Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 17: Muốn cô nói xin lỗi





Trương Tấn Phong hai ba bước đi đến trước mặt của Võ Hạ Uyên, từ trên cao nhìn xuống người cô. Người đàn ông mấp máy môi nhưng cô chỉ có thể nghe được tiếng kêu sắc nhọn.

“Tại sao không nói lời nào?” Lần này thì Võ Hạ Uyên nghe không rõ, giọng nói được anh ép xuống cực kỳ nhỏ, dường như anh đã cố gắng nhãn nhịn rất lâu, chỉ chờ đến lúc bùng nổ.

Võ Hạ Uyên ngây người, không hiểu tại sao anh lại tức giận đến như vậy.

Trương Tấn Phong nắm chặt vai Võ Hạ Uyên, con ngươi lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô: “Cô vẫn còn là đứa con nít tám tuổi sao? Còn bỏ nhà đi trốn đi như vậy!

“Không phải…” Võ Hạ Uyên hất tay của anh ra, xoa xoa tai trái của mình: “Anh sang bên phải nói đi, anh đứng ở bên trái tôi nói tôi nghe không rõ lắm: Đôi mày của Trương Tấn Phong mạnh mẽ nhíu lại, anh đè tay của Võ Hạ Uyên xuống, trầm giọng hỏi: “Tai này bị làm sao?”

“Hình như là bị thủng màng nhĩ” Cô giải thích: “Cái anh đã cứu tôi nói như vậy đó.”


“Anh?”

Võ Hạ Uyên lấy danh thiếp ra cho anh coi, lại bắt đầu cảm thấy choáng váng.

Trương Tấn Phong nhận lấy, anh nhìn lướt qua danh thiếp, sau đó ôm lấy người phụ nữ, anh căn dặn quản gia: “Gọi bác sĩ gia đình đến”

Võ Hạ Uyên ngửi được mùi hương thơm mát lành lạnh trên người anh, một loại cảm giác an toàn lạ thường quanh quẩn bên người cô.

Chờ đến khi tinh thần cô ổn định lại, sắc trời bên ngoài cũng đã tối đen. Không bao lâu sau, Trương Tấn Phong đi đến, anh đặt chén cháo lên bàn, lẳng lặng nhìn người phụ nữ gầy gò trước mặt: “Có đói bụng không?”

Võ Hạ Uyên bưng chén cháo lên, mặc kệ có đói bụng hay không, hiện tay cô đang có đứa nhỏ nên suy cho cùng vẫn phải ăn một chút.

“Võ Hạ Uyên” Chờ sau khi người phụ nữ ăn xong, Trương Tấn Phong thấp giọng mở miệng nói: “Ngày mai đi đến bệnh viện với tôi”

Võ Hạ Uyên quay đầu lại nhìn anh: “Đến bệnh viện để làm gì?”

“Xin lỗi Tuyết Mai”

Tay cầm muỗng của Võ Hạ Uyên run lên: “Tôi không có làm gì sai cả, tại sao phải đi xin lỗi?”

“Cô đẩy em ấy” Nhắc tới Vũ Tuyết Mai, sắc mặt của Trương Tấn Phong nhanh chóng sầm xuống.


Cô găng từng chữ: “Tôi không cói “Cô không có lựa chọn khác” Trương Tấn Phong hơi lui về phía sau: “Nếu sau này cô không muốn gặp con mình nữa thì có thể tiếp tục làm gì thì làm”

Võ Hạ Uyên ngạc nhiên nhìn về phía anh, vậy mà anh lại lấy đứa nhỏ ra để uy hiếp cô sao?

“Cô tự lo liệu đi” Trương Tấn Phong đứng dậy rời đi.

Đầu ngón tay của cô run rẩy, anh nói rất đúng, cô không còn sự lựa chọn nào khác. Nếu không phải bởi vì đứa nhỏ thì cô cũng sẽ không kiên nhãn đến bây giời Trưa hôm sau, cô với Trương Tấn Phong đi đến bệnh viện.

Ông Vũ Đức Cường không có ở đó, dáng vẻ của bà Thu như hận không thể rút gân lột da cô ra. Thế nhưng Vũ Tuyết Mai lại có ý tốt mở miệng nói rằng: “Hôm đó cũng là do mặt đất quá trơn, không có liên quan đến cô Hạ Uyên đâu mẹ”

Bà Thu không chịu buông ta: “Con gái ngốc của mẹ, lúc này lại còn đi nói giúp cô ta nữa sao?”

Võ Hạ Uyên nghĩ thầm, con gái bà không hề ngốc chút nào cả.

Trương Tấn Phong lời ít ý nhiều: “Xin lỗi”

Võ Hạ Uyên hít sâu một hơi, hai tay ở phía dưới âm thầm xoa xoa bụng, dường như đứa bé có thể tiếp thêm can đảm cho cô, Võ Hạ Uyên hơi cúi người xuống quay về phía Vũ Tuyết Mai nói: “Xin lỗi, cô Tuyết Mai”

“Một câu xin lỗi thì xong à?” Bà Thu hất cằm lên: “Cho dù có nói như thế nào cũng vậy thôi, phải quỳ mới có thành ý đúng không?”

Bàn tay để bên người của Võ Hạ Uyên chợt siết chặt lại, mỗi một tế bào trong người cô đều căng chặt, cô không có người thân nên chỉ có thể thỏa hiệp mà thôi.

Vào lúc Võ Hạ Uyên mới vừa cử động người, đột nhiên Trương Tấn Phong nắm lấy cánh tay cô lại.


“Bác gái, dù sao Võ Hạ Uyên cũng là vợ của cháu. Con dâu của nhà họ Trương quỳ xuống trước mặt người khác, chuyện này nếu truyền ra ngoài thì mặt mũi của nhà họ Trương để đâu đây?”

Sắc mặt anh vô cùng bình thản, nhìn không ra cảm xúc gì.

Vẻ mặt của Vũ Tuyết Mai và bà Thu đều ngạc nhiên, vành mắt Vũ Tuyết Mai nhanh chóng đỏ lên. Bà Thu lên tiếng chất vấn: “Tấn Phong!

Những việc cô ta đã làm với Tuyết Mai, không lẽ cháu đã quên hết rồi sao?”

Dường như đã trôi qua một thế kỷ, cuối cùng Trương Tấn Phong cũng mở miệng nói: “Sự thật là gì, mọi người cho rằng cháu không biết sao?”

Sắc mặt của Vũ Tuyết Mai nhất thời trắng bệch.

Mà Võ Hạ Uyên thì thấy trên mặt của bà Thu chợt lóe lên một tia hoảng loạn, hóa ra bọn họ đều là đồng bọn của nhau!







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.