Cưới Ma Đầu Về Sống Qua Ngày

Chương 9: Y Tiên Thường Dương Tử



Nghe thấy lời nói của Hồng Hề Việt, Diệp lão gia khẽ nhíu mày, bàn tay thả bên người không tự chủ siết chặt. Hồng Hề Việt đứng đối diện Diệp lão gia, nhìn thấy động tác của ông, lãnh ý trong mắt dần sâu, xoay người nhìn Diệp Cốc Thanh trên giường, thấy hắn nhíu mày, thế là duỗi ngón tay vuốt xuống giúp hắn.

Thấy thế, trái tim Diệp lão gia mãnh liệt co rút, cao giọng quát: “Đừng đụng vào Tử Khâm!”

Nghe vậy, Hồng Hề Việt quay đầu lại nhìn ông, không khỏi bật cười: “Diệp lão gia, người nằm trên giường tên gọi là Đường Khanh Ly, cũng không phải là Tử Khâm Diệp Cốc Thanh gì đó nha! A Ly chính là người Ký Châu, mười hai năm trước vì một việc ngoài ý muốn mà bị mất tích không thấy đâu. Cha của A Ly tìm hắn chín năm, ta cũng tìm hắn ba năm! Diệp lão gia, ông không thử nghĩ kỹ lại xem, A Ly có phải mười hai năm trước đã được ông nhận vào Diệp gia hay không!”

Hồng Hề Việt càng nói thì vẻ mặt Diệp lão gia càng cứng ngắc, nghiêng đầu nhìn mấy người đầy tớ đằng sau, chỉ một lúc ánh mắt lại trở nên vững vàng như cũ: “Tử Khâm chính là con ruột của ta, Diệp gia trên dưới hơn mười miệng ăn có thể làm chứng. Ngươi nói Tử Khâm là người quen cũ của ngươi, có bằng chứng không? Nếu không có bằng chứng thì đừng có ăn nói lung tung!”

Hồng Hề Việt nghe Diệp lão gia nói, nụ cười trên mặt càng lớn, quay người ngồi xuống đầu giường Diệp Cốc Thanh, lười biếng tựa vào thành giường, ngón tay chơi đùa lọn tóc của Diệp Cốc Thanh, nói: “Nếu như ta có thể nói A Ly không phải là con ruột của ông, dĩ nhiên có bằng chứng chứng minh hắn là Đường Khanh Ly, mà không phải là Diệp Cốc Thanh. Còn có, tình huống thân thể của A Ly cũng không khá lắm, ta đã mời Y Tiên Thường Dương Tử tới đây chữa trị cho hắn, mấy ngày nữa người đó sẽ tới Tuyên Thành.”

Dứt lời, Hồng Hề Việt bỗng quay đầu nhìn về phía Diệp lão gia, nụ cười trên mặt đã tắt, trong mắt đều là hàn ý: “Thân thể A Ly làm sao biến thành như vậy, chắc hẳn trong lòng Diệp lão gia sẽ rõ ràng hơn ta. Ta vốn phải thay A Ly báo thù, nhưng mà xét thấy các ngươi cũng đã có công lao nuôi dưỡng nhiều năm, ân oán lần này coi như thanh toán xong. Còn có, mấy ngày nữa Diệp lão gia không cần chạy tới nơi này, chỉ cần để lại mấy tiểu nha hoàn ở chỗ này hầu hạ là được rồi.”

Hồng Hề Việt nói xong, vung tay nói ‘tiễn khách’ liền quay đầu không thèm để ý đến sắc mặt xanh mét của Diệp lão gia.

Thấy thế, Diệp lão gia lại càng tức giận, thấy Hồng Hề Việt ngồi ở trên giường vẫn mang bộ dạng phong khinh vân đạm, cắn răng nói với đám đầy tớ phía sau: “Mang thiếu gia về đây cho ta!”

Diệp lão gia vừa dứt lời, đầy tớ đứng đợi đã lâu ở phía sau ngay lập tức vọt lên. Mà Hồng Hề Việt ngồi trên giường vẫn như trước không nhanh không chậm vuốt tóc Diệp Cốc Thanh, thẳng đến khi những người này cách y chỉ còn hai bước chân, Diệp lão gia chỉ cảm thấy trước mắt mình lóe lên một cái, mấy tên đầy tớ lập tức dùng một tư thế quỷ dị đứng im tại chỗ.

Giờ phút này Diệp lão gia đã có chút sợ, nhìn thấy ánh mắt của Hồng Hề Việt cũng không khỏi lộ ra chút sợ hãi. Hồng Hề Việt nhíu mày nhìn đám người đứng trước giường, một tay ném hết cả đám người thân hình so với mình còn khỏe mạnh hơn nhiều ra khỏi phòng.

Đợi đến khi sáu tên đầy tớ đều bị ném ra ngoài, Hồng Hề Việt vẫn thấy Diệp lão gia cùng quản gia sững sờ đứng nguyên tại chỗ, trầm giọng nói: “Nếu như không phải nghĩ đến trước giường A Ly có máu, ta đã sớm giết các ngươi rồi! Cút ra ngoài cho ta!”

Nghe vậy, thân hình Diệp lão gia cùng quản gia không khỏi run lên, quản gia lập tức khôi phục lại tinh thần lôi kéo Diệp lão gia đang không cam lòng ra khỏi phòng. Mà sáu người vạm vỡ bên ngoài cũng đã hồi phục, từng người lồm cồm bò dậy rồi nhanh chóng chạy đi.

Diệp lão gia nhìn thấy bộ dạng đầy tớ nhà mình, vẻ mặt trắng bệch nhịn không được dậm chân. Thấy thế, quản gia kéo Diệp lão gia lại mở miệng nói: “Lão gia đừng tức giận, nhìn là biết Hồng công tử thật sự để tâm tới Thiếu gia a, sẽ không làm thương tổn Thiếu gia, chúng ta chẳng qua chỉ là người dân bình thường, vốn không phải là đối thủ của y, trước hết cứ rời đi đã, đợi đến ngày mai lại nghĩ cách.”

Lúc này Diệp lão gia cũng không nghĩ ra cách nào, nghe quản gia nói thế cũng chỉ có thể từ bỏ, quay đầu lại nhìn về phòng trong, rồi sau đó rời đi. Lúc ra khỏi cửa, nhìn thấy tiểu nha hoàn đang đứng run lẩy bẩy ngoài cửa, dặn dò nàng chăm sóc cho Diệp Cốc Thanh thật tốt, sau đó đi ra ngoài.

Hồng Hề Việt ở trong phòng nghe thấy tiếng Diệp lão gia rời đi, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Đưa tay vuốt ve cái trán của Diệp Cốc Thanh, nhẹ giọng nói: “A Ly, chia cắt mười hai năm, vì sao ngươi không còn nhận ra ta?”

Người trên giường vẫn nhắm chặt hai mắt, tất nhiên sẽ không thể trả lời y. Hồng Hề Việt đưa tay gài lại góc chăn cho hắn, mình cũng nằm xuống giường.

Đảo mắt là đã đến ba mươi tết, mà Y tiên Thường Dương Tử Hồng Hề Việt hy vọng đã lâu cũng dẫn theo một tiểu đồng tử thong thả đi đến. Sau khi bị chặn lại ở cửa, tiểu đồng tử bên người Thương Dương Tử tức giận đến phồng má trợn mắt đang xắn tay áo lên muốn đánh đối phương. May mà quản gia ra ngoài làm việc nhìn thấy được, liền hỏi nhiều hơn một câu, mới biết đối phương chính là Y tiên mà Hồng Hề Việt nhắc đến, lập tức dẫn người đi vào phòng ngủ.

Một lát sau, Thường Dương Tử đi vào tiểu viện của Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt nhìn thấy đối phương, không kịp hàn huyên liền kéo đến bắt mạch cho Diệp Cốc Thanh.

Mới đầu, Thường Dương Tử vẫn là nhếch miệng có chút không quá cam tâm tình nguyện, nhưng mà sau khi nhìn thấy sắc mặt của Diệp Cốc Thanh, lập tức trở nên nghiêm túc không nói thêm gì nữa. Hồng Hề Việt tránh chỗ cho Thường Dương Tử, đứng một bên nhìn chằm chằm vào từng cử động của Thường Dương Tử.

“Yên tâm, ta sẽ không giết hắn.” Dứt lời, Thường Dương Tử trợn mắt nhìn Hồng Hề Việt, tiếp tục bắt mạch cho Diệp Cốc Thanh.

Cũng không lâu lắm, Thường Dương Tử thở ra một hơi, để tay Diệp Cốc Thanh vào lại trong áo ngủ bằng gấm liền đứng dậy đến bên cạnh bàn.

“Trước đó vài ngày ta đã bắt mạch cho A Ly, phát hiện trong cơ thể hắn có chứa kịch độc, hơn nữa ngũ tạng có dấu hiệu bị tổn thương.”

Thường Dương Tử uống một ngụm trà do tiểu đồng tử đưa đến, gật đầu phụ họa một tiếng: “A…, đệ nói không sai. Từ mạch nhìn ra được, người này cùng với tính chất ngũ độc chưởng của Giang Chi Lâm vô cùng giống nhau. Chất độc này đã có hơn mười năm, hơn mười năm trước vị công tử này có lẽ vẫn là một đứa nhỏ, nhưng mà Giang Chi Lâm vào hơn hai mươi năm trước đã biến mất, sao có thể đột nhiên ra tay với một đứa bé được? Cái này có chút không thuyết phục a.”

Nghe vậy, Hồng Hề Việt không khỏi nhíu mày, quay đầu nói với tiểu nha hoàn vẫn đợi ở cửa: “Gọi lão gia ngươi tới đây một chuyến, có liên quan đến chuyện của A Ly, ta tìm ông ta hỏi cho rõ ràng.”

Tiểu Thúy nhận được mệnh lệnh của Hồng Hề Việt, dĩ nhiên không dám xem thường, khom người đáp lại liền nắm váy chạy tới chính viện. Thấy tiểu nha hoàn chạy ra, lông mày Hồng Hề Việt nhíu lại càng chặt, sự nghi ngờ trong lòng cũng càng ngày càng sâu.

Giang Chi Lâm vốn là con trai trưởng của Mạc Bắc Giang. Sau vì tâm tư bất chính tu luyện Ngũ độc chưởng, tiếp theo danh chấn giang hồ. Bởi vì giết quá nhiều người, bị Võ Lâm Minh cùng nhau đánh chết, từ đó về sau liền biến mất trong giang hồ, mà ngũ độc bí kiếp trong tay gã cũng bị tiêu hủy.

Một người đã chết gần hai mươi năm, sao có thể ra tay với Đường Khanh Ly, điều này khiến cho Hồng Hề Việt nghĩ không ra.

Thường Dương Tử ngồi bên cạnh gọi tiểu đồng tử nhà mình qua ăn điểm tâm, ngẩng đầu nhìn thấy Hồng Hề Việt đang nhíu mày đứng ở cửa không biết đang suy nghĩ cái gì. Nhớ lại bộ dạng khẩn trương của Hồng Hề Việt đối với cái người trên giường, cảm thấy thật sự hiếu kỳ. Thế là, liền mở miệng gọi người qua.

“Hồng Hề Việt, vị công tử trên giường là gì của đệ? Mấy tháng không gặp, cũng không phải là đệ đem mình gả cho người ta đi?”

Nghe Thường Dương Tử nói, Hồng Hề Việt nhịn không được liếc y một cái, nhấc vạt áo ngồi xuống bên cạnh Thường Dương Tử.

“Ta vẫn cảm thấy cách làm người của huynh thật sự phải xin lỗi gương mặt đó của huynh a, đoán chừng cũng chỉ có đứa nhỏ nhà huynh mới không chê cười.” Hồng Hề Việt nhấp một ngụm trà thản nhiên nói.

Nghe vậy, Thường Dương Tử xùy một tiếng quay đầu nhìn tiểu đồng tử bên cạnh đang ôm điểm tâm ăn, trên mặt dính tùm lum, bận rộn giúp đối phương lau mặt, sau đó ôn nhu dặn dò tiểu đồng tử ăn chậm một chút.

“Đệ còn chưa nói cho ta biết người đó là ai, như thế nào lại mạc danh kỳ diệu quan tâm người ta như vậy? Không phải là ta đoán đúng rồi đi, đệ thật sự ngủ cùng người ta rồi?”

Hồng Hề Việt nghe Thường Dương Tử nói mà khóe miệng giật giật, đặt chén trà trong tay xuống cười nói: “Cũng không nha, từ mười năm trước thì vẫn chưa ngủ cùng lần nào nữa.”

“Hơn mười năm trước, đệ khoác lác đi, hơn mười năm trước đệ mấy tuổi, có năng lực sao?” Thường Dương Tử liếc mắt nhìn Hồng Hề Việt đang cười, sau đó giống như nghĩ tới cái gì, hai mắt trợn tròn, tay phải bụm miệng, đứt quãng hỏi: “Hắn, hắn không phải là…. chính là người đệ đã tìm trong ba năm…”

Liếc mắt nhìn biểu lộ khoa trương của Thường Dương Tử, Hồng Hề Việt gật đầu.

Hồng Hề Việt cùng Thường Dương Tử quen biết đã lâu, hai người đều có giao tình, cho nên chuyện mình tìm kiếm Đường Khanh Ly cũng không có giấu y. Tìm một đứa nhỏ vài tuổi, không khác gì mò kim đáy biển, Thường Dương Tử cảm thấy đó là một chuyện không thể nào, nhưng bởi vì Hồng Hề Việt cố chấp, y cũng không đành lòng nói ra khiến đối phương bị đả kích. Vốn là chuyện không thể nào, vậy mà hôm nay đúng là đã được Hồng Hề Việt tìm thấy, điều này làm cho Thường Dương Tử không thể không kinh ngạc.

“Đệ có thể chắc chắn hắn chính là Đường Khanh Ly ngươi muốn tìm sao?” Thường Dương Tử nhíu mày lo lắng hỏi.

“Trong lòng xác nhận tám chín phần, nhưng có hai phần còn phải cần huynh giúp một tay.”

“Chuyện gì?”

“Cái bớt trên người A Ly bị người nào xóa mất rồi, thủ pháp thoạt nhìn không phải do người bình thường làm. Y thuật của huynh cao minh, nhìn xem có thể khôi phục cái bớt lại nguyên dạng cho ta được không.”

Nghe xong lời Hồng Hề Việt nói, Thường Dương Tử lập tức xụ mặt: “Ta nói đệ là thật hay đùa vậy? Bớt bị xóa mất làm sao có thể khôi phục lại, nhưng mà bớt trên người mỗi người đều là độc nhất vô nhị, giống như là chỉ tay, nếu hắn thật sự có cái bớt kia, mười phần chính là hắn.”

Nghe vậy, Hồng Hề Việt nhướng mày: “Vấn đề là bây giờ ta căn bản không cách nào xác định được phần bị xóa đi có phải cái bớt hay không, hơn nữa chuyện khi còn bé hắn cái gì cũng không nhớ rõ, ta căn bản không thể nào xác nhận.”

Đang nói chuyện, tiểu nha hoàn dẫn theo Diệp lão gia vội vàng chạy vào tiểu viện. Nhìn bộ dạng lo lắng của đối phương, trong lòng Hồng Hề Việt bỗng nhảy một cái.

A Ly ở trong Diệp gia mấy chục năm, có chuyện gì xảy ra thì trong lòng Diệp lão gia rõ ràng nhất, nếu như A Ly không nhớ được, Diệp lão gia dĩ nhiên là nhớ rõ, như vậy, bắt đầu từ chỗ Diệp lão gia đoán chừng dễ dàng hơn nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.