Tình cảm không được đáp lại, mơ ước không thể an yên.
Ngày 5 tháng 8 năm 2011, Lam Nhiễm một mình đến Trùng Khách, chỉ mang theo ít đồ đạc lặt vặt, thành phố này với cô mà nói thật sự rất xa lạ.
Lượng xe cộ ở Trùng Khánh tương đối nhiều, khiến tình trạng tắc đường thường xuyên xảy ra, Lam Nhiễm không thích tắc đường, cô cảm giác khoảng thời gian ấy thật vô vị, thậm chí chúng ta còn chẳng ngắm nhìn được những cảnh vật xung quanh. Trung Khánh cũng rất đông đúc, người qua người lại từ đường rộng đến ngõ hẹp lúc nào nhộn nhịp. Không khí ở thành phố này khiến người ta cảm giác ngứa ngáy khó chịu, giống như khi hít thở ít phải khói bụi. Về đêm, nhưng quán ba sáng đèn đủ loại màu sắc như càng tô điểm cho sự tấp nập nơi đây.
Chỉ có ở Trùng Khánh, Lam Nhiễm mới không cần phải lo bên cạnh vắng vẻ không người trò chuyện, thế nhưng giữa những tiếng ồn ào ấy, cô như càng cảm thấy cô quạnh.
Mình nhớ cậu.
Vừa nhập học được một tuần, Lam Nhiễm chẳng biết làm gì ngoài việc một mình đứng dưới gốc cây khi trời đang độ giữa trưa, nhìn về nơi xa xôi rồi tự lẩm bẩm với chính mình.
Tại một trường đào tạo Y Dược nào đó, Lam Nhiễm khoác lên mình một bộ đồng phục, đúng 11 giờ 15 phút, cô tìm một chỗ ngồi, giữa một đám người.
Những tiếng rả rích từ xung quanh giống như một câu niệm chú ong ong trong đầu Lam Nhiễm, sau đó chúng biến thành những cơn gió, gió thổi xào xạc, tới mức làm Lam Nhiễm đau buốt đầu.
Lam Nhiễm thích trốn một mình trong phòng mình sau những giờ nghỉ, cô thích đọc những cuốn tiểu thuyết của nhà văn Anthony, những cuốn sách ấy miêu tả hiện thực cuộc sống một cái giản đơn đến chân thực, nó khiến người đọc vùi vào những suy nghĩ cùng cảm xúc, Lam Nhiễm thích những ý nghĩa ấm áp ẩn sau những câu chữ ấy, nó giống như ánh mặt trời đang tỏa nắng.
Cuốn sách ấy Lam Nhiễm đã đọc tới lần thứ ba, nhưng cô vẫn chăm chú đọc đi đọc lại, tận lực rời bỏ đi những tạp âm xung quanh mình. Cô nghĩ chỉ cần cười một cái là sẽ hết một ngày.
Cho đến một ngày Lam Nhiễm nghe được ca khúc có tự "Old Boys"
"Đó là người tôi ngày đêm nhung nhớ
Rốt cuộc tôi nên bày tỏ với em thế nào đây?
Liệu em có đồng ý ở bên tôi?"
Giai điệu và ca từ giản đơn ấy được trình bày bởi một giọng nam như đã nếm đủ bụi trần, không nhanh không chậm, không cao không thấp, cảm giác giống như người ca sĩ ấy đang kể câu chuyện về cuộc đời mình, cũng có thể là những lời lẩm nhẩm của bản thân khi rượu vào lời ra, nhẹ bẫng như chưa từng thốt ra.
"Nghe xem, âm thanh ấy cứ lặng lẽ vang lên cho tôi, cho cậu, cho khói lửa bụi trần, cho thế giới, cho cả vũ trụ nhỏ bé này.
Ngoảnh mặt lại đã bao tháng ngày, bao cuộc bi hoan li hợp
Còn đâu giấc mộng thiếu niên trí tại bốn phương như nhạn bay về phương Nam
Con đường bản thân đã chọn khiến ai cũng vội vàng xa khuất
Liệu có thể bình yên cho tương lai ở đâu? Ai có thể trả lời cho tôi đây
Những người đã từng bên tôi trước kia, bây giờ mọi người ở đâu rồi?
Người tôi từng yêu sâu đậm, bây giờ cậu thế nào?
Những ước vọng thời ngây thơ đã thành sự thật hay chưa?
Hay chỉ đành cho chúng một cái tang lễ?
Ước mơ của tôi đã theo năm tháng cuốn đi chẳng thể tìm lại được
Ngẩng đầu nhìn bầu trời sao đêm
Cũng đã từng bầu bạn với tôi khi ấy
Câu chuyện của chúng ta, liệu cậu còn nhớ không?
Nó đã biến chúng ta thành bộ dạng như bây giờ
Đã tàn lụi cùng héo khô hay chưa?
Tôi từng có một ước mơ
Nếu còn có ngày mai, tôi nhất định sẽ chúc phúc cho cậu hỡi người dấy yêu."
Lam Nhiễm lúc ấy không biết, thật lâu về sau khi nghe lại ca khúc này, cô càng cảm nhận sâu sắc, giây phút hiện tại, cô chỉ cuộn tròn trong chiếc chăn rồi lặng lẽ khóc.
Mỗi ngày trong kì huấn luyện quân sự đều đúng giờ thức dậy, ăn uống, luyện tập, cố gắng hoàn thành thật tốt mọi thứ, Lam Nhiễm cũng dần dần kết bạn với những người xung quanh, cố gắng nói nhiều hơn, cố gắng tươi cười hơn.
Hai tuần sau, khóa học quân sự cũng kết thúc, Lam Nhiễm cũng làm quen được bạn mới, một cô gái cao gầy, làn da trắng như trứng gà bóc cùng mái tóc đen dài rất nữ tính. Lam Nhiễm và cô ấy cùng đi ăn đến nhà ăn, cùng nhau đi mua đồ ăn vặt, cùng nhau chạy bộ trên sân trường khi xế chiều, cùng nhau tám chuyện, cùng nhau tắm rửa, cùng nhau làm mọi thứ có thể làm cùng nhau.
Lam Nhiễm năm 18 tuổi, mỗi khi đứng trong dòng người đông đúc đều cảm thấy bản thân không thể hòa nhập được.
Những chuyện ta thích, những đồ ta cần, những người ta yêu, phải làm sao để họ đáp lại, làm sao để mọi thứ cùng cảm thấy yên ổn và vui vẻ?
Khóa học quân sự của Lam Nhiễm sắp kết thúc, toàn trường như trở nên ồn ào hơn, lúc ấy Lam Nhiễm đang ăn cơm trong nhà ăn, trong lòng dần hình thành một nỗi lo sợ bất an.
Lam Nhiễm năm 18 tuổi, thậm chí là 20 tuổi, thứ cô chờ đợi luôn là khát khao tự do. Có lẽ do đọc quá nhiều tiểu thuyết thanh xuân, có lẽ do nhàm chán không có gì làm, nhưng Lam Nhiễm càng ngày càng lún sâu vào trong đó, một một mực muốn thoát khỏi vũ trụ vạn vật bao la này.