Cưới Ma Đầu Về Sống Qua Ngày

Chương 35: Lần đầu tiếp xúc thân mật



Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt cùng nhau ăn xong bữa cơm chiều, đợi đến khi trời đã tối đen. Hồng Hề Việt thay bộ đồ đỏ thẫm của mình ra, sau khi nghe lời dặn dò của Diệp Cốc Thanh liền đẩy cửa sổ phi thân lên nóc nhà, chạy tới viện tử của Khúc Thành Dẫn.

Chỗ của Khúc Thành Dẫn cũng không khó tìm, bởi vì trong toàn bộ phủ Thái thú thì viện tử này được canh gác nhiều nhất. Hồng Hề Việt nằm ở trên nóc nhà im lặng quan sát động tĩnh trong nội viện, sau khi thị vệ đi tuần bước qua, liền nhảy từ trên xuống, nhanh chóng áp vào góc tường khuất sáng. Thấy bốn phía không có ai, Hồng Hề Việt ngửa đầu nhìn nóc nhà, lập tức phóng lên.

Hồng Hề Việt nằm trên nóc nhà cẩn thận moi ra một viên ngói, chỉnh góc độ để y vừa vặn nhìn thấy rõ ràng mọi chuyện xảy ra trong phòng, sau đó an tâm nằm xuống.

Lúc này, Khúc Thành Dẫn vẫn còn đang ngủ say, Cao Tĩnh Vũ lẳng lặng đứng canh trước giường y. Trong phòng rất yên tĩnh, Hồng Hề Việt nằm trên nóc nhà lại lần nữa nhìn nhìn lồng ngực bằng phẳng của mình, nhớ tới phản ứng của Diệp Cốc Thanh, trong lòng không rõ là có cảm giác gì.

Mấy ngày nay Hồng Hề Việt vẫn không hiểu được, bản thân mình thật sự có tình cảm với Diệp Cốc Thanh. Suy nghĩ hồi lâu cũng không rõ rốt cuộc là thích hắn từ lúc nào, nhớ tới lời mình nói với Thường Dương Tử, Hồng Hề Việt bỗng nhiên có cảm giác muốn vả vào mồm…

Nếu muốn chặt đứt tâm tư của y với Diệp Cốc Thanh, biện pháp tốt nhất chính là rời đi, bỏ mặc đối phương kết hôn sinh con, hoặc là tìm một người đàn ông khác đến thay thế vị trí của y. Hồng Hề Việt nghĩ vậy nhưng y làm không được, y không muốn rời khỏi Diệp Cốc Thanh, cũng không thể nhìn thấy hắn cùng một chỗ với người khác.

Lúc trước từ chối lời thổ lộ của Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt giơ ra vai vế chỉ là để đối phó với Diệp Cốc Thanh. Trước giờ y là người làm theo cảm tính, hôm nay ngẫm lại, vai vế gì gì đó cũng chỉ là hư không. Lúc sư tôn còn sống, nguyện vọng duy nhất chính là tìm được Đường Khanh Ly, hy vọng hắn sống bình an vui vẻ. Nếu như y và Diệp Cốc Thanh cùng một chỗ, sư tôn cũng sẽ không có gì không vui, cho nên y cùng một chỗ với Diệp Cốc Thanh có thể nói là hoàn toàn không có chướng ngại gì.

Không bằng đợi đến khi thám thính xong tin tức liền nói ra suy nghĩ của mình với Diệp Cốc Thanh, cứ như vậy, bọn họ có thể cùng một chỗ, ai cũng không thể ngăn cách bọn họ.

Nghĩ đến đây, Hồng Hề Việt tưởng tượng đến phản ứng của Diệp Cốc Thanh, nhịn không được cong khóe miệng. Đúng lúc này, trong phòng vang lên tiếng ho khan, Hồng Hề Việt trở mình, vội nhìn tình hình bên trong.

Lúc này Khúc Thành Dẫn đã tỉnh, thấy Cao Tinh Vũ ở trước giường đã ngủ rồi, Khúc Thành Dẫn đưa tay đụng y, để cho Cao Tĩnh Vũ rót cho mình chén trà, liền cho người gọi Mẫn Dịch đến.

Một lúc sau, Mẫn Dịch dẫn theo tùy tùng vội vàng đi vào phòng Khúc Thành Dẫn, sau khi hành lễ, Khúc Thành Dẫn để cho Mẫn Dịch ngồi xuống.

“Vương gia, rốt cuộc trên đường đã xảy ra chuyện gì? Sao người lại bị thương nặng như vậy?”

Khúc Thành Dẫn ho một cái lấy lại giọng, dường như đang hồi tưởng lại tình hình lúc đó, hai tay nắm chặt góc chăn, trong mắt lộ ra hận ý.

“Phụ hoàng phái ta đi tuần tra tình hình trên sông Kính Thành năm nay, trên đường đến Kỳ Dương thành, chúng ta gặp một đám hắc y nhân. Tĩnh Vũ bị bọn chúng bày ra kế điệu hổ ly sơn, cuối cùng may mắn có hai tên hộ vệ liều chết bảo vệ, ta đây mới nhặt được một mạng trở về.” Nói xong, Khúc Thành Dẫn lại ho khan.

Nghe Khúc Thành Dẫn nói xong, Mẫn Dịch nhíu mày nhìn vẻ mặt tự trách của Cao Tĩnh Vũ bên cạnh, nhịn không được nói: “Cao đại nhân, sao ngươi có thể dễ dàng bỏ mặc điện hạ? lần này may mắn không có việc gì, nếu có lần sau, ta xem ngươi xử lý như thế nào?!”

Thấy Mẫn Dịch nổi giận, Khúc Thành Dẫn giơ tay ngăn hai người lại. Ngẩng đầu nhìn hai người, ý bảo bọn họ an tâm đừng nóng.

“Tĩnh vương gia thật sự là quá cả gan làm loạn rồi, ỷ vào tiên hoàng ban cho gã kim bài miễn tử, thật sự cho rằng chúng ta không dám làm gì gã.”

Nghe xong, Khúc Thành Dẫn cười cười nói: “Kim Bài miễn tử thì làm gì? Chỉ cần thời cơ thích hợp, chính là tiên hoàng có sống dậy cũng không bảo vệ được gã. Chuyện ta bị thương, đoán chừng đã không ít người biết rõ, không bằng các ngươi đem tin tức lan truyền ra ngoài, nói mệnh ta gần tắt, ta ngược lại muốn nhìn xem kế tiếp hoàng thúc sẽ có phản ứng gì.”

Ba người trong phòng thầm thì một lúc, thẳng đến khi Khúc Thành Dẫn lộ vẻ mệt mỏi, hai người mới cáo từ lui ra ngoài để cho Khúc Thành Dẫn nghỉ ngơi.

Hồng Hề Việt nằm trên nóc nhà chờ sau khi Cao Tĩnh Vũ và Mẫn Dịch rời đi, lúc này mới phi thân trở lại chỗ của y và Diệp Cốc Thanh. Thấy đèn trong phòng Diệp Cốc Thanh vẫn sáng, Hồng Hề Việt vô cùng vui mừng chuẩn bị đi qua. Ngay khi y vừa bước tới cửa, bên trong truyền ra giọng của nữ nhân, Hồng Hề Việt lắng nghe, nữ nhân kia đúng là muội muội của Mẫn Dịch—— Mẫn Ngôn.

Buổi sáng khi Diệp Cốc Thanh nhìn thấy Mẫn Ngôn, trong mắt liền lộ vẻ tán thưởng, hôm nay đêm hôm khuya khoắt còn tìm đến Diệp Cốc Thanh, đừng nói là nữ nhân này coi trọng Diệp Cốc Thanh đi?

Nghĩ đến đây Hồng Hề Việt lập tức nhịn không được, xụ mặt đẩy mạnh cửa. Ánh mắt xẹt qua hai người đang ngồi trên ghế, Hồng Hề Việt cười cười đi đến chỗ Diệp Cốc Thanh.

“Tử Khâm, người ta ngủ một mình không được.” Nói xong, Hồng Hề Việt chạy đến bên cạnh Diệp Cốc Thanh vòng tay qua cổ hắn.

Diệp Cốc Thanh đẩy đẩy Hồng Hề Việt thấy y không động đậy, ngẩng đầu nhìn ánh mắt kinh ngạc của Mẫn Ngôn thì cười cười. Mẫn Ngôn thấy thế, vội vàng đứng lên.

“Diệp công tử, vẫn phải cảm ơn ngươi chuyện buổi sáng. Đêm đã khuya, ta cũng không quấy rầy nữa, cáo từ.”

Diệp Cốc Thanh đỡ Hồng Hề Việt dậy, sau khi nói lời cáo từ với Mẫn Nghi, nhìn nàng ra khỏi phòng.

Mà Hồng Hề Việt đang vùi trong ngực Diệp Cốc Thanh nhìn thấy hắn vẫn còn nhìn theo bóng lưng của Mẫn Ngôn, trong lòng vô cùng khó chịu. Đưa tay ôm mặt Diệp Cốc Thanh, đem lực chú ý của người ta chuyển lên mình.

“Sao nàng ta lại đến đây?”

Nghe giọng điệu chất vấn của Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh sửng sốt một chút lại ôm y ngồi xuống ghế.

“Không có gì, chỉ là nói lời cảm ơn vì đã mang đứa bé kia về đây.” Dứt lời, Diệp Cốc Thanh nhớ tới chuyện mình để cho Hồng Hề Việt đi làm, vội mở miệng hỏi: “Sao rồi? Ngươi có dò la được cái gì hay không?”

Nghe Diệp Cốc Thanh nói thế, Hồng Hề Việt cũng không để ý đến chuyện Mẫn Ngôn nữa, gật đầu nói lại một lượt chuyện mình nghe được cho Diệp Cốc Thanh.

Chờ đến khi Hồng Hề Việt nói xong, Diệp Cốc Thanh ôm y bắt đầu suy tư.

Từ tin tức Hồng Hề Việt nghe được, quả thật Khúc Thành Dẫn bất hòa với Tĩnh Vương gia, chuyện Khúc Thành Dẫn bị thương lần này rất rõ ràng là do Tĩnh Vương gia gây nên. Vậy thì, chỉ cần mình kể cho Khúc Thành Dẫn nghe chuyện năm đó xảy ra, cái này cũng chính là một nhược điểm của Tĩnh Vương gia, Khúc Thành Dẫn sẽ không thể nào không cần, như vậy chuyện mình muốn đi chung đường với Khúc Thành Dẫn dễ dàng hơn nhiều.

Hơn nữa, hiện tại chính là thời điểm hai hổ đánh nhau, tin tưởng Khúc Thành Dẫn sẽ cần một lượng lớn tiền bạc để trợ giúp, đến lúc đó mình làm ra con đường buôn bán trên sông Kính Thành, ngân lượng kiếm được chia cho y một nửa, chắc hẳn Khúc Thành Dẫn sẽ không từ chối.

Sau khi nghĩ thông suốt, Diệp Cốc Thanh nhịn không được cười cười. Mà Hồng Hề Việt vẫn luôn chú ý Diệp Cốc Thanh, khi nhìn thấy nụ cười trên gương mặt chữ điền, hô hấp không khỏi ngừng lại, đưa tay xoa xoa gò má đối phương.

Cảm giác ấm áp truyền từ lòng bàn tay Hồng Hề Việt khiến cho Diệp Cốc Thanh hoàn hồn, nhìn ánh mắt si mê của Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh hơi sửng sốt liền ngẩng đầu hôn Hồng Hề Việt.

Vừa rồi Hồng Hề Việt mới hạ quyết tâm ở cùng một chỗ với Diệp Cốc Thanh, tất nhiên lúc này sẽ không lúng túng giống lúc trước. Ngồi trên đùi Diệp Cốc Thanh, đưa tay nắm lấy cổ áo hắn, bắt đầu nhiệt tình đáp lại.

Trong lòng Hồng Hề Việt muốn gì dĩ nhiên Diệp Cốc Thanh không biết, nhưng hắn biết rõ, Hồng Hề Việt có tình cảm với mình. Lúc này thấy Hồng Hề Việt nhiệt tình đáp lại nụ hôn của mình như vậy, tưởng rằng vì lúc nãy Mẫn Ngôn đến nói chuyện khiến y không vui, Diệp Cốc Thanh liền làm nụ hôn này sâu thêm. Dù sao Hồng Hề Việt còn chưa đồng ý một chỗ với mình, bây giờ đối phương lại nhiệt tình với mình như vậy, không hưởng thụ một chút, cũng không biết lần nào mới có nữa.

Dùng đầu lưỡi đẩy ra hàm răng Hồng Hề Việt, thăm dò vào khoang miệng đối phương, mời đối phương cùng hòa nhịp với mình. Hồng Hề Việt chưa bao giờ thân cận với một người như thế, đành phải sững sờ chờ Diệp Cốc Thanh dạy cho.

Diệp Cốc Thanh buông tha cho đầu lưỡi đang dây dưa cùng mình, tiến công đến trước ngực Hồng Hề Việt, liếm qua vùng mẫn cảm của y, Hồng Hề Việt vốn đang hô hấp dồn dập, lập tức rên rỉ một tiếng cả người mềm nhũn trượt xuống. Nếu không phải Diệp Cốc Thanh nhanh tay lẹ mắt, nói không chừng Hồng Hề Việt đã rơi xuống đất rồi.

Diệp Cốc Thanh không ngờ Hồng Hề Việt vẫn còn là tay mơ, sửng sốt một chút liền tiến công càng thêm mãnh liệt, bàn tay vốn đang nắm lấy lưng áo Hồng Hề Việt, liền theo vạt áo trượt vào.

Hồng Hề Việt phần lớn đều mặc sa y (*vải voan mỏng), cho nên càng thuận lợi cho Diệp Cốc Thanh. Đưa tay vuốt ve điểm nỗi lên trước ngực của đối phương, chậm rãi xoa nắn, để cho chúng từ từ trở nên cứng ngắc trong tay mình.

Lúc này Hồng Hề Việt còn đang bị Diệp Cốc Thanh bịt kín miệng, trước ngực tê dại, khiến y có chút không thoải mái. Hơi giật giật người muốn né tránh cái tay quấy rối kia của Diệp Cốc Thanh. Ai ngờ mình càng động, cái nơi trước ngực kia càng khó chịu.

Diệp Cốc Thanh nhìn bộ dạng của Hồng Hề Việt, trong lòng âm thầm cười cười. Rời miệng khỏi Hồng Hề Việt đã không cách nào hô hấp, từ cần cổ trắng nõn hôn xuống dưới. Hồng Hề Việt muốn né tránh Diệp Cốc Thanh, nhưng nghĩ đến Mẫn Ngôn, lại không muốn ngừng, đành phải né tránh Diệp Cốc Thanh cởi đồ.

“Đừng…. Tử Khâm….”

Không để ý tới lời nói của Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh cúi đầu ngậm lấy một viên thịt hồng trước ngực Hồng Hề Việt, lúc đối phương đẩy ra hắn liền há miệng dùng hàm răng cắn cắn lên chỗ lồi kia. Một cảm giác khác lạ khiến Hồng Hề Việt run rẩy, kêu lên một tiếng đẩy Diệp Cốc Thanh ra, mình thì đỏ mặt kéo lại vạt áo đứng qua một bên.

Hồng Hề Việt cúi đầu nhìn qua núm vú trước ngực bị Diệp Cốc Thanh thè lưỡi ra liếm nên hiện ra ánh nước, khóe miệng không khỏi co lại: “Ngươi, sao ngươi lại giống em bé vậy?”

Nghe vậy, Diệp Cốc Thanh vốn đang không vui vì bị đẩy ra, lập tức bật cười. Nhìn thế nào cũng thấy Hồng Hề Việt khôn khéo nhìn thấu người, không nghĩ y sẽ đơn thuần như vậy. Nói mình là em bé, chẳng lẽ y vẫn cho là mình muốn bú sữa của y chắc?

Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Diệp Cốc Thanh càng thêm sâu, nhìn Hồng Hề Việt đã đỏ bừng cả tai, lúc này thẹn quá hóa giận phất tay áo ra khỏi phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.