Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 200



Chương 200: Tần Trăn

Thiên Thần đã chính thức đi vào hoạt động.

Phương Trạch là một trong những thân tín của Trương Tấn Phong ,, năng lực nghiệp vụ vô cùng cao và cũng biết thân phận thật sự của Võ Hạ Uyên .

Phương Trạch cảm thấy bà chủ thật đúng là có thể chịu bị lăn qua lăn lại, ở nhà làm móng và dưỡng da không tốt sao? Tới nơi như.

thế này chịu khổ, vòng giải trí là một chỗ nâng cao đạp thấp, trên cơ bản là người đại diện và nghệ sĩ sẽ bị cột chung vào một chỗ, nếu cô chọn trúng một người có triển vọng kém cỏi, chính mình bị tủi thân thì sao ông ta có thế nói với Tổng giám đốc Trương chứ?

Sau khi hội nghị kết thúc, Phương Trạch đến bên cạnh Võ Hạ Uyên , nhỏ giọng “Bà chủ, gương mặt của ngài bị sao vậy? Tôi nhìn thoáng qua còn không nhận ra nữa là’ “Không nhận ra là đúng rồi” Võ Hạ Uyên nhỏ giọng đáp lại: “Tôi sợ bị người ta nhận ra nên mới lựa chọn sử dụng phương pháp đặc biệt đó, ông đừng có khách sáo với tôi nhé Phương Trạch, nên trừng trị tôi thế nào thì cứ trừng trị tôi như thế”

Phương Trạch: “..” Xin lỗi, gan của tôi cũng không lớn như gan gấu.

Trong tay Võ Hạ Uyên không có nghệ sĩ nào, mà Thiên Thần vừa ký với một nhóm người, buổi chiều Võ Hạ Uyên có thể đi chọn.

Phương Trạch không yên tâm, nói thế nào cũng đòi đi chung, tổng giám đốc Phương đã đến nên cả đám càng cẩn thận từ lời nói tới việc làm hơn nữa.

Ở nơi này đào tạo lưu lượng, nhóm tiếp theo là một nhóm tiểu thịt tươi nhưng những người có thế nổi tiếng lại không có bao nhiêu hết.

Trước mắt thì bề ngoài của những thanh niên này đều đẹp, song đối với Võ Hạ Uyên mà nói cũng chỉ dừng lại ở chỗ đẹp mà thôi, dù sao ngày nào cô cũng đối diện với khuôn mặt của Trương Tấn Phong nên đã miễn dịch từ lâu, lòng Võ Hạ Uyên không chút gợn sóng mà nhìn ba đợt người, đến lúc tới nhóm thứ tư, bỗng chốc ánh mắt cô sáng lên rồi bàn tay nhanh chóng lật tài liệu.

Trong hồ sơ ghi.

Tân Trăn, nam, hai mươi sáu tuổi, là khá lớn tuổi, Võ Hạ Uyên lướt sơ giới thiệu vấn tắt về cậu ta, đã từng đóng không ít phim điện ảnh, phim truyền hình nhưng đều là đóng vai nam số hai, số ba, thậm chí là vai quần chúng, chìm chìm nổi nổi ở vòng giải trí gần mười năm, song chẳng gây được tiếng vang gì, nhưng Võ Hạ Uyên nhớ rằng cậu ta đã từng diễn một vai nam phụ vô cùng xuất sắc trong phim cổ trang.

“Tôi không khuyến khích cô chọn người này” Phương Trạch liên tục chú ý tới hành động của Võ Hạ Uyên, thấy cô cứ luôn nhìn tài liệu của Tân Trăn thì không nhịn được mà nhỏ giọng nhắc nhở.

“Tại sao?”

“Tính cách quá thẳng thắn và cương trực, không thích hợp làm nghệ sĩ” Phương Trạch phê bình: “Cô cho rằng cậu ta sa sút tới bước này là vì cái gì? Cậu ta đã từng ở lại ở nhiều công ty giải trí như vậy nhưng đánh giá về cậu ta đều là không dễ kiểm soát, tôi thừa nhận là kỹ năng diễn xuất của cậu ta rất đáng nể song quá thích làm theo ý mình, đối với công ty mà nói là một trái bom hẹn giờ.’ “Vậy ông từng tiếp xúc với cậu ta rồi à?” Võ Hạ Uyên hỏi.

Phương Trạch lắc đầu: “Chưa từng”

“Lời nói của con người thật đáng sợ.” Võ Hạ Uyên nhàn nhạt nói một câu, sau đó đánh dấu lên trang của Tần Trăn.

Phương Trạch: “..” Thì ra ông ta nói nửa ngày cũng chả được cái tích sự gì?

‘Võ Hạ Uyên không biết nhiều về nghệ sĩ này nhưng những người đại diện khác đều là tay già đời, nên cướp thì cướp, đúng như dự đoán, ngoại trừ Võ Hạ Uyên ra thì chẳng ai muốn Tân Trăn.

Vẻ mặt Tần Trăn luôn hờ hững, giống như đã đoán được kết quả từ lâu rồi, sau đó lúc nghe thấy mình được thu về dưới trướng của Thiên Thần thì khó tin, mở to hai mắt, có người muốn cậu ta ư?

Phương Trạch khuyên nhủ Võ Hạ Uyên lần nữa: “Bà chủ, tôi không nói tới Tân Trăn nữa, hay ngài chọn thêm một người có đánh giá, danh tiếng tốt một chút đi?”

“Cứ thử một người trước đã” Võ Hạ Uyên nói khẽ: “Nâng đỡ cho nổi tiếng rồi tính tiếp.”

Phương Trạch: “…” Không hổ là người phụ nữ của Tổng giám đốc Trương, chí hướng rộng lớn.

Tính tới tính lui, Phương Trạch tự an ủi mình rằng bà chủ đến tới Thiên Thần là để vui chơi một chút, không chừng gặp khó khăn vài lần sẽ về nhà thôi.

Tân Trăn gặp Võ Hạ Uyên ở sảnh sau, khuôn mặt lộ ra chút lẳng lơ, mê hoặc lòng.

người, ánh mắt cũng trong trẻo như phụ nữ.

Tân Trăn hơi cẩn thận nhưng trong mắt vẫn tràn ngập sự bướng bỉnh và cứng nhắc.

“Xin chào Tân Trăn, tôi là người đại diện của cậu, Võ Hạ Uyên ” Võ Hạ Uyên cười rồi chìa tay ra: “Sau này cậu gọi tôi là chị Uyên là được” Đây không tính là chiếm hời của Tân Trăn, cô còn lớn hơn Tân Trăn tận hai tháng cơ.

“Xin chào chị Uyên” Tân Trăn nhẹ nhàng năm lấy tay cô, hình như cậu ta còn đang chìm đắm trong sự kinh ngạc khi biết mình được tiến vào Thiên Thần, Tân Trăn suy nghĩ một chút bèn nghiêm túc nói: “Chị Uyên, chị, chị từng nghe thấy mấy lời đánh giá về em hồi trước chưa?”

‘Võ Hạ Uyên biết Tân Trăn đai cô không trả lời mà hỏi ngược lại: cho tôi nghe, cậu thích đóng phim không?”

ï tha thiết yêu thích việc đóng phim”

Tân Trăn gật đầu một cách trang trọng, lặp lại một lần nữa: “Tôi tha thiết yêu thích việc đóng.

phim” Lúc cậu †a nói ra lời này thì ngọn lửa và sự nhiệt tình trong mắt là thật.

‘Võ Hạ Uyên cười yếu ớt: “Vậy thì đúng rồi, chúng ta cùng nhau cố gắng, tranh thủ giật lấy một giải ảnh đế trở về.”

Tần Trăn bị chọc cười, khóe môi lộ ra sự chua xót, bây giờ cậu ta miễn cưỡng dựa vào mấy cái thông báo để duy trì cơm no áo ấm, có thể được tiếp tục đóng phim đã là ban ơn rồi, ảnh đế gì chứ, đều là Võ Hạ Uyên nói đùa.

“Lúc bắt đầu, tài nguyên mà Thiên Thần cho mọi người đều giống nhau, đương nhiên là không hiếm mấy chuyện tự mình đi tìm ở mấy chỗ hỗn loạn kia, nhưng chúng ta cũng không đi tới những nơi đó” Võ Hạ Uyên nghiêng đầu nhìn Tân Trăn: “Có thể chịu khổ không vậy?”

Tân Trăn gật đầu: “Có thể”

“Chúng ta có một chiếc xe bảo mẫu, một trợ lý, lát nữa trợ lý sẽ thầm đọc quy trình một lần rồi dặn dò Tân Trăn: “Buổi chiều cậu tới phòng làm việc của tôi nghỉ ngơi đi, lát nữa tôi dẫn cậu đi gặp vài người.”

“Được”

Tân Trăn nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của Võ Hạ Uyên , cũng không biết cô có thể lấy được tài nguyên gì cho mình nhưng dù thế nào cũng sẽ tốt hơn tình hình trước đây.

Buổi tối, Võ Hạ Uyên dẫn Tân Trăn đến một nhà hàng cao cấp, Trương Khai đang ở dưới lầu chờ bọn họ, dọc theo đường đi, Trương Khai cũng không nói chuyện với Tân Trăn, xem ra là không vui vì bị phân tới đây, Võ Hạ Uyên cũng coi như không thấy.

Tối nay Võ Hạ Uyên phải dẫn Tân Trăn đến gặp đạo diễn nổi tiếng Phùng Phát, tất nhiên tác phẩm của đạo diễn Phùng là tác phẩm hoàn mỹ và tốt nhất, lời này cũng không phải nói đùa.

Cửa phòng bao bị gõ, Phùng Phát đang uống rượu và tán gầu với người khác, thuận miệng nói một câu: “Vào đi”

Phùng Phát vừa thấy Tân Trăn thì cũng biết người mình đợi đã tới, ông ta dời mắt rồi nhanh chóng liếc sang Võ Hạ Uyên ‘Thoạt trông người phụ nữ này khá quen, Phùng Phát không biết chỗ dựa phía sau của cô là gì mà có thể khiến tổng giám đốc.

Phương phải tự mình mở miệng để chỉ định chàng trai này làm nam số hai, hiển nhiên đây là nói riêng chứ Tân Trăn không biết gì, khi cậu †a nhìn thấy Phùng Phát thì lập tức ngu người Trong đầu Tân Trăn thầm nghĩ, tôi bị mù rồi à? Nếu không sao lại nhìn thấy đạo diễn Phùng? Chẳng lẽ là… Võ Hạ Uyên muốn dẫn mình tới gặp một người, người đó là đạo diễn Phùng ư?

Cậu ta có thể đóng phim của đạo diễn Phùng sao?

Trong thoáng chốc, trái tim Tân Trăn đập như đánh trống.

‘Võ Hạ Uyên cũng không ngạc nhiên với việc này, lần đầu tiên cô làm người đại diện, chẳng có bất kỳ mạng lưới quan hệ nào ở trong cái vòng này, lại không thể công khai thân phận, thế nên trên cơ bản, tài nguyên là con số không, người đại diện không có tài nguyên và nghệ sĩ mà ở chung một chỗ thì chính là đồ ăn hại Mà những thứ này là ngón tay vàng đầu tiên mà Trương Tấn Phong mở ra cho cô, cũng là ngón tay vàng duy nhất.

Hai người bàn bạc xong thì lấy được vị trí nam số hai của đạo diễn Phùng, thành công thì tốt, một khi thất bại thì sau này dù có thế nào đi nữa, Trương Tấn Phong _cũng sẽ không hỏi đến.

Trên mặt Võ Hạ Uyên bình tĩnh nhưng cũng ôm trông đợi cực kỳ lớn với bộ phim lần này.

“Ngồi đi” Đạo diễn Phùng đứng dậy chào.

đón, Tân Trăn xúc động tới mức tay chân cũng không biết đặt ở đâu, vốn dĩ là một người đẹp.

trai, giờ phút này lại hơi đần độn: “Chào đạo diễn Phùng”

Phùng Phát nhìn Tân Trăn một cái, thâm nghĩ điều kiện cũng không †ồi, nhưng trong vòng giải trí, người có điều kiện tốt lại xuất hiện khắp nơi.

Thật ra thì trong lòng Phùng Phát rất không thoải mái khi giao nhân vật này cho Tân Trăn, ông ta có yêu cầu rất cao đối với tác.

phẩm của mình, mỗi một chỉ tiết đều được trau chuốt tỉ mi, tới tận bây giờ mà Tần Trăn cũng chưa nổi tiếng, điều này chỉ có thể chứng minh rằng kỹ năng diễn xuất chả ra gì.

Nhưng hết cách rồi, kim chủ lên tiếng mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.