Quấn quít một lát, Đàm Như Ý lại nhớ tới một chuyện khác, “Anh Thẩm, anh nới chị dâu hôm nay là sinh nhật Đàm Cát hả?”
Thẩm Tự Chước lắc đầu.
Đàm Như Ý trầm ngâm, phỏng đoán có lẽ là Bà cụ Thẩm nói. “Chị dâu cũng thật kỳ lạ, nếu Anh cả đối với chị ta muốn gì được đó thì chị ta cần gì phải đoạt lấy việc buôn bán của gia đình, đoạt thì cũng thôi đi, cũng không chịu ly hôn.”
Thẩm Tự Chước nhìn cô, “Em cảm thấy vì sao?”
“Em à?” Đàm Như Ý suy nghĩ, “Em cảm thấy chị ta hoặc là sự sáng suốt có hạn hoặc là chính là mưu đồ nhiều hơn.”
Thẩm Tự Chước không thể cho ý kiến, đưa tay xoa nhẹ lên đầu cô một cái, “Ở chơi lát nữa hay là về?”
“Trở về đi thôi, cũng đã hơn một giờ rồi.”
Thẩm Tự Chước lại đưa tay ôm cô xuống khỏi sàn máy, Đàm Như Ý ngượng ngùng không thôi,“Em… Em có thể tự mình xuống.”
Thẩm Tự Chước dắt tay cô, “Đi thôi.”
Trên đường trở về, Thẩm Tự Chước vẫn những nơi có bóng cây mát để đi, vừa đi vừa giới thiệu với cô, con đường kia là con đường anh thường đi khi còn bé, cuối con đường kia có một tiệm tạp hóa bán nước ngọt, bên cạnh con đường nọ có bán mứt quả ăn ngon nhất......
Đàm Như Ý không khỏi nghĩ tới ngày đó theo lời nói của Thẩm Tự, nếu như có thể sớm biết...... Hai ông nội là chiến hữu cũ của nửa thế kỷ trước, rồi có quan hệ quan trọng như như thế này, nhưng bọn họ lại không thể gặp gỡ sớm hơn. Không thể không nói, duyên phận là một điều huyền dịu khó giải thích, đa số thời điểm còn phải nhìn tạo hóa.
Lúc về tới nhà, bàn mạc chược đúng lúc giải tán. Ông cụ Thẩm đi đứng không được nên không tiện ngồi lâu, đánh hai tiếng đồng hồ đã có chút mệt mỏi. Hạ Lam ngồi đấm lưng cho Ông cụ Thẩm, Bà cụ Thẩm cười nói: “Đáng tiếc bà không còn đứa cháu nào ở độ tuổi của con, nếu không để tiểu Hạ cũng trở thành người nhà họ Thẩm chúng ta thì tốt biết mấy.”
Hạ Lam vội cười nói: “Bà nội Thẩm, bà nói vậy thì quá đề cao con rồi đấy. Con không giống như Như Ý đâu, đặc biệt tốt ăn lười làm, tính khí còn không tốt, nếu không phải vì nguyên nhân này thì cũng sẽ không đến nỗi ly hôn.”
Bà cụ Thẩm kinh ngạc, “Thì ra con đã ly hôn hả?”
“Mới cách đây không lâu ạ!” Hạ Lam cười cười, “Giống như thay một lớp da vậy ạ, bây giờ cũng không có suy nghĩ khác, chỉ muốn làm việc cho giỏi.”
“Haizz, nghĩ như vậy thì không đúng, con mới hai mươi sáu tuổi, vẫn còn rất trẻ, lại xinh đẹp như vậy, té ngã ở đâu thì đứng lên ở đó.”
Hạ Lam cười đáp, “Tốt nhất cứ tùy duyên thôi ạ.”
Đàm Như Ý nhét pin vừa mua về vào hộp điều khiển, bấm thừ nhiều kênh, tất cả bình thường cô mới thả lại hộp điều khiển lên bàn trà, bỗng cảm thấy bên cạnh có cái gì giật giật, nghiêng đầu nhìn thì chính là Đàm Cát. Cậu đã tỉnh rồi, mở hai con mắt đen láy, đang nhìn về phía Hạ Lam.
“Tỉnh rượu rồi?”
Đàm Cát “Vâng!” một tiếng.
“Tỉnh rồi thì dậy đi, nói chuyện với ông nội, mấy ngày nữa phải về rồi.”
Sau khi ăn cơm tối xong, lại cùng nhau xem TV một hồi, bốn người Đàm Như Ý đứng dậy xin từ biệt. Đi tới cửa, Đàm Như Ý chợt nhớ đến một chuyện, xoay người lại kéo Bà cụ Thẩm qua một bên, nhỏ giọng hỏi: “Bà nội, bà nói với chị dâu hôm nay là sinh nhật Đàm Cát ạ?”
Bà cụ Thẩm cau mày, “Không có mà, bà nói với nó cái này làm gì, nó là người không có chuyện gì cũng nhấc lên ba tầng sóng. Bà còn đang bực mình đây này, bà cho là con nói với nó.”
Đàm Như Ý cười cười, trong lòng chợt xảy ra một chút lo lắng, “Con không qua lại nhiều với chị dâu.”
Bà nội Thẩm nói thầm, “Vậy thì kỳ lạ, là ai nói với nó nhỉ? Theo lý thuyết thì Tự Chước cũng sẽ không nói đâu.”
Đàm Như Ý vội vàng trấn an: “Cũng không phải là việc gì ghê gớm, con chỉ tò mò một chút thôi.”
Ngoài cửa Hạ Lam đang kêu, Đàm Như Ý đáp một tiếng, “Bà nội, vậy con đi trước, mấy ngày nữa sẽ trở lại thăm bà.”
Đàm Như Ý đi cùng Thẩm Tự Chước, Hạ Lam đưa Đàm Cát trở về trường học.
Sau khi mỗi người tự lên xe của mình xong, Thẩm Tự Chước cho xe chạy về hướng tiểu khu. Xe chạy một hồi, Thẩm Tự Chước chợt nói: “Như Ý, gần đây Đàm Cát và Hạ Lam rất thân thiết à?”
“Vậy ạ?” Đàm Như Ý nghiêng đầu nhìn anh, “Em cũng không để ý lắm.”
Thẩm Tự Chước nhìn thẳng phía trước không nói gì nữa. Sau một lúc lâu, lại hỏi: “Hình như cũng sắp đến sinh nhật em rồi hả? Mùa hạ?”
Lúc đi thăm hỏi Ông cụ Thẩm bị hỏi đến bát tự đã nhắc một câu về chuyện sinh nhật này, Đàm Như Ý cười lên, “Trí nhớ của anh thật tốt.”
“Đã nghĩ sẽ trải qua thế nào chưa?”
“Năm trước cũng không có ai, chỉ yên lặng trôi qua thôi!” Đàm Như Ý cười nói, “Cứ tùy tiện cho qua đi, dù sao cũng không phải Chủ nhật.”
Thẩm Tự Chước không lên tiếng, nhưng cuối cùng vẫn để tâm, bắt đầu mỗi ngày suy nghĩ là thế nào cho Đàm Như Ý một bữa tiệc sinh nhật đặc biệt. Anh không có nhiều kinh nghiệm với chuyện sinh nhật này lắm, sinh nhật của anh thường hay ăn bữa cơm với ông bà bội, cùng đồng nghiệp làm một bữa party coi như xong chuyện. Hàng năm quà nhận được cũng chỉ là những thứ đó chứ không có gì mới lạ, càng không cần phải nói có thể cung cấp cho anh chút tham khảo.
Từ sau khi hai người nói chuyện với nhau, Đàm Như Ý và Thẩm Tự Chước sống chung thoải mái và tự nhiên hơn.
Có lúc, Thẩm Tự Chước cũng cực kỳ ngây thơ, ví dụ như tối Chủ nhật, lúc hai người vùi trên ghế sa – lon xem phim kinh dị, Thẩm Tự Chước bất thình lình đưa ngón tay trong cổ áo Đàm Như Ý, cô bị giật mình nhảy dựng lên khỏi ghế sa – lon như bị giẫm phải đuôi mèo.
Đàm Như Ý nhát gan, nhưng lại cực kỳ thích xem phim kịnh dị, vừa xem xừa che mắt lại. Chỉ có điều dù lúc đó sợ đến mấy cũng không thét chói tai, chỉ vỗ ngực thở hổn hển nói: “Làm em sợ muốn chết!”
Nhưng lần này Thẩm Tự Chước lại làm cho cô sợ hãi không nhẹ, thét chói tai không nói, còn liều mạng đẩy Thẩm Tự Chước qua một bên. Thẩm Tự Chước đè cánh tay cô lại, chất vấn cô: “Sao em không biểu hiện như ngày thường hả?”
Sau đó Đàm Như Ý đã có kinh nghiệm, vừa xem vừa để ý người bên cạnh, xem ti vi trong giãy dụa cười đến nổi không ngồi thẳng thắt lưng: “Sao trước kia em không phát hiện cô ấy bị sái cổ nhỉ?”
Thẩm Tự Chước không chịu nổi, đưa tay tắt nhạc, ấn cô vào trong lòng ngực mình, “Có thể xem thật kỹ không?”
Trong lúc không khí đang cờ bay phấp phới, Đàm Như Ý đã hỏi Thẩm Tự Chước là thích mình lúc nào.
Thẩm Tự Chước ngược lại thành khẩn, “Không biết.”
Đàm Như Ý thử dò xét hỏi: “Phải hôm đi ăn đồ nướng đó không?”
Thẩm Tự Chước suy nghĩ một chút, “Có lẽ vậy.”
Qua quá trình dạy dỗ của Hạ Lam và cố gắng của bản thân, Đàm Như Ý đã thay đổi hết những bộ quần áo màu sắc rực rỡ lúc trước. Trang phục mùa hè rất tiện lợi, mặc dù không tốn rất nhiều tiền cũng có thể mua được chất đẹp giá rẻ. Cô mặc váy dài đến mắt cá chân rất đẹp, váy chữ A cũng rất thích hợp, đi trên đường giống như liễu yếu đu đưa theo gió.
Có một ngày, sau khi sàng lọc và giặt giũ tất cả quần áo cũ không dùng nữa, Đàm Như Ý xách đứng lên định gửi đến miền núi nghèo khó.
Thẩm Tự Chước ở bên cạnh nhìn, chợt lấy một chiếc áo dệt kim hở cổ màu tím từ trong đống quần áo đã xếp xong, “Cài này giữ lại đi.”
Đàm Như Ý nghiên cứu một hồi cũng không phát hiện ra chỗ nào đặc biệt trên chiếc áo đó, liền hỏi: “Tại sao?”
“Làm kỷ niệm.”
Đàm Như Ý càng hiếu kỳ hơn, “Tại sao phải giữ làm kỷ niệm? Anh thích nó hả?”
Thẩm Tự Chước im lặng một lát, “Không thích.”
“Không thích còn giữ làm gì?”
“Giữ đi.” Thẩm Tự Chước cầm chiếc áo nhét vào trong tủ quần áo của mình. Màu tím cà thật sự nổi bật trong một đám toàn là đen trắng xám. Đàm Như Ý cũng không dám nhìn thẳng, đưa tay muốn lấy nó ra, Thẩm Tự Chước lại ngăn cô không cho lấy.
Đàm Như Ý khó hiểu nhìn anh, “Anh Thẩm, anh có sở thích kỳ lạ nào đó không cho người ta biết hả?”
Thẩm Tự Chước gõ đầu cô một cái.
Về chuyện chia phòng ngủ, hai người cũng “Hết sức ăn ý” không đánh vỡ cục diện hiện tại. Đàm Như Ý cảm thấy, mình là phụ nữ thì không nên chủ động những chuyện như vậy, ra vẻ mình quá không dè dặt, mà Thẩm Tự Chước lại cảm thấy, chuyện như vậy cần phải tôn trọng sự bằng lòng của đàn gái, đợi bên nữ chuẩn bị sẵn sàng mới được.
Vì vậy cho dù hôn môi đã thành chuyện thường như cơm bữa, mấy lần tình đến nồng thì hai người cũng “Ăn ý” vâng theo lời dạy của người xưa.
Bà cụ Thẩm đã tìm cô hỏi nhiều lần ngoài sáng và trong tối, đều bị Đàm Như Ý lấp liếm cho qua. Bà cụ Thẩm biết cô da mặt mỏng, cũng không tiện hỏi quá nhiều, chỉ nhiều lần nói tình trạng của Ông cụ Thẩm càng ngày càng không tốt.
Tất nhiên Đàm Như Ý hiểu rõ, nếu có thể hoàn thành tâm nguyện của Ông cụ Thẩm đương nhiên là không thể tốt hơn. Nhưng cô vẫn luôn nhớ đến lời nói của Hạ Lam, tuy cô và Thẩm Tự Chước là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng suy cho cùng thì vẫn chưa đi đăng ký kết hôn.
Cuối Sau sáu, Sùng Thành tiến vào mùa mưa dầm, mưa rơi suốt ngày, quần áo phơi trên sân thượng dường như lúc nào cũng thấm ướt, đưa tay sờ cũng không biết là đã khô hay chưa.
Lương Kính Xuyên nhìn cây cọ bị mưa rơi ướt nhẹp bên ngoài cửa sổ, cười nói: “Đột nhiên nghĩ đến một câu thơ: “Nhất xuyên uyên thảo, Mãn thành phong nhứ, Mai tử hoàng thời vũ(*).”
(*): Trích trong bài thơ Thanh ngọc án của Hạ Chú
Dịch nghĩa:
[…]
Một vùng khói cỏ
Đầy thành tơ gió
Mơ chín, cơn mưa đổ.
Cô giáo Mã đang uống Bàn Đại Hải(*), cười ha hả nói: “Thầy giáo Lương làm gì mà đa sầu đa cảm như vậy, đây không phải là giành chén cơm của cô giáo Đàm sao?”
(*): tên gọi khác: đười ươi, lười ươi, an nam tử, cây thạch, ươi bay, bàng đại hải, hương đào, lù noi, sam rang, som vang, đại đông quả.
Đàm Như Ý giương mắt cười nói, “Nếu lần tới tôi xin nghỉ thì Thầy giáo Lương dạy thế tôi nhé!”
“Vậy thì không được, nếu sau này có học sinh nào không thi được thì không phải bị người ta nói ‘ngữ văn là do thầy giáo toán học’ dạy sao?”
Nói đùa một hồi nhưng vẫn cảm thấy buồn phiền. Mấy ngày nay đều mưa dầm, tâm trạng của học sinh và giáo viên cũng tệ theo, tỷ số học sinh đi trễ cũng tăng lên.
Cũng may hôm nay là thứ sáu, tan việc là có thể nghỉ ngơi hai ngày.
Nhận thức này giống như được tiêm máu gà, khiến Đàm Như Ý dồn hết phần tinh thần còn lại vào việc chấm bài tập. Cuối cùng tiếng chuông của tiết học cuối cũng vang lên, Đàm Như Ý vội dọn dẹp đồ đạc xong rời khỏi phòng làm việc. Cô che dù đi ra ngoài, vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra gọi cho Thẩm Tự Chước.
Đang lúc ấy thì cô chợt nhìn thấy có một người đang đứng trước trạm tin tức bên đường.
Che cây dù màu xanh lam, áo sơ mi đen, quần dài, mắt kiếng không khung, lẳng lặng nhìn qua màn mưa lưa thưa.
Đàm Như Ý muốn chạy trốn theo bản năng, Bùi Ninh đã lên tiếng gọi cô: “Đàm Như Ý!”
Đàm Như Ý quyết định bước đi, nhìn anh ta đã chạy tới phía mình. Bùi Ninh lấy mắt kính bị dính nước mưa xuống, cắm vào trong túi áo sơ mi, cúi đầu cười nhìn cô: “Chờ cậu đã lâu rồi.”
Đàm Như Ý cắn cắn môi, “Sao cậu lại tới đây.”
“Không phải tớ đã để lại cho cậu tờ giấy rồi sao? “Ngày khác tới thăm” —— hôm nay đúng lúc rảnh rỗi cho nên lại tới.”