Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 201



Chương 201: Tổng giám đốc Phong tủi thân

“Đạo diễn Lâm, tôi là Võ Hạ Uyên, người đại diện của Đỗ Minh Thông” Võ Hạ Uyên nâng chén rượu lên, Đỗ Minh Thông cũng vội vàng bắt chước theo, thái độ hai người rất đúng mực, ngược lại lại khiến Phùng Lâm hơi mất tự nhiên, theo như ông ta biết thì kiếu người có bối cảnh như Võ Hạ Uyên giờ phút này phải vênh mặt hất hàm sái khiến, không thèm để ai vào trong mắt mới đúng.

Nhưng thái độ của hai người cũng khiến Phùng Lâm thoải mái hơn, định nói vài câu thật lòng với bọn họ.

“Chắc hai người cũng đã từng nghe tới danh tiếng của tôi trong giới” Phùng Lâm cầm lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch, sau khi ngồi xuống mới trầm giọng nói: “Tính tình của tôi không được tốt, không cần biết là ai, nghệ sĩ nào đến chỗ của tôi mà diễn không tốt là sẽ bị mảng” Ông ta nói rồi nhìn Đỗ Minh Thông: “Có chịu được cực khổ không?”

Đỗ Minh Thông kiên định trả lời: “Tôi chịu được!”

“Được, tôi sẽ nhớ kỹ câu nói này của cậu.”

Phùng Lâm gắp thức ăn lên ăn rồi nói tiếp; “Đến lúc đó không chịu được mà khóc lóc thì cút ngay cho tôi!”

“Đến lúc đó không cần đạo diễn Lâm phải lên tiếng mà tôi sẽ tự cút!” Đỗ Minh Thông lập tức thề thốt, anh ta thật sự rất trân trọng cơ hội quý này.

Cuộc gặp mặt này không tệ như trong tưởng tượng, ấn tượng của Phùng Lâm về Đỗ Minh Thông cũng không tệ, đứa trẻ này thật khiêm tốn.

Đã quyết định xong vai diễn, giờ là lúc thảo luận hợp đồng.

“Bây giờ cậu cũng không quá nối tiếng, giá không cao được đâu” Phùng Lâm đi thẳng gian lập, cậu thấy sao?”

Đỗ Minh Thông không nói nhiều mà lập tức ký tên, một tập bảy mươi triệu, anh ta thấy với nam phụ xuất hiện mười lăm tập như anh ta mà nói thì như thế đã là rất nhiều tiên.

“ÖI” Phùng Lâm hơi ngạc nhiên: “Không thử đàm phán lại với tôi à?”

“Không cần” Võ Hạ Uyên nói tiếp: “Được hợp tác với đạo diễn Lâm là vinh hạnh của Đỗ Minh Thông, lúc quay phim đạo diễn Lâm cũng không cần khách sáo đâu, bắt bẻ được thế nào thì bắt bẻ, đấy là đang giúp cậu ấy”

Phùng Lâm cười ha ha: “Được, hai người đã nói vậy thì tôi yên tâm rồi”

‘Võ Hạ Uyên không thể uống rượu nên đương nhiên Đỗ Minh Thông phải uống với ông ta, lúc tất cả mọi người đi ra khỏi phòng ăn, ngoại trừ Võ Hạ Uyên ra thì ai cũng say hết rồi.

“Ôi, chờ tôi đi tính tiên đã” Phùng Lâm vội vàng lấy ví ra.

“Không cần đâu đạo diễn Lâm, tôi thanh toán rồi” Võ Hạ Uyên cười nói: “Lần đầu tiên gặp mặt với ngài, sao tôi lại để ngài thanh toán được chứ?”

Phùng Lâm nhìn Võ Hạ Uyên, nghĩ thầm người đại diện này thật là tử tế.

“Cô Uyên, tôi cứ cảm thấy trông cô hơi quen quen” Phùng Lâm nhìn kỹ Võ Hạ Uyên.

Bên cạnh có một cái gương, Võ Hạ Uyên vội vàng soi gương, cũng được cũng được: “Chắc là do tôi có một gương mặt đại trà đấy”

“Gô Uyên khách sáo quá” Phùng Lâm không hỏi nhiều, loạng choạng ngồi trên xe rời đi Sau khi quay lại xe limousine của mình, Đỗ Minh Thông hoàn toàn tê liệt, vì muốn giữ dáng nên anh ta rất ít khi uống rượu, hôm nay anh ta đã liều mình tiếp rượu đạo diễn Lâm, nhưng tận sâu trong đáy lòng anh ta lại rất vui mừng, hợp đồng đã được ký rồi, cuối cùng anh ta cũng được quay một bộ phim ra trò.

Trần Duy Hòa thấy Đỗ Minh Thông uống rượu đến mức mặt đỏ bừng lên thì cũng không đành lòng, cầm một chai nước khoáng ở chỗ ngồi lên, mở nắp chai rồi đưa cho Đỗ Minh Thông: “Anh Kiên, anh uống chút nước đi”

Đô Minh Thông cũng không khách sáo, sau khi uống xong thì cười với Trân Duy Hòa: “Anh được nhận vai rồi”

Trần Duy Hòa giật mình, anh ta biết sau khi làm trợ lý cho Đỗ Minh Thông thì sẽ chẳng hy vọng được gì nhiều, bây giờ biết được đã lấy được vai thì rất vui mừng, nghệ sĩ mà sống tốt thì người làm trợ lý đi theo như anh ta cũng sẽ được sống tốt, không cần biết vai bé như nào, chỉ cần có vai là được.

Võ Hạ Uyên ngồi lên xe, thấy Đỗ Minh Thông và Trần Duy Hòa đang nói chuyện phiếm, rất vui vẻ: “Lúc nào rảnh thì hai người nên nói chuyện với nhau nhiều hơn”

Trên đường đưa Đỗ Minh Thông về, Võ Hạ Uyên liên tục căn dặn: “Chị không lừa dối gì em, chị đã dồn mọi ngưồn lực trong tay vào bộ.

phim này của đạo diễn Lâm, nếu em diễn tốt, thì đạo diễn Lâm có thể sẽ còn tới tìm chúng ta, nhưng nếu em không diễn tốt thì chị, em và cả hai cùng chết đói đấy”

Đỗ Minh Thông dùng ánh mắt cảm kích nhìn Võ Hạ Uyên: “Cám ơn chị, chị Uyên, em sẽ cố găng hết sức!”

Trần Duy Hòa liên tục nhìn qua kính chiếu hậu, chờ sau khi bọn họ nói xong thì nhịn không được mà hỏi: “Chị Uyên, đạo diễn Lâm hai người nói là đạo diễn Lâm nào vậy?”

“Phùng Lâm”

“Hả?”

Trần Duy Hòa thiếu chút nữa lệch tay lái, nói cà lăm: “Đạo, đạo diễn Lâm?! Vai gì vậy ạ?”

Võ Hạ Uyên: “Nam phụ”

Trần Duy Hòa: “… Chị Uyên đỉnh thật Đỗ Minh Thông cũng cười nói theo một câu: “Chị Uyên đỉnh thật”

“Được rồi, về nghỉ ngơi thật tốt vào” Võ Hạ Uyên vỗ vai Đỗ Minh Thông, cô thấy khu nhà mà anh ta ở là một khu nhà cũ, nhất thời cảm thấy hơi chua xót trong lòng.

Sau khi xuống xe, Đỗ Minh Thông quay đầu nhìn Võ Hạ Uyên: “Hay là chị Uyên tát cho em một cái đi”

“Hả?

“Em cứ cảm thấy là em đang năm mơ” Đỗ Minh Thông khẽ nói, anh ta là một người trầm ổn, nhưng hôm nay thật sự đã trải qua quá nhiều chuyện, anh ta được vào Thiên Thần, còn được đóng phim của đạo diễn Lâm, nếu là trước đây thì đến nghĩ anh ta cũng không dám nghĩ.

Võ Hạ Uyên bật cười, ngay cả Trần Duy Hòa cũng cười theo: “Đi lên ngủ đi!”

Nhìn Đỗ Minh Thông đi lên lầu, bật rồi lại tắt đèn, Võ Hạ Uyên và Trần Duy Hòa cùng quay về.

“Chị Uyên, chị ở đâu vậy? Em đưa chị về.”

“Không cần không cần” Võ Hạ Uyên nào dám để Trần Duy Hòa đưa mình về, bèn nói anh ta cho cô xuống ở một ngã tư, cô có người nhà ra đón.

Trần Duy Hòa nghe thấy thế thì thổn thức mãi: “Chị Uyên cũng thật không dễ dàng gì, nên đón, đầu năm nay con gái hay gặp chuyện lắm”

“Ừ ừ” Võ Hạ Uyên vừa trả lời vừa gửi tin nhắn cho Phùng Bảo Đạt.

Sau khi xuống xe Trần Duy Hòa càng không yên tâm, cứ khăng khăng phải thấy có người tới đón Võ Hạ Uyên về, Võ Hạ Uyên bất đắc dĩ đành nói bạn trai tới đón mình, anh ấy rất hẹp hòi, nếu thấy Trần Duy Hòa không khéo sẽ đánh luôn anh ta, lúc này Trần Duy Hòa mới bán tín bán nghi rời đi.

Trần Duy Hòa rời đi chưa được bao lâu thì một chiếc Bentley màu đen chậm rãi chạy tới trước mặt Võ Hạ Uyên.

Võ Hạ Uyên đang định ngồi ra phía sau, cửa sổ chỗ ghế phụ được hạ xuống, Võ Hạ Uyên thoáng nhìn thấy một cánh tay trắng nõn thon dài, cô không nói nhiều bèn ngồi vào ghế phụ.

“Sao anh lại tới đây?” Võ Hạ Uyên vừa thắt dây an toàn vừa hướng khuôn mặt tươi cười với Trương Tấn Phong Thấy mặt mày Võ Hạ Uyên hớn hở, nỗi buồn bực trong lòng Trương Tấn Phong cũng bớt đi một ít, anh trầm giọng hỏi: “Ngày đầu tiên đi làm cảm giác thế nào?”

“Sung sức!” Võ Hạ Uyên thành thật trả lời, rồi lại bổ sung: “Toàn thân tràn đầy hăng hái”

Trương Tấn Phong thầm thở dài đầy nặng nề trong lòng, nuốt lời bảo Võ Hạ Uyên đừng làm việc nữa xuống, sắp mười một giờ rồi, tổng giám đốc Phong hơi u oán, trước kia anh vừa về tới nhà là thấy Võ Hạ Uyên, nhưng giờ.

thì khác, sự chênh lệch trong lòng không hề nhỏ.

Võ Hạ Uyên vừa về đến nhà lập tức lau kem hóa trang đi, trước tiên kiểm tra buổi tối Trương Tấn Phong ăn gì, sau đó đi nhìn con cuối cùng ôm anh ngủ.

Trương Tấn Phong không muốn ngủ, anh vừa lướt tay trên eo cô liền bị cô hất ra ngay lập tức.

Võ Hạ Uyên mơ mơ màng màng nói: “Đừng nghịch!”

Trương Tấn Phong thở dài, anh cảm thấy rất tủi thân.

Ngày hôm sau vừa đến công ty Võ Hạ Uyên đã thấy là lạ, tất cả mọi người dùng một ánh mắt dò xét và khó hiểu nhìn cô, tới lúc cô đẩy cửa phòng làm việc ra liền thấy Trần Duy Hòa tức đến mức mặt đỏ bừng lên, còn Đỗ Minh Thông ngồi trên ghế, nhíu mày không nói dì “Thế này là thế nào?” Võ Hạ Uyên hỏi.

Trần Duy Hòa tức giận nói: “Không biết ai tung tin anh Thông đóng vai nam phụ của đạo diễn Lâm ra, sáng nay em đón anh Thông tới công ty, vừa vào cửa cái tên Lưu Nguyên Cường kia đã châm chọc khiêu khích, mà anh Thông còn chẳng nói lời nào!”

“Không nói gì là tốt rồi” Võ Hạ Uyên rót nước: “Anh Thông của cậu giờ chưa có tác phẩm nào tiêu biểu, nếu cãi nhau với Lưu Nguyên Cường thì không phải sẽ rơi vào miệng lưỡi người đời à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.