Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 212



Chương 212: Dừng ở đây

Khách sạn Trương Tấn Phong đặt trước yêu cầu chạy trên đường cái hơn một giờ, mà trong đoạn thời gian này, hai người đã ôm hôn đến nỗi hít thở không đều.

Ảo giác sao? Võ Hạ Uyên luôn cảm thấy nụ hôn của Trương Tấn Phong mang theo chút trừng phạt.

“Tổng giám đốc Phong, bà chủ, tới rồi” Xe dừng lại, giọng nói của Phùng Bảo Đạt xuyên thấu qua tấm màn che buồn buồn truyền đến.

Võ Hạ Uyên vội vàng sửa lại tóc và cổ áo một chút, sau đó được Trương Tấn Phong dắt ra ngoài.

Điều kiện khách sạn này rõ ràng tốt hơn nhà trên núi kia nhiều, Võ Hạ Uyên đi thẳng tới phòng tắm, thư giãn tắm rửa một cái, sau đó lấy khăn bọc lấy dáng người duyên dáng bước ra.

Trương Tấn Phong ngồi trên giường khế nhíu mày, mắt sắc thâm trầm nhìn Võ Hạ Uyên: “Cố ý?”

Võ Hạ Uyên đưa máy sấy cho Trương Tấn Phong: “Chỗ nào”

Trương Tấn Phong nhận lấy, rất thành thạo sấy tóc cho Võ Hạ Uyên.

“Diệp Vĩ Thanh kia là chuyện gì xảy ra?”

“Ảnh đế Lan?” Võ Hạ Uyên yếu ớt nghiêng đầu: “Diễn viên đối thủ của Đỗ Minh Thông, người cũng không tệ lắm. Đúng rồi, đêm nay anh bị Diệp Vĩ Thanh và Trần Thanh Tâm nhìn thấy, mặc dù một năm qua anh xuất hiện trong tầm mắt công chúng rất ít, nhưng chưa chắc người ta nhận ra anh.”

“Nhận ra thì nhận ra, không sao” Trương Tấn Phong nghe thấy Võ Hạ Uyên vốn không hiểu ý của mình thì thở dài, hơn nữa cũng hơi vui vẻ, điều này nói rõ Võ Hạ Uyên đơn giản đối đãi với Diệp Vĩ Thanh như một đối tượng hợp tác.

“Vậy bọn họ nhất định không bao lâu sẽ tra được thận phận của em” Võ Hạ Uyên nhíu mày.

“Có anh ở đây thì không thể nào đâu”

Trương Tấn Phong sấy khô tóc cho Võ Hạ Uyên, động tác dịu dàng mà tỉ mỉ, anh ném máy sấy tóc sang một bên, tiến đến nhỏ thì thầm bên tai người phụ nữ: “Hai ngày không gặp, nhớ anh không?”

Đáp lại anh là nụ hôn say đảm của Võ Hạ Uyên.

Trong đầu Trương Tấn Phong bùng nổ một tiếng.

Hai người giày vò đến đêm khuya, tiếng chuông báo thức sáu giờ sáng vang lên, Võ Hạ Uyên xém chút khóc thành tiếng, cô mới ngủ được ba giờ thôi. Eo còn đặc biệt nhức mỏi, thảm ghê ấy.

Trương Tấn Phong đưa tay tắt chuông, cọ xát vào cố Võ Hạ Uyên: “Muốn xin nghỉ một ngày không?”

‘Đề nghị này vô cùng khiến người ta rung động, nhưng Võ Hạ Uyên vẫn căn răng một cái: “Không được, không có gì bất ngờ xảy ra thì hôm nay quay xong liền có thể về Cần Thơ, em vẫn nên theo dõi một chút, đừng nói chỉ là tối hôm qua còn khiến ảnh đế và Trần Thanh Tâm gặp một màn như vậy, ảnh đế Lan em cũng không lo lắng, Trần Thanh Tâm chắc chắn sẽ nói lung tung”

“Gô ta dám nói thì sau này anh sẽ xé nát miệng cô ta” Trương Tấn Phong đứng dậy theo, dùng giọng nói nhàn nhạt khiến người ta rùng mình, Võ Hạ Uyên hết lần này đến lần khác còn cảm thấy rất đẹp trai “Cẩn thận cánh tay và bàn chân” Trương Tấn Phong nhíu mày xoa bóp một lần, cuối cùng vỗ lưng Võ Hạ Uyên: “Đi thôi, Phùng Bảo Đạt đưa em đi”

‘Võ Hạ Uyên cười đáp, thuần thục dùng kem trang điểm bôi trét, sau đó trở lại trường quay với Phùng Bảo Đạt.

Trận này tất cả mọi người còn chưa lên, ‘Võ Hạ Uyên đến phòng bếp làm chút bữa sáng đơn giản, để Phùng Bảo Đạt mang về cho.

Trương Tấn Phong, nhìn xe đi xa, Võ Hạ Uyên vẫn có chút không nỡ, sau đó xoay người liếc mắt một cái đã thấy Diệp Vĩ Thanh trước cửa.

“Ảnh đế Lan?” Võ Hạ Uyên hơi kinh ngạc: “Chào buổi sáng”

Diệp Vĩ Thanh nhìn chăm chằm Võ Hạ Uyên không nói gì, ánh mắt của anh ta có hơi lạnh lẽo, giống như lần đầu tiên quen biết Võ Hạ Uyên, cứ giảng co mấy giây như vậy, Diệp Vĩ Thanh đi trước.

Võ Hạ Uyên cảm thấy không thể hiểu thấu, Diệp Vĩ Thanh tức giận cái gì?

‘Võ Hạ Uyên vốn sẽ không nghĩ tới mặt ghen tị kia, bọn họ mới quen nhau mấy ngày, lời trước sau từng nói cô đều có lặp lại một lần, đến độ tuổi này của cô, chỗ nào sẽ còn tin tưởng vừa gặp đã yêu, gặp lại liên cảm mến trong cổ tích?

“Chú” Diệp Vĩ Thanh nhận điện thoại, có chút mệt mỏi vuốt trán.

Anh ta suy nghĩ chuyện trước đó chú đào Võ Hạ Uyên qua đây có lẽ nên xử lý ổn thỏa, nhưng giờ phút này anh ta lại có hơi hối hận, đang muốn từ chối thì nghe chú chân thành nói bên đầu dây kia: “Diệp Vĩ Thanh, Võ Hạ Uyên mà chú đã hỏi này không động vào được.

Diệp Vĩ Thanh nghiêm túc: “Có ý gì?”

“Là tổng giám đốc Trạch của Thiên Thần tự mình từ chối, cháu biết điều này có nghĩa gì không?” Chú hạ giọng: “Chỗ dựa của người phụ nữ kia ở Thiên Thần không đơn giản”

Trong lòng Diệp Vĩ Thanh hiện lên cảm giác khác thường, anh ta cúp điện thoại về phòng, mở máy tính bắt đầu lục soát tài liệu liên quan đến ET, trong nhà Diệp Vĩ Thanh chính là làm ăn, mặc dù anh ta làm trong ngành giải trí,nhưng cũng không xa lạ gì với ET, đừng nói chỉ bây giờ lại có Thiên Thần danh tiếng thật lớn, tin tức trên mạng rõ ràng đã bị xử lý, chỉ có thể tìm được gần một năm, Trương Tấn Phong trong truyền thuyết kia càng thần bí hơn ngày xưa, nhưng Diệp Vĩ Thanh vẫn tìm được một tấm ảnh hồ sơ có vẻ hơi mơ hồ.

Là anh.

Ánh mắt Diệp Vĩ Thanh co rụt lại, liếc một cái đã nhận ra người đàn ông trên tấm ánh là vị đón Võ Hạ Uyên hôm qua kia.

Võ Hạ Uyên nói là bạn trai cô ấy, hẳn là bọn họ…

Diệp Vĩ Thanh nhíu mày, anh ta nhớ không lầm thì Trương Tấn Phong đã kết hôn.

Lại lục soát tin tức vợ của Trương Tấn Phong, không thu hoạch được gì.

Diệp Vĩ Thanh cảm thấy anh ta chỉ cách bí mật một bước nữa thôi, sau đó nháy mắt lại mông lung và mơ hồi, anh ta liên tục suy nghĩ, bỗng nhiên trong đầu lóe lên một suy nghĩ: “Võ Hạ Uyên là người tình của Trương Tấn Phong”

Không trách Diệp Vĩ Thanh lại nghĩ như vậy, thực tế là Trương Tấn Phong giấu tin tức về Võ Hạ Uyên và con trai quá tốt, tin tức nhỏ mấy năm gần đây đã bị tiêu hủy sạch sẽ, trong công ty càng không thể nào truyền ra một mống tin tức nào, cái tên Võ Hạ Uyên này sớm đã phai nhạt khỏi tâm mắt đám người đó.

Tin tức vạch trần mỗi ngày không ngừng thay đổi, cũng làm choáng váng thần kinh của Diệp Vĩ Thanh, khiến anh ta nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được bà chủ Lệ cao cao tại thượng sẽ đến Thiên Thần từ chức vị người đại diện nho nhỏ mà đi lên, cho nên giải thích tốt nhất chính là Võ Hạ Uyên có cây lớn dựa dẫm, quả thật anh ta nghĩ như vậy cũng có lý, chính là sai lầm hơi lớn.

Tối hôm qua Đỗ Minh Thông không ngủ được, không biết Võ Hạ Uyên một đêm chưa về, đến sáng mới trở về, anh ta ăn ly đá bào Võ Hạ Uyên bưng tới, nhỏ giọng nói: “Chị Uyên, em cảm thấy tâm trạng ảnh đế hôm nay không tốt”

Võ Hạ Uyên ngẩng đầu nhìn thoáng qua: “ừ?

Áp suất quanh thân Diệp Vĩ Thanh hơi thấp, nhân viên cầm đồ đi ngang qua anh ta cũng hận không thể nhón chân lên.

“Ai chọc anh ta?” Đỗ Minh Thông lẩm bẩm.

“Dù sao cũng không phải em là được” Võ Hạ Uyên không hề để ý: “Quay cho tốt, tranh thủ quay một lần là qua, chị nhớ con trai chị rồi: “Con trai?” Đỗ Minh Thông giật mình: “Chị Uyên, chị..”

‘Võ Hạ Uyên chỉ cười, đúng là đạo diễn Lâm gọi người, Đỗ Minh Thông nhanh chóng bước tới, anh ta còn nghĩ Chị Uyên khẳng định đang nói đùa, không chừng trong nhà nuôi mèo chó gì đó, bây giờ người không được đều như vậy hả ta? Nuôi thú cưng cũng tự cho mình là “bố mẹ” rồi.

Cảnh diễn của Trần Thanh Tâm nhanh chóng kết thúc, đã sớm rời khỏi, đối với điều này mọi người mười phần hiểu rõ, người này không phải nhanh chóng đi về thương lượng một chút với xã hội truyền thông làm sao tẩy trắng vệt đen sao?

Mọi người dọn dẹp đồ xong chạy về thành phố Nam thì đã là chạng vạng tối, đạo diễn Lâm thông cảm cho mọi người, ra hiệu ai về nhà nấy, Võ Hạ Uyên từ Thiên Thần đi ra, nhìn một vòng bốn phía, xác định không có ai sau đó mới ngồi lên trên chiếc xe Maybach màu đen, mà một màn này đều rơi vào trong mắt Diệp Vĩ Thanh trong bóng tối.

“Chúng ta đi” Diệp Vĩ Thanh nhỏ giọng nói, không nghe ra vui buồn. Một người đại diện nhỏ nơi nào có thể ngồi loại xe sang kia?

Quả nhiên cô là… của Trương Tấn Phong. Diệp Vĩ Thanh mạnh mẽ nhắm mắt lại, tự nhủ với lòng nên dừng ở đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.