Chương 248: Tôi chính là quy tắc
Trương Tấn Phong đã quen với việc ngạo mạn, nằm tay Võ Hạ Uyên đi lướt qua Trịnh Hoài Nam, không thèm nhìn một cái.
“Cậu Trần” Trịnh Hoài Nam nói.
Trần Quốc Bảo nheo mắt nhìn Trịnh Hoài Nam, bên ngoài cười nhưng trong lòng lại không: “Là anh à” Trần Quốc Bảo đã là bạn bè của Trương Tấn Phong mười mấy năm qua, nên có thể nhìn ra được Trương Tấn Phong không muốn gặp Trịnh Hoài Nam.
Võ Hạ Uyên có chút ngạc nhiên, sao Trịnh Hoài Nam có thể quen biết Trần Quốc Bảo?
“Từ lần chia tay trước đến nay đã mấy tháng rồi chưa gặp ba của anh, hôm khác tôi nhất định sẽ đến thăm nhà”
Trần Quốc Bảo bị miệng lưỡi chua ngoa của Trịnh Hoài Nam làm cho muốn đau răng, nghe xong anh ấy khoác tay nói: “Hahaha, được anh nhớ đến thăm ba tôi Võ Hạ Uyên quay đầu lại, chỉ thấy người đàn ông trên mặt có vết bỏng đi bên cạnh Trịnh Hoài Nam, một ánh mắt ảm đạm nhưng nóng rực đột nhiên dừng trên trên người cô, ánh mắt của Võ Hạ Uyên chợt chuyển động, chống lại đôi mắt vẩn đục đó.
Đối phương không ngờ Võ Hạ Uyên phản ứng nhanh như vậy, trên mắt thoáng qua một nụ cười, sau đó nhanh chóng bước đi.
‘Võ Hạ Uyên cau mày, đó là người đàn ông luôn bên cạnh Trịnh Hoài Nam “Đi thôi” Ánh mắt bá đạo mãnh liệt lúc nãy của Trương Tấn Phong, đã bình tĩnh trở lại.
Đi thẳng lên đến lầu ba, Trương Tấn Phong mới hỏi Trần Quốc Bảo: “Trịnh Hoài Nam quen biết nhà họ Trần à?”
“Không quen lắm” Trần Quốc Bảo tiếp tục nói: “Có việc nên đã tiếp xúc qua, cha tôi rất coi trọng ông ta, ông ấy nói người này từng trải qua rất nhiều chuyện, nếu không hiện tại ông ta không thể có vị trí lớn như vậy ở cả thế giới ngầm và chính giới. Sao vậy, anh có thù với anh ta à?”
“Cũng không có thù oán gì, chỉ là không thích gặp anh ta” Trương Tấn Phong nói với một giọng trầm.
Trần Quốc Bảo hơi ngạc nhiên, vì anh ấy biết rằng Trương Tấn Phong trong giới kinh doanh trước giờ rất lý trí, hiếm khi thấy anh để chuyện tình cảm cá nhân xen vào, trừ khi người nào đó không biết nhìn xa trông rộng khiêu khích Võ Hạ Uyên.
Võ Hạ Uyên hỏi Trần Quốc Bảo: “Bọn người của Trịnh Hoài Nam cũng tới đây ăn à?”
“Hình như là vậy” Trần Quốc Bảo nhún vai.
‘Võ Hạ Uyên luôn biết rằng những người được gọi là anh em với Trương Tấn Phong thì hoặc là có quan hệ rất thân thiết, hoặc là người một nhà, nhưng Trần Quốc Bảo thì có cả hai, thoạt nhìn qua anh ấy có vẻ tùy tiện nhưng thực ra ẩn giấu đãng bức màn kia là đôi mắt cực kỳ sắc bén.
Có thể thấy gặp lại Trần Quốc Bảo, Trương Tấn Phong thực sự rất vui vẻ, hai người chén chú chén anh hết nửa tiếng đồng hồ, Võ Hạ Uyên cuối cùng cũng nhịn không được nữa: “Hai người bớt uống lại đi”
Trần Quốc Bảo cười to: “Chị dâu, sao chị nghiêm khắc vậy?”
“Không phải, anh trai anh vừa mới bị cảm lạnh mấy ngày trước, bác sĩ nói phải kiêng uống rượu.”
Nghe thấy vậy Trần Quốc Bảo vội vàng đặt ly rượu xuống: “Vậy thì, được rồi, được rš Trương Tấn Phong đè tay Võ Hạ Uyên: “Không sao hết, lâu lâu uống một lần không thành vấn đề”
Điện thoại Võ Hạ Uyên vang lên, Trương Tấn Phong quay đầu lại nhìn, cô hướng màn hình về phía anh: “Là Trần Anh Thư, em ra ngoài nghe điện thoại.”
Trương Tấn Phong gật đầu, Võ Hạ Uyên thuận tay vuốt tóc Trần Quốc Bảo khi cô rời đi.
Khi Võ Hạ Uyên rời đi, Trân Quốc Bảo khế cười: “Trịnh Hoài Nam kia, anh muốn thu dọn ra sao?”
“Không đến lượt tôi” Trương Tấn Phong nói thật, vẫn còn có Bùi Tố và Kim Hoàn Đồng.
“Tôi chỉ tò mò, làm sao một người đã biến mất hai mươi năm lại có thế đột nhiên đứng vững ở đất Cần Thơ này”
Trần Quốc Bảo nhíu mày và nhớ lại: “Khi tôi trở về nước, nghe cha tôi nói rằng sau lưng anh ta có người chống đỡ”
“Tôi cũng nghĩ vậy” Trương Tấn Phong thản nhiên trả lời.
Trần Quốc Bảo cảm thấy phiền muộn, đi tới mở cửa sổ: “Hóng gió một chút không sao chứ?”
“Đừng nghe chị dâu cậu dọa người, tôi từ khi nào mà trở nên yếu ớt vậy?” Tuy chỉ là lời nói đơn giản vậy, nhưng giọng điệu của Trương Tấn Phong tràn đầy khoe khoang.
Vẻ mặt Trần Quốc Bảo vô cùng thê thảm: “Được rồi, không cần thêm cẩu lương đâu, hai người thật là…”
“Đó chính là bà chủ Lệ” Giọng nói như nén cơn giận: “Cậu đừng có giỡn mặt”
Trần Quốc Bảo im lặng, anh ấy và Trương Tấn Phong liếc nhìn nhau, giọng nói vừa rồi… có phải là của Trịnh Hoài Nam không? Là ma à, có khi nào bọn họ ở ngay bên cạnh không?
“Vậy thì sao? Cũng chỉ là một người phụ nữ thôi” Giọng nói lần này nghe rất lạ, nhưng mặt của Trương Tấn Phong tối sầm lại: “Không phải anh cũng muốn gặp Bùi Giang Hiên sao? Người phụ nữ đó có quan hệ rất tốt với Bùi Giang Hiên, lần sau tiện thể dẫn người đến đây, tôi chỉ là muốn nếm thử vị tươi mới, chỉ ăn qua một lần thôi, chắc chắn sẽ không nhớ thương đâu”
Trần Quốc Bảo vừa nghe xong đã toát mồ hôi lạnh, người này không muốn sống nữa à, muốn ăn ai vậy?!
Trương Tấn Phong sửng sốt, trầm mặt, trong ánh mắt kinh hãi của Trần Quốc Bảo, anh chậm rãi đứng dậy kéo cà vạt: “Lát nữa chị dâu cậu vào thì trông coi cô ấy”
Trần Quốc Bảo: “Được…”
Võ Hạ Uyên vừa vào cửa liền đụng phải Trương Tấn Phong, cô rõ ràng cảm nhận được cảm xúc của anh hình như không ổn lảm, nhưng Trương Tấn Phong vẻ mặt bình tĩnh đẩy Võ Hạ Uyên vào phòng: “Nói chuyện với Trần Quốc Bảo một lát, anh ra ngoài có chút chuyện, sẽ nhanh thôi”
Võ Hạ Uyên ngơ ngác quay lại thì thấy Trần Quốc Bảo đóng sầm cửa lại “Rầm” như một tên trộm.
Cửa phòng đột nhiên bị một người đá văng, Trịnh Hoài Nam đột nhiên đứng lên, một tay chống lên hông.
Trương Tấn Phong nhướng mi, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng: “Giật mình cái gì?”
Trong lòng Trịnh Hoài Nam có linh cảm không lành, liếc nhìn Bá Khiên bên cạnh, trầm giọng hỏi: “Anh Trương? Có chuyện gì vậy?”
“Chỉ là một người phụ nữ, dẫn đến nếm vị tươi mới?” Trương Tấn Phong bình tĩnh lặp lại.
Tim Trịnh Hoài Nam “thình thịch” từng tiếng một, đúng vậy!
Đó là những gì Bá Khiên nói lúc nảy.
Bá Khiên đã đi theo Trịnh Hoài Nam được tám năm. Anh ta đối nhân xử thế rất trượng nghĩa, nhưng có một điều mà ngay cả Trịnh Hoài Nam cũng thấy rất chướng mắt, đó là tâm lý biến thái, thích phụ nữ xinh đẹp, nhìn là muốn động tay động chân, còn muốn đem người ta về hành hạ. Trịnh Hoài Nam đã gặp qua một lần, ghê tởm mấy ngày liền, nhưng ông ta vẫn cần đến con chó Bá Khiên này.
Tùy rằng không gặp Trương Tấn Phong nhiều, nhưng Trịnh Hoài Nam biết rằng xúc phạm Võ Hạ Uyên cũng là xúc phạm đến Trương Tấn Phong.
“Là ai nói vậy?” Trương Tấn Phong tiến vào phòng, kéo ghế ngồi xuống: “Tự mình đứng lên: “Anh Trương” Trịnh Hoài Nam thận trọng mở miệng: “Cậu em của tôi chỉ là lắm mồm thôi”
Bá Khiên nhìn chằm chằm Trương Tấn Phong với vẻ mặt u ám, sắc mặt hơi lo lắng, giống như bùn trong mương sâu. Trương Tấn Phong bắt gặp ánh mắt của anh ta, đôi mắt anh như làm đăm hàng nghìn vị sao, tĩnh mịch, nặng nề, áp lực dâng đến tận đầu, con ngươi của Bá Khiên đột nhiên co rút lại, sợ hãi “Giao người ra đây” Trương Tấn Phong trầm giọng nói: “Nếu không, hôm nay không người nào trong các anh được bước ra khỏi đây”
Trước kia Bá Khiêm chỉ là một tên côn đồ, đánh nhau ẩu đá suýt chút nữa là đánh chết người ta. Sau này gặp Trịnh Hoài Nam, cuối cùng hẳn cũng sống như một con người, nhưng anh ta đã thối nát từ xương tủy rồi, anh ta thích nhất là tra tấn những người không có quyền có thế, đặc biệt là phụ nữ, nhìn người khác đau đớn, khóc lóc xin tha anh ta mới cảm thấy vui vẻ.
Bao nhiêu lâu nay rất đắc ý, hôm nay gặp Trương Tấn Phong dù có sợ, nhưng ánh mắt vẫn có chút không phục, như thể tính biến thái của anh ta bị kích thích, anh ta cũng muốn làm cho Trương Tấn Phong sợ anh ta.
Phùng Bảo Đạt cảm thấy buồn cười, một con chuột sinh ra trong cống ngầm, cho dù đầu óc bị bóp méo thành cái bánh chèo thì trước mặt tổng giám đốc Lệ cũng nên biết điều.
“Tổng giám đốc Lệ, tôi biết anh rất lợi hại”
Bá Khiên gõ tàn thuốc xuống bàn: “Nhưng mọi thứ đều có quy tắc, chúng ta phải dựa vào quy tắc mà làm việc.”
Trương Tấn Phong mặt mày bình tỉnh nhưng rất lạnh lùng, đột nhiên nở nụ cười: “Ở Cần Thơ này, tôi chính là quy tắc”
Phùng Bảo Đạt dẫn người ra tay trước, Bá Khiên không kịp trở tay, tiện tay cầm bình rượu đập vỡ trên bàn, cầm nửa còn lại chỉ vào đám người, đáy mắt hung ác và tàn bạo bật ra trong mắt.
Một bóng người nhanh hơn Phùng Bảo.
Đạt, nắm lấy cánh tay của Bá Khiên.