Cưới Ma Đầu Về Sống Qua Ngày

Chương 46: Bưng bát cua đồng chờ mong đã lâu



Trong ấn tượng của Hồng Hề Việt, vẻ mặt của Diệp Cốc Thanh ngay cả trong lúc tức giận cũng vô cùng bình tĩnh. Nhưng mà lần này lại có thể đạt đến tình trạng này, hiển nhiên là trong lòng không chịu nổi nữa rồi. Hồng Hề Việt càng không nghĩ tới chính mình có thể bức Diệp Cốc Thanh đến trình độ này, trong lòng cảm thấy áy náy.

Quỳ trên giường khẽ xoa lưng Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt vốn muốn an ủi hắn. Sau một lúc, cảm thấy Diệp Cốc Thanh trong lòng đã hô hấp ổn định, Hồng Hề Việt hơi nhúc nhích, cúi đầu thì nhìn thấy Diệp Cốc Thanh đang mở to mắt nhìn y, không khỏi có chút kinh ngạc.

“Có chuyện gì sao, có phải là trong người khó chịu?” Hồng Hề Việt kéo người trong lòng ra, nhẹ nhàng hỏi.

Lúc này Diệp Cốc Thanh nhìn Hồng Hề Việt bằng ánh mắt tỉnh táo không chút nào say rượu, trầm mặc một lúc mới mở miệng nói: “Hồng Hề Việt, sẽ quên Đường Khanh Ly cùng một chỗ với ta sao?”

Hồng Hề Việt lại không muốn kích thích Diệp Cốc Thanh, thấy hắn nói như vậy làm sao mà không đồng ý được. Chỉ là khi y vừa gật đầu xong, hơi thở nóng rực liền phả tới. Hồng Hề Việt ngước mắt, lập tức khuôn mặt tuấn dật của Diệp Cốc Thanh phóng đại trước mắt, hai đôi môi ấm áp dán lại với nhau.

Hồng Hề Việt không được tự nhiên bị mùi rượu Diệp Cốc Thanh hun đến mê mang, sững sờ tùy ý Diệp Cốc Thanh tàn sát bừa bãi trên môi mình. Chờ đến khi y có phản ứng, liền đưa tay vòng qua cổ Diệp Cốc Thanh, bắt đầu nhiệt tình đáp lại.

Nam nhân đều rất hiếu học đối với phương diện này, cùng Diệp Cốc Thanh hôn môi mấy lần, Hồng Hề Việt đã không còn cảm thấy xa lạ như lúc trước. Nhắm mắt cùng Diệp Cốc Thanh trao đổi nước bọt trong miệng, thẳng đến khi không khí trong ngực đã hết mới buông ra.

Trong mê loạn, không biết là ai ra tay cởi quần áo trước, tóm lại chờ đến khi hai người hồi phục tinh thần, cả hai đã ‘thẳng thắn tiếp xúc’ rồi.

Diệp Cốc Thanh đè lên người Hồng Hề Việt, nhìn thân thể như ngọc của người dưới thân, ngọn lửa trong mắt càng lớn. Cúi đầu làm một dấu hôn trên cần cổ trắng nõn, sau đó dời xuống. Cả hai đều là nam nhân, Diệp Cốc Thanh biết nên làm thế nào để người dưới thân cảm thấy thoải mái hơn. Thế là, ngậm lấy đóa ‘hồng mai’ trước ngực Hồng Hề Việt, tay phải cũng dọc theo vùng bụng trơn nhẵn trượt xuống dưới hai chân y.

Lúc này ‘súng bạc’ của Hồng Hề Việt mới có chút dấu hiệu thức tỉnh, hơi ngẩng đầu biểu thị cần người đến an ủi. Diệp Cốc Thanh đưa tay nắm lấy ‘súng bạc’ nhẹ nhàng vuốt ve.

(*Nguyên văn là ngân thương 银枪 nhưng mà thấy phía dưới có phần bắn đạn nên mình dịch là súng bạc luôn.)

Hồng Hề Việt bị kích thích mãnh liệt dưới hạ thân làm cho nhịn không được mà ngửa đầu rên rỉ. Bàn chân trắng nõn không chịu nổi cơn sóng khoái cảm mà co lại, đồng thời cặp đùi thon dài quấn bên eo Diệp Cốc Thanh khẽ cọ xát.

Diệp Cốc Thanh bị Hồng Hề Việt cọ có chút bốc hỏa, càng ra sức ngậm lấy đóa ‘hồng mai’, đồng thời động tác xoa nắn ‘súng bạc’ cũng không nhịn được mà gia tăng tốc độ. Hồng Hề Việt tóm lại vẫn là con chim non, Diệp Cốc Thanh vừa mới tăng tốc, Hồng Hề Việt đã chịu không nổi mà sợ hãi kêu một tiếng, đạn bắn ra đều phun hết lên tay Diệp Cốc Thanh.

“Hồng Hề Việt, chúng ta triệt để cùng một chỗ đi, giao bản thân ngươi cho ta có được không?” Nhìn đôi mắt mờ mịt của Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh ghé vào lỗ tai y thì thầm.

Lúc này Hồng Hề Việt vẫn còn đắm chìm trong đợt phun trào vừa rồi, căn bản không  dùng não để suy nghĩ lời nói của Diệp Cốc Thanh. Chỉ nghe hắn hỏi một cái, liền gật đầu đồng ý.

Thấy thế, Diệp Cốc Thanh đem ‘dịch trứng’ Hồng Hề Việt mới phun trào còn dính trên tay mình, chậm rãi đưa vào ‘căn cứ bí mật’ phía sau của Hồng Hề Việt. Có chất lỏng bôi trơn, cửa căn cứ nương theo tay Diệp Cốc Thanh hơi mở ra một lỗ nhỏ. Diệp Cốc Thanh miễn cưỡng nhét một ngón tay vào, nhưng mà chặt cứng, muốn rút tay ra cũng không được.

Lúc này ‘súng bạc’ của mình đã sớm thức tỉnh, đang dũng mãnh chọc vào Hồng Hề Việt. Diệp Cốc Thanh cảm thấy lỗ nhỏ của Hồng Hề Việt đã tốt, gấp rúc làm nhanh động tác mở rộng.

‘Căn cứ bí mật’ chưa bao giờ bị người chạm qua, Hồng Hề Việt không chịu nổi động tác của Diệp Cốc Thanh, nhất thời cảm thấy khẩn trương. Trong lúc y khẩn trương, lỗ nhỏ lại càng gắt gao buộc chặt.

“Hồng Hề Việt, thả lỏng một chút, ta sẽ khiến ngươi thoải mái a.” Diệp Cốc Thanh nhìn vào đôi mắt đẫm nước của Hồng Hề Việt, thở hổn hển nói.

“Tử Khâm, hôm nay chúng ta đừng làm được không? Ta thật sự không thoải mái…” Hồng Hề Việt nhíu mày cảm nhận nơi riêng tư của mình bị người mạnh mẽ xâm phạm, nhất thời có chút sợ hãi.

“Ngươi thả lòng là được rồi, Hồng Hề Việt, không phải vừa rồi ngươi vừa đồng ý cùng một chỗ với ta sao? Loại chuyện này về sau sẽ thường xuyên xảy ra, chẳng lẽ mỗi lần ngươi đều sẽ nửa đường đứt gánh?”

Hồng Hề Việt cũng biết Diệp Cốc Thanh nói đúng, nhưng mà cảm giác bị người phá mở thật sự khiến cho y cảm thấy không an toàn. Giống như bí mật cao thấp của bản thân đều bị người nhìn thấy hết.

Cúi đầu hôn xuống khóe miệng Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh tiếp tục dụ dỗ: “Hiện tại ngươi chỉ cần thả lỏng chính mình, đợi lát nữa, sau khi ta đi vào ngươi sẽ thoải mái. Hồng Hề Việt, thả lỏng, thả lỏng được không nào?”

Giọng nói trầm thấp của Diệp Cốc Thanh dường như có tác dụng thôi miên, theo như lời hắn nói, Hồng Hề Việt chậm rãi thả lỏng cơ thể, bắt đầu buông tha chống cự với Diệp Cốc Thanh. Thấy thế, Diệp Cốc Thanh cũng không do dự, lúc này ngón tay của mình lại tiếp tục thăm dò lỗ nhỏ bí mật. Sau khi nhìn thấy Hồng Hề Việt đã quen với một ngón tay, Diệp Cốc Thanh đưa vào ngón tay thứ hai, lần nữa cảm nhận nơi riêng tư bị kéo căng, khiến cho Hồng Hề Việt có chút khẩn trương, nhưng mà vẫn cố gắng thả lỏng chính mình.

Ba ngón tay…

Đợi đến khi ngón tay thứ tư đi vào, Diệp Cốc Thanh cảm thấy không sai biệt lắm, hít sâu một hơi. Diệp Cốc Thanh rút ngón tay ra. Tay phải nâng thứ kia lên, mãnh mẽ đâm vào lỗ nhỏ của Hồng Hề Việt. Tuy rằng mở rộng tương đối đầy đủ, nhưng mà chỗ kia cũng không phải là nơi thích hợp để luyện binh. Hồng Hề Việt chịu không nổi ngửa cổ lên hoảng sợ kêu một tiếng. Bàn tay ôm lưng Diệp Cốc Thanh, lập tức để lại mấy vệt máu trên người hắn.

Đau đớn trên lưng khiến cho Diệp Cốc Thanh càng thêm hưng phấn, ‘súng bạc’ đi vào cơ thể Hồng Hề Việt cũng nhịn không được mà lớn thêm một vòng.

Hồng Hề Việt chịu không nổi ôm Diệp Cốc Thanh ngửa đầu kêu lên: “Không được, Tử Khâm, ngươi đừng lớn nữa, ta chịu không được, thật sự chịu không được.”

Đau đớn mãnh liệt khiến cho Hồng Hề Việt đỏ hồng hai mắt, lệ nóng đong đầy hốc mắt rốt cuộc vẫn nhịn không được mà chảy xuống, thấm ướt gối đầu.

Nhẹ nhàng liếm đi nước mắt Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh cầm tay trái của y đặt lên thứ đã ủ rũ bên dưới: “Tự mình sờ nó, giống như lúc vừa rồi ta làm với ngươi, sẽ thoải mái.”

Trong tay cầm thứ của chính mình, Hồng Hề Việt xấu hổ nhắm mắt lại, khuôn mặt đỏ bừng giống như có thể nặn ra máu. Nhưng mà nghĩ đến Diệp Cốc Thanh, biết mình lúc này hối hận đã không còn kịp nữa rồi, vì thế để cho mình khá hơn một chút, Hồng Hề Việt đành phải nghe theo Diệp Cốc Thanh, không thành thạo an ủi thứ đã rũ xuống trong tay mình.

Diệp Cốc Thanh ngồi giữa hai chân Hồng Hề Việt, im lặng nhìn Hồng Hề Việt tự mình an ủi mà nhịn không được cong lên khóe miệng. Nhìn thấy thứ đã ngã xuống nương theo động tác của Hồng Hề Việt lại từ từ đứng thẳng, hơn nữa trong miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng rên khẽ, Diệp Cốc Thanh biết thời cơ của mình đã đến.

Hai tay xem như vẫn khá dịu dàng nắm chặt phần eo của Hồng Hề Việt, cơ thể chậm rãi lùi ra sau đem cây súng của mình rút ra khỏi lỗ nhỏ của Hồng Hề Việt, sau đó lại từ từ đâm vào.

Diệp Cốc Thanh cẩn thận quan sát sắc mặt Hồng Hề Việt, thấy y nhíu mày liền cúi người xuống, mở miệng hỏi: “Sao vậy, chịu nổi không?”

Nghe Diệp Cốc Thanh hỏi, Hồng Hề Việt mở to mắt khẽ gật đầu. Thấy thế, Diệp Cốc Thanh bắt đầu gia tăng tốc độ, không ngừng dùng súng của mình đâm vào bên trong. Thẳng đến khi đâm vào mấy chục cái, Hồng Hề Việt đang nằm trên giường bỗng nhiên nhảy dựng lên, trong miệng phát ra tiếng kêu hoảng sợ, Diệp Cốc Thanh biết rõ, mình đã tìm được cứ điểm. Thế là bắt đầu tập trung hỏa lực tiến công vào điểm này.

Mới đầu Hồng Hề Việt vẫn chưa quen cảm giác lỗ nhỏ bí mật bị người khác mạnh mẽ xâm nhập, thời điểm nói như vậy với Diệp Cốc Thanh, chỉ là không muốn thấy người nọ chịu khổ. Nhưng sau khi y đã quen thuộc với việc lỗ nhỏ của mình bị Diệp Cốc Thanh ra vào, thời gian dần trôi bỗng cảm nhận thấy một cảm giác kỳ lạ  tại chỗ hai người tiếp xúc nhau, trực tiếp đánh thẳng lên đại não, khiến cho Hồng Hề Việt nhịn không được kêu lên.

Diệp Cốc Thanh hưởng thụ cảm giác lỗ nhỏ gắt gao bao quanh mình,  cảm giác vách thành nóng bỏng khiến cho Diệp Cốc Thanh hơi mất phương hướng. Ép hai chân Hồng Hề Việt lại đặt lên ngực y, Diệp Cốc Thanh nằm xuống bắt đầu đẩy nhanh tốc độ. Hai thứ ma sát với nhau sinh ra khoái cảm khiến cho Diệp Cốc Thanh nhịn không được rên rỉ ra tiếng. Thấy Hồng Hề Việt nằm trên giường đã đắm chìm vào dục vọng nhưng không quên nắm lấy thứ đó của mình, Diệp Cốc Thanh một tay ấn hai chân Hồng Hề Việt, một bên kéo tay y vòng qua cổ mình. Sau đó tách hai chân Hồng Hề Việt ra, khiến cho hai người càng thêm dán sát vào nhau.

Bàn tay bị mạnh mẽ kéo ra, Hồng Hề Việt mất đi khoái cảm từ chỗ đó, nhất thời có chút nóng nảy, đành phải nỗ lực ôm sát, cử động thân thể để Diệp Cốc Thanh càng thêm xâm nhập. Lỗ nhỏ liên tục bị công kích, thứ phía trước cũng sắp phun ra. Nhưng khi muốn phun ra rồi lại vẫn cảm thấy có chút mất mát.

Bị cảm xúc trong lòng bức bách, Hồng Hề Việt đành phải ôm chặt Diệp Cốc Thanh, một bên chịu đựng công kích của hắn, một bên cố gắng đem mình dán sát đối phương, để cho thứ kia tìm ra chút an ủi giữa ma sát của thân thể hai người.

“Tử Khâm, nhanh một chút… ngươi nhanh một chút, ta khó chịu, phía trước khó chịu….” Thân thể Hồng Hề Việt theo từng động tác của Diệp Cốc Thanh mà lúc lên lúc xuống, trong giọng nói xen lẫn chút run rẩy, Hồng Hề Việt bị khoái cảm ăn mòn nhịn không được khóc nức nở, đôi mắt đẫm nước càng khiến cho người ta yêu thương.

Lúc này, Diệp Cốc Thanh đã đến cực hạn, nhấc hai chân Hồng Hề Việt lên chạy nước rút, sau đó liền đem chất lỏng nóng rực phun trào vào sâu bên trong Hồng Hề Việt. Sau khi Diệp Cốc Thanh đến cực hạn, Hồng Hề Việt cũng không chịu được mà phun ra…

Hồng Hề Việt vô lực buông ra cổ Diệp Cốc Thanh, cả người phiếm hồng nằm trên giường, từng ngụm từng ngụm thở dốc, giương mắt nhìn Diệp Cốc Thanh nằm trên người mình đang dần bình phục hô hấp, trong lòng nói không rõ là cảm giác gì.

“Tử Khâm, ngươi vĩnh viễn cùng một chỗ với ta đúng không?” Sau màn kích tình, giọng Hồng Hề Việt có chút khàn, nhưng vẫn vô cùng dễ nghe. Đôi mắt ướt át mở to nhìn Diệp Cốc Thanh, khiến cho cơ thể hắn lại bắt đầu nóng lên, bốc hỏa.

Nghiêng đầu hôn lên khóe miệng Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh gật đầu: “Đúng, chỉ cần ngươi không phản bội ta, chúng ta vĩnh viễn cùng một chỗ.”

Diệp Cốc Thanh ôm Hồng Hề Việt bị mình giày vò một đêm vừa mới ngủ được một chút, liền nghe được tiếng đập cửa dồn dập. Hồng Hề Việt vô cùng mệt mỏi bất mãn nhíu nhíu mày, nhìn vẻ mặt đồng dạng khó coi của Diệp Cốc Thanh bên cạnh, mặc quần áo ôm lấy cái eo đau nhức muốn bò xuống giường. Nhưng lại bị Diệp Cốc Thanh ấn xuống.

“Để ta, ngươi nằm nghỉ đi.”

Diệp Cốc Thanh khoác áo ngoài ngày hôm qua Hồng Hề Việt ném xuống đất, đứng dậy ra ngoài mở cửa. Đứng trước cửa chính là bộ mặt vừa quẫn bách lại vừa nhăn nhúm của Liêu Khải Vân, nhìn thấy cửa mở ra, Diệp Cốc Thanh vừa định mở miệng nói chuyện, Liêu Khải Vân đã bất mãn mà chất vấn Diệp Cốc Thanh, vì sao đêm qua lại để y ở lại kỹ viện.

Sau khi nói xong, khuôn mặt ngăm đen của Liêu Khải Vân hiện lên một tầng ửng đỏ, xem ra là đã xảy ra một số chuyện nào đó khiến cho y khó có thể mở miệng. Nhưng mà, Liêu Khải Vân nói không nên lời, Diệp Cốc Thanh cũng biết đại khái sau khi Liêu Khải Vân tỉnh lại đã xảy ra chuyện gì. Kỹ viện nha, sau khi tỉnh dậy có người nằm bên cạnh cũng bình thường. Hơn nữa nếu nhớ không lầm, thời điểm Hồng Hề Việt mang hắn rời khỏi, y đã nói với quy công trong lâu tìm người hầu hạ tốt Liêu Khải Vân và Triệu Văn Bằng.

“Này! Sao ngươi không nói lời nào, như vậy thật là không biết suy nghĩ rồi. Ca ca ta…”

“Thật xin lỗi, ta không nên an bài người mà ngươi không thích.” Diệp Cốc Thanh rất rành mạch nói xin lỗi với Liêu Khải Vân, thấy đối phương đỏ mặt, ánh mắt nhìn Diệp Cốc Thanh cũng có chút mơ hồ.

“Được, được rồi, ca ca lần này đại nhân không tính toán kẻ tiểu nhân, không so đo với ngươi nữa. Nhưng mà ta nói với ngươi, không thể có lần sau, bằng không thì, bằng không thì ta tuyệt đối trở mặt với ngươi…”

Nói xong, Liêu Khải Vân đỏ mặt rồi giống như cơn gió lao về phòng mình. Sau đó dùng sức đóng sầm cửa lại. Diệp Cốc Thanh thản nhiên đứng trước cửa nhìn cửa phòng đóng chặt của Liêu Khải Vân, sửng sốt một chút liền quay về phòng.

Liêu Khải Vân và Diệp Cốc Thanh nói không nhỏ, Hồng Hề Việt nằm ở trên giường tất nhiên là nghe được nhất thanh nhị sở. Diệp Cốc Thanh trở lại trên giường, Hồng Hề Việt đang dùng chăn che miệng mà cười ha ha. Diệp Cốc Thanh bị bộ dạng của y chọc đến bật cười, cởi áo khoác rồi cũng nằm lên.

Trải qua một đêm, phiền muộn trong lòng Hồng Hề Việt đã biến mất. Lúc này Diệp Cốc Thanh nằm tới đây, trở mình ôm eo hắn, dùng má cọ cọ ngực hắn.

Diệp Cốc Thanh cúi đầu hôn lên trán y, đưa tay vuốt ve thân thể trần truồng trơn bóng của Hồng Hề Việt, nhẹ nói: “Ngủ đi, hôm nay chúng ta đều không đi đâu.”

Hồng Hề Việt gật một cái chôn đầu trong ngực Diệp Cốc Thanh, đáp lại một tiếng liền nhắm mắt lại. Thấy thế, Diệp Cốc Thanh đưa tay giúp y xoa nắn cái eo, hai người ôm nhau cùng tiến vào mộng đẹp…

Lưu quản gia có lẽ đã nhận ra gì, không tới gọi Diệp Cốc Thanh rời giường. Hồng Hề Việt ngủ một giấc cho tới khi mặt trời lặn ở đằng tây, bị đói mới tỉnh lại. Lúc này Diệp Cốc Thanh vẫn còn say ngủ, nhìn khuôn mặt tuấn dật của người mình yêu, Hồng Hề Việt mím môi cười cười, sau đó nhỏm người hôn một cái lên miệng đối phương.

Cảm thấy người trong ngực cựa quậy, Diệp Cốc Thanh cũng mở mắt. Nhìn Hồng Hề Việt cười hì hì trước mắt, Diệp Cốc Thanh đưa tay xoa xoa hai mắt nhập nhèm duỗi lưng một cái.

“Sao không ngủ thêm chút nữa?” Diệp Cốc Thanh ôm Hồng Hề Việt hỏi.

“Ta đói bụng, hơn nữa mặt trời đã nhanh xuống núi rồi kìa.”

“Trên người còn khó chịu không? Có chỗ nào không thoải mái phải nói với ta, đừng cậy mạnh mà tự mình chống đỡ.”

Lúc trước Diệp Cốc Thanh cũng không phải người mới vào nghề, biết rõ nam nhân làm xong nếu không mang thứ đó ra thì sẽ không thoải mái. Cho nên đêm qua, sau khi làm xong Diệp Cốc Thanh đã lau sạch cho y. Nhưng mà ngày hôm qua bọn họ làm liên tục hai lần, đối với Hồng Hề Việt lần đầu trải qua những điều này, gặp chút khó chịu cũng là chuyện bình thường.

Nghe Diệp Cốc Thanh nói, Hồng Hề Việt có chút xấu hổ, nhưng mà vẫn thành thật lắc đầu: “Không sao, thân thể ta rất tốt.”

Diệp Cốc Thanh thấy y nói vậy cũng không hỏi nữa, lại để cho Hồng Hề Việt nằm xuống, mình thì đứng dậy mặc quần áo, tìm lấy bọc đồ của Hồng Hề Việt mà ngày trước đã chuẩn bị ở phủ Thái thú đưa cho y.

“Mặc xong quần áo thì đi ăn chút đồ, đợi chút nữa chúng ta ra ngoài đi dạo.”

Nghe vậy, hai mắt Hồng Hề Việt phát sáng, đáp lại rồi rất nhanh mặc quần áo tử tế, hứng khởi bừng bừng lấy nước cho Diệp Cốc Thanh rửa mặt.

Lưu quản gia đã sớm để cho nhà bếp chuẩn bị đồ ăn cho Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt, thấy hai người từ trên lầu đi xuống, vội vàng gọi người mang thức ăn lên cho bọn họ.

“Thiếu gia, người vừa khỏe không bao lâu, lần sau đừng uống nhiều rượu như vậy nữa. Tuy rằng chuyện làm ăn là quan trọng, nhưng mà thân thể còn quan trọng hơn.”

“Ta biết rồi, cảm ơn Lưu thúc quan tâm.”

Biết rõ Lưu quản gia là thật lòng quan tâm mình, hơn nữa đối phương lẻ loi một mình, không có con cái, Diệp Cốc Thanh cũng không ngại mà gọi ông một tiếng thúc. Mà Lưu quản gia dĩ nhiên không nghĩ tới Diệp Cốc Thanh sẽ đột nhiên thay đổi xưng hô, sửng sốt một chút rồi vội vàng đứng dậy liên tục khoát tay với Diệp Cốc Thanh.

“Thiếu gia, không được, không được.”

Thấy thế, Diệp Cốc Thanh đặt đũa xuống, nhìn đôi mắt đầy hơi nước của Lưu quản gia, cười nói: “Sao lại không được? Lưu quản gia đã tận tâm tận lực với Diệp gia cả đời, là người mà cha ta tín nhiệm nhất, một tiếng ‘thúc’ này làm sao mà không gánh được?” Dứt lời, Diệp Cốc Thanh nhìn Lưu quản gia, lần nữa cầm đũa lên nói: “Lưu thúc đừng nói nữa, ta đói bụng rồi. Đợi chút nữa bọn ta muốn ra ngoài, hôm nay thúc không cần chờ, mệt thì cứ ngủ trước đi.”

Nghe Diệp Cốc Thanh nói xong, Lưu quản gia khẽ gật đầu, sau đó từ trong ngực lấy ra hai mảnh giấy đưa cho Diệp Cốc Thanh: “Thiếu gia, hôm nay ta đã mang bạc đến Triệu phủ rồi. Đây là giấy chứng nhận, ngày mai người cùng Triệu lão bản lên nha môn nói một tiếng, hai con thuyền này là của chúng ta.”

Nghe vậy, Diệp Cốc Thanh gật đầu. Nhìn giấy biên nhận không thiếu sót chỗ nào liền gấp lại bỏ vào trong áo.

Hai người cơm nước xong xuôi, Diệp Cốc Thanh nói Lưu quản gia chuẩn bị xe ngựa thật tốt, dẫn theo Hồng Hề Việt hưng phấn ra cửa.

Chợ đêm Tuế Giang thành so với những nơi khác cũng không có gì khác nhau, hai người quanh quẩn trên đường, bất tri bất giác đã đến bờ biển. Lúc này, bờ biển không một bóng người, chỉ có nước biển vuốt đá ngầm phát ra tiếng rào rào. Gió biển phần phật, thổi bay mái tóc hai người, bởi vì đứng gần nên lọn tóc theo gió dây dưa cùng một chỗ. Hai người nhìn một rồi cùng mỉm cười.

Bãi biển dưới trăng tuy rằng hơi quạnh quẽ, nhưng mà đối với hai người mà nói, lại là cơ hội hiếm có được ở riêng với nhau. Diệp Cốc Thanh nhìn vẻ mặt tươi cười của đối  phương liền ôm người vào trong ngực, hai người cứ lẳng lặng đứng trong gió nhìn mặt biển đen như mực cách đó không xa.

“Tử Khâm, ngươi nói nơi tận cùng của biển là chỗ nào?” Hồng Hề Việt dựa vào vai Diệp Cốc Thanh, nhẹ nhàng hỏi.

“Không biết, có lẽ là một đất nước, có lẽ là một hòn đảo không người.” Diệp Cốc Thanh thở dài nói.

Eo Hồng Hề Việt có chút nhức mỏi, hai người đứng một lúc đã cảm thấy hơi mệt. Kéo Diệp Cốc Thanh ngồi xuống bãi cát. Hồng Hề Việt tựa sát vào hắn, đôi mắt dưới ánh trăng dường như phát ra ánh sáng.

“Lúc trước khi chưa thông suốt, ta cảm thấy rất mâu thuẫn. Cảm thấy mình bất tài vô dụng, không chỉ vứt bỏ A Ly mà còn để cho ngươi xâm chiếm thân thể hắn. Nhưng mà một mặt, ta vẫn chờ mong tình cảm của ngươi. Trong lòng ta rất rõ ràng ta thích ngươi. nhưng ngươi chiếm lấy thân thể A Ly khiến cho ta cảm thấy không thoải mái. Nhưng mà ta lại nghĩ, may mắn ngươi chiếm được thân thể A Ly, nếu như ta không gặp được ngươi, có lẽ A Ly đã nhập thổ vi an từ lâu rồi.”

(*Nhập thổ vi an: Vào đất là bình yên, chôn cất xuống mồ.)

Nghiêng đầu hôn lên trán Hồng Hề Việt một cái, Diệp Cốc Thanh hỏi: “Cảm thấy không được tự nhiên rồi sao?”

“Cái này nếu như nói không đó là giả, nhưng mà ta không thể buông tay, Nếu như ta không cùng một chỗ với ngươi, sau này ngươi sẽ quên ta sẽ đi tìm ngươi khác. Ta không muốn nhìn ngươi cùng một chỗ với một người nào đó được. Ta sẽ vượt qua được mâu thuâxn, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, hơn nữa ta tin tưởng ngươi sẽ chờ ta đến lúc ấy.”

Nói xong, Hồng Hề Việt ngẩng đầu nhìn Diệp Cốc Thanh, mở miệng hỏi: “Tử Khâm, nếu như ta thật sự không có ý định tiếp nhận ngươi, sau này ngươi có tìm một người khác hay không, quên ta đi tìm một người khác?”

“Sẽ.” Diệp Cốc Thanh gật đầu đáp.

“Sao ngươi có thể nói thẳng như vậy?” Hồng Hề Việt căm tức nhìn Diệp Cốc Thanh, phồng má vô cùng bất mãn nói.

Nhìn vẻ mặt của y, Diệp Cốc Thanh không khỏi cười thầm. Vì vậy, tiếp tục ăn ngay nói thật: “Nếu như ngươi đã quyết định buông tay ta, tại sao ta còn muốn tiếp tục ôm cây đợi thỏ chứ? Nói không chừng cách xa ngươi, ta lại tìm được người nào đó tốt hơn ngươi thì sao?”

Nghe Diệp Cốc Thanh nói, Hồng Hề Việt đưa tay nhéo cổ hắn rồi ấn người xuống bãi cát, sau đó cưỡi lên. Đáng tiếc, vì động tác quá lớn nên đụng tới bộ phận sử dụng quá độ ngày hôm qua, Hồng Hề Việt ai u một tiếng, hai chân mềm nhũn nằm lên người Diệp Cốc Thanh.

“Sao vậy?” Diệp Cốc Thanh biết rõ còn cố hỏi Hồng Hề Việt, một tay còn xoa nắn eo của y.

Dưới ánh trăng, Hồng Hề Việt đỏ mặt trừng mắt nhìn Diệp Cốc Thanh, hai tay ôm lấy đầu hắn lắc lắc mấy cái.

“Diệp Cốc Thanh! hôm nay gia nói cho ngươi biết, ngươi đã có ta rồi sau này không được đi tìm người khác, nếu không…” Hồng Hề Việt cong khóe miệng, ngón tay di chuyển đến nửa người dưới của Diệp Cốc Thanh.

Diệp Cốc Thanh giả bộ vẻ mặt không hiểu lắm mà nhìn Hồng Hề Việt hỏi: “Bằng không thì sao chứ?”

“Nếu không, gia sẽ trói ngươi lại, sau đó dùng tất cả phương thức ngươi đối với ta áp dụng lên người ngươi, cho ngươi sau này đối với những người kia cũng không cứng lên được!” Nói xong, Hồng Hề Việt nắm lấy chỗ kia của Diệp Cốc Thanh, dùng sức bóp vài cái.

Kích thích nửa người dưới khiến Diệp Cốc Thanh nhịn không được hít một hơi khí lạnh, chỗ kia cũng theo từng động tác của Hồng Hề Việt mà chậm rãi đứng lên. Hồng Hề Việt cầm thứ đó trong tay, sao mà không cảm thấy được biến hóa của Diệp Cốc Thanh, lúc này vứt mị nhãn cho hắn, lắc lư cái eo của mình.

Diệp Cốc Thanh cảm nhận được động tác của Hồng Hề Việt, cau mày lật người lại rồi hung hăng đè xuống, sau đó bờ biển quạnh quẽ không người, lại truyền đến từng tiếng người nào đó khẽ ngâm nga…

…………………………………………………………………………

Sói: tác giả viết H mà cứ như đánh trận í:)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.