Cười Lên, Rồi Mọi Chuyện Sẽ Ổn

Chương 25



Cuối cùng bức tranh sơn dầu ấy bỗng hóa thành một màu xám xịt, nhưng Lam Nhiễm cảm thấy những màu sắc sặc sỡ khác cũng không đủ để che lấp chúng.

Kì nghỉ hè năm lớp 11, Lam Nhiễm được nghỉ một tháng, sau đó bắt đầu kì học bố túc trước khi lên 12, nhưng một tháng nghỉ hè ấy cũng chẳng an nhàn với chồng bài tập chất cao như núi. Lam Nhiễm một mình nhàm chán muốn chết, liền ôm theo chiếc cặp nặng nề, đi qua một ngã tư đường, leo lên bảy tầng cầu thang, dưới cái nắng ba mấy độ để đến được cửa nhà Tiểu Vũ. Bài tập chất đống trên bàn, nhưng hai người vẫn lười nhác nằm tám chuyện trên sô-pha, vừa nói đủ thứ chuyện vừa ăn kem mát lạnh.

"Này Đầu Heo, hôm nay nóng thật đấy, một que kem chẳng đủ gì." Lam Nhiễm nằm cạnh bên Tiểu Vũ, bộ dạng lười biếng oán trách.

"Cậu muốn ăn nữa thì nói thẳng ra, còn nữa, nếu cậu không dính lấy mình như thế có lẽ hai đứa sẽ mát hơn đấy." Tiểu Vũ tiếp tục ăn kem.

"Hi hi, nào có, cậu cũng biết mình không thích đồ ngọt mà, hơn nữa cậu yên tâm, mình sẽ không cướp kem của cậu đâu."

"Chết Dẫm, cậu có thể đừng vừa nói vừa dính lại đây không?" Tiểu Vũ lườm Lam Nhiễm một cái.

"Không, mình thích bám dính lấy cậu hi hi." Lam Nhiễm vừa nói vừa nhích lại gần Tiểu Vũ.

"Chết Dẫm, mau tránh ra, nóng sắp chết rồi." Tiểu Vũ dùng toàn bộ sức lực của bản thân đẩy Lam Nhiễm ra, suy cho cùng Lam Nhiễm là cô nàng mặt dày, Tiểu Vũ càng đẩy, cô càng thêm bám dính lấy người ta, hai người cứ vậy mà ăn hết que còn còn dở trong tay, đùa giỡn không chán trong thời tiết nóng nực 37 độ giữa trưa mùa hạ.

Nửa tiếng sau...

"Được rồi Chết Dẫm, đừng đùa nữa, thật sự nóng muốn chết, Tiểu Vũ đứng lên, bật quạt sang chế độ quay, chiếc áo trắng ngắn tay đang mặc trên người đã gần như ướt đẫm mồ hôi. Lam Nhiễm cũng từ từ bò dậy, bật quạt số to nhất, sau đó ngồi xổm trước quạt đón gió, những lọn tóc mái ướt nhẹp được gió thổi tới tản ra khắp bốn phía. Mấy giây sau Tiểu Vũ cũng ngồi xổm cạnh Lam Nhiễm.

Hai cô gái đầu tóc hỗn loạn ngồi xổm trước cây quạt, những cơn gió mát mẻ từ quạt thổi tới gò má đỏ ửng của hai người, những lọn tóc bay tứ tung giống như đang nhảy múa trong không trung, chúng còn cọ lên mặt khiến hai người có chút ngứa. Ánh sáng chói mắt giữa trưa bên ngoài cửa sổ bắt đầu rọi vào phòng, chiếu lên nền gạch trắng, cùng đủ các loại vật dụng.

Cho dù buổi trưa hè ấy là một ngày nóng bức muốn chết người, nhưng trong kí ức của Lam Nhiễm, đó lai là một buổi trưa ấm áp đến an yên. Là ai đã nói "Nguyện cho thế giới hiện tại lặng yên, để đời ta được an nhiên", Lam Nhiễm bấy giờ cũng đã cảm nhận rõ ràng hương vị ấy.

"Đầu Heo, cậu có nghĩ tới chuyện sau khi tốt nghiệp Trung học không?" Hai người đang im lặng làm bài tập, bỗng nhiên Lam Nhiễm ngẩng đầu nhìn Tiểu Vũ rồi hỏi.

"Ha ha, nghĩ xa thế làm gì, quả thật là mình chưa nghĩ tới." Tiểu Vũ không ngẩng đầu đáp.

"Lớp 11 rồi đó, học kì sau là lên 12 rồi, cũng không còn sớm nữa nên giờ phải nghĩ dần đi." Lam Nhiễm ngừng giây lát rồi tiếp tục nói.

"Mình à, tốt nghiệp cấp ba xong cũng chưa chắc đậu vào trường Đại học tốt, thật ra mình muốn học thiết kế thời trang, lúc đó mỗi thiết kế của mình sẽ chỉ làm ra một bộ trang phục, kiểu quần áo giới hạn có một không hai trên đời, sau đó...à còn tên thương hiệu nữa, mình sẽ lấy chữ viết tắt từ họ của hai bọn mình L&K, ha ha, đến lúc đó cậu sẽ không phải buồn rầu vì không có quần áo mặt nữa, mình sẽ thiết kế cho cậu, mỗi tháng hai bộ, đẹp đến phát ngất. Chính là vậy đó, cậu thấy không tệ chứ?" Lam Nhiễm hưng phấn nhìn Tiểu Vũ đang ngồi cạnh mình.

"Ừ ừ, không tệ chút nào, mình có đồ mặc miễn phí cơ mà." Tiểu Vũ vừa cười nói vừa chỉ vào vào tập đề vẫn còn trắng xóa của Lam Nhiễm.

"Thôi nha, đề của mình mình sẽ tự giải, giải quyết từ từ cũng được mà. Này Đầu Heo, tốt nghiệp cấp ba rồi cậu tính làm gì?"

"Bây giờ mình không rảnh, cậu xem tập đề của chúng ta hình như chẳng có hiện tượng vơi đi chút nào, vẫn nên nhanh chóng giải quyết chỗ bài tập hôm nay đi." Tiểu Vũ bên cạnh vừa chỉ vào tập đề vừa làm mặt vô cảm nói.

Thật ra, lúc đó Lam Nhiễm có lẽ nên dừng lại những câu hỏi của mình, có thể khi đó Tiểu Vũ đã cảm nhận được sự chia li sớm hơn Lam Nhiễm một chút, cũng có thể Lam Nhiễm là một kẻ ngoan cố.

Trời dần chuyển hoàng hôn, Tiểu Vũ đứng dậy bật đèn, cả căn phòng sáng bỗng sáng lên ánh đèn khiến Lam Nhiễm nhíu mắt lại.

Khoảng thời gian ấy, Tiểu Vũ cố chấp hỏi Tiểu Vũ những câu hỏi như thế, cô gọi Tiểu Vũ là Đầu Heo không biết bao nhiêu lần.

Đống bài tập vừa làm xong, Tiểu Vũ dọn dẹp lại tập đề, không ngẩng đầu rồi đột nhiên nói,

"Mình...có lẽ còn chẳng tốt nghiệp nổi cấp ba...những thứ ấy với mình có lẽ hơi xa vời." Tiểu Vũ nói xong mặt không biểu cảm.

Lam Nhiễm đột nhiên ngơ người, chiếc bút trong tay như bị nóp chặt, những âm thanh hỗn độn trong không khí như cảm nhận được điều gì cũng nhanh chóng im bặt.

"Ha ha, cậu nói gì đấy, nói bé quá mình không nghe rõ." Lam Nhiễm ghì chặt bút đến nỗi tay trắng bệch, khó khăn mở miệng hi hi ha ha nói, sau đó nhanh chóng thu dọn sách vở.

Lam Nhiễm ra về còn chẳng nói câu tạm biệt với Tiểu Vũ, chạy thẳng một mạch xuống dưới nhà, Lam Nhiễm sợ...sợ bản thân bây giờ nếu thốt ra lời tạm biệt có thể sẽ biến thành...không hẹn gặp lại.

Cô gái mũm mĩm đứng trên cửa sổ tầng bảy với bóng lưng thật nhỏ bé, cô gái ấu đang yên lặng đứng trong ánh chiều tà nhìn theo những bước chân vội vã của một cô gái khác qua chiếc cửa kính.

...

"Lúc giả vờ tươi cười...xấu muốn chết."

Những lời nhẹ nhàng ấy giống như những lời nói mơ, có thể tồn tại, có thể không.

Khoảnh khắc ấy, trên bức tranh sơn dầu bắt đầu xuất hiện những mảng màu xám tối, nhưng khi đó Lam Nhiễm vẫn còn bên cạnh Tiểu Vũ, những màu sắc rực rỡ ấm áp được Lam Nhiễm tận dụng tới mức tối đa, Lam Nhiễm nhấn chìm những màu sắc u tối ấy thay bằng sự rực rỡ kia, nhưng sau này Lam Nhiễm mới nhận ra, dù cho cô đã nhấn chìm chúng, nhưng không đồng nghĩa với việc chúng không tồn tại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.