Con kén nói, trong lúc tôi nghỉ đông có thể đừng đến làm phiền tôi được không?
Ngày 11 tháng 11, trong trường tràn ngập hương vị như những viên kẹo Alpenliebe, ngọt đến chết.
Lam Nhiễm không thích ăn những đồ quá ngọt, chỉ thỉnh thoảng ăn vài miếng bánh ga tô hạnh phúc. Sau này Lam Nhiễm có nói với một người làm bánh rằng, "Những chiếc bánh ga tô sẽ khiến người ăn chúng cảm thấy hạnh phúc."
Hôm đó Lam Nhiễm cũng mua rất nhiều kẹo để tặng cho các bạn cũng lớp, nó như một luật bất thành văn thời Trung học trong ngày Tết Độc thân. (Ngày 11 tháng 11 được gọi là ngày Tết Độc thân ở Trung Quốc)
"Này Chết Dẫm, nhiều vị thế này, cậu muốn vị nào?" Tiểu Vũ đứng cạnh Lam Nhiễm nhìn các loại kẹo đủ màu sắc.
"Mình à, hi hi..." Lam Nhiễm đứng cạnh Tiểu Vũ cười ngốc, ngắm nhìn những chiếc kẹo xinh đẹp.
"Thực ra cậu biết mà, mình không thích đồ ngọt."
"Mình biết, mình chỉ muốn hỏi xem cậu muốn loại nào thôi lẽ nào cậu không cần?"
"Ai nói, ai không cần chứ? Mình muốn cái này."
"Cậu chắc chứ? Đừng lãng phí đấy."
Tết Độc thân năm đó, Lam Nhiễm nhận được kẹo ngọt Tiểu Vũ tặng cho mình, một cây kẹo đường đỏ rực hình hoa hồng nở rộ, hơn nữa chiếc kẹo này còn to quá mức nữa.
Lam Nhiễm tặng cho Tiểu Vũ một phong kẹo Alpenliebe.
"Thanh kẹo này đủ cho cậu ăn đấy, ngọt chết cậu đi."
"Ha ha, mình không sợ đâu, mình thích ngọt."
Lam Nhiễm cầm que kẹo ngọt hoa hồng về phòng, để kẹo trên đầu dường. Buổi tối khi bật đèn, ánh điện chiếc lên chiếc que kẹo ấy, ánh lên một màu hồng đủ rực như màu máu hiện lên trong mắt Lam Nhiễm, cô cảm thấy nó thật đẹp đẽ. Cuối cùng sau một thời gian, Tiểu Vũ nhìn thấy que kẹo ấy trong phòng Lam Nhiễm, liền khinh thường nhìn Lam Vũ, rồi trách cô lãng phí.
Mùa đông năm 2009 đến thật nhanh, nhanh cũng thật nhanh. Mùa đông năm ấy, Lam Nhiễm và cậu trai liên lạc qua thư ấy chính thức xác định quan hệ yêu đương.
"Mình cảm thấy, chúng ta...có lẽ mình thích cậu." Đó là đoạn tin nhắn Lam Nhiễm gửi cho Dư Lạc vào một buổi chiều nào đó.
"Mình cũng cảm thấy thích cậu, hay là chúng ta thử yêu nhau nhé Nha Đầu."
Nhìn thấy tin nhắn đáp lại của Dư Lạc, Lam Nhiễm ngồi cười đến ngây ngốc, cho dù cô cảm thấy có chút kì lạ.
Mùa đông năm ấy, Lam Nhiễm bắt đầu liên lạc với Dư Lạc qua điện thoại nhiều hơn, nhưng hai người vẫn giữ thói quen gửi thư cho nhau. Điện thoại của Lam Nhiễm đầy ắp những tin nhắn của Dư Lạc, tuy những dòng tin nhắn ngắn ngủi nhưng Lam Nhiễm luôn trân trọng chúng. Lam Nhiễm thích Dư Lạc gọi mình là Nha Đầu, cô thấy hạnh phúc khi cậu trai ấy gọi mình như thế. Có khi hai người liên lạc qua điện thoại, Lam Nhiễm vốn là người không thích dong dài, nhưng khi trò chuyện cùng Dư Lạc, những câu chuyện về cuộc sống về học hành, những thứ khiến bản thân vui hay không vui, luôn miên man bất tận. Sau đó Lam Nhiễm sẽ bảo Dư Lạc hát cho mình nghe, Lam Nhiễm rất thích giọng hát của cậu trai ấy, âm thanh bình đạm đến thuần khiết truyền đến tai cô từ vạn dặm xa cách. Lam Nhiễm cảm thấy những chàng trai biết hát đều rất ngầu.
Lam Nhiễm bây giờ vẫn cảm thấy, những ngày tháng ấy là những ngày tháng hạnh phúc với cô.
Ngày hôm ấy, một buổi tối tự học như thường lệ, Lam Nhiễm và Tiểu Vũ kéo tay nhau về kí túc, Tiểu Vũ vốn không thích có người kéo tay mình đi đường, thế nên mỗi lần như thế đều là do Lam Nhiễm mặt dày nắm lấy tay Tiểu Vũ, hoặc giữ lấy vai cậu ấy. Tiểu Vũ thấp hơn Lam Nhiễm một chút, chiều cao này như càng khiến cho Lam Nhiễm thoải mái giữ lấy vai Tiểu Vũ hơn.
"Này Chết Dẫm, cái cậu trai lớp mình buồn cười lắm, cậu ta thường chêm lời giáo viên, sau đó bị giáo viên nhắc nhở, nhưng tật cũ không sửa. Cậu nói xem cậu ta có đần hay không. Còn nữa, lúc tan học, cậu ta cùng mấy cậu khác đi gây sự đánh nhau, chuyện gì cũng làm. Thật ra, đừng nhìn bề ngoài ngỗ ngược của cậu ta, gia đình cậu ta rất đáng thương, mình ngồi trước cậu ta, cậu ta nói với mình..."Sau đó Tiểu Vũ nói gì đó Lam Nhiễm không nghe rõ, trong đầu Lam Nhiễm lúc này chỉ còn những tiếng ong ong không thôi.
Lam Nhiễm bình tĩnh lại, yên lặng nắm lấy tay Tiểu Vũ tiếp tục đi, Tiểu Vũ bên cạnh không biết rằng Lam Nhiễm nghe được một nửa đã không nghe tiếp nữa, còn Tiểu Vũ vẫn tiếp tục câu chuyện của mình.
Lam Nhiễm còn nhớ, trong một tuần ấy, đó là lần thứ năm Tiểu Vũ nhắc đến cậu trai kia.
Cả một đoạn đường, Lam Nhiễm trầm mặc không nói không rằng.