Diệp Cốc Thanh vừa mới nhắm mắt vậy mà ngủ thẳng luôn đến hừng đông, khi hắn tỉnh lại sờ sờ bên cạnh thì phát hiện Hồng Hề Việt không ở đấy. Diệp Cốc Thanh không khỏi rùng mình, vội vàng vịn vách núi đứng lên đi ra ngoài. Nhưng chưa đợi hắn chạy ra đã đụng phải Hồng Hề Việt đang từ ngoài đi vào.
Hồng Hề Việt đưa tay nắm lấy vai Diệp Cốc Thanh cho hắn ổn định lại cơ thể, mở miệng hỏi: “Vội vàng chạy ra như vậy làm cái gì?”
Nhìn thấy Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, giật giật khóe miệng nói: “Vừa mới tỉnh không thấy ngươi ở đây, nghĩ ngươi xảy ra chuyện gì nên muốn ra ngoài nhìn xem.”
Lời nói đầy quan tâm của Diệp Cốc Thanh khiến cho Hồng Hề Việt cảm thấy ấm áp, nghiêng người để cho Diệp Cốc Thanh ra ngoài. Lúc này mưa đã ngừng, gió lớn cùng cơn lũ khiến cho cây cối ngã trái ngã phải, đường núi vốn bằng phẳng lại ngập đầy đất đá, nếu muốn xuống núi chỉ có thể dùng hai chân mà đi.
Bầu trời u ám, hai người cũng không biết bây giờ là lúc nào. Sửa soạn lại bọc đồ, liền cùng nhau đi xuống núi. Hai người đi chưa xa, liền nhìn thấy trên trạc cây ở sườn núi là một cái xe ngựa đang treo lủng lăng, cỗ xe ngựa này chính là ngày hôm qua bọn họ cuống quít bỏ lại. Thấy thế, trong lòng Diệp Cốc Thanh không khỏi một hồi thổn thức. May mắn hai người phản ứng nhanh, bằng không nhất định chết ở chỗ này.
Hồng Hề Việt thấy Diệp Cốc Thanh đứng nhìn cỗ xe kia đến ngẩn người, nhớ tới Diệp Cốc Thanh đã lâu chưa có ăn gì, thế là liền đề khí bay lên chạc cây, vội vàng từ cửa xe nhìn vào trong.
Diệp Cốc Thanh nhìn Hồng Hề Việt vậy mà lại bay lên cây, vội vàng lên tiếng bảo người quay lại. Nhưng mà Hồng Hề Việt chỉ khoát khoát tay với hắn ý bảo yên tâm. Biết rõ đi vào nhất định sẽ gặp nguy hiểm, Hồng Hề Việt nhìn vào trong phát hiện bên cạnh cửa có một túi da chứa nước. Thò tay vào lấy túi da ra, Hồng Hề Việt vừa mới đề khí trở lại, chỉ nghe thấy phía sau ầm một tiếng, xe ngựa vốn treo trên cây đã rơi xuống đất.
Diệp Cốc Thanh nhìn Hồng Hề Việt trước mặt không khỏi thở phào một cái, nhìn đối phương mỉm cười đưa túi nước cho mình, hắn không nói tiếng nào nhận lấy rồi quay người đi xuống núi.
Hồng Hề Việt nhìn thấy Diệp Cốc Thanh không vui, cũng biết hồi nãy mình không nên mạo hiểm, chỉ là đường xuống núi vẫn còn xa, y thật sự sợ Diệp Cốc Thanh không chịu được. Trong lòng thầm cười khổ một tiếng, Hồng Hề Việt vội vàng nhấc chân chạy theo.
“Tử Khâm, ngươi đừng nóng giận, sau này ta sẽ không làm như vậy nữa.”
Thấy đối phương không phản ứng lại, Hồng Hề Việt vội vươn tay giữ lấy cổ tay Diệp Cốc Thanh, nhưng không đợi y tiếp tục nói xin lỗi, Diệp Cốc Thanh đã xoay người lại, ôm eo y dùng môi của mình bịt kín miệng y. Nhìn thấy khuôn mặt phóng đại trước mắt, Hồng Hề Việt sửng sốt liền tùy ý Diệp Cốc Thanh ôm mình mà không ngừng hôn mút môi y….
Diệp Cốc Thanh nhìn Hồng Hề Việt vẫn trợn trừng mắt nhìn hắn, lửa giận trong lòng dần biến mất. Dùng đầu lưỡi lướt qua môi dưới của y, kéo ra một khoảng cách, nhẹ nhàng nói: “Nhắm mắt lại.”
Hồng Hề Việt đang thất thần nghe thấy lời nói của Diệp Cốc Thanh, nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, còn chưa chờ y đẩy Diệp Cốc Thanh ra, lại lần nữa bị đối phương hôn xuống.
Diệp Cốc Thanh hôn Hồng Hề Việt, thấy y vẫn cứ ngây ngốc không phản ứng cũng dần dần buông y ra. Đưa tay lau đi sợi chỉ bạc vương lại bên khóe miệng y, Diệp Cốc Thanh thở dài một cái, lui một bước ra sau.
“Hồng Hề Việt, chúng ta cùng một chỗ đi?”
“Cái… cái gì? Tử Khâm, ngươi…” Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt biết rõ hắn không nói dối, trong lòng ngũ vị tạp trần, không biết nên nói gì.
“Hồng Hề Việt, chúng ta cùng một chỗ đi. Cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, chúng ta đều cùng một chỗ.” Diệp Cốc Thanh nắm chặt bàn tay Hồng Hề Việt, nhìn vào mắt y trịnh trọng nói.
Nếu như lúc này Hồng Hề Việt không hiểu ý tứ trong lời nói của Diệp Cốc Thanh, vậy y chính là đồ ngốc rồi. Nhưng vì đã rõ ràng, cho nên y mới không biết nói gì a. Rời khỏi Diệp Cốc Thanh y làm không được, nhưng tiếp nhận Diệp Cốc Thanh y cũng không dám. Chính là lời nói trước kia của Thường Dương Tử, bọn họ cũng coi như là sư thúc cùng sư điệt, nếu như y thật sự cùng một chỗ với Diệp Cốc Thanh, như thế chính là đã phụ ơn dưỡng dục hơn mười năm của sư tôn dưới cửu tuyền.
(*师叔 sư thúc, 师侄 sư điệt,)
“A Ly, chúng ta không thể cùng một chỗ.” Hồng Hề Việt lẩn tránh ánh mắt của Diệp Cốc Thanh, trong lòng có chút hoảng hốt.
Thấy y né tránh, Diệp Cốc Thanh đưa tay quay mặt y lại: “Sao lại không thể? Bởi vì chúng ta đều là nam tử? Nhưng mà ngươi đừng quên, chúng ta đã bái đường thành thân rồi. Cho dù nói như thế nào, chúng ta đã là phu thê. Hay là do không thích ta?”
“Không có, không phải ta không thích ngươi.” Hồng Hề Việt không tự chủ mà phản bác lại.
“Ngươi đã thích ta, vì cái gì không thể cùng một chỗ? Ngươi thật sự trơ mắt nhìn ta cùng nữ tử khác kết hôn sinh con?” Biết rõ sinh hoạt của người nơi này so với thời đại trước kia của mình không có sai biệt lắm, cho dù là ở hiện đại thì việc hai nam nhân ở cùng một chỗ cũng phải chịu áp lực rất lớn. Hiểu rõ trong lòng Hồng Hề Việt có áp lực, Diệp Cốc Thanh cũng không ép buộc y, ôm lấy bả vai y từng bước đi xuống núi.
Phải đến hai canh giờ hai người mới xuống đến nơi, may mắn ở dưới núi không có người ở, sau trận tai nạn ngày hôm qua cũng không xuất hiện tình cảnh thi thể trôi nổi khắp nơi giống như Diệp Cốc Thanh dự đoán. Nghiêng đầu nhìn Hồng Hề Việt, đối phương có chút lúng túng mà nhìn mình nhếch miệng cười.
Nhìn thấy biểu lộ của Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh không khỏi nhớ tới biểu tình trước kia của y khi vừa tỉnh lại lần đầu tiên nhìn thấy mình. Rõ ràng lúc đó đến quyến rũ mình chính là y, hôm nay thật sự làm theo mong ước của y, người này ngược lại thẹn thùng. Được rồi, tuy rằng Hồng Hề Việt không phải nữ nhân, nhưng muốn theo đuổi người cũng phải ra sức dụ dỗ mới được, Diệp Cốc Thanh tỏ vẻ đã vô cùng thông suốt.
Ở dưới chân núi nghỉ ngơi một lúc, Hồng Hề Việt thấy nước trong túi đã uống hết, để cho Diệp Cốc Thanh ngồi ở bên đường còn mình thì đi tìm nước uống. Thể lực của Diệp Cốc Thanh không so được với người tập võ như Hồng Hề Việt, mặc dù lo lắng, đáng tiếc bản thân thật sự không còn sức để động chỉ có thể để cho một mình y đi.
Ngày hôm qua trời mới mưa, Diệp Cốc Thanh biết rõ nguồn nước sạch cũng không dễ tìm, thế là liền kiên nhẫn ngồi trên tảng đá chờ Hồng Hề Việt quay lại. Một lúc sau, Diệp Cốc Thanh nhìn thấy ở trên đường nhỏ không xa lắm, là một lão hán đang chắp tay đi về phía bên này. Thấy thế, Diệp Cốc Thanh vội vàng đứng dậy đi tới.
Lão hán kia vốn đang nhìn cây cối bị hủy hoại mà thở dài, nhìn thấy Diệp Cốc Thanh cả người chật vật liền giương mắt nhìn chằm chằm.
“Tiểu tử, ngươi làm sao vậy?”
“Đêm qua mưa lớn lũ lụt bất ngờ may mà trong chỗ chết tìm được đường sống, lão này, nơi này cách Kỳ Dương thành còn xa lắm không?” Diệp Cốc Thanh nở nụ cười mở miệng hỏi, nhưng mà trên mặt dính đầy bùn đất thật sự có chút buồn cười.
“Khoảng hai ngày đi đường nữa, cái đứa nhỏ này, đêm qua mưa to mà còn dám chạy loạn, không muốn sống nữa sao!”
Nghe ông lão quở trách, Diệp Cốc Thanh chỉ mỉm cười. Nghiêng đầu nhìn Hồng Hề Việt đang cầm theo túi nước trở về, vội vàng kêu y một tiếng, vẫy tay để cho y lại đây.
Hồng Hề Việt vốn định trách Diệp Cốc Thanh chạy loạn, thấy trước mặt Diệp Cốc Thanh còn có một vị lão nhân nên liền nuốt xuống lời nói sắp sửa phun ra khỏi miệng.
Mắt ông cụ không được tốt, nhìn Hồng Hề Việt mặc đồ đỏ, tướng mạo thanh tú. Dùng ánh mắt bất mãn nhìn Diệp Cốc Thanh.
“Đứa nhỏ này, một người chạy loạn còn chưa tính, còn mang theo vợ của ngươi, lỡ như xảy ra chuyện gì, ngươi làm sao ăn nói với người nhà đây! Xem ra các ngươi vẫn chưa ăn cơm, đi với lão này a, ta chuẩn bị cho các ngươi chút đồ ăn.”
Diệp Cốc Thanh không nghĩ đến ông lão này lại có lòng tốt như vậy, vừa định đồng ý nhưng nghĩ đến trên người mình còn có ngân phiếu mấy vạn lượng, liền muốn mở miệng từ chối. Hồng Hề Việt dường như nhìn thấy băn khoăn của hắn, đưa tay kéo kéo ống tay áo của Diệp Cốc Thanh, dùng ánh mắt ý bảo hắn đi theo.
“Yên tâm, mọi chuyện đều có ta.”
Một câu của Hồng Hề Việt giống như viên thuốc an thần, khiến cho trái tim Diệp Cốc Thanh đang treo lủng lẳng lập tức hạ xuống. Mở miệng nói lời cảm ơn với ông lão, đi theo ông một đường hướng vào trong thôn.
Thôn cách chân núi chỗ bọn họ gặp chuyện không may khoảng ba dặm, chờ đến khi ông lão dẫn Diệp Cốc Thanh cùng Hồng Hề Việt vào thôn, một người trẻ tuổi mặc quần áo bằng vải thô đang cuống cuồng chạy qua bên này.
Ông lão kia dừng lại, một tay chống lưng một tay gõ đầu người trẻ tuổi kia mắng: “Thằng nhóc thối, con chạy đi đâu mà nhanh vậy, đi đầu thai à?”
Người trẻ tuổi bị gõ đau, mặt nhăn nhó nói: “Cha, Lý Chính đến đây, đang thống kê trận lũ ngày hôm qua đã hủy bao nhiêu thứ trong thôn ta, bảo là muốn báo cáo lên nha môn.” Nói xong, ánh mắt người trẻ tuổi chuyển đến trên người Diệp Cốc Thanh cùng Hồng Hề Việt phía sau ông lão. Lúc ánh mắt xẹt qua khuôn mặt Hồng Hề Việt, trong mắt tràn đầy kinh diễm.
“A, đã biết.” Ông lão nói xong thấy người trẻ tuổi không có phản ứng, theo ánh mắt của cậu liền nhìn thấy cậu đang nhìn chằm chằm vào Hồng Hề Việt, thế là lần nữa giơ tay gõ đầu cậu thêm cái nữa. Nhìn bộ dạng ôm đầu nuốt nước mắt của cậu, mở miệng mắng: “Thằng nhóc con nhìn loạn cái gì a! Cẩn thận dọa đến vợ người ta.”
Nghe vậy, người trẻ tuổi vội vàng thu hồi ánh mắt đỏ hoe, xoay người chầm chậm đi phía trước dẫn đường.
Diệp Cốc Thanh nhìn Hồng Hề Việt, đưa tay nắm chặt cổ tay y, thấy y hơi giãy giụa, ngẩng đầu nhìn ông lão đằng trước, vẻ mặt nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh nhìn Hồng Hề Việt nói: “Tức phụ nhi*, đường trơn, cẩn thận dưới chân.”
(*Để vợ chỗ này thì thấy hiện đại quá.)
Lời nói của Diệp Cốc Thanh lại khiến hai đầu gối Hồng Hề Việt mềm nhũn, liếc mắt nhìn Diệp Cốc Thanh, đưa tay nhéo nhéo vùng da nhạy cảm bên hông Diệp Cốc Thanh, nhưng mà có nỗ lực mấy cùng bằng thừa.
Hồng Hề Việt vốn muốn tránh khỏi, nhưng thấy Diệp Cốc Thanh kiên trì liền buông tha. Hai người dắt díu nhau một đường đi vào thôn, ông lão lại để cho người trẻ tuổi kia an bài chỗ nghỉ ngơi cho Diệp Cốc Thanh cùng Hồng Hề Việt, còn mình thì mang theo tẩu thuốc vội vàng đi về nhà.
Người trẻ tuổi dẫn Diệp Cốc Thanh cùng Hồng Hề Việt đến nhà của đại ca cậu, bởi vì cả nhà đại ca làm công ở trấn trên, nên chỗ này vẫn luôn bỏ không. Bởi vì mẹ cậu vẫn thường xuyên dọn dẹp, ngược lại cũng không quá lộn xộn, ôm chăn màn qua giường là có thể ngủ.
Người trẻ tuổi nói mình là Đại Chu, sau khi len lén nhìn Hồng Hề Việt, liền đỏ mặt nói về nhà để chuẩn bị bữa ăn cho bọn họ. Hồng Hề Việt khoanh tay nhìn người trẻ tuổi chạy ra khỏi cửa, quay đầu nhìn Diệp Cốc Thanh, nhún vai đi đến phòng nhỏ bên cạnh để nấu nước.