Cưới Ma Đầu Về Sống Qua Ngày

Chương 22: Mở đường cho tương lai



Hai vị di nương không dám gây nữa, rạng sáng ngày hôm sau liền ngoan ngoãn sắp xếp hành trang rời khỏi Diệp phủ. Nghe quản gia nói xong, Diệp Cốc Thanh gật đầu cũng không nói gì, ngồi trong thư phòng tiếp tục đọc sổ sách Diệp gia trong một năm qua.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, trong lúc bất tri bất giác đã qua ba tháng, cũng chính là thời gian Thường Dương Tử ước định với người qua đường giáp. Hôm nay, Thường Dương Tử hứng khởi bừng bừng an bài Diệp Cốc Thanh xuất hiện như thế nào, thời điểm nào thì xuất hiện. Đối với cái này, Diệp Cốc Thanh gật đầu đáp ứng toàn bộ nghe theo, về tình về lý Thường Dương Tử là ân nhân cứu mạng của hắn, lời y nói đều trong phạm vi mình có thể tiếp nhận, phối hợp một chút cũng không ảnh hưởng gì. Hơn nữa, gần đây Diệp Cốc Thanh mới bắt đầu tiếp quản việc buôn bán của Diệp gia, lúc này đi ra ngoài lộ mặt cũng không có cái gì xấu.

Sau khi Thường Dương Tử dẫn tiểu đồng tử ra ngoài, Hồng Hề Việt chọn lấy một bộ quần áo màu xanh ngọc ở trong tủ cho hắn thay, sau đó lại dùng một dây khảm ngọc đem tóc hắn búi gọn lại. Vốn đây là những chuyện nha hoàn nên làm, nhưng không biết sao như thế nào lại được Hồng Hề Việt nhận lấy.

Mới đầu, Diệp Cốc Thanh cũng không cảm thấy Hồng Hề Việt giúp hắn chải tóc thì có gì không tốt, thẳng đến khi từ hình ảnh phản chiếu mơ hồ của gương đồng nhìn thấy tiểu nha hoàn đứng ở một bên cười trộm, còn dùng ánh mắt ái muội nhìn bọn họ, Diệp Cốc Thanh lập tức phản ứng. Nhưng cũng may mắn, tóc đã búi tốt rồi, nếu chỉ mới búi được một nửa lại bảo nha hoàn qua làm, Hồng Hề Việt hẳn là mất hứng.

Sau khi chuẩn bị tốt, Diệp Cốc Thanh kêu Lưu quan gia ra ngoài cùng mình. Hồng Hề Việt cứ tưởng rằng hai người sẽ cùng đi với nhau, trên đường tiện thể vui đùa một chút, không nghĩ tới sẽ lòi ra thêm một người, trong lòng có chút không vui. Nhưng mà, nhìn sắc mặt Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt cũng không nói gì.

Chờ đến khi Diệp Cốc Thanh cùng với Hồng Hề Việt đi đến quán trà ngày đó, trong quán đã ngồi chật cứng, có một số người không còn chỗ đành phải tập trung ở cửa ra vào xem náo nhiệt.

Ba người đến trước quán trà, thấy ở cửa ra vào người chen chút chật như nêm, Hồng Hề Việt ở bên cạnh lấy tay chọt chọt Lưu quản gia. Lưu quản gia sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại, đến cửa ra vào hô một tiếng ‘Diệp thiếu gia đã đến.”

Nghe thấy Diệp thiếu gia đã đến, đám người vây quanh cửa vội vàng quay đầu lại. Lập tức nhìn thấy một người trẻ tuổi tướng mạo không tầm thường cùng một người tuổi đã xế chiều đi đến. Ông lão kia thì phần lớn dân chúng trong Tuyên thành không còn xa lạ gì, đúng là quản gia làm việc ở Diệp phủ hơn mười năm. Nếu như quản gia đã đích thân đi đến, như vậy người kia chính là Diệp thiếu gia đã nghe danh mà không thấy mặt.

Diệp Cốc Thanh mang theo Hồng Hề Việt cùng Lưu quản gia đi vào, đám người đông đen ở phía trước theo bản năng nhường cho bọn họ một lối đi. Chờ đến khi vào trong quán trà, Thường Dương Tử đã cùng cái vị qua đường giáp kia mắt to trừng mắt nhỏ đến muốn rớt tròng.

Lúc này, một số người tinh tế cũng đã phát hiện, Diệp đại thiếu gia cũng chính là người ngày đó có mặt ở đây, hơn nữa còn ngồi bên cạnh người qua đường giáp. Nhớ tới ván cược ngày ấy, mấy người vây xem nhất thời hào hứng tăng vọt, chờ xem bộ dạng người qua đường giáp quỳ xuống dập đầu gọi người ta là ông nội.

“Tử Khâm, Hồng Hề Việt, sao mấy người tới muộn vậy?” Thường Dương Tử mở miệng trách cứ ba người tới trễ, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ đắc ý.

Người qua đường giáo vừa nhìn thấy Lưu quản gia Diệp phủ liền biến mặt mũi mình lần này mất hết rồi, nhưng mà việc đã đến nước này cũng không có đường lui. Chỉ có thể ngẩng cao đầu cho đến cùng.

Người thường nói đại trượng phu co được dãn được…

“Trên đường có chút chuyện chậm trễ, cái này cũng là vừa vặn nha.” Hồng Hề Việt lườm Thường Dương Tử, kéo ghế lại cho Diệp Cốc Thanh ngồi xuống.

Ánh mắt Hồng Hề Việt chuyển đến trên người qua đường giáp, khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười không rõ ý vị, nhìn đến khi đối phương cả người run lên, lúc này mới thu hồi nhãn thần ngồi xuống bên cạnh Diệp Cốc Thanh.

Thấy thế, lão quản gia tiến vào trung tâm, khoát khoát tay với đám người đang ồn ào huyên náo. Thấy mọi người đều an tĩnh lại, nhẹ gật đầu mở miệng nói: “Chư vị, hôm nay Thiếu gia nhà chúng ta tham gia lần cá cược này là muốn nói rõ hai điểm. Thứ nhất, thân thể thiếu gia nhà chùng ta đã tốt rồi. Thứ hai, thiếu gia nhà chúng ta đã chính thức tiếp nhận chuyện làm ăn của Diệp gia.”

Nói đến đây, Diệp Cốc Thanh liền đứng lên, đến bên cạnh Lưu quản gia ra mắt mọi người.

“Các vị, cảm ơn các vị đã ủng hộ chuyện làm ăn của Diệp gia trong nhiều năm qua, sau này chúng ta sẽ cố gắng làm tốt bổn phận của mình, đem những phục vụ tốt nhất đến toàn bộ dân chúng trong Tuyên thành. Thời điểm cha ta giao Diệp gia cho ta, dặn dò ta nhất định phải tiếp tục công việc từ thiện mà Diệp gia nhiều năm qua đã làm. Nhưng tiếc rằng tại hạ vừa mới tiếp quản sinh ý, có đôi chỗ vẫn chưa thành thục, cho nên hàng năm ta sẽ xuất ra một số bạc giao cho Trương đại nhân Thái thú đại nhân của chúng ta. Nếu như các vị có gì khó khăn, có thể trực tiếp đến nha môn để bẩm báo, một khi đã kiểm tra xong thì có thể nhận lấy một phần ngân lượng nhất định tại chỗ của Trương đại nhân.”

Diệp lão gia làm từ thiện những năm qua dù sao cũng là người trong Diệp phủ đích thân ra trận, thanh danh tuy tốt, nhưng mà dễ đắc tội với người ta, ví dụ như quan phủ. Diệp lão gia tại Tuyên thành đã làm việc thiện hơn mười năm, có thể nói ở Tuyên thành có người không nghe được danh tiếng của Thái thú, nhưng không ai không nghe đến danh xưng Diệp lương thiện. May mà Thái thú Tuyên thành cũng không phải là người lòng dạ hẹp hòi, bằng không Diệp gia cũng không thể nào tồn tại được ở Tuyên thành.

Lúc trước, Diệp Cốc Thanh có nghe qua thái độ làm người của Thái thú Tuyên thành. Biết rõ đối phương là một người công bằng liêm khiết, không giống như mấy kẻ tham quan ô lại, thế là nghĩ ra một chủ ý, có thể dát vàng cho bộ mặt của thái thú, đồng thời cũng không gây tổn hại đến thanh danh Diệp phủ. Cách làm này có chút tương tự với quỹ từ thiện* ngày trước, nhưng mà lần này giao cho quan phủ nhúng tay vào, nếu người khác muốn đục nước béo cò, cũng phải nghĩ đến phân lượng của mình.

(*基金会 cơ kim hội, thấy tiếng anh ghi là Foundation, tìm hiểu thì có một tổ chức gọi là China Foundation Center, một cổng thông tin hàng đầu cho các quỹ từ thiện.)

Diệp Cốc Thanh làm như vậy, thứ nhất là muốn tránh phiền toái, thứ hai là mình vừa tiếp nhận Diệp phủ, có rất nhiều việc làm ăn buôn bán ở Tuyên thành mình còn chưa đụng tay đến, có được mối quan hệ nhất định cũng là điểm mấu chốt. Nếu như phía bên kia có bối cảnh thì không còn gì có thể tốt hơn. Từ nay về sau chuyện làm ăn buôn bán của Diệp gia cần phải thông qua quan phủ, đến lúc đó cũng lấy được thể diện trước mặt dân chúng, đổi lại Thái thú tuyên thành cũng sẽ để cho mình chút mặt mũi. Như vậy chính là nhất cử lưỡng tiện, cớ sao không làm.

Diệp Cốc Thanh nói xong, lập tức xung quanh vang lên tiếng vỗ tay. Diệp Cốc Thanh lại cúi chào mọi người lần nữa, quay người nhìn về phía người qua đường giáp đang co quắp bên cạnh, vẻ mặt ôn hòa cười cười với người đó.

“Vị đại ca này, vụ cá cược ngày đó chỉ là lời nói vui đùa mà thôi, theo ta thấy không bằng cứ như vậy cho qua đi.”

“Tử Khâm…” Thường Dương Tử bất mãn hô lên.

Thấy Diệp Cốc Thanh cho mình cái thang trèo xuống, người qua đường giáp vội gật đầu. Nhưng mà người qua đường bính ngày đó có mặt liền ở bên cạnh cười chế nhạo một tiếng.

“Đại trượng phu nói là làm, đã lật lọng thì còn gì là đàn ông.” Giọng người qua đường bính vang lên từ phía sau, bên cạnh lập tức ồ lên phụ họa,  người qua đường giáp nghe được liền mặt đỏ tới mang tai, ánh mắt xấu hổ.

Diệp Cốc Thanh chỉ nhìn gã cười không nói, nhưng mà người qua đường giáp cắn răng dường như đã ra quyết tâm, vung lên vạt áo quỳ xuống đất, sau đó giơ tay lên hung hăng cho mình hai cái tát.

“Diệp công tử, ngày đó chỉ là lời nói bậy, xin người đừng trách.”

Nghe thấy người nọ nói, Diệp Cốc Thanh liền đưa tay đỡ người đó đứng lên: “Đại ca không cần khách khí, ai mà không có lúc uống say sinh hồ đồ. Hiện tại không phải ta vẫn sống tốt sao, đại ca không cần để trong lòng.”

Diệp Cốc Thanh an ủi người qua đường giáp vài câu, giải tán một đám người đang đứng vây xem, sau đó để cho Thường Dương Tử cùng Hồng Hề Việt hồi phủ trước, mình thì dẫn theo Lưu quản gia đi đến phủ Thái thú.

Sau khi để cho thị vệ vào bẩm báo, Thái thú liền ra lệnh cho người dẫn hai người vào trong phủ. Lúc này Thái thú Trương Vân Trình đang ở thư phòng xem công văn, thấy hai người đi vào, đứng dậy chào hỏi một phen liền để cho hạ nhân đi pha trà.

Số tuổi của Thái thú Trương đại nhân ước chừng trên năm mươi, bộ râu phủ đến ngực, đôi mắt vẫn còn trong trắng đen rõ ràng, vừa nhìn liền biết là một nhân vật chính trực ngay thẳng.

“Nghe nói xưa nay thân thể Diệp công tử không tốt, hiện tại cũng đã tốt không sai biệt lắm đi.” Trương thái thú cười cười nhìn Diệp Cốc Thanh.

Nghe vậy, Diệp Cốc Thanh vội vàng đứng dậy chắp tay trước Thái thú: “Đa tạ Thái thú đại nhân đã quan tâm, Tử Khâm gặp được một vị lương y, sau một phen điều trị thân thể đã rất tốt.”

“A, như vậy là tốt rồi, bổn quan có thể nói Diệp tiên sinh đã vì ngươi mà hao tổn không ít tâm tư, thân thể Diệp công tử đã tốt, sau này phải cố gắng hiếu kính cho ông ấy mới phải. Nhưng mà, hôm nay công tử đến là có chuyện gì?”

Thấy Trương thái thú mở miệng, Diệp Cốc Thanh liền đem tính toán của mình nói qua một lần với ông. Chỉ thấy Trương thái thú sau khi nghe xong, ngưng mi trầm mặc. Thấy thế, Diệp Cốc Thanh cũng không quấy rầy ông, chỉ chờ Trương thái thú mở miệng nói.

“Cái này cũng có thể đi, những việc làm năm rồi của Diệp tiên sinh tránh không khỏi chiếm được lòng yêu mến của nhiều người. Nhưng mà…”

“Đại nhân có gì cứ nói đừng ngại.” Diệp Cốc Thanh mở miệng nói.

“Ài, cũng không có gì, ý tưởng của người trẻ tuổi thật là tốt, như vậy bổn quan liền thay ngươi tiếp nhận cái này rồi.”

Trương thái thú đồng ý cũng đã sớm nằm trong dự liệu của Diệp Cốc Thanh, nhưng trên mặt vẫn là vẻ sợ hãi lẫn vui mừng. Chắp tay cúi đầu thi lễ với Thái thú, Trương thái thú vội vàng bước nhanh đến trước mặt Diệp Cốc Thanh, đỡ người dậy.

Hai người ngồi trong phòng trò chuyện một lúc, như là nghĩ đến điều gì, Diệp Cốc Thanh vội móc một tờ giấy từ trong ngực đưa cho Trương thái thú.

“Thái thú đại nhân, cái này là mấy khế ước mua bán của cửa hàng trong Tuyên thành. Ta vừa tiếp quản sinh ý, khả năng sẽ có mấy cửa hàng không nhìn tới được, thỉnh cầu Thái thú đại nhân sang tay toàn bộ cửa hàng này, lấy hết ngân lượng để ở chỗ của Trương đại nhân, để chiếu cố dân chúng Tuyên thành.”

Trương thái thú nhìn xuống mấy khế ước mua bán nhà, phát hiện đều là mấy cửa hàng lớn có vị trí đẹp ở Tuyên thành, nhất thời không hiểu nổi cách làm của Diệp Cốc Thanh, chỉ sững sờ cầm lấy khế ước nhìn Diệp Cốc Thanh, hỏi: “Diệp công tử, mấy cửa hàng này đều có tên tuổi ở Tuyên thành, ngươi cứ bán đi như vậy không thấy tiếc sao? Hơn nữa Diệp tiên sinh sẽ đồng ý cho ngươi làm thế?”

Nghe vậy, Diệp Cốc Thanh nở nụ cười: “Ý của phụ thân cũng như vậy, nếu như ông ấy không mở miệng, ta cũng không dám tự mình làm như vậy a. Mấy cửa hàng này không tệ, nhưng mà người trẻ tuổi cũng nên thử sức một lần, đúng không Thái thú đại nhân?”

“Nếu Diệp tiên sinh đã đồng ý, như vậy bổn quan cũng không cần nói gì nữa rồi. Người trẻ tuổi biết suy nghĩ là một việc đáng mừng, ta rất thích những người mạnh mẽ thích mạo hiểm. Sau này nếu như Diệp công tử gặp chuyện gì, cứ mở miệng, bổn quan sẽ tận lực giúp đỡ.”

Đạt được thứ mình muốn, Diệp Cốc Thanh vội vàng nói cảm ơn, thấy thời gian cũng không còn sớm, liền mở miệng cáo từ, Trương thái thú nghe xong, tự mình tiễn người ra tận cửa, thẳng đến khi đối phương ngồi lên xe ngựa rời đi, Trương thái thú vẫn còn nhìn theo hướng ấy, không tự chủ đưa tay vuốt chòm râu, trong lòng thầm than năng lực của Diệp công tử này thật không bình thường, sau này nhất định so với phụ thân hắn chỉ có hơn chứ không kém.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.