Cưới Ma Đầu Về Sống Qua Ngày

Chương 17: Thường Dương Tử cảnh báo



Lúc Hồng Hề Việt hứng trí bừng bừng đi đến chỗ Thường Dương Tử để khoe khoang mình và Diệp Cốc Thanh lại tiến thêm một bước, thì nhìn thấy Diệp lão gia đi ra khỏi phòng Thường Dương Tử. Nụ cười trên mặt Hồng Hề Việt chậm rãi thối lui, nghiêng người đứng ở góc tường chờ Diệp lão gia rời đi, lúc này mới quay người đi qua.

“Không bên cạnh Đại thiếu gia nhà đệ còn đến đây tìm ta làm chi?” Thường Dương Tử liếc mắt nhìn Hồng Hề Việt thản nhiên nói.

“Tất nhiên là đến để sủng hạnh huynh rồi.” Hồng Hề Việt dứt lời, dán người đến, thời điểm gần như là áp cùng một chỗ với đối phương, thấy đối phương không có chút nào ý tứ muốn trốn tránh, thế là nhếch miệng, nhanh chóng lách mình ngồi xuống cái ghế bên cạnh.

Động tác của Hồng Hề Việt rất nhẹ, nhưng lại cực nhanh, lúc ngồi xuống ghế, cái ghế căn bản không lệch khỏi vị trí chút nào cũng không phát ra bất luận âm thanh gì. Hai chân khoác lên tay vịn của ghế, Hồng Hề Việt hướng Thường Dương Tử ngả ngớn huýt sáo chớp chớp mắt.

Thấy thế, Thường Dương Tử cũng không để ý, chậm rãi vén vạt áo ngồi xuống ghế phía đối diện y.

“Vừa rồi Diệp lão gia đến nơi này nói cho ta một bí mật của Diệp thiếu gia, đệ có muốn nghe hay không?”

Thời điểm Thường Dương Tử nói được một nửa, Hồng Hề Việt đã hạ chân xuống, vẻ mặt chờ mong nhìn Thường Dương Tử, cũng đợi lời nói tiếp theo của đối phương. Nhưng khi Thường Dương Tử nhìn thấy vẻ mặt này của y, khẽ cười một tiếng, há mồm nhét bánh ngọt vào trong miệng không để ý tới y nữa.

Hồng Hề Việt đợi đến sốt ruột liền đứng dậy đi đến bên người Thường Dương Tử, đặt mông ngồi xuống cạnh y thúc giục: “Huynh đừng ăn nữa, nhanh nói đi. Lão già kia rốt cuộc là nói cho huynh cái gì?”

“Sốt ruột rồi hả? Không phải đệ muốn sủng hạnh ta sao? Hiện tại đến, người ta đợi không kịp nữa rồi.” Thường Dương Tử híp mắt nhếch miệng mỉm cười nhìn y.

Nghe những lời này Hồng Hề Việt đâu còn khả năng không biết được Thường Dương Tử là đang ép mình nhận sai, nếu là bình thường, Hồng Hề Việt dĩ nhiên là không để ý tới y, nhưng là chuyện liên quan đến Diệp Cốc Thanh, hay phải nói là chuyện của Đường Khanh Ly, y không có khả năng không cúi đầu.

“Đại ca, ta sai rồi, sau này ta không nói những lời như vậy nữa.”

Hồng Hề Việt tòng thiện như lưu mà nói, thấy đối phương mí mắt cũng không nâng lên, cắn răng tiếp tục nói: “Được rồi, chỉ cần huynh nói cho ta biết lão già kia nói cho huynh cái gì, huynh muốn cái gì ta cũng đáp ứng!”

(*Tòng thiện như lưu: biết nghe lời phải thiện ý của người khác một cách tự nhiên và nhanh chóng.)

Thường Dương Tử thấy tốt liền thu*, nghe y nói như vậy liền cười cười nhìn vẻ mặt nôn nóng của Hồng Hề Việt, nói ra: “Được rồi, đây chính là đệ nói, nhớ kỹ lời đệ nói hôm nay.” Thấy Hồng Hề Việt gật đầu, Thường Dương Tử dừng một chút, liền thuật lại một lần những lời Diệp lão gia vừa nói lúc nãy cho Hồng Hề Việt nghe.

(*Kiến hảo tựu thu (见好就收): thấy được rồi thì thu tay | chỉ làm việc có chừng mực, dừng tay đúng lúc.)

Sau khi nghe xong Thường Dương Tử nói, Hồng Hề Việt trầm mặc. Ngón tay trắng nõn bất giác gõ gõ mặt bàn, dĩ nhiên là đang suy tư cái gì đó. Thấy thế, Thường Dương Tử cũng không cắt ngang y, lẳng lặng ngồi bên cạnh ôm mâm trái cây ăn đến sung sướng.

“Tử Khâm là A Ly, điểm này đã hoàn toàn chắc chắn, nhưng lúc trước ta đã từng thăm dò qua Diệp phu nhân, Diệp lão gia cùng Diệp phu nhân đúng là có một đứa con, nhưng mà đứa bé kia từ hơn mười năm trước đã chết. Nó chết trước hay sau khi A Ly vào Diệp phủ thì ta không dám xác định, nhưng mà ta có thể khẳng định, Diệp lão gia đang nói dối. Nhưng mà ông ta muốn giếu giếm cái gì ta không biết, ta chỉ muốn chắc chắn Tử Khâm là A Ly là được rồi.”

“Đệ không muốn biết, nhưng mà ta cảm thấy hứng thú. Theo như đệ nói Diệp phu nhân đã từng nói những lời kia, ta đã cảm thấy Diệp gia này khắp nơi đều lộ vẻ kỳ quái. Theo như tin tức đệ tìm hiểu được, một nhà Diệp lão gia là từ mười lăm năm trước đến Tuyên thành, ông ta vốn là một ông chủ tửu lâu nho nhỏ, vì sao chỉ qua thời gian ngắn ngủi hai năm liền biến thành phú thương số một Tuyên thành? Đệ không cảm thấy bên trong này còn có cố sự sao?”

Nghe xong, Hồng Hề Việt lắc đầu: “Bên trong rốt cuộc có cố sự hay không đệ không có hứng thú tìm hiểu, chỉ cần A Ly tốt là được, những thứ khác không có quan hệ với ta. May mắn mấy năm qua bọn họ không bạc đãi A Ly, nếu không ta nhất định sẽ khiến ông ta trả giá thật lớn!”

Biết rõ Hồng Hề Việt lại lên cơn nóng giận, Thường Dương Tử cũng không nói thêm gì nữa. Hai người cùng nhau nói chuyện một lát, tiểu đồng tử bên trong nội thất thật sự là nhàm chán liền chạy ra. Hồng Hề Việt nhìn sắc trời không còn sớm, liền đứng dậy rời khỏi phòng.

Đứng trong viện, Hồng Hề Việt nhìn ánh nến lập lòe trong phòng Diệp Cốc Thanh mà xuất thần. Thẳng đến khi tiểu nha hoàn bưng chậu đồng từ phòng đi ra, Hồng Hề Việt mới hồi phục lại tinh thần.

Tiểu nha hoàn nhìn thấy Hồng Hề Việt đứng trong sân, bưng chậu đồng đi tới chỗ y.

“Hồng công tử sao lại đứng đây? Thiếu gia vừa mới ngủ. Người có vào nhìn hay không?”

“Không cần, ngươi có việc thì đi trước đi.”

“Vâng, Hồng công tử cũng nghỉ ngơi sớm một chút.” Dứt lời, tiểu nha hoàn bưng chậu đồng ra khỏi Đông Sương.

Hồng Hề Việt vẫn đứng ngoài sân như trước, đối mặt với cửa phòng đóng chặt của Diệp Cốc Thanh, im lặng siết chặt hai tay. Cuối cùng, vẫn là đi về phía phòng Diệp Cốc Thanh.

Thời điểm đi vào bên trong, Hồng Hề Việt theo bản năng thả nhẹ bước chân. Nhẹ nhàng vén lên cái màn, nhìn thấy Diệp Cốc Thanh đang ngủ say, trong lòng bỗng có chút kích động. Mặc dù khi nhìn đến vết sẹo trên cánh tay Diệp Cốc Thanh, y đã bắt đầu xác định Diệp Cốc Thanh chính là Đường Khanh Ly mình tìm kiếm ba năm, nhưng sau khi xác định, trong lòng vẫn không khỏi có chút chấn động.

Muốn tiến lên ôm lấy đứa bé nho nhỏ mập mạp trong trí nhớ kia, nhưng lại sợ động tác của mình đánh thức hắn. Cho nên chỉ có thể đứng trước giường nhìn hắn, thẳng đến khi hai mắt có chút đau xót mới hồi phục tinh thần. Cúi người giúp Diệp Cốc Thanh vén lại góc chăn, nhìn hắn không có đè lên cổ tay bị thương, lúc này mới yên tâm.

Sáng sớm, Thường Dương Tử ngồi trong phòng cảm thấy hiếu kỳ, bình thường Hồng Hề Việt vẫn muốn đến chiếu cố Diệp Cốc Thanh vậy mà hôm nay không xuất hiện, thấy không có trong phòng Diệp Cốc Thanh, liền đi đến phòng Hồng Hề Việt.

Thường Dương Tử đưa tay gõ cửa phát hiện bên trong dường như không có người, không khỏi có chút kỳ quái. Chờ một chút rồi trực tiếp đẩy cửa bước vào. Song khi y đẩy cửa bước vào phòng, đập vào mắt chính là cảnh tượng Hồng Hề Việt khuôn mặt trắng bệch ngồi trên giường. Thấy thế, Thường Dương Tử không khỏi rùng mình, bước nhanh về phía trước kiểm tra hơi thở, lúc này mới yên tâm.

Sau một nén nhang, Hồng Hề Việt đưa chân khí vào đan điền, mở to mắt không khỏi sững sờ nhìn Thường Dương Tử trước mặt mình. Vén áo chậm rãi xuống giường.

“Đệ bị sao vậy?”

Hồng Hề Việt rời giường rót một chén trà nhấp một ngụm, quay đầu trả lời: “Không có gì, chỉ là bị chút nội thương.”

“Nội thương? Đêm qua đệ ra ngoài? Là người nào mà có thể đả thương được đệ?”

Thường Dương Tử làm huynh đệ với Hồng Hề Việt lâu như vậy, đối với thực lực của y tự nhiên là rõ như lòng bàn tay. Võ Lâm Minh muốn bắt y lại cũng không có biện pháp, lại bị người nào đó đánh cho nội thương? Đừng nói là Tuyên thành này ẩn giấu một võ lâm cao thủ?”

“Không phải, đừng đoán bậy, lúc này A Ly đã dậy rồi đi, đệ qua đó nhìn xem.” Dứt lời, Hồng Hề Việt đi ra cửa.

Diệp Cốc Thanh ăn xong điểm tâm cũng cảm thấy kỳ quái, Hồng Hề Việt bình thường đều cùng một chỗ ăn điểm tâm với mình vậy mà không thấy bóng dáng. Không chờ đến tiểu Thúy đi xem có chuyện gì quan trọng, Hồng Hề Việt đã đi đến, Hỏi Diệp Cốc Thanh đã ăn xong điểm tâm chưa, liền phân phó tiểu Thúy bưng thêm mấy món đến.

“Cơ thể cảm thấy sao rồi? Có thấy tốt hơn chút nào chưa?”

“Đã là bệnh mãn tính hơn mười năm, một chốc cũng không thể tốt được, nhưng mà cơ thể thoải mái hơn nhiều. Hôm nay sắc mặt ngươi hơi kém, có phải nghỉ ngơi không tốt?”

Nghe thấy Diệp Cốc Thanh quan tâm mình, trong lòng Hồng Hề Việt không khỏi cảm thấy ấm áp, lập tức lắc đầu nói: “Ừ, đêm qua gặp ác mộng, hừng đông mới ngủ được. Không cần lo lắng.”

Đợi đến khi tiểu nha hoàn bưng đến điểm tâm cho Hồng Hề Việt, hai người chấm dứt đoạn đối thoại ngắn ngủi. Diệp Cốc Thanh ngồi đối diện Hồng Hề Việt, nhìn cái người đang cúi đầu ăn, trong lòng lại lần nữa không khống chế được một hồi đập loạn.

Nhẹ vuốt vuốt ngực, Diệp Cốc Thanh hoài nghi Diệp đại thiếu gia chân chính ít khi xuất hiện lại đến quấy phá. Nhưng mà vẫn cảm thấy kỳ quái như lúc trước, hắn không có cảm giác được Diệp đại thiếu gia tồn tại. Chẳng lẽ loại cảm giác này là do tự mình phát ra? Hắn vẫn cho rằng mình đối với Hồng Hề Việt không có nhiều hảo cảm đặc biệt, chẳng lẽ mình thật sự thích Hồng Hề Việt?

Biểu tình Diệp Cốc Thanh nhất thời có chút căng cứng, không ngừng âm thầm chất vấn mình, thật sự là thích hay không thích Hồng Hề Việt.

Cảm thấy ánh mắt Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt đang ngồi nhai đồ ăn liền ngẩng đầu nhìn về phía hắn, thấy đối phương vẫn nhìn mình không dời mắt. Hồng Hề Việt dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn, mở miệng hỏi: “Nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ muốn ta đút cho ngươi ăn?” Nói xong, Hồng Hề Việt dừng lại một chút, dùng ánh mắt ám muội nhìn Diệp Cốc Thanh hỏi: “Hay Tử Khâm còn đang nhớ lại dư vị của nụ hôn ngày hôm qua?”

“Cái gì hôn? Hai người hôn?”

Hồng Hề Việt vừa dứt lời, thì thấy Thường Dương Tử đang dẫn tiểu đồng tử đi đến.

Thấy Thường Dương Tử đi vào, Hồng Hề Việt nhướng mày ngồi thẳng lại tiếp tục ăn cháo bát bảo. Tiểu đồng tử vẻ mặt mờ mịt nhìn Hồng Hề Việt lại nhìn Diệp Cốc Thanh, ngửa đầu nhìn Thường Dương Tử, sau đó giật giật vạt áo y.

“Dương Tử ca ca, đệ ngửi thấy một mùi rất quái dị.”

“Mùi gì?” Thường Dương Tử tròn mắt hỏi.

“Không biết.” Nói xong, tiểu đồng tử nhét cái hộp vào trong tay Thường Dương Tử, hai cái chân ngắn cũn vội bước đến bên người Hồng Hề Việt vui vẻ ăn chực.

Diệp Cốc Thanh sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, đứng dậy đi vào phòng trong cởi ra quần áo trên người rồi nằm xuống giường.

Thường Dương Tử một bên lật qua lật lại hộp ngân châm, một bên mở miệng nói: “Hôm nay sau khi châm cứu xong phải nghỉ hai ngày, nhiều lần quá cũng không phải chuyện tốt. Hiện tại đã là đầu xuân rồi, ngươi cũng không cần làm ổ tại phòng, ra ngoài hít thở không khí cũng không có hại đối với cơ thể ngươi.”

“Ừ.” Diệp Cốc Thanh nhắm mắt đáp lại.

Bởi vì thời điểm Thường Dương Tử châm cứu cho Diệp Cốc Thanh cấm không cho người khác đi vào, cho nên Hồng Hề Việt ăn xong điểm tâm, liền chơi đùa cùng tiểu đồng tử. Sau khi nhìn thấy Thường Dương Tử ra khỏi phòng, Hồng Hề Việt không khỏi có chút ngạc nhiên, bình thường đang trong lúc châm Thường Dương Tử không ra khỏi đó.

Không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Hồng Hề Việt, Thường Dương Tử nhấp một ngụm nước tiểu đồng tử đưa tới, nghiêng đầu nhìn Hồng Hề Việt, Thường Dương Tử cau màu.

“Hồng Hề Việt, vừa rồi đệ nói hôn Diệp thiếu gia là sao? Các ngươi xem như là người thân, cũng là đồng môn, theo như vai vế mà nói, Diệp thiếu gia còn phải gọi đệ một tiếng sư thúc, nếu như giữa hai đứa thật sự nảy sinh tình cảm, cái đó chính là loạn luân! Loạn luân đệ hiểu không?!”

“Ta không có! Ta chỉ là trêu chọc A Ly mà thôi.”

Nghe vậy, Thường Dương Tử không nhịn được cười lạnh một tiếng: “Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, đệ tự mình ngẫm lại đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.