Cười Lên, Rồi Mọi Chuyện Sẽ Ổn

Chương 1-2



Câu chuyện bắt đầu bằng những tia nắng chói mắt, nóng nực tới bức bối.

Mùa hè năm 2008 cũng giống như bao mùa hè khác, luôn đem lại cảm giác nóng bức khó chịu trong người. Nhưng khác biệt là, năm nay Trung Quốc tổ chức Thế vận hội, cũng coi như là một mùa hè đặc biệt. Năm ấy, Lam Nhiễm tốt nghiệp cấp hai, thiếu mười mấy điểm để vào trường chuyên của huyện, nhưng nhờ bố mẹ bỏ ra một số tiền không nhỏ chạy chọt, cô vẫn có thể đi học ở trường ấy. Nhưng Lam Nhiễm lại quyết định lựa chọn một trường cấp ba bình thường, cách huyện cô tới một giờ đồng hồ ngồi xe. Lúc đó có lẽ do lòng tự tôn quá lớn, cũng có thể do tuổi trẻ nổi loạn nên muốn rời đi, sống một cuộc sống không có sự áp đặt của cha mẹ, cũng có thể vì một số nguyên nhân khác.

Sau đó, cuối cùng cô cũng rõ lựa chọn của cô có kết quả thế nào.

Mùa hè năm ấy, chỉ có một lễ tốt nghiệp, chẳng còn bài tập hè, cả mấy tháng trời cảm giác rất nhàn rỗi, buổi trưa được ngủ đến say giấc, thoải mái vô cùng. Sau khi ngủ dậy, đầu tóc và cơ thể đều ướt nhẹp, hiển nhiên là những cơn gió mát mẻ từ chiếc quạt treo trên đỉnh đầu cũng chẳng thể ngăn nổi cái nóng bức mùa hè. Còn nhớ năm đó, Lam Nhiễm nhàm chán đến mức tự sáng tác một câu truyện tưởng tượng kì ảo, một câu chuyện tình yêu giữa chàng hoàng tử Bạch Xà và một cô nương giả nam lên kinh thành ứng thí trạng nguyên. Những câu chữ chi chít trông quyển vở, nhưng sau đó bị cô vứt vào xó nào chẳng rõ, giờ nghĩ lại có chút đáng tiếc.

Bằng cách gϊếŧ thời gian ấy, thời điểm nhập học cấp ba cũng đến gần, trước nay Lam Nhiễm chưa từng rời nhà sống ở kí tức xá, nên khi cô chuẩn bị nhập học, cả nhà chuẩn bị rất nhiều đồ đạc. Ngày khai giảng, mẹ cùng cô đến trường, ban đầu cô nhất quyết muốn đi một mình, nhưng không thắng nổi sự quan tâm của cha mẹ dành cho mình.

Ngày hè năm đó cũng giống như bao ngày hè khác, nóng đến mức muốn chết người. Trùng Khánh vốn được mệnh danh là "lò nướng mùa hạ", nên nóng thế cũng là điều bình thường.

Ngồi xe một tiếng đồng hồ mới đến được trường học, còn chưa kịp thở hắt đã bị đập vào mắt một dãy cầu thang lát đá cao lồng lộng, chỉ nghĩ thôi vẫn còn run rẩy. Sau này có từng đếm qua, ít nhất phải đến 500 bậc. Lam Nhiễm và mẹ bất đắc dĩ phải chiến đấu với nào là vali lớn vali bé, chăn bông này nọ để vượt qua những bậc thang kia. Leo lên đến nơi, cả người đều nhễ nhại mồ hôi. Nhìn dòng người tấp nập trước mặt, lòng Lam Nhiễm không khỏi sục sôi, cũng đúng, mỗi đứa trẻ đều mang những khát khao để bắt đầu cuộc hành trình rời xa cha mẹ, chúng tưởng tượng có thể một mình vùng vẫy giữa thế gian. Sau này nghĩ lại, khi đó nụ cười của cô khi đó chắc hẳn rất đần độn. Có người lớn đi kèm, các học sinh mới có thể tùy ý chọn một căn phòng, sau đó 9 giờ sáng mai đến phòng giáo vụ điểm danh. Lam Nhiễm cùng mẹ kéo lê thân thể ướŧ áŧ đi tìm phòng kí túc xá. Cuối cùng bước chân dừng lại ở căn phòng 302 Cúc Viện.

Ở phòng 302 ấy, Lam Nhiễm gặp được một cô gái, hai người cao xấp xỉ nhau, cô gái ấy thân hình hơi gầy, đem chiếc gọng kính màu hồng, tóc xoăn tự nhiên, còn nhiệt tình thái quá khiến cô có chút sợ hãi.

Từng người trong căn phòng nhiệt tình nắm tay nắm chân khiến Lam Nhiễm cảm giác như họ đã biết nhau cả mấy năm trời, đây như cuộc hội ngộ sau một kì nghỉ dài, biểu cảm của mẹ cô lúc đứng cạnh cũng có chút thảng thốt, sau đó mẹ con Lam Nhiễm cùng cô gái ấy đi mua chút vật dụng hàng ngày. Suốt cả chặng đường, cô gái ấy trò chuyện cười vui không ngớt, khiến Lam Nhiễm cảm thấy hơi căng thẳng, vốn ngày hè đã nóng lực cộng thêm chút tâm lí khẩn trương khiến bờ vai cô mỏi nhừ. Sau đó, cả người Lam Nhiễm toát mồ hôi đến mức quần áo ướt nhẹp sau chưa đầy năm phút đồng hồ xuống phố, cô bạn cùng phòng còn trêu đùa,

"Ha ha, mồ hôi của cậu cũng khoa trương quá nhỉ, nào, để mình lau giúp cậu."

Động tác lau giúp ấy càng khiến Lam Nhiễm thêm căng thẳng, lúc này, mẹ cô đi cạnh mới cảm thấy không khí có chút quái dị. với kinh nghiệm cuộc sống dày dặn, mẹ cô làm bộ mặt suy nghĩ, sau đó hình dung cô bạn kia có động tác như muốn tán tỉnh cậu bạn trai trong lần đầu gặp gỡ. Mẹ cô còn nói,

"Nhìn bộ dạng cô gái kia, dường như không phải đứa trẻ ngoan, sau này con ít tiếp xúc với cô ấy thôi nhé." Trước khi lướt đi như một cơn gió còn để lại một ánh mắt, "sinh tử li biệt, tự thân bảo trọng", rồi bỏ cô lại cùng đám cuồng phong hỗn độn. Lam Nhiễm nghĩ, lúc đó mình có phải nên cảm động, nhưng chẳng hiểu sao lúc đó cô chẳng có chút cảm xúc nào.

Sau này, Lam Nhiễm cùng cô gái đó quả thật có duyên đến mức trở thành chị em tốt, còn cùng cô ấy về nhà ngủ qua đêm, không biết đến khi mẹ gặp cô ấy sẽ có phản ứng gì, tóm lại, trong chớp mắt, Lam Nhiễm có thể tưởng tượng được khuôn mặt của mẹ mình như muốn co lại. Lúc đó trong lòng Lam Nhiễm dường như có chút điên khùng nở nụ cười.

Ngày đầu tiên nhập học cứ thế mà trôi đi, những cảm xúc vừa mệt mỏi vừa hưng phấn đan xem, cùng với những lời dặn dò của mẹ và sự nhiệt tình quá độ của cô bạn kia, cuối cùng ăn xong bữa tối liền chui vào phòng, bốn người lần lượt giới thiệu bản thân rồi cùng trò chuyện, còn Lam Nhiễm sớm đã say giấc từ lúc nào. Trong lòng tin tưởng, ngày mai sẽ là một tương lai tươi đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.