Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 250



Chương 250: Bắt tôi

Cuối cùng Võ Hạ Uyên bị một cuộc điện thoại gọi đi, lúc cô gần đi cô còn đặc biệt chăm sóc, đưa cho Điệp Châu một lọ sữa nóng, trong lòng Võ Hạ Uyên rất vui và cũng xuất hiện một cảm giác rất kì lạ.

Cô còn chưa kịp nằm bắt cảm giác đó, đã vội chạy đến công ty Thiên Thần Bây giờ Đỗ Minh Thông đã trở thành ngôi sao hạng A.

Điệu nhảy của Khương Thi đã giúp anh ta thu về vô số người hâm mộ. Sau đó, Khương Thi đang cố gắng luyện tập toàn diện.

Võ Hạ Uyên không biết chuyện gì đã xảy ra khiến cho giọng điệu của Khương Thỉ trong điện thoại hoàn toàn thay đổi Rất nhiều phóng viên vây quanh ở lầu dưới công ty Thiên Thần, một đám người cầm máy ảnh giống như chó rừng đi săn, Võ Hạ Uyên định đi cửa hông, ai ngờ bị đám phóng viên phát hiện, chen chúc nhau xông đến, nhưng lại dừng lại cách đó ba mét.

Nếu đụng vào bà chủ Lệ, tòa soạn hoặc tạp chí của bọn họ có thể sẽ không còn kiến ăn được nữa.

“Bà chủ Lệ, với tư cách là người đại diện của Khương Thi, bà nghĩ sao về việc anh ấy bị tai nạn giao thông lần này?” Có người hỏi.

Mặt mày Võ Hạ Uyên đột nhiên lạnh toát, Khương Thỉ bị tai nạn giao thông? Cô không dây dưa với đám phóng viên mà đi thẳng vào tòa nhà công ty.

Trần Duy Hòa đang băng bó vết thương cho Khương Thi, khuôn mặt của người thiếu niên trắng bệch ra, có thể thấy cậu ta đã rất sợ hãi.

“Sao lại thế này?” Võ Hạ Uyên trầm giọng hỏi.

“Chị Hạ Uyên đến rồi” Khương Thi cố gắng cười Trần Duy Hòa lo lắng giải thích: “Trên đường đi bị người ta theo dõi, bọn họ đều là fan nữ của Khương Thi, họ chặn cậu ấy lại, bắt cậu ấy xuống xe ký tên, nhưng đang đi trên đường cao tốc sao tụi em dừng xe lại được?

Ai biết được khi vào trung tâm thành phố, bọn họ lại liều lĩnh chặn xe lại, lái xe bị bất ngờ, tông vào lan can”

‘Võ Hạ Uyên cau mày: “Những người hâm mộ đó đâu rồi?”

“Chạy rồi!” Trần Duy Hòa nghiến răng nghiến lợi: “Vừa nhìn thấy xe gặp chuyện không may liền bỏ chạy. Tệ hơn nữa, đám phóng viên giống như chó ngửi thấy mùi thịt, thế là họ đuổi theo tụi em đến đây, tụi em đi vào một đường tránh, chạy đến công ty, dù sao bệnh viện cũng không an toàn”

“Cậu có nhớ rõ biển số xe không?”

“Nhớ rõ ạ”

‘Võ Hạ Uyên gật đầu: “Lát nữa đưa cho chị” Sau đó nhìn Khương Thi: “Em đứng dậy được không? Chúng ta sẽ đi ra từ cửa sau, chuyện còn lại chị sẽ thu xếp”

Khương Thi mím môi gật đầu.

Ở cửa sau cũng có phóng viên, nhưng bởi vì có bảo vệ ngăn cản, nên bọn họ cũng thuận tiện ra khỏi công ty. Trên đường đi Võ Hạ Uyên gọi điện thoại cho bệnh viện, vừa nghe không có nhiều bệnh nhân lắm, nên bệnh viện trực tiếp để cho họ một khoảng trống đi lên lâu một, cộng thêm mười mấy vệ sĩ mượn của Phùng Bảo Đạt.

“Em cũng thật là, bây giờ đã là một minh tỉnh, đi đâu cũng phải dẫn theo lái xe với Trần Duy Hòa được không?”

Võ Hạ Uyên bắt đầu quở trách: “Trở về cũng phải báo cho chị với Phạm Minh Trạch một tiếng, Trần Duy Hòa cũng phải xem xét lại, chuyện như thế này không được để xảy ra lần hai”

Khương Thi và Trần Duy Hòa không dám phản bác, liên tục nói vâng.

Đến bệnh viện kiểm tra một lượt, cũng may đầu của Khương Thi chỉ bị chấn động nhẹ, vết thương ở cánh tay cũng được xử lý nhanh chóng, cả một tầng lầu yên ẳng, cũng thuận tiện cho Võ Hạ Uyên suy nghĩ về chuyện này.

Lén lút theo dõi người nổi tiếng là chuyện thường xuyên xảy ra trong giới giải trí, nhưng đa số đều yêu mến nghệ sĩ, sẽ không đuổi theo bắt dừng xe, những người này đuổi theo liên tục, có chuyện còn bỏ chạy. Còn có mấy tay nhà báo như chó săn kia? Nghe cách nói của Trần Duy Hòa, dường như họ đã nhận được tin tức từ trước.

Không lẽ có ai đó đang nhảm đến Khương Thĩ? Không, trong giới giải trí có nhiều ngôi sao như vậy, Khương Thi lại không phải là nghệ sĩ cực kì nổi tiếng.

õ Hạ Uyên không hề chậm trễ, sau khi iến số xe của Trần Duy Hòa, cô đã trực gửi cho Phùng Bảo Đạt, với hiệu suất làm tiết việc của Phùng Bảo Đạt, anh ta sẽ sớm điều tra ra.

“Bà chủ, vị trí hiện tại của chiếc xe đó là ở bãi hoang”

“Bãi hoang?” Võ Hạ Uyên có chút kinh ngạc.

“Đúng vậy, đã bị kéo đi cách đây một tiếng, đồng thời cũng điều tra được người thuê xe là một tên côn đồ, vừa khéo là..” Phùng Bảo Đạt dừng một chút: “Anh ta làm việc dưới quyền Trịnh Hoài Nam”

Võ Hạ Uyên im lặng hít sâu một hơi, Trịnh Hoài Nam!

Chẳng lẽ mục đích của Trịnh Hoài Nam là gây rắc rối cho cô để dụ Bùi Tố ra mặt? Không đến mức đó, như thế mất quá nhiều thời gian, như vậy không bằng trực tiếp gặp mặt Kim Hoàn Đông thế sẽ nhanh hơn.

Phùng Bảo Đạt nghĩ đến chuyện của Bá Khiên ngày hôm đó. Ngày đó Bá Khiên bị đánh đến mức liệt, liệu có phải anh ta còn oán hận và muốn trả thù không?

Không đúng, làm sao một tên rác rưởi như anh ta, sao có thể móc nối được nhiều như vậy?

Hai người đều có suy nghĩ của riêng mình rồi cúp điện thoại, sớm muộn Trương Tấn Phong cũng sẽ biết chuyện này, Võ Hạ Uyên cũng không ngăn cản.

Xe là do người của Trịnh Hoài Nam thuê, nhưng theo lời kể của Trần Duy Hòa, những người đuổi theo họ là một nhóm những cô gái, nói cách khác những cô gái này đã bị lợi dụng Cho dù chuyện này là do người của Trịnh Hoài Nam đầu óc bị động kinh đi nữa, thì món nợ này cô cũng sẽ tính lên người Trịnh Hoài Nam.

Vào buổi chiều, Đỗ Minh Thông và Phạm Minh Trạch cùng nhau đến, Phạm Minh Trạch gần đây đang đi công tác, vừa trở về liền nghe thấy chuyện này, liền đem bộ phận an ninh và bộ phận nhân sự mắng một trận thậm tệ.

“Chỉ trách tôi, tôi đã tự tay sắp xếp một căn hộ cho Khương Thị, Trần Duy Hòa đã chuẩn bị dọn đồ đạc này nọ qua đó, sau khi xuất viện sẽ trực tiếp chuyển qua sống ở đó.

Cơ sở vật chất, an ninh thì không nói, nhưng ít nhất sẽ không bị người khác theo dõi mỗi ngày” Phạm Minh Trạch tức giận đến mức đau hai bên thái dương. Khương Thi chính là cái cây hái ra tiếng thứ hai của công ty, xảy ra chuyện gì cũng đều tổn thất đến công ty.

Đỗ Minh Thông đang ở trong phòng bệnh nói chuyện với Khương Thị, không biết đã nói cái gì, hai người đều cười rất vui vẻ.

Lúc Đỗ Minh Thông đi ra, Võ Hạ Uyên cùng anh ta tán gẫu, đang nói chuyện thì bỗng nhiên nhớ ra một việc.

Võ Hạ Uyên đập cánh tay của Đỗ Minh Thông: “Chị có xem tin tức, hôm đó em và Chung Sở Kiều ra ngoài ăn cơm cùng nhau à?”

Chung Sở Kiều trước đây hợp tác với Đỗ Minh Thông trong một dự án, cô ấy là một diễn viên rất thuần khiết.

Vẻ xấu hổ thoáng qua trên mặt Đỗ Minh Thông: “Vâng, bọn em chụp ảnh với diễn cùng nhau, sau ngày hôm đó thấy được, nên…”

“Nói thật với chị đi” Võ Hạ Uyên sốt rột, làng giải trí không bao giờ thiếu những lời đàm tiếu, Đỗ Minh Thông đã lăng lộn hơn mười năm trong nghề sao có thể không hiếu đạo lý này? Suýt chút nữa đã dính phải scandal.

Đỗ Minh Thông im lặng vài giây, sau đó cười khẽ: “Đúng là chị Hạ Uyên của em”

‘Võ Hạ Uyên nhìn Đỗ Minh Thông: “Em thực sự thích người ta?”

Một lúc lâu sau, Đỗ Minh Thông nhẹ nhàng gật đầu: “Em thực sự rất thích, không kiêu ngạo, tính tình rất cởi mở, tỉnh thoảng tính khí lại giống con nít”

‘Võ Hạ Uyên bị tính từ này làm cho nổi cả da gà, cô chưa bao giờ thấy Đỗ Minh Thông sến như thế này.

“Tùy em thôi, chị không muốn can thiệp vào chuyện tình cảm của em, nhưng thân phận bây giờ của em đã khác, nên vẫn phải bàn bạc với công ty”

“Em hiểu mà”

Sau khi Đỗ Minh Thông rời đi, Võ Hạ Uyên ở lại trông coi một chút, xác định tình hình của Khương Thi ổn định mới về nhà.

Võ Hạ Uyên đi thang máy đến bãi dưới tầng hầm, đi được một lúc, cô đột nhiên dừng lại, ghé mắt nhìn thấy một chiếc xe màu đen.

Đối phương bị Võ Hạ Uyên phát hiện, liền xuống xe rất nhanh, tổng cộng có năm người đàn ông.

Võ Hạ Uyên nhướng mày: “Bắt tôi à?”

Đối phương không nói lời nào, bọn họ lần lượt xông đến với vẻ mặt rất bình tĩnh, rõ ràng không xem một cô gái như Võ Hạ Uyên ra gì .

Ngay sau khi một tay chạm vào bả vai của ‘Võ Hạ Uyên, đã bị cô nằm lấy cổ tay, Võ Hạ Uyên dựa vào sức lực của mình khéo léo đối phương lại, sau đó nhấc một đầu gối lên đá vào bụng đối phương, tiếp đó cô nhanh chóng xoay người một cách gọn gàng và ném mạnh đối phương qua vai, một lớp bụi trên sàn bay lên.

Bốn người còn lại nhìn thấy cảnh tượng này kinh hãi trong phút chốc, tạm thời không cửa động được, Mặt mày Võ Hạ Uyên trâm xuống, nắm lấy người gần nhất đấm vào quai hàm đối phương, sau đó đá văng anh ta. Hôm nay cô ấy đi giày cao gót nên đối phương phải hét lên đau đớn.

Với bản lĩnh này, Võ Hạ Uyên đã tìm được chìa khóa xe, mấy người đó chưa kịp phản ứng lại thì cô đã lên xe, đóng sâm cửa lại.

Đối phương dường như muốn chặn xe lại, nhưng Võ Hạ Uyên đã trực tiếp đạp ga chạy đi mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.