Cưới Ma Đầu Về Sống Qua Ngày

Chương 20: Tiễn biệt



Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Diệp lão gia liền mang theo Diệp phu nhân rời khỏi Tuyên thành. Diệp Cốc Thanh một đêm không ngủ, cho nên lúc tiểu nha hoàn chạy vào nói cho hắn biết phu nhân và lão gia đã rời đi, Diệp Cốc Thanh nhắm mắt lại. Nhìn ra tâm tình thiếu gia nhà mình không tốt, tiểu nha hoàn không dám nói gì, âm thầm lè lưỡi quay người ra ngoài, đồng thời còn giúp Diệp Cốc Thanh khép lại cửa phòng.

Sau khi tiểu nha hoàn vừa rời đi, Diệp Cốc Thanh đột nhiên mở mắt. Đứng dậy đi đến bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám bên ngoài, không tự chủ nắm chặt tay.

Thời điểm chân tướng bị vạch trần, ai cũng không ngờ sẽ có kết quả như vậy. Diệp Cốc Thanh tự hỏi trong lòng, năm đó Diệp lão gia là thật sự tham tài mới nhận những thứ mà Tĩnh vương gia cho ông sao? Hiển nhiên không phải là tất cả. Nếu như ông thật sự là người có lòng tham, Diệp phủ cũng sẽ không như ngày hôm nay, ông sẽ càng không mỗi năm mới đều kiên trì đi làm việc thiện. Tuy nói Diệp phu nhân đau lòng vì mất đi con trai, nhưng nếu tinh tế so sánh, bà cũng không phải chịu đựng áp lực lớn như Diệp lão gia.

Nếu như năm đó Diệp lão gia vẫn một mực liều chết với Tĩnh vương gia, vậy hôm nay Diệp phủ đã sớm không còn tồn tại. Tại thời đại mà quyền lực của vua là cao nhất, tất cả ủy khuất chỉ có thể ngậm ngùi nuốt xuống. Diệp lão gia lựa chọn cúi đầu, cho nên ông đã bảo vệ được Diệp phu nhân, từ trên xuống dưới của Diệp gia, còn gián tiếp bảo toàn Diệp Cốc Thanh hắn….

Hôm qua lúc nghe được quản gia nói Diệp phu nhân bị bệnh, Diệp Cốc Thanh quả thật cảm thấy ngạc nhiên. Bởi vì  không lâu trước đó hắn vừa mới bái kiến Diệp phu nhân, tuy rằng cả người bà toát lên vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn rất sắc bén và tỉnh táo, căn bản không phải bộ dạng có chuyện. Tinh thần Diệp phu nhân sup sụp dĩ nhiên là có nguyên nhân dẫn đến, Diệp Cốc Thanh nghĩ không ra nguyên nhân gì có thể khiến cho Diệp phu nhân chỉ trong một đêm biến thành người điên.

Nhưng khi hắn đi cùng Hồng Hề Việt và Thường Dương Tử đến am đường, Diệp phu nhân vốn đang bình tĩnh lại đột nhiên điên cuồng nhào đến, đã bắt đầu nghi ngờ hai người rồi. Dù sao Thường Dương Tử là cao thủ y thuật, làm cho người ta bị kích động rất dễ dàng.

Quả nhiên, khi Hồng Hề Việt bẻ gãy tay Diệp phu nhân, ngăn cách mình với Diệp phu nhân ở phía sau, lúc đó hắn dường như ngửi được mùi thuốc trên người Hồng Hề Việt. Tuy rằng không rõ lắm, nhưng cũng có thể nói rõ trên người Hồng Hề Việt có khả năng mang theo vị thuốc khiến cho người ta tinh thần rối loạn.

Nghĩ lại lúc mình dẫn theo Lưu quản gia đến tìm Thường Dương Tử, hình ảnh Hồng Hề Việt quần áo không chỉnh tề. Còn có khi hai người nghe đến Diệp phu nhân tinh thần không ổn định thì vẫn rất bình tĩnh, dường như đã sớm đoán trước chỉ chờ Lưu quản gia đến mời bọn họ đi. Nghĩ lại mọi chuyện đã qua, Diệp Cốc Thanh đã có thể đem tất cả xâu chuỗi lại, tạo thành một kết quả có khả năng nhất.

Diệp Cốc Thanh rất rõ ràng Hồng Hề Việt cùng Thường Dương Tử làm như vậy, là muốn xác định chắc chắn mình có phải Đường Khanh Ly mà bọn họ muốn tìm hay không, trong lòng hắn không hề có chút ý tứ muốn oán trách bất cứ người nào, chỉ là cảm thấy Diệp lão gia cùng Diệp phu nhân cứ như vậy rời đi, có chút tiếc nuối.

Bỗng dưng, nơi cửa sổ Diệp Cốc Thanh đứng xuất hiện một người, Diệp Cốc Thanh sợ run lên, sau khi nhìn ra người kia là Hồng Hề Việt, liền mím môi gật đầu với đối phương.

“Thật xin lỗi.” Hồng Hề Việt tràn ngập áy náy nói, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt không biểu tình của Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt lần nữa cúi đầu nói: “Bệnh của Diệp phu nhân là do ta làm, thật xin lỗi.”

“Ta không trách ngươi, ngươi không cần xin lỗi.” Diệp Cốc Thanh nhìn Hồng Hề Việt nhàn nhạt nói.

“Nhưng mà ta thấy ngươi giống như đang tức giận, ngươi thật sự không trách ta sao?” Cho rằng đối phương đang thật sự tức giận, ánh mắt Hồng Hề Việt nhìn Diệp Cốc Thanh đều trộm mang theo chút dè dặt.

“Chuyện năm đó là thật, sớm muộn gì cũng có một ngày phơi bày trước mặt ta, chỉ có điều sẽ trễ hơn mà thôi. Nếu là sự thật, ta cần gì phải trách ngươi? Ta chỉ là tiếc nuối bọn họ lại rời khỏi đây.” Nói xong, Diệp Cốc Thanh thở dài thật sâu.

“Ngươi không muốn bọn họ rời đi” Hồng Hề Việt bám vào bệ cửa nhảy vào phòng.

“Ừ, phụ thân đem Diệp gia cùng một phần gia nghiệp lớn như vậy giao cho ta, ta cảm thấy có chút hổ thẹn.”

Diệp Cốc Thanh không biết vì cái gì lại nói thật cho Hồng Hề Việt biết, sau khi đối phương nghe xong, cong môi cười cười, lập tức ôm chặt hông Diệp Cốc Thanh, không đợi hắn kịp phản ứng liền phi thân nhảy ra ngoài cửa sổ, đạp chân lên nhành cây mới đâm chồi ngoài sân liền một bước vọt lên nóc nhà.

Diệp Cốc Thanh bị động tác đột ngột của Hồng Hề Việt dọa cho hết hồn, chờ đến khi hắn hồi phục lại tinh thần, đối phương đã ôm hông hắn bay về phía nóc nhà. Hồng Hề Việt mũi chân điểm nhẹ lên mái hiên không phát ra tiếng động quá lớn, còn có thể mỉm cười với Diệp Cốc Thanh đang ôm trong ngực, có thể thấy rằng võ công cao cường.

Đêm xuân trời vẫn có chút lạnh, làn gió lạnh buốt thổi đến trước mặt, Diệp Cốc Thanh bị thổi trúng liền cảm thấy cứng ngắc, nhưng chỗ hai người dán vào nhau lại có hơi nóng dị thường, hô hấp hai bên phả vào mặt đối phương khiến trong lòng hai người có chút cảm giác kỳ diệu. Tuy rằng nói không rõ đó là cảm giác gì, nhưng Diệp Cốc Thanh cảm thấy loại cảm giác này cũng không tồi.

Nhìn phương hướng Hồng Hề Việt mang mình đi, Diệp Cốc Thanh biết rõ y là đang ôm mình đuổi theo Diệp phu nhân cùng Diệp lão gia. Lúc này Diệp Cốc Thanh có chút lúng túng, bởi vì bản thân rất ít khi thân cận với người khác, không biết sau khi nhìn thấy hai vị lão nhân, nên nói cái gì a.

Một lát sau, một cỗ xe ngựa nho nhỏ xuất hiện trước tầm mắt của hai người. Hồng Hề Việt cúi đầu nhìn thoáng qua Diệp Cốc Thanh được mình ôm trong lòng, cười với hắn một cái rồi phóng lên vượt qua xe ngựa, lúc cách xe ngựa khoảng năm sáu thước thì hạ xuống.

Bỗng nhiên có hai người từ phía trên đáp xuống, cho dù tố chất tâm lý của Diệp lão gia có tốt cũng bị dọa cho hoảng sợ. Chỉ thấy ông vội vàng kéo cương ngựa, trong miệng hô một tiếng để ngựa dừng lại.

Hồng Hề Việt buông Diệp Cốc Thanh nhìn hắn đi đến chỗ Diệp lão gia, chắp tay quay đầu nhìn về nơi khác. Giờ phút này y rất không muốn chấp nhận nhìn A Ly từng bước từng bước rời xa y, trong lòng y thật không có tư vị gì.

Lúc này Diệp lão gia đã nhìn rõ người tới, vắt roi ngựa lên xe rồi nhảy xuống chạy qua đón người.

“Tử Khâm, trời lạnh như vậy, con đến làm gì?” Diệp lão gia đưa tay sờ sờ quần áo trên người Diệp Cốc Thanh nhíu mày hỏi.

“Phụ thân cùng mẫu thân nếu như đã quyết định rời đi, làm nhi tử tại sao lại không thể đến tiễn.”

Nghe thấy Diệp Cốc Thanh còn xưng là con mình, Diệp lão gia hiểu rằng hắn không để ý chuyện lúc trước. Diệp lão gia cảm động hai mắt đỏ hồng hung hăng gật gật đầu, ngậm miệng không nói gì. Mà lúc này, tấm rèm trước thùng xe vốn đang rũ xuống bị người từ bên trong đẩy ra, chỉ thấy Diệp phu nhân khuôn mặt trắng bệch dựa vào thùng xe nhìn về phía hai người. Thấy thế, Diệp Cốc Thanh đi đến trước xe gọi một tiếng mẫu thân.

Qua một đêm, Diệp phu nhân dường như đã suy nghĩ thông suốt, ánh mắt chán ghét khi nhìn Diệp Cốc Thanh đã không còn rõ ràng như trước.

“Kỳ thật ta vốn không muốn nhìn thấy ngươi, bởi vì chỉ cần nhìn thấy ngươi ta liền nghĩ đến A Thanh của ta. Nếu A Thanh còn sống, có lẽ đã kết hôn, sinh con, trải qua thời gian vui vẻ hạnh phúc. Ta thường xuyên nghĩ, chuyện năm đó vì sao không xảy ra trên người ngươi? Nhưng mà, ta lại cảm thấy đối với ngươi như vậy thật không công bằng. Tuy nói ngươi không phải con ta, nhưng ngươi cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi. Cho nên ta không muốn nhìn thấy ngươi, ngươi hiểu không Tử Khâm?”

Im lặng nghe Diệp phu nhân nói, Diệp Cốc Thanh gật đầu mở miệng: “Con hiểu, bất luận thế nào, con cũng muốn cảm ơn người cùng phụ thân, nếu năm đó hai người không thu nhận con, nói không chừng con đã chết. Bất luận lúc trước xảy ra chuyện gì, vị trí của người và phụ thân ở trong lòng con sẽ không thay đổi. Hôm nay hai người rời đi, con sẽ không giữ lại, nhưng mong mẫu thân nhớ rõ, cho dù sau này người cùng phụ thân đi thật xa, chỉ cần hai người muốn trở về, Diệp phủ Tuyên thành vẫn là nhà của hai người.”

Nghe xong, Diệp phu nhân bật cười: “Tại sao ngươi không hận ta?”

“Con không có lý do hận người? Năm đó cứu con chính là người cùng phụ thân, dưỡng dục con hơn mười năm vẫn là người cùng phụ thân, con không có lý do để hận người.”

Quả thật, Diệp Cốc Thanh không có lý do hận Diệp phu nhân, năm đó bởi vì vợ chồng Diệp thị thu nhận Đường Khanh Ly, cho nên hôm nay Diệp Cốc Thanh mới có thể sống đến bây giờ. Mới có thể có một thân xác để cho mình sống sót, tuy rằng Diệp phu nhân không có thiện ý với mình, thậm chí còn thiếu chút nữa bóp cổ mình đến chết, Diệp Cốc Thanh không phải thánh mẫu, tuy rằng không thích Diệp phu nhân, nhưng mà nguyên nhân là do đâu hai bên tự hiểu rõ.

Nói xong những lời này, cổ họng bị Diệp phu nhân bóp tuy rằng vẫn còn đau, nhưng trong lòng lại dễ chịu hơn rất nhiều.

Diệp phu nhân ngồi trên xe nhìn vào mắt Diệp Cốc Thanh, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống. Buông tay thả xuống rèm xe, cách một tấm rèm nói tiếng xin lỗi với Diệp Cốc Thanh.

Vì chuyện này mà bị chậm trễ một lúc, đằng đông đã hừng sáng, thấy thế, Diệp lão gia vỗ vỗ vai Diệp Cốc Thanh, ngồi lên xe vung roi rời đi. Nhìn cỗ xe chầm chậm lướt qua bên cạnh, Diệp Cốc Thanh mở miệng nói: “Phụ thân, sau này tìm được chỗ đặt chân nhớ viết thư nói rõ cho con biết.”

Diệp lão gia không trả lời, chỉ đưa lưng về phía hắn khoát khoát tay ý bảo hắn trở về.

Đợi đến khi cỗ xe biến mất khỏi tầm mắt, Diệp Cốc Thanh mới nhìn sang Hồng Hề Việt vẫn đứng đợi bên cạnh, khóe miệng cong lên cho đối phương một nụ cười, quay người đi về hướng Diệp phủ.

Trên đường trở về Diệp Cốc Thanh thật trầm mặc, Hồng Hề Việt đi bên cạnh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào gò má hắn. Vì quá mức chăm chú, Hồng Hề Việt không phát hiện Diệp Cốc Thanh giảm dần tốc độ, thẳng đến khi tay mình không cẩn thận đụng phải ngón tay lạnh buốt của Diệp Cốc Thanh, lúc này mới hồi phục tinh thần.

Thấy trên mặt Diệp Cốc Thanh không có biểu lộ gì, Hồng Hề Việt cúi đầu nhìn xuống bàn tay kia, trong lòng hơi do dự nhưng vẫn vươn tay cầm lấy ngón tay của hắn. Lúc này, Diệp Cốc Thanh quay đầu nhìn y, Hồng Hề Việt liền nhoẻn miệng cười, đung đưa cánh tay hắn như hồi còn bé.

“Ngươi đói bụng không? Chúng ta về nhà.”

Dù biết rằng trong lời nói của Hồng Hề Việt không có hàm ý đặc biệt gì, nhưng hai chữ ‘về nhà’ lại khiến cho trái tim Diệp Cốc Thanh run lên. Sau khi im lặng nhìn mặt y một lát mới gật đầu, nói một chữ ‘Được’.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.