Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 209



Chương 209: Rơi xuống nước

Ăn cơm trưa xong, đạo diễn Lâm lại tiếp tục quay không ngừng nghỉ, mấy diễn viên đều hơi mệt một chút, nhưng Đỗ Minh Thông bên trong cái khổ cũng có cái vui, Diệp Vĩ Thanh có thể lên làm ảnh đế chịu khổ khẳng định không cần nói, vai phụ khác cũng đang kiên trì, chỉ có Trân Thanh Tâm là tinh thần đang sụp đổ.

Cô ta có một cảnh diễn đi dưới đầm nước, đạo diễn Lâm biết tính cách của cô ta, cho nên tối hôm qua bỏ tiền bảo mấy thôn dân đổi nước trong đêm, nhưng dù vậy Trần Thanh Tâm cũng không muốn đi xuống, chân duỗi ra tiến vào liền thấy lạnh lẽo.

“đạo diễn Lâm, thời gian đặc biệt của tôi sắp đến, lần này đi mà tới lúc thì tôi tính sao?”

Trần Thanh Tâm nghẹn ngào nói, khóe mắt dùng lực đánh giá Diệp Vĩ Thanh, nữ sinh lúc này nhiều ít có thể khiến đàn ông rung động đồng tình đến đâu, nhưng Diệp Vĩ Thanh không hề như thế, anh †a vẫn ngồi trên ghế vững như Thái Sơn uống trà giống như không nghe thấy.

đạo diễn Lâm thực sự không muốn lãng phí với Trần Thanh Tâm: “Như vậy thì tìm người thay thế lúc trước đi, gương mặt cũng không thua kém cô bao nhiêu, chúng tôi quay một lần là qua, chỉ mất vài phút, không sao cả”

“Thật là…

“Cô có quay hay không? Điều kiện này của đoàn làm phim chúng tôi, nhân lúc phần diễn nữ chính vẫn chưa quay được bao nhiêu, nếu cô không đồng ý thì tôi đổi lại, đừng làm chậm trễ người ta” Vẻ mặt đạo diễn Lâm hoàn toàn chìm xuống, vô cùng nghiêm túc nói.

Trần Thanh Tâm nào còn dám, vẻ mặt thay đổi yếu ớt gật đầu: “Được, đạo diễn Lâm”

“Nhưng đạo diễn Lâm..” Vẻ mặt Trần Thanh Tâm khó xử: “Người thay thế kia khác tôi nhiều lãm, tôi đâu có mập như cô ta? Tôi lo lắng phần hậu kỳ làm không tốt”

đạo diễn Lâm bật cười: “Vậy cô có ý gì?”

“Tôi thấy Cô Uyên rất thích hợp, không bằng để cô ấy thay thế một lần?” Trân Thanh Tâm nhẹ giọng.

Diệp Vĩ Thanh hơi nhíu mày.

Võ Hạ Uyên bị gọi tên cảm thấy mơ hồi, sau đó sao hỏa kìm nén trong lòng bùng nổ, người phụ nữ này có điên không? Bị nghiện nhắm vào mình rồi à?

“Võ Hạ Uyên?” Đạo diễn Lâm trừng lớn mắt: “Người ta cũng không phải thế thân của cô”

Sắc mặt Đỗ Minh Thông khó coi: “Cô Tâm, Chị Uyên là người đại diện của tôi, người đại diện của Thiên Thần không làm nghề thế thân”

“Lại không phải người đại diện rất nổi tiếng” Trần Thanh Tâm lầm bầm: “Hơn nữa đây cũng là vì quay phim mà”

Đỗ Minh Thông sắp nổi giận, Võ Hạ Uyên bắt lấy cánh tay anh ta tiến lên nói: “Thật có lỗi, hai ngày nay chính là thời gian đặc biệt của tôi, không xuống nước được.” Thật ra không phải, bây giờ cô muốn đề phòng nhất chính là nước, lỡ như kem trang điểm trên mặt trôi đi thì tính sao? Thứ này thật sự gặp nước thì lập tức tan ra “Lừa ai vậy?” Trần Thanh Tâm vốn không tin: “Trùng hợp như vậy?”

Vẻ mặt Võ Hạ Uyên không đổi sắc: “Thật sự trùng hợp như vậy”

Trần Thanh Tâm còn muốn giở giọng mỉa mai, đạo diễn Lâm khoát tay: “Chờ đã, để tôi gọi điện”

đạo diễn Lâm đứng xa một chút, gọi một cuộc cho Phạm Minh Trạch, nói sơ lược, ông ta thật ra không định để Võ Hạ Uyên xuống nước, chỉ muốn mượn chuyện này thăm dò ranh giới cuối cùng của Phạm Minh Trạch một chút, người đại diện Võ Hạ Uyên này có trong lượng thế nào, miễn cho ngày nào đó lầm lỡ bước chân.

Phạm Minh Trạch nghe xong hít một hơi lạnh lẽo: “Đạo diễn Lâm, chúng ta quen nhau.

cũng ít nhất năm năm, tôi nói rõ ngọn nguồn cho ông, ông không cần săn sóc Võ Hạ Uyên nhiều, nhưng nhất định không thể dung túng cho người khác gây khó dễ cho cô ấy, một khi cô ấy xảy ra chuyện, đừng nói tôi, kiếp sống của đạo diễn ông cũng chấm dứt tại đây”

Trong lòng đạo diễn Lâm “lộp bộp” một tiếng: “Nghiêm trọng như vậy?”

“Nghiêm trọng như vậy đấy” Phạm Minh Trạch liên tục nhấn mạnh: “Ông không đối đãi đặc biệt với cô ấy là được, phạm sai lầm thì phê bình, nhưng chuyện xuống nước lạnh này thì tuyệt đối không thể”

đạo diễn Lâm cau mày gật đầu: “Được, tôi biết rồi”

Trở lại trường quay, đạo diễn Lâm vung tay lên: “Bắt đầu quay”

Trần Thanh Tâm sửng sốt: “Vậy thế thân của tôi…”

“Vân là người lúc đầu kia, hậu kỳ sẽ xử lý, các khâu chuẩn bị” Đạo diễn Lâm không thích bị xen vào.

Diệp Vĩ Thanh như có điều suy nghĩ nhìn Võ Hạ Uyên một chút, anh ta hiểu rõ đạo diễn Lâm, vừa rồi trong lúc mấu chốt kia, đạo diễn Lâm có lẽ gọi điện hỏi Võ Hạ Uyên có thể xuống nước hay không, rõ ràng đáp án bây giờ là không thể, vậy người phụ nữ này là ai đây?

Diệp Vĩ Thanh khế thở ra, nếu như đạo diễn Lâm không ra tay, anh ta cũng sẽ ngăn cản, đoàn phim khác anh ta không xen vào, nhưng dưới mí mắt anh ta, không thể tha cho loại thủ đoạn nhỏ nhặt này.

Diệp Vĩ Thanh an ủi mình như thế, anh chỉ tuân theo nguyên tác, cũng không phải quan tâm Võ Hạ Uyên Mặc dù tính cách Trần Thanh Tâm kiêu căng, nhưng quay phim rất ổn, nếu không đạo diễn Lâm đã sớm nghĩ cách đuổi cô ta đi.

Màn này là nam chính cứu nữ chính mà rớt xuống hố lạnh theo, nam phụ vốn định đi thắng một mạch, nhưng không yên lòng nên quay trở lại cứu một đoạn, nói cách khác ba người đều ngâm trong nước.

Võ Hạ Uyên bưng ba ly trà nóng tới, cũng không thể chỉ cho Đỗ Minh Thông, để đó mặc kệ Diệp Vĩ Thanh và Trân Thanh Tâm.

Trên người Diệp Vĩ Thanh bọc lấy chăn lông, bưng ly trà nhấp một miếng, hương trà lập tức tỏa ra giữa kẽ răng, vừa uống liền biết không phải là trà của đoàn phim.

“Ui chao, người đẹp vây quanh” đạo diễn Lâm cũng cầm một ly, cười nói: “Võ Hạ Uyên, dọc đường này cô mang tới bao nhiêu thứ tốt vậy?”

‘Võ Hạ Uyên có hơi xấu hổ: “Đều là một chút đồ cất trong nhà, muốn lấy ra cho mọi người nếm thử”

đạo diễn Lâm im lặng chớp mắt một cái, lúc trước ông ta cảm thấy Võ Hạ Uyên là người đại diện có trách nhiệm, bỏ hết tất cả tiền vốn cho Đỗ Minh Thông, nhưng sau khi nói chuyện điện thoại với Phạm Minh Trạch, ông ta liền không thể nghĩ như vậy, có lẽ thứ đồ đáng giá mấy triệu đồng tiền trên thị trường này không tính là gì đối với Võ Hạ Uyên mà nói.

Nhưng nếu thân phận thật sự đặc biệt, tại sao phải đi làm một nhân vật nhỏ không có danh tiếng gì?

Trần Thanh Tâm nhìn Võ Hạ Uyên cười nói với mọi người, một ly trà đã có thể thua mua lòng người thì lập tức không vui vẻ.

“Ủa? Lá trà này sao có màu đỏ? Bị mốc à?”

Trần Thanh Tâm kinh ngạc thốt lên.

‘Võ Hạ Uyên tiến lên nhìn: “Chỗ nào?”

Trợ lý sớm tiếp nhận ánh mắt ra hiệu của Trần Thanh Tâm, bỗng nhiên lảo đảo đụng Trần Thanh Tâm một cái, Trần Thanh Tâm thuận thế đẩy Võ Hạ Uyên một phát, Võ Hạ Uyên không hề đề phòng, có lẽ phải nói là tất cả mọi người đều không đề phòng thì đã thấy ‘Võ Hạ Uyên té xuống đầm nước.

Giây phút Võ Hạ Uyên bay ra ngoài thì cô đã sớm đoán được chuyện gì xảy ra, trong lòng thầm hỏi thăm Trần Thanh Tâm mấy lần Đầm nước không sâu, sau khi Võ Hạ Uyên chặt chẽ vững vàng chạm đất thì ho khan mấy lần, sau đó chân trái và vai trái mới cảm thấy đau đớn, càng ngày càng mãnh liệt, Võ Hạ Uyên không quan tâm tới kem trang điểm nữa, che lấy chỗ bị thương chịu đựng đau đớn trôi qua trước, một giây sau đã nghe thấy hai tiếng rơi xuống nước, là người bên cạnh.

Đỗ Minh Thông và Diệp Vĩ Thanh té xuống.

Nếu không có người đón, đạo diễn Lâm cũng đã té xuống theo.

“Chị Uyên!” Đỗ Minh Thông tiến lên muốn đỡ Võ Hạ Uyên.

“Đừng động vào cô ấy” Diệp Vĩ Thanh gầm nhẹ, anh ta tiến lên kiểm tra sơ lược tình huống của Võ Hạ Uyên một chút, ngồi xổm xuống hỏi: “Còn ổn chứ?”

Võ Hạ Uyên khẽ ngẩng đầu, khóe mắt đỏ gật đầu: “Ù”

Trái tim Diệp Vĩ Thanh bỗng nhiên lỡ mất một nhịp, cô ấy…

Diệp Vĩ Thanh đang bọc chăn lông, giờ phút này thuận tiện cởi chăn lông trùm Võ Hạ Uyên lại, sau đó sửa sang cổ áo cô một chút, bao cả mặt Võ Hạ Uyên lại, cuối cùng cánh tay dài chụp tới, vững vàng ôm lấy người.

Cũng là sau khi Diệp Vĩ Thanh làm xong những động tác này, Võ Hạ Uyên bây giờ mới nhận ra, kem trang điểm đã bị tan ra.

Diệp Vĩ Thanh nhìn thấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.