Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 215



Chương 215: Nói thật

Tin đồn lan truyền rất nhanh.

‘Vào một ngày khi Võ Hạ Uyên đi vào nhà vệ sinh thì nghe thấy cuộc thảo luận của hai người phụ nữ.

“Cô có nghe nói gì chưa? Võ Hạ Uyên kia và tổng giám đốc Trạch của chúng ta có quan hệ không bình thường..”

“Đâu chỉ có như vậy?” Một người khác khế nói: “Chắc cô vẫn còn chưa biết? Có người nói đứa bé mà mấy lần trước Võ Hạ Uyên đưa tới công ty chính là con của tổng giám đốc Trạch!”

“A? Thật sao?!”

Võ Hạ Uyên: “..”

Có lẽ Trương Tấn Phong cũng không ngờ, có ngày anh sẽ “bị cảm sừng” với cách thức như thế này.

Đối với điều này Võ Hạ Uyên chỉ cảm thấy không còn cách nào, cô cũng không để ở trong lòng, trên thế gian này có rất nhiều chuyện không phải mình nói thì người khác sẽ bằng lòng nghe, càng làm sáng tỏ thì mọi chuyện càng trở nên xấu hơn, Võ Hạ Uyên biết họ không quan tâm tới sự thật như thế nào, mà họ chỉ xem đó như là một câu chuyện vui mà thôi.

Nhưng mà Phạm Minh Trạch lại quan tâm!

Khi anh ta nghe thấy tin đồn này thì cả đỉnh đầu dựng đứng hết lên, anh ta thật vất vả mới có thể đi đến được như ngày hôm nay, anh ta còn trẻ tuổi nhưng đã có thành tựu, anh ta cũng không muốn một ngày nào đó sẽ bị tổng giám đốc Phong bóp chết tươi!

“Bà chủ?” Nhìn thấy trong phòng làm việc không còn ai khác Phạm Minh Trạch mới nhẹ nhàng gõ cửa phòng.

‘Võ Hạ Uyên ngẩng đầu: “Tổng giám đốc Trạch, vào đi”

Phạm Minh Trạch đóng cửa phòng, vẻ mặt của anh ta đẳng chát: “Bà chủ, cô còn có tâm trạng ngồi đây xem tạp chí sao?”

“Tập mới nhất của Đông Miêu” Võ Hạ Uyên đưa tạp chí cho Phạm Minh Trạch, sau đó đi rót nước cho anh ta: “Đỗ Minh Thông vẫn rất ăn ảnh, vừa rồi người phụ trách của Đông Miêu nói với tôi phản ứng không tệ.”

Bây giờ Phạm Minh Trạch không thèm để ý có phản ứng hay không, anh ta bưng ly nước lo lắng: “Bà chủ, cô có nghe thấy tin đồn về quan hệ của hai chúng ta không?”

“Nghe thấy rồi” Sắc mặt Võ Hạ Uyên bình thản: “Những công ty bình thường đều sẽ không thể tránh khỏi những tin tạp nham này, huống chỉ công ty của chúng ta lại là công ty giải trí, họ thích truyền thì truyền thôi”

Ánh mắt của Phạm Minh Trạch nhìn có vẻ như muốn khóc: “Nhưng mà bà chủ, nếu như tổng giám đốc Phong nghe thấy tin đồn này thì làm sao tôi có thế sống được chứ?”

“Tôi vẫn còn ở đây thì đương nhiên cậu vẫn có thể sống” Võ Hạ Uyên nói tiếp: “Yên tâm, Tấn Phong không phải là người nhỏ nhen như vậy”

Phạm Minh Trạch: “..” Cô lấy sự tự tin này ở đâu ra thế? Bộ lọc dày như vậy sao?

Đỗ Minh Thông quay xong thì cùng Trần Duy Hòa trở về, họ vừa mới đẩy cửa ra thì nhìn thấy Phạm Minh Trạch ngồi ở trong phòng làm việc, Võ Hạ Uyên đứng ở bên cạnh người đàn ông có khí chất cao một mét tám, hai người chắc hẳn cũng đã nghe thấy gì đó nên sắc mặt lập tức kỳ lạ.

Phạm Minh Trạch đứng dậy khôi phục vẻ mặt như bình thường, giả bộ đứng đắn nói: “Vậy cô nói với Đỗ Minh Thông về việc người phát ngôn mới đi, tôi đi trước”

Cho đến khi bóng dáng của Phạm Minh Trạch hoàn toàn biến mất, Trân Duy Hòa mới đẩy cửa phòng, kích động hỏi Võ Hạ Uyên: “Chị Uyên, người phát ngôn gì vậy?”

‘Võ Hạ Uyên cũng không thể đoán ra được, vì vậy cô cười sâu xa khó hiểu: “Lát nữa hai người sẽ biết thôi”

Quả nhiên, chưa bao lâu sau Phạm Minh Trạch gửi email tới, Võ Hạ Uyên ấn xem, người phát ngôn của một nhãn hiệu mỹ phẩm dưỡng da nổi tiếng, cô vội vàng cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Phạm Minh Trạch: “Đã nói là không đi cửa sau rồi, sao cậu lại đưa nguồn tài nguyên tốt như vậy chứ?”

Phạm Minh Trạch nhanh chóng trả lời: “Không liên quan gì đến bà chủ đâu, đây là do tôi cố ý cân nhắc Đỗ Minh Thông, gần đây anh ta biếu hiện vô cùng tốt, cho nên anh ta xứng đáng làm người phát ngôn”

‘Võ Hạ Uyên thấy thế thì cũng không nói nhiều nữa mà chuyển máy tính tới trước mặt Đỗ Minh Thông và Trần Duy Hòa, Trần Duy Hòa nháy mắt nhìn mấy giây, sau đó thét lên: “Người phát ngôn của Bác Lai Mân!!!”

Đỗ Minh Thông cũng lộ ra vẻ hớn hở, có thể nhìn ra được anh ta vô cùng vui mừng, nhưng loại vui mừng này chỉ duy trì có mấy phút, anh ta bỗng nhiên nhìn về phía Võ Hạ Uyên, vẻ mặt u ám: “Chị Uyên, cho dù khoảng thời gian này thành tích của em có tốt đến đâu cũng không có khả năng trực tiếp lấy được công việc là người phát ngôn của Bác Lai Mân”

‘Võ Hạ Uyên giải thích: “Đây là ý của tổng giám đốc Trạch”

“Em muốn dựa vào khả năng của bản thân để tiến về phía trước cùng với Chị Uyên và Trương, chứ không phải..” Đỗ Minh Thông dừng lại.

Võ Hạ Uyên nhíu mày: “Chứ không phải cái gì?”

“Chứ không phải để chị Uyên phải hy sinh vì em!” Giọng nói của Đỗ Minh Thông vô cùng thấp, nghiến răng nói.

‘Võ Hạ Uyên sửng sốt: “Không đúng, em có ý gì vậy?”

“Chị Uyên..” Sắc mặt Trần Duy Hòa trở nên nghiêm túc: “Em xem chị như là chị gái ruột, cho nên bây giờ em có vài lời muốn nói với chị, chị và tổng giám đốc Trạch nên giữ khoảng cách thì tốt hơn, bây giờ trong công ty đã có rất nhiều tin đồn không thể nghe lọt tai nữa rồi”

‘Võ Hạ Uyên bỗng nhiên im lặng, Đỗ Minh Thông và Trần Duy Hòa lập tức trâm xuống Thực ra thì Võ Hạ Uyên đang nghĩ hẳn là nên nói thật chuyện này với hai người Đỗ Minh Thông, dù sao thì hàng ngày họ đều tiếp xúc với nhau, không chừng ngày nào đó họ sẽ không chịu nổi cái loại tin đồn vu khống này, hơn nữa Võ Hạ Uyên cũng đối xử chân thành với họ, nếu như đã là bạn bè thì không cần phải che giấu làm gì “Chị Uyên, Khai ăn nói ngay thẳng nên chị đừng để ở trong lòng” Đỗ Minh Thông vội vàng vỗ về Võ Hạ Uyên.

“Trái lại là Khai đã nhắc nhở chị” Võ Hạ Uyên cười đứng dậy: “Đợi chị một lát”

Đỗ Minh Thông và Trần Duy Hòa nhìn thấy ‘Võ Hạ Uyên đi vào phòng thì hai mặt nhìn nhau.

Không lâu sau, một người phụ nữ xinh đẹp từ trong phòng đi ra, đầu tiên trái tim của Đỗ Minh Thông và Trần Duy Hòa đập dữ dội, sau đó thì chỉ còn lại hoảng sợ.

Trần Duy Hòa hơi cà lăm: “Cô là ai vậy?

Chị Uyên đâu?”

Người phụ nữ dựa vào cửa, giọng nói mà họ rất quen thuộc vang lên: “Em nghĩ sao?”

Đỗ Minh Thông nghẹn họng nhìn trân trối: “Chị Uyên?”

“Chị đây” Võ Hạ Uyên vén tóc lên, khuôn mặt trắng trơn giống như ngọc, không đánh phấn trang điểm lại có thể áp đảo những người còn lại, chỉ với điều kiện này mà đặt ở trong ngành giải trí thì có thể nổi tiếng chỉ trong vài phút.

Trần Duy Hòa hoàn toàn ngây người: “Chị Uyên, chị biết thay da sao…

Võ Hạ Uyên khẽ cười: “Chắc là em xem phim kinh dị nhiều lắm nhỉ? Đây là một loại thay đổi khuôn mặt, có thể điều chỉnh các đặc điểm trên khuôn mặt, đây chính là dáng vẻ vốn có của chị” Võ Hạ Uyên dừng một chút hơi ngượng ngùng: “Chị không nên giấu hai người lâu như vậy, nhưng mà lúc đầu tất cả mọi người đều chưa thân thiết, cho nên chị cũng không tùy tiện để lộ khuôn mặt thật của mình”

“Cho nên..” Đỗ Minh Thông hơi không theo kịp tiết tấu.

“Cho nên chị và Phạm Minh Trạch thật sự không có gì” Võ Hạ Uyên chân thành nói “Phạm Minh Trạch quen chồng của chị cho nên mới chăm sóc chị và Bào Ngư nhiều hơn”

“Chồng?” Giọng nói của Trần Duy Hòa nâng cao lên.

“Ừ” Võ Hạ Uyên gật đầu: “Chị kết hôn rồi, hay là thế này, khi nào rảnh cả nhà chị mời hai em đi ăn cơm nha”

Đợi đến khi Võ Hạ Uyên lại dùng thuốc để thay đổi khuôn mặt, khôi phục lại mặt nạ rồi nói về chuyện người phát ngôn thì Đỗ Minh Thông và Trần Duy Hòa mới hoàn hồn.

Võ Hạ Uyên đóng điện thoại, truyền đạt ý của Trương Tấn Phong: “Chồng chị nói tối nay anh ấy rảnh, đi thôi!”

Sau khi Trần Duy Hòa chấp nhận sự thật thì bắt đầu phàn nàn: “Rốt cuộc là ai vậy chứ?

Ai có khả năng cưới Chị Uyên về nhà vậy”

Mặc dù Đỗ Minh Thông không nói chuyện nhưng rõ ràng cũng có ý này. Võ Hạ Uyên thông minh nhanh nhẹn, bình tĩnh, đối xử với mọi người lại chân thành, đừng nói là khuôn mặt kia, chỉ cần là đàn ông cho dù không có nền tảng tình cảm, chỉ sợ lâu ngày rồi cũng sẽ say mê.

Nơi ăn cơm là một nhà hàng tây nổi tiếng, Trần Duy Hòa hiếm khi được đến những nơi như thế này cho nên tỏ ra hơi cấn thận, Võ Hạ Uyên thấy vậy thì hỏi han khẩu vị của anh ta rồi giúp anh ta chọn món ăn, chăm sóc vô cùng chu đáo.

“Em tưởng Chị Uyên ăn bít tết đều là chín hai ba phần thôi chứ” Trần Duy Hòa nhìn Võ Hạ Uyên gọi hai phần bít tết chín bảy phần, để giảm bớt căng thẳng nên cậu ta nói đùa.

“Chị không thích ăn nhưng mà chồng chị thích ăn” Võ Hạ Uyên trả menu lại cho nhân viên phục vụ: “Nhưng mà hai năm nay cơ thể anh ấy không tốt cho lắm, cho nên chị không cho anh ấy ăn đồ quá sống”

“Ai mà lại tốt số như vậy chứ?” Trần Duy Hòa thầm gào thét ở trong lòng, anh ta cũng là đàn ông nhưng mà anh †a tưởng chừng như muốn hóa thành nước cốt chanh rồi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.