Để gió lạnh trên đường thổi trong chốc lát, Hồng Hề Việt cũng tỉnh táo lại rồi. Lúc này đã sắp canh ba, đề khí vượt tường tiến vào sân nhà Diệp gia. Trong sân Diệp gia chỉ có mấy đèn lồng treo trên mái hiên, đang không ngừng lắc lư theo gió. Ánh nến mờ nhạt khẽ chập chờn, màu đỏ chói mắt khiến cho thái dương Hồng Hề Việt có chút co rút đau đớn. Tiện tay bẻ lấy một nhành cây, Hồng Hề Việt dùng nội lực đưa tay đánh về phía đèn lồng.
Đèn lồng theo động tác của Hồng Hề Việt bị dập tắt, không gian chìm trong bóng tối khiến Hồng Hề Việt thoải mái không ít. Đứng chỗ bậc thềm, Hồng Hề Việt ngẩng đầu nhìn cửa phòng Diệp Cốc Thanh đóng chặt, trong lòng rối rắm vạn phần. Nghĩ đến Diệp Cốc Thanh rất có thể là Đường Khanh Ly mình tìm kiếm đã lâu, Hồng Hề Việt càng nóng lòng, không khỏi có chút kích động.
Muốn nhìn kỹ A Ly bé bé mềm mềm kia khi lớn lên sẽ có bộ dạng gì, muốn nhìn lúc hắn ngủ một chút, có phải vẫn còn thói quen đá chăn màn như lúc còn bé hay không…
Hồng Hề Việt nghĩ như vậy, thế là y liền làm đúng như vậy.
Hồng Hề Việt với võ công cao nên mở cửa phòng không tốn chút sức, nhìn thấy tỳ nữ tiểu Thúy đang ngủ say sưa ở một bên, trong mắt Hồng Hề Việt hiện lên một tia tức giận, cái người này chính là như vậy mà chăm sóc cho A Ly hay sao?!
Hồng Hề Việt rất muốn ra tay giết tiểu nha đầu lười biếng này, nhưng sau khi nâng tay, nghĩ đến có lẽ Diệp Cốc Thanh không thích y làm vậy, cho nên Hồng Hề Việt do dự một chút liền hạ tay xuống.
Thả nhẹ bước chân đi vào phòng trong, nhìn thấy tấm màn buông xuống giường, trong lòng Hồng Hề Việt bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp, hơi hơi cong lên khóe miệng, Hồng Hề Việt chậm rãi đi qua nhẹ nhàng kéo tấm màn lên. Nhìn thấy bên trong là Diệp Cốc Thanh đang say sưa ngủ, Hồng Hề Việt không nhịn được cười cười, sau đó đưa tay dịch góc chăn ngồi xuống bên cạnh Diệp Cốc Thanh.
Chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt vẫn có thể thấy được thấp thoáng bộ dạng của hắn khi còn bé. Nhớ tới khi đó Đường Khanh Ly nho nhỏ dùng hai chân ngắn cũn đuổi theo sau y, trong lòng Hồng Hề Việt lại mềm thêm vài phần. Thấy sợi tóc mai của hắn hơi loạn liền đưa tay vén lên.
Bởi vì thân thể Diệp Cốc Thanh không tốt, cho nên động tác của Hồng Hề Việt cũng không làm cho hắn tỉnh giấc. Tuy rằng trong lòng rất rõ ràng rằng mình không thể làm thức giấc Diệp Cốc Thanh, nhưng Hồng Hề Việt vẫn nhịn không được mà đưa ngón tay vuốt ve gò má đối phương. Nhưng đúng lúc này, Diệp Cốc Thanh đang say ngủ đột nhiên giật giật lông mi, dường như là muốn tỉnh lại. Thấy thế, Hồng Hề Việt liền hoảng hốt, theo bản năng điểm huyệt ngủ của Diệp Cốc Thanh.
Nhìn Diệp Cốc Thanh lại lần nữa chìm vào giấc ngủ, Hồng Hề Việt không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cúi đầu nhìn ngón tay mình khẽ run, Hồng Hề Việt càng không khỏi cười khổ trong lòng.
Thì ra rất kích động khi tìm thấy Đường Khanh Ly, thậm chí ngay cả mình cũng không khống chế nổi rồi. Xem ra chính mình phải sửa cái tật xấu này, nếu hù đến A Ly sẽ không tốt….
Mặc dù nói là gió lạnh trên đường đã đem men rượu thổi đi hơn nửa, lúc này đi vào trong phòng, bị nhiệt độ trong phòng hun nóng, phần nhỏ còn dư lại lập tức xông lên đại não, khiến Hồng Hề Việt lại bắt đầu trở nên có chút không tỉnh táo.
Đưa tay xoa xoa thái dương, nghĩ đến đã hơn mười năm rồi không có cùng giường với A Ly, hơn nữa mình đã điểm huyệt ngủ của hắn, hẳn là hắn sẽ không tỉnh lại nhanh như vậy, đợi đến sáng sớm trước khi A Ly tỉnh lại rời đi là được rồi. Thế là Hồng Hề Việt ngáp một cái, chui vào trong ổ chăn của Diệp Cốc Thanh.
Diệp Cốc Thanh đang ngủ say bị gió thổi lạnh run, cảm giác được cơ thể Diệp Cốc Thanh run nhè nhẹ, Hồng Hề Việt đưa tay ôm lấy bả vai Diệp Cốc Thanh, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn. Ôm Diệp Cốc Thanh đã yên tĩnh, hai người đầu kề đầu ngủ rất ngon.
Một đêm này, Diệp Cốc Thanh ngủ cũng không yên. Bởi vì hắn mơ thấy có một con bạch tuộc khổng lồ, dùng mấy xúc tu thật dài của nó gắt gao cuốn lấy eo của hắn đem hắn ôm vào bụng. Diệp Cốc Thanh cầm kiếm chém một cái, bạch tuộc kia lập tức vươn ra một xúc tu khác cuốn cả người hắn lại.
Thức dậy, Diệp Cốc Thanh chỉ thấy cả người cứng ngắc. Nhưng chờ đến khi hắn tỉnh táo lại, hắn phát hiện thật sự có cái gì đó đang quấn lấy eo mình.
Sắc mặt Diệp Cốc Thanh bỗng nhiên biến đổi, nhanh chóng vén chăn lên liền nhìn thấy một người áo đỏ đang ôm lấy mình, đem mặt chôn vào ngực hắn ngủ say sưa. Gió lạnh lùa vào, đối phương đem mặt cọ cọ vào ngực hắn dường như muốn tìm một chỗ thoải mái để tiếp tục ngủ. Nhưng mà, cả người Hồng Hề Việt cứng đờ, sau đó mở to mắt. Nhìn thấy Diệp Cốc Thanh xanh mặt nhìn y, Hồng Hề Việt sửng sốt một chút, lập tức bật cười.
“Sớm a.” Hồng Hề Việt đưa tay kéo cái chăn Diệp Cốc Thanh mới vén lên, đồng thời phủ lên người, cũng không để lại dấu vết trùm lên thân thể Diệp Cốc Thanh.
“Sớm, xin hỏi Hồng công tử tại sao lại xuất hiên trên giường Diệp mỗ?”
Từ lời nói của Diệp Cốc Thanh nghe ra được hắn đang cố gắng kiềm chế cơn giận, Hồng Hề Việt đưa tay vòng qua cổ đối phương thuận thế ấn người xuống giường: “A, đêm qua uống hơi nhiều, không để ý liền tới nơi này.”
Nghe nói vậy, Diệp Cốc Thanh ngược lại không nổi nóng. Nhắm mắt đè nén lửa giận xuống đáy lòng, lập tức đẩy ra Hồng Hề Việt đang vịn lấy cổ mình mà chống tay ngồi dậy.
Lúc này cơ thể Diệp Cốc Thanh đã ấm áp rồi, nên Hồng Hề Việt cũng không ngăn cản hắn nữa, mà gối đầu lên cánh tay phải của mình mỉm cười nhìn Diệp Cốc Thanh đang xanh mặt đứng dậy mặc quần áo. Ánh mắt Hồng Hề Việt vẫn gắt gao dán lấy Diệp Cốc Thanh, nhìn thấy hắn đứng dậy mặc quần áo thì càng nhìn không rời mắt, y muốn nhìn xem trên người diệp cốc thành rốt cuộc là có cái bớt kia hay không.
Diệp Cốc Thanh không phải người chết, dĩ nhiên cảm thấy được ánh mắt như lửa của Hồng Hề Việt. Tuy nói đều là nam nhân, ở trước mặt y thay quần áo cũng không có gì nha, nhưng Diệp Cốc Thanh thật sự chán ghét tính cách của Hồng Hề Việt, cầm theo quần áo đi qua một bên.
Thứ muốn nhìn không nhìn được, Hồng Hề Việt cũng không phải là không cảm thấy mất mác, lúc này mình cũng không có khả năng đi qua lột sạch đồ của Diệp Cốc Thanh, ngược lại mình còn muốn ở lại Diệp gia một khoảng thời gian nữa, muốn nhìn cũng không cần phải ngày hôm nay.
Quay đầu nhớ lại bộ dáng mềm mềm nhỏ nhắn của Đường Khanh Ly mấy năm về trước, lại nhìn đến Diệp Cốc Thanh lúc này đã là một người trưởng thành. Hồng Hề Việt càng muốn biết, nếu Diệp Cốc Thanh thật sự là Đường Khanh Ly, vậy mấy năm qua rốt cuộc hắn đã trải qua như thế nào a, mới có thể khiến cho tính cách của hắn thay đổi nhiều như vậy.
Cứ ở một chỗ tưởng tượng cũng không làm được gì, y muốn chính là chân tướng rõ ràng. Nhưng mà trước khi chân tướng được phanh phui, y nhất định phải đứng dậy khỏi giường Diệp Cốc Thanh. Híp mắt hít vào một hơi, ngửi ngửi khắp cả giường đều là mùi của Diệp Cốc Thanh, trong lòng Hồng Hề Việt không hề muốn đứng dậy, nhưng mà không thể không đứng dậy.
Từ nhỏ đến lớn, trên đời này trừ bỏ Đường Khanh Ly và sư tôn, còn có người nào có thể làm cho y miễn cưỡng chính mình?
Chờ đến khi Hồng Hề Việt chậm chạp rời giường, Diệp Cốc Thanh đã rửa mặt xong xui ngồi bên bàn uống trà. Tiểu Thúy bưng bữa sáng vào nhìn Hồng Hề Việt vẻ mặt lười biếng từ trong phòng của thiếu gia nhà mình đi ra, trong lòng không khỏi kinh hãi.
Đêm qua nàng vẫn một mực canh giữ bên ngoài phòng không rời nửa bước, người này đi vào vậy mà mình lại không biết? Quan trọng hơn nữa là, lúc trước Đại thiếu gia không thích gần gũi với ai, lần này Hồng công tử có thể ngủ cùng một giường, quả thật là không thể tưởng tượng nổi. Nhìn Hồng công tử vẻ mặt lười biếng, tinh thần không tốt, giống như là ngủ không ngon giấc. Tức là ngủ không được, cái đó phải có nguyên nhân a….
Thế là, trong đầu tiểu nha hoàn tiểu Thúy không khỏi hiện lên cảnh thiếu gia nhà mình cùng Hồng công tử cả người trần truồng nằm trên giường, như vậy rồi như vậy hình ảnh quay cuồng…. Nghĩ đến những cảnh kia, tiểu nha hoàn ngây thơ xấu hổ đến mặt đỏ bừng. Nhưng mà còn chưa chờ nàng giấu đi vẻ thẹn thùng, liền nghe thấy Diệp Cốc Thanh ho khan kịch liệt.
Lập tức, hình ảnh trong đầu tiểu Thúy biến mất, ánh mắt chuyển đến thiếu gia nhà mình đang che miệng ho khan, trong lòng âm thầm nghi hoặc, thân thể này của thiếu gia có thể thỏa mãn Hồng công tử sao? Nhưng mà, thiếu gia đối với Hồng công tử cũng không tệ, sáng sớm đã dậy kêu người trong phòng bếp mang đồ ăn sáng đưa đến phòng cho Hồng công tử.
Thật ra tiểu nha hoàn đã hoàn toàn hiểu lầm mà không ngờ được rằng, sở dĩ Diệp Cốc Thanh cho người đem đồ ăn vào phòng của Hồng Hề Việt, chỉ là muốn người này nhanh nhanh xéo khỏi phòng hắn!
Nghe thấy Diệp Cốc Thanh ho khan, Hồng Hề Việt nghiêng đầu nhìn tiểu nha hoàn còn đang đứng ngẩn ngơ, buồn bực trong lòng lần nữa dâng lên. Bước nhanh đến bên người Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt đưa tay vỗ vỗ lưng hắn.
“Vẫn còn thất thần làm gì? Còn không mau đi mời đại phu!”
Tiểu nha hoàn đang thất thần nghe được tiếng rống giận của Hồng Hề Việt, lập tức phục hồi tinh thần. Mở to hai mắt nhìn vẻ mặt tức giận cùng ho đến mặt đỏ bừng của Đại thiếu gia, tiểu nha hoàn lên tiếng, lập tức chạy ra ngoài.
“Cảm ơn, không sao.” Sau khi Diệp Cốc Thanh dứt cơn, liền đưa tay đẩy Hồng Hề Việt ra.
“Độc tố bên trong cơ thể ngươi đã không thể kéo dài được nữa, phải nhanh giúp ngươi giải độc.”
Nghe được lời nói của Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh không khỏi sửng sốt, hắn thật chưa từng nghĩ đến Hồng Hề Việt sẽ có ý định giúp hắn. Lại nói tiếp, Hồng Hề Việt giúp chẳng qua chỉ là cơ thể này, nhưng mà quyền sử dụng cơ thể này là của mình, mà hắn chính là Diệp Cốc Thanh, đối với việc làm có lợi cho mình, hắn không có lý do gì để từ chối.
“Vậy làm phiền ngươi rồi.”
Diệp Cốc Thanh đồng ý cũng làm cho Hồng Hề Việt càng kinh ngạc hơn, lúc đầu y nghĩ Diệp Cốc Thanh chắc rằng sẽ từ chối, nhưng mà y không ngờ đối phương lại đồng ý nhanh như vậy, rành mạch như vậy. Nhưng mà đây không phải là chuyện tốt sao, ít nhất Diệp Cốc Thanh sẽ không như lúc trước luôn kháng cự y, để cho y từ từ tiếp cận hắn.
Rất nhanh Vu đại phu đã đến, sau khi bắt mạch cho Diệp Cốc Thanh, liền kê đơn thuốc cho tiểu nha hoàn ra ngoài tiệm bốc thuốc. Đồng thời cũng dặn dò Diệp Cốc Thanh phải chú ý giữ ấm.
Diệp Cốc Thanh gật đầu, thấy Vu đại phu muốn đi liền kêu gã sai vặt dẫn người ra ngoài.
Thấy mọi người đã rời đi, Hồng Hề Việt thu lại nụ cười thường ngảy trên mặt, chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Cốc Thanh.
“A Ly, đại phu này ta không tin được, đơn thuốc mà ông ta kê tí nữa cũng đừng uống. Đợi một lát ta sẽ xem cho ngươi, bây giờ cơ thể ngươi không chịu nổi kích thích, những thứ kia ít nhiều đều mang theo độc tính, vẫn là không nên dùng.” Thấy Diệp Cốc Thanh không có phản ứng, Hồng Hề Việt thở dài nói: “Độc trong cơ thể ngươi ta không xác định được là loại nào, nhưng mà ta đã dùng bồ câu đưa thư báo tin cho Y Tiên. Đợi đến lúc Y tiên xác định được, ta liền giải độc cho ngươi.”