Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 278



Chương 278: Cắn câu

Trương Tấn Phong vẫn bình tĩnh như trước, cầm nước của Võ Hạ Uyên uống một ngụm, trầm giọng nói: “Mọi người ăn đi”

Trong lòng Đỗ Minh Thông “lộp bộp” một chút, không khỏi cảm thấy phỏng đoán của mình khá chính xác.

Võ Hạ Uyên bưng canh trứng ra, mùi thơm khiến Hoàng An thèm đến nỗi hít một hơi: “Chị Uyên, thơm quá đi”

Khắp khuôn mặt đều viết chữ em cũng muốn ăn.

Trương Tấn Phong lạnh nhạt liếc nhẹ một cái: “Cậu xem cậu đi, gây như vậy, ăn canh trứng có thể cao lên được không?”

Hoàng An sửng sốt một chút, lập tức lộ vẻ tức giận, cậu nhóc không phải kẻ ngốc, tính chiếm hữu của tổng giám đốc Trương quá mạnh, muốn nuốt canh trứng một mình! Điều này cũng được đi, tại sao lại muốn chọc vào chỗ đau của mình chứ?

“Em còn có thể cao thêm nữa!” Hoàng An hét.

Trương Tấn Phong bị chọc phát cười: “Vậy thì ăn rau nhiều vào.”

Hoàng An thấy Trương Tấn Phong cười một tiếng, lá gan càng lớn: “Tổng giám đốc Trương, anh cao như vậy là nhờ ăn rau hay sao?”

Trương Tấn Phong có chút bất đắc dĩ, đứa nhỏ này ngây thơ quá mức: “Có thể tôi là do di truyền của dòng họ”

“Ö” Hoàng An mất hứng Võ Hạ Uyên vội khen Hoàng An: “Lớn lên muốn làm cán bộ cao cấp sao? Muốn chọc trời à? Em xem em đi, cũng một mét bảy mươi tám, đủ r Hoàng An được dỗ dành, vui vẻ trở lại Tối đa đến ba giờ chiều sẽ phát sóng trực tiếp, Đàm Thu Linh và Chu Nguyên dự định sáng mai sẽ đi, nhưng chuyến bay của Trương.

Tấn Phong lúc sáu giờ chiều nay đã dời lại, bốn giờ sẽ đi.

“Anh đang muốn tránh Đàm Thu Linh à?”

Võ Hạ Uyên bí mật hỏi.

Trương Tấn Phong liếc nhìn cô vợ xinh đẹp một chút, cười nhạo: “Xưa nay toàn là người khác tránh anh, đâu có lý do nào để anh tránh người khác, gần đây công ty đang lúc bận rộn, anh trở về sớm một tiếng cũng có ích, em không nghe vừa rồi Phùng Bảo Đạt gọi điện thoại cho anh, sắp khóc đến nơi à?”

Võ Hạ Uyên cười nói: “Là em đa nghỉ rồi”

“Cũng không quá đa nghi” Trương Tấn Phong xoa mặt cô: “Anh đặc biệt thích dáng vẻ của em lúc muốn một mình độc chiếm anh”

Võ Hạ Uyên thì thầm: “Trước giờ cũng chỉ có một mình em”

Kết thúc buổi phát sóng trực tiếp, Võ Hạ Uyên đi thu dọn hành lý cho Trương Tấn Phong. Anh đi tới tổ đạo diễn, không biết nói cái gì, vừa đi ra đã đụng phải Đàm Thu Linh Trương Tấn Phong khẽ vuốt cảm, lùi lại muốn rời khỏi.

Sự không cam chịu trong lòng giống như nọc độc, Đàm Thu Linh hô: “Tổng giám đốc Trương!”

Trương Tấn Phong dừng chân, nghiêng đầu hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Không có gì, xem ra dường như anh không muốn gặp tôi” Đàm Thu Linh nói thẳng, cô ta muốn nghe một câu trả lời thỏa đáng, cho dù Trương Tấn Phong không thích, nhưng chỉ cần không ghét, cô cũng có thể.

“Tôi nghĩ mãi mà không hiểu” Trương Tấn Phong trầm giọng.

“Vâng?”

“Tại sao các người lại thích nghĩ đến đồ của người khác?” Ánh mắt của người đàn ông đầy vẻ châm chọc: “Tôi không phải người trong giới, chỉ cần các cô vẫy tay là có thể tiếp cận, tránh xa tôi một chút, Thiên Thần cũng sẽ không chấp nhận cô.”

Sắc mặt Đàm Thu Linh lập tức tái nhợt, thực sự cô ta dự định sau khi trở về sẽ đối nơi công tác, như vậy sẽ có thể gần người này thêm một chút, Đàm Thu Linh cảm thấy mình chắc là điên rồi, nếu không thì tại sao sau khi đối phương lần lượt lạnh lùng như vậy còn không nỡ buông tha.

“Tổng giám đốc Trương” Đàm Thu Linh hít sâu một hơi, kìm lại làn sóng nóng rực trong mắt: “Tôi nghĩ anh có thể không hiểu giá trị của tôi.”

“Giá trị ư?” Giọng điệu Trương Tấn Phong có vẻ nghiền ngẫm: “Cho dù cô có lấy trạng thái đỉnh cao của giá trị được tạo thành trong mười năm, với tôi mà nói, nó cũng chẳng là gì.

Chẳng qua tôi chỉ là phối hợp với sở thích tạm thời của Hạ Uyên thôi, nếu cô ấy không thích, tôi bỏ cũng chẳng sao cả”

Đàm Thu Linh không nói được lời nào, Trương Tấn Phong luôn bảo vệ Võ Hạ Uyên, là tuyệt đối, không có một chút dao động.

Trương Tấn Phong không nói nữa, Đàm Thu Linh sải bước rời khỏi Trịnh Hân quay lại nơi góc tường, mím môi cười thầm, vừa rồi tình cảnh này cô ta đều quay lại được, hoàn toàn có thể dùng cái này…

Trên đỉnh đầu đột nhiên có một bóng người, hơi thở sợ hãi đột nhiên ập tới, Trịnh Hân chợt ngẩng đầu, sợ đến mức gần như thét lên.

“Trương, tổng giám đốc Trương..” Hàm răng Trịnh Hân run lên.

“Nếu sự việc vừa rồi lan truyền ra một giây” Đôi mắt đen của Trương Tấn Phong u ám, nổi lên một cơn lốc: “Toàn bộ minh tinh khách mời sẽ vì hành động của cô mà trả giá đắt, cô hiểu ý tôi chứ?

Trịnh Hân không dám nhìn Trương Tấn Phong, cả người run rẩy dựa chặt vào vách tường, bối rối gật đầu.

“Còn nữa” Trương Tấn Phong nghiêm nghị: “Đừng tiếp tục làm phiền vợ tôi”

“Được, được, tổng giám đốc Trương!”

Trịnh Hân vội vàng nói.

Trở lại phòng, Võ Hạ Uyên đang ngồi trên giường, vỗ vỗ vào rương hành lý bên chân: “Mọi thứ đã chuẩn bị xong cho anh rồi, em có bỏ thêm một ít tỉnh dầu an thần vào, nếu anh không ngủ được thì dùng”

Trương Tấn Phong đáp một tiếng, đi lên phía trước nhìn xuống Võ Hạ Uyên một hồi, sau đó từ từ cúi người, một trên một dưới nằm xuống giường với Võ Hạ Uyên, ánh mắt chăm chú: “Hai ngày nữa, anh sẽ sắp xếp đưa Phùng Bảo Đạt đến, chờ bên đây xong xuôi, anh sẽ lập tức về nhà ngay”

Khóe mắt Võ Hạ Uyên cong lên: “Đều nghe theo anh”

Bốn giờ chiều, Trương Tấn Phong chào mọi người rồi rời khỏi căn hộ.

Trông Đàm Thu Linh có chút thất thần, Đỗ Minh Thông không khỏi nhắc nhở Võ Hạ Uyên “Chị Uyên, Đàm Thu Linh cô ấy..”

“Không cần lo” Võ Hạ Uyên nhàn nhạt: “Có giày vò cũng không ra trò mèo gì được”

Đỗ Minh Thông hơi trợn mắt: “Chị biết sao?”

“Biết, nhưng tôi còn phải ghi hình chương trình, tôi không muốn so đo” Võ Hạ Uyên nói thật, nếu là hai ba năm trước, có thế Đàm Linh sẽ khiến cô sinh lòng ghen, nhưng hiện tại cô và Trương Tấn Phong đã hiểu rõ lòng nhau. Cô lại từng trải nhiều như vậy, tâm tư không còn như trước. Mặc dù Võ Hạ Uyên không nói rõ, cô có vẻ dịu dàng, nhưng thực ra nội tâm đã bị Trương Tấn Phong đồng hóa, vô cùng tự đắc.

Bây giờ, phụ nữ có thể khơi dậy sự cảnh giác ở cô, không đáng bao nhiêu người.

Bên kia chung cư, mọi người đều có thể tự nuôi mình, hôm qua tiền thưởng hơn mười bảy triệu tiền quảng cáo cộng thêm bảy triệu đồng tiền chiêu đãi khách quý, tiền thuê nhà tháng thứ hai cơ bản không thành vấn đề.

Buổi chiều, Võ Hạ Uyên nhận được một cuộc điện thoại, đối phương nói là người đại diện của sao nam đang nổi tiếng Hạ Quang Bảo ở nước Nga, hỏi cô có thời gian không Khóe miệng Võ Hạ Uyên khẽ nhếch, cản câu rồi.

Đây là lần đầu tiên có chuyện khách quý đặc biệt được trao cho ngôi sao trong nước, lân thứ hai thì để Phạm Minh Trạch thông báo tin tức ở nước Pháp, những ngôi sao khác đều do Phạm Minh Trạch lựa chọn, chính Hạ Quang Bảo đã nghe như vậy.

Đúng là, Hạ Quang Bảo không muốn bỏ qua cơ hội này.

Sau khi hẹn xong, Võ Hạ Uyên thay quần áo chỉnh †ê hơn rồi rời khỏi căn hộ.

Đối phương đến sớm hơn Võ Hạ Uyên, một người đàn ông trung niên có vẻ hơi sắc sảo, ngồi bên cạnh là Hạ Quang Bảo.

Người đại diện và cậu ta ngồi thẳng người lên khi nhìn thấy Võ Hạ Uyên, từ góc độ của Hạ Quang Bảo, người phụ nữ này quả thực đẹp không chê vào đâu được.

“Xin chào cô Võ, tôi họ Trịnh, tên chỉ có một chữ Minh, minh trong quang minh”

Võ Hạ Uyên mỉm cười và lần lượt bắt tay với Trịnh Minh và Hạ Quang Bảo: “Xin chào”

Hạ Quang Bảo hơi nâng cẵm lên, có chút thích thú, cậu ta vô thức xoa xoa đầu ngón tay, cảm thấy cảm xúc vừa rồi quá kỳ diệu, cái gọi là mềm mại không xương có lẽ chính là ý tứ này.

Võ Hạ Uyên giả vờ không để ý đến suy nghĩ của Hạ Quang Bảo, trực tiếp hỏi Trịnh Minh: “Các anh cũng muốn gia nhập vào ‘Căn hộ nhở phải không?”

“Đúng vậy” Trịnh Minh đưa một phần hợp đồng cho Võ Hạ Uyên: “Chúng tôi nghĩ đây là cơ hội tốt để phát triển ở Trung Quốc, để tỏ thành ý, chúng tôi tự hạ thấp thù lao, cô thấy thế nào?”

Vẻ mặt Võ Hạ Uyên rất mừng rỡ, nhưng trong lòng vô cùng bình tĩnh, đối với chút tiền này, Thiên Thần vẫn có thể chỉ được.

Trịnh Minh thì thầm cười khi nhìn thấy vẻ mặt Võ Hạ Uyên, nghĩ rằng cô ấy vẫn còn quá trẻ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.