cột bằng ngọc quan, tướng mạo tuấn mỹ yêu nghiệt nhưng tươi cười thì lại tràn ngập vô sỉ, không phải Sở Mộ Từ thì là ai?
Thẩm Ngọc Chiếu rốt cục hiểu được dự cảm mơ hồ vừa rồi là từ đâu đến, nàng quả thực có loại xúc động muốn lật bàn tiến lên đánh người, bất quá suy tính muốn bảo vệ hình tượng trước mặt nam thần, cuối cùng cố kiềm nén lại.
Hỗn đản này suốt ngày không có chính sự gì khác có thể làm sao? Thú vui duy nhất chính là theo dõi đùa giỡn nàng à?
Buổi hẹn hò hoàn hảo đều bị phá hỏng!
Sở Mộ Từ thong thả tiến đến, phất tay ý bảo hai nữ nhân của Khinh La Uyển có thể rời đi, sau đó làm như thật giới thiệu cho Sở Vân Khanh: "Các cô nương ở đó đều xinh đẹp cực kỳ, Ngũ đệ nếu thấy hứng thú thì có thể thường xuyên ghé tới, vi huynh quen biết với lão bản nương, bà ta nhất định sẽ giảm giá cho đệ."
"Tam ca, cũng không cần đâu..."
"Đệ không thích thì cứ để lại sau hãy nói." Sở Mộ Từ đồng ý gạt vấn đề đó sang một bên, lúc này ngồi xuống bên cạnh Thẩm Ngọc Chiếu, tự nhiên tựa như được mời, không có nửa phần tự giác nhận thức mình là khách không mời mà đến, "Ba người chúng ta cũng đã lâu không có tụ hội, hôm nay gặp nhau nghĩa là có duyên phận, không bằng uống chung vài chén?"
Thẩm Ngọc Chiếu quả thực nên vỗ bàn tán dương độ dày da mặt của hắn.
"Điện hạ, bữa cơm này là thần thỉnh Ngũ gia, ngài muốn ăn thì phải trả tiền phần của ngài."
"Khanh đối đãi thiên vị, làm Bản cung quá sức thương tâm." Hắn nâng chén che trước mặt, làm bộ dạng như đang mếu máo chực khóc, "Đã nói làm mai cho Bản cung đúng không? Vậy mà chỉ chớp mắt liền đến đây tìm vui, cùng người khác mắt đi mày lại còn uống chén rượu giao bôi, khanh rất tự tại nhỉ?"
"Hoàn toàn không hiểu điện hạ muốn nói gì, về phần làm mai gì đó, thần thấy điện hạ cũng không nóng nảy, vừa rồi ôm ấp tiểu nữ nhi không phải cũng rất vui vẻ sao."
Sở Mộ Từ chân thành nói: "Đấy là vì trợ giúp Ngũ đệ, biết được tính tình đệ ấy quá nhu nhược, phải tiếp xúc nhiều với nữ nhân mới có thể trưởng thành."
"... Đa tạ Tam ca." Sở Vân Khanh một chén rượu này uống không được mà không uống cũng không được, lúng túng ngừng tay giữa không trung, suy nghĩ một hồi lâu, vẫn cảm thấy nên giải thích một tý cho thỏa đáng, "Tam ca, đệ cùng Thẩm đại nhân chỉ là ngẫu nhiên gặp trên đường, thuận tiện đến Túy tiên lầu ôn chuyện mà thôi."
Sở Mộ Từ đuôi lông mày nhướng lên: "Ôn chuyện? Tới trình độ nào rồi?"
"Thật ra còn chưa kịp đàm luận quá nhiều thì đã gặp Tam ca."
"Nghe Ngũ đệ nói như vậy, hình như là có ý trách cứ vi huynh đến không phải lúc?"
Sở Vân Khanh hiểu rõ nhất tính tình của Tam ca nhà mình, biết rõ đối phương nếu như muốn cố ý tìm cớ, có giải thích thế nào đi nữa cũng nhất định không thông, bèn cười ôn tồn tao nhã nâng chén, có ý đổi chủ đề: "Có thể gặp Tam ca đệ đương nhiên cao hứng, vậy theo lời Tam ca đi, mọi người cùng nhau uống rượu nói chuyện phiếm cũng rất tốt."
"..." Thẩm Ngọc Chiếu ngồi bên cạnh cả người đều không tốt nổi, nàng nhìn thẳng vào mắt Sở Mộ Từ với ánh mắt thâm trầm, hận không thể đem đầu hắn ấn vào tô canh rau nhúng tới nhúng lui cho hả cơn giận.
Đây là tình tiết chết tiệt gì trong nội dung vở kịch thế? Vốn dĩ là tiết mục của nàng và Ngũ Vương gia đơn độc chung đụng, kết quả nửa đường lại nhảy ra cái sao chổi, lăn qua lăn lại một trận làm cho bầu không khí bị chướng khí mù mịt, bây giờ còn bảo cho ngồi cùng bàn đối ẩm, nàng còn tâm tư nào mà đối ẩm chứ?!
"Thẩm đại nhân ngẩn người gì thế? Có đồ không ăn, đây cũng không phải là phong cách của khanh." Sở Mộ Từ rất săn sóc mà lựa hết tỏi và gứng trong món cá mè hấp ra, sau đó gắp từng miếng gừng tỏi bỏ vào chén nàng, "Ừ, ăn nhiều gừng tỏi một chút, bổ não."
Thẩm Ngọc Chiếu lườm hắn một cái, ngược lại gắp cái phao câu gà hương trà ném cho hắn: "Đây là bổ thận, cũng rất thích hợp cho điện hạ."
Sở Mộ Từ cười nói: "Xem ra Thẩm đại nhân không thích những món ăn này, vậy chúng ta ném thử món khác, canh thập cẩm trông có vẻ rất ngon..." Nói xong lấy thìa, tự mình uống một nửa, sau đó cực kỳ thản nhiên mà đem một nửa kia đưa tới miệng nàng.
Người nào đó trong nháy mắt nhớ lại một màn khủng bố đêm nào, nàng lảng tránh ánh mắt của hắn, đanh mặt bắt đầu gắp thức ăn cho Sở Vân Khanh, cố gắng lẩn tránh kiểu quấy rầy hiển nhiên này.
Dĩ nhiên rất hiển nhiên, Sở Mộ Từ cũng không tính buông tha nàng.
"Thẩm đại nhân lại thiên vị, chỉ biết chiếu cố Ngũ đệ, rõ ràng đêm đó còn cùng Bản cung húp cháo chung một cái thìa, vô cùng thân mật mà."
"..."
Thẩm Ngọc Chiếu đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Sở Vân Khanh, bỗng nhiên một chưởng vỗ nát bàn ăn, nàng bình tĩnh thản nhiên quay đầu, hướng về chưởng quầy đang chạy tới xem tình hình đưa tay lên ý bảo.
"Cái bàn này của các ngươi chất lượng quá kém, làm cho khách ăn cực kỳ khó chịu."