Ở lại thị trấn một đêm, sáng sớm, Hồng Hề Việt gọi Diệp Cốc Thanh dậy ăn bữa sáng, mình thì ra ngoài mua sắm ít đồ dùng chuẩn bị cho cuộc khởi hành tiếp theo.
Bởi vì thời tiết quá nóng, Hồng Hề Việt không biết từ chỗ nào mà lấy được một hộp đựng mấy khối băng cùng ấm nước ô mai, trên xe vốn có quạt giấy, nhưng bởi vì quạt ít mát, nên Hồng Hề Việt lại mua một cái quạt hương bồ (*quạt nan, quạt lá.)
Vì Diệp Cốc Thanh có đề nghị, nên hôm qua tiểu nhị của khách điếm đã làm một cái mái che trước xe ngựa, tuy rằng không che được bao nhiêu nắng, nhưng mà so với ngày hôm qua đã tốt hơn nhiều rồi.
Chỉ mới đi được nửa canh giờ, mặt trời đã dần lên cao, ánh nắng thiêu đốt cả mặt đất, trong rừng cây ngoại trừ ve sầu không biết mệt mỏi mà liên tục râm ran, thì không nghe thấy một tiếng chim hót, ngay cả cỏ trên mặt đất cũng bị ánh nắng hun khô đến ngả rạp hết xuống.
Diệp Cốc Thanh ngồi trong xe, nhìn Hồng Hề Việt cả người ướt đẫm mồ hôi, nâng tay rót ra một chén nước ô mai đưa qua. Đồng thời không ngừng phất qua phất lại quạt hương bồ trong tay để giúp y quạt mát.
Hồng Hề Việt nhìn ra được Diệp Cốc Thanh ở Diệp phủ nhiều năm như vậy cũng chưa từng ăn qua nhiều đau khổ như thế này, ấm nước ô mai cũng là y ra giá cao mà mua được từ trong tay người khác. Ban đầu Hồng Hề Việt không nỡ uống, nhưng mà thật sự không chịu nổi cái nắng gay gắt này liền uống một chén. Cảm thấy sau lưng từng đợt gió thổi tới, Hồng Hề Việt biết Diệp Cốc Thanh đang quạt mát cho y, không khỏi có chút cảm động.
“Núi này có mãnh thú không? Trời nóng thế này không thể cứ chạy liên tục như vậy được? Không bằng ban ngày nghỉ ngơi ở khách điếm, buổi tối xuất phát.” Diệp Cốc Thanh vén màn, ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang mà lau mồ hôi nói.
“Lúc này ở trong núi có không ít động vật nhỏ, cho dù trên núi có mãnh thú chúng cũng sẽ không đi xuống đả thương người. Buổi tối đi cũng không phải không được, chính là không thấy rõ đường, có chút nguy hiểm.”
“Đi chậm một chút cũng không sao, không thể nào không để ý đến tính mạng a. Chờ tí nữa gặp được khách điếm chúng ta liền dừng lại, đợi đến tối hoặc nửa đêm lại xuất phát.”
Thấy Diệp Cốc Thanh đã quyết định, Hồng Hề Việt cũng không nói gì thêm. Người tập võ như y, thứ không sợ nhất chính là chịu khổ, thứ duy nhất mà y lo lắng chính là thân thể Diệp Cốc Thanh không chịu được.
Kế hoạch vậy mà không đổi kịp, hai người dừng chân ở một bóng cây ăn cơm trưa, sau khi đánh xe chạy hơn mười dặm đường, sắc trời bỗng nhiên thay đổi. Mây đen dày đặc từ phía đông nam ùn ùn kéo đến, thấp đến nỗi dường như bay ngay phía trên đỉnh đầu, theo mây đen đến đây còn có sấm chớp, cây cối hai bên đều bị gió thổi muốn bật gốc, thỉnh thoảng còn có vài cành cây bị gió quật gãy đập trúng nóc xe của Diệp Cốc Thanh.
Lúc trước Diệp Cốc Thanh chưa từng gặp qua gió lớn như vậy, biết rõ cứ chạy tiếp sẽ xảy ra chuyện. Khả năng bị cây cối đập trúng không nói, nếu mưa lớn quá có thể bị đá lở vùi lấp.
Hồng Hề Việt cũng biết sắc trời không thích hợp, liền liên tục vung roi trong tay giục ngựa chạy như điên tiến về con đường phía trước. Nhưng chỉ sau thời gian uống cạn chén trà, hạt mưa to bằng hạt đậu rốt cuộc cũng trút xuống. Lúc này đang trên đường xuống núi, Hồng Hề Việt sợ xe nghe bị trượt không thể khống chế được, liền để cho Diệp Cốc Thanh lấy ra khỏi xe ngựa đồ vật có thể mang theo, ngồi bên cạnh mình.
Mưa dần nặng hạt, cũng may hai con ngựa này đều là quản gia trong nghìn lựa vạn chọn tuyển ra, kéo xe coi như ổn định. Nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, Hồng Hề Việt không để ý mưa gió để cho Diệp Cốc Thanh ngồi bên cạnh mình.
Con đường càng chạy càng hẹp, trái tim Hồng Hề Việt cùng Diệp Cốc Thanh không khỏi treo lơ lửng trên cổ họng. Đúng lúc này, chỉ nghe thấy trên sườn núi từng tiếng rung chuyển. Diệp Cốc Thanh rảnh một tay liền vén rèm xe lên, chỉ thấy nước bùn đặc quánh trộn lẫn với đất đá từ trên sườn núi mãnh liệt đổ xuống.
Lập tức, Diệp Cốc Thanh biến sắc, vỗ vỗ Hồng Hề Việt để cho y chú ý. Hồng Hề Việt cảm thấy bùn nhão cách bọn họ càng ngày càng gần, trong lòng quýnh lên, vội ôm Diệp Cốc Thanh, mũi chân điểm nhẹ thùng xe chạy như điên xuống núi. Con người vẫn là không có cách nào chống lại thiên nhiên, tốc độ của Hồng Hề Việt tuy nhanh, nhưng trong ngực còn có Diệp Cốc Thanh khiến cho y cũng bị ảnh hưởng, đất đá từ trên sườn núi ào ào chảy xuống căn bản có thể so với tốc độ của Hồng Hề Việt.
Một tảng đá lớn được cây cối trên sườn núi ngăn lại, nhưng lại không ngăn được sức mạnh của bùn đất cùng đá vụn. Nước bùn nhanh chóng đuổi tới phía sau hai người, Hồng Hề Việt đã sắp cạn kiệt sức lực nhưng không thể không cắn răng nâng Diệp Cốc Thanh lên một chạc cây, mà bản thân y thì không kịp lên theo nên trong nháy mắt bị nước lũ cuốn đi, Diệp Cốc Thanh nhanh tay bắt được cánh tay của Hồng Hề Việt.
Diệp Cốc Thanh chuyển bọc đồ ra phía sau, hai tay liều mạng lôi kéo cánh tay Hồng Hề Việt. Lúc trước ôm theo Diệp Cốc Thanh bay đi nên cánh tay Hồng Hề Việt đã muốn cạn lực, tuy rằng được Diệp Cốc Thanh kéo lại, nhưng không còn chút sức nào để trèo lên cây. Hơn nữa nhìn mức độ mãnh liệt của cơn lũ, nếu hai người cùng lên một lượt, đợi chút nữa khi lớp nước lũ khác đánh tới, hai người đều có thể gặp nguy hiểm.
“A Ly, mau buông ta ra đi.” Hồng Hề Việt nâng tay lên ý muốn thoát khỏi Diệp Cốc Thanh, nhưng đối phương nắm thật chặt, y dùng hết lực cũng không thể giãy ra.
“Hồng Hề Việt, cố sức trèo lên cây, như vậy chúng ta sẽ an toàn.” Hai chân Diệp Cốc Thanh kẹp lấy thân cây, cúi người nằm trên nhánh cây, nắm chặt tay Hồng Hề Việt muốn kéo y lên.
“Còn một cơn lũ nữa sắp quét qua, cây này căn bản không chịu nổi sức nặng của hai người chúng ta, ta có võ công còn có thể bảo vệ được mình, A Ly nghe lời, ngươi mau buông tay. Bằng không đợi chút nữa liền không kịp nữa rồi.”
Diệp Cốc Thanh vừa mới xác định mình có tình cảm với Hồng Hề Việt, nghe đối phương nói vậy dĩ nhiên là không buông tay.
“Không có khả năng! Hồng Hề Việt, ngươi đã nói muốn dẫn ta về nơi chúng ta đã cũng nhau lớn lên, ngươi không thể nói mà không giữ lời. Chúng ta sống phải cùng một chỗ, chết cũng phải ở bên nhau. Ngươi đừng vọng tưởng để ta buông tay của ngươi ra.”
Diệp Cốc Thanh nói xong, chỉ thấy Hồng Hề Việt ở phía trước sắc mặt đại biến. Tiếng lũ còn chưa tới Diệp Cốc Thanh còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận đối phương rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ thấy mặt Hồng Hề Việt đỏ bừng hít một hơi lập tức nhảy lên khỏi dòng nước, mượn lực của hắn đứng ở trên cành cây. Còn chưa chờ Diệp Cốc Thanh vui mừng, chỉ thấy Hồng Hề Việt chụp tới cổ mình. Diệp Cốc Thanh nhíu mày lùi ra sau, Hồng Hề Việt phẩy qua vai hắn một cái, ống tay áo vừa phất chỉ nghe phía sau có tiếng gì rơi xuống nước, một con rắn dài đến nửa thước sau mấy lần chìm nổi thì bị dòng nước cuốn đi.
Thấy thế, Diệp Cốc Thanh không khỏi đổ mồ hôi lạnh đầy người. Mở miệng nói cảm ơn với Hồng Hề Việt, thấy cổ tay hiện lên một vòng sưng đỏ hiển nhiên là chỗ vừa rồi mình nắm qua.
“Sao vậy? Có bị thương chỗ nào không?” Diệp Cốc Thanh nhìn nhìn cánh tay Hồng Hề Việt.
“Không có, sao ngươi ngốc vậy, nhìn cơn mưa này qua một lúc nữa cũng chưa chắc dừng được, nếu như lát nữa lại một cơn lũ quét qua, như vậy chúng ta chỉ có thể chờ chết.”
“Nếu như chỉ có mình ta sẽ còn chết nhanh hơn, ngươi quên vừa nãy mới đánh con rắn kia xuống sao? Hồng Hề Việt, rời khỏi đây chúng ta cùng một chỗ thử xem.”
“Nơi đây không thể ở lâu, chúng ta mau đi.”
Thời điểm Diệp Cốc Thanh nói câu cuối cùng, Hồng Hề Việt lớn tiếng nói xong, lập tức nhảy lên một một khúc cây đang trôi trong dòng nước. Hồng Hề Việt để Diệp Cốc Thanh nằm xuống khúc cây, còn mình thì ở bên cạnh cẩn thận che chở cho hắn, nhanh chóng để cho nó trôi về phía trước. Đợi đến khi xuống cái dốc thứ hai, Hồng Hề Việt ôm Diệp Cốc Thanh tách khỏi khúc cây, lách mình tiến vào một khe núi.
Thấy bọn họ tạm thời an toàn, Hồng Hề Việt hoàn toàn kiệt sức nhịn không được ngã xuống đất. Thấy Hồng Hề Việt ngã xuống, Diệp Cốc Thanh khẩn trương, trong miệng kêu tên của y rồi vội vàng ngồi xuống ôm người vào lòng.
Thấy biểu lộ lo lắng của Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt thở hổn hển mỉm cười nhìn Diệp Cốc Thanh, vỗ vỗ tay hắn ý bảo mình không có việc gì.
Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, giống như ông trời phẫn nộ một lần trút hết xuống, thấy gương mặt trắng nõn kia bị dính bùn đất, dùng ống tay áo cũng không được sạch sẽ lắm giúp y lau lau.
“Cảm ơn cái gì? Nếu muốn cảm ơn cũng phải là ta.” Sau khi an toàn Diệp Cốc Thanh lại khôi phục lại vẻ mặt không biểu tình thường ngày, nhưng trong ánh mắt lại nhiều hơn mấy phần nhu hòa.
Nghe thấy Diệp Cốc Thanh nói, Hồng Hề Việt cười cười, duỗi ra cánh tay dính đầy bùn đất sờ lên gò má ấm áp của Diệp Cốc Thanh.
“A Ly, ta không thích ngươi dùng vẻ mặt này nhìn ta, giống như ta và ngươi là hai người xa lạ, rõ ràng khi còn bé ngươi không phải là cái dạng này a.”
“Bởi vì ta đã trưởng thành, Hồng Hề Việt, ngươi đừng nói nữa, nghỉ ngơi thật tốt, đợi lát nữa tạnh mưa chúng ta có thể rời đi.”
Trong bao đồ Diệp Cốc Thanh chuẩn bị, ngoại trừ ngân phiếu lần này bọn họ mang bên người, còn có một cái áo choàng, Diệp Cốc Thanh lấy ra khoác lên người Hồng Hề Việt.
Nhìn thấy động tác của Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt nằm trên mặt đất cười cười: “Ta không có yếu ớt như vậy, chờ ta vận công điều tức một chút thì tốt rồi. Ngươi không cần lo lắng cho ta, nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Hồng Hề Việt ngồi dậy đem áo choàng khoác lên người Diệp Cốc Thanh, không đợi hắn kịp phản ứng. Lập tức khoanh chân điều động chân khí không được nhiều lắm trong cơ thể, bắt đầu tĩnh tọa.
Thấy Hồng Hề Việt như vậy, Diệp Cốc Thanh cũng không dám quấy rầy y. Giằng co lâu như vậy hắn cũng đã mệt không chịu được, thả lỏng tay chân dựa vào vách đá bên cạnh Hồng Hề Việt mà bắt đầu dưỡng thần.
Từ khi thời tiết bắt đầu thay đổi, toàn bộ tinh thần của Hồng Hề Việt vẫn luôn đặt trên người hắn. Ôm lấy hắn bay trong mưa, dùng thân mình ngăn trở đất đá rơi xuống, thậm chí đến khi sức cùng lực kiệt còn nâng hắn lên trên cây, rồi lại bảo mình buông tay….
Diệp Cốc Thanh không phải người chết, cảm thấy y đối tốt với mình. Nhưng khi hắn nghe thấy tiếng A Ly bên tai, Diệp Cốc Thanh không phân biệt được, rốt cuộc là loại nào, tình nhân hay là tình thân….
Hắn không hiểu được Hồng Hề Việt, nhưng lại hiểu rõ chính mình, trong khoảng thời gian này cảm xúc dành cho Hồng Hề Việt vẫn luôn chậm rãi biến hóa. Chuyện ngày hôm nay lại khiến hắn kiên định với suy nghĩ của mình, nếu như bình thường Hồng Hề Việt thích nói bọn họ đã thành hôn bái thiên địa rồi, vậy hắn sẽ xem chuyện này là thật! Mặc kệ Hồng Hề Việt rốt cuộc muốn như thế nào, chỉ cần Diệp Cốc Thanh hắn muốn, bất luận dùng phương pháp nào cũng sẽ giữ lại Hồng Hề Việt bên cạnh mình!