Chương 300: Vịt chết còn cứng mồm
“Không đồng ý?”
‘Võ Hạ Uyên híp mắt, nơi này là địa bàn của Kỷ Thần Nam, người ta là dao thớt mình là thịt cá, theo lý thuyết mà nói nếu không cần thiết không cần ngã bài làm gì. Cô mân mê chuỗi hạt châu nẵm trên cổ tay, đăm chiêu suy nghĩ.
Có điều trên mặt không hề lộ ra chút khiếp Sợ nào.
Trong mắt Kỷ Thần Nam dường như loé lên cảm xúc gì, anh ta cười cười: “Xin lỗi, là tôi đường đột, hai người cứ tự nhiên.”
Phùng Bảo Đạt còn chưa thể tin, Võ Hạ Uyên đã níu lấy tay anh ta bước nhanh ra khỏi biệt thự.
Ban nấy cô tự lái xe đến, vừa ngồi lên xe, Phùng Bảo Đạt đã vội la lên: “Bà chủ, có người đuổi theo chúng tai”
‘Võ Hạ Uyên quay đầu, nhìn thấy mấy tên vệ sĩ đang tức tốc lao về phía bên này.
“Phùng Bảo Đạt, ngồi cho vững!”
Phùng Bảo Đạt lập tức chắt chặt dây an toàn, càng cảm thấy không yên tâm, hỏi: “Bà chủ, có được thật không vậy?”
“Lúc trước có đi học đua xe với Anh Thư”
Vừa dứt lời, tiếng động cơ ầm ầm vang dội, chiếc xe lao vụt đi như cung tên.
Phùng Bảo Đạt trừng to mắt, tay bám dính lấy ghế ngồi, thật kích thích…
Kỷ Thần Nam đứng cách thật xa nhíu mày, anh ta chỉ sai người đi tặng chút quà thôi, đừng coi như quái vật ăn thịt người vậy chứ?
“Ba ơi..” Điệp Châu thất vọng nắm chặt tay Kỷ Thần Nam: “Mẹ giận rồi đúng không ạ?”
“Có biết mình làm sai chỗ nào không?” Kỷ Thần Nam không trả lời câu hỏi của Điệp.
Châu, mà là hỏi ngược lại.
Điệp Châu rụt cổ một cái: “Ba nói cho con nghe đi” Bé thật sự thích Kỷ Thần Nam nhưng bé cũng sợ Kỷ Thần Nam.Trong lòng Điệp Châu rất rõ, nếu như không phải bởi vì bé thông minh hơn so với bạn cùng trang lứa, Kỷ Thần Nam tuyệt đối sẽ không coi trọng bé.
Đối với người này mà nói, máu mủ thân tình là một thứ không phải trọng yếu như vậy.
“Con thông minh thì thông minh đấy, nhưng không hiểu cách che giấu tâm tư” Kỷ Thần Nam nhàn nhạt nói: “Thôi đi, tuổi vẫn còn nhỏ, từ từ rèn luyện”
Anh ta xoay người Điệp Châu: “Chúng ta đi uống trà chiều”
“Ba ơi, thế cô có còn làm mẹ của con nữa không?”
Kỷ Thần Nam vui vẻ cười cười: “Con đoán xem?”
“Xin lỗi bà chủ” Phùng Bảo Đạt ảo não nói: “Chỉ trách tôi quá mất cảnh giác”
“Cậu không có chuyện gì là tốt rồi” Võ Hạ Uyên vừa dứt lời liền nhìn thấy Phùng Bảo Đạt lấy tay bụm miệng, vội nói: “Này này, đàn ông con trai khóc cái gì mà khóc?”
Phùng Bảo Đạt: “Không phải, bà chủ lái xe chậm chút được không, tôi muốn ói quá”
Võ Hạ Uyên: “…”
Cũng là vào lúc này ở bên phí: là họ Hạ, cuộc sống của Nguyễn Thu Thu giống như nẵng rải khắp nơi, Hạ Lam ngược lại có thể dùng bốn chữ chướng khí mù mịt để hình dung.
Thẻ ngân hàng tất cả đã bị đóng băng, mấy năm nay các khoản tiêu xài đều dùng thẻ của Đàm Nguyên, tiền thu vào túi cũng là được công ty chia hoa hồng.
Sau khi ngông nghênh rời khỏi nhà họ Đàm, mặc dù trên danh nghĩa vẫn được chia phân nửa tài sản, nhưng ả ta chắc chắn không thể có nguồn tiền vô tận như trước kia.
Hạ Lam vội vàng nhẩm tính, cả thảy chỉ trên dưới một trăm tỉ…
Số tiền ít ỏi này thì có thể làm được gì? Hạ Lam bỗng chốc sững sờ.
Từ trước tới giờ ả không phải lo lắng về tiền nong, cho nên cũng chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác phải giật gấu vá vai.
Một trăm tỉ đối với gia đình bình thường có lẽ sẽ dư dả sinh sống cả đời, nhưng Hạ Lam nào phải là người bình thường!
Lúc trước kết hôn chỉ riêng sợi dây chuyền kim cương Đàm Nguyên đưa cho ả cũng đã hết ba trăm tỉ!
Nghĩ đến Đàm Nguyên, Hạ Lam bỗng nhiên cảm thấy vừa khẩn trương lại cảm thấy lo lắng.
Nếu quả thật như Võ Hạ Uyên nói, cái chết của Sơn Minh không có liên quan đến Đàm Nguyên, vậy ả không phải là đã…Không được!
Hạ Lam quả quyết nhắm mắt lại, ngăn cho bản thân không được nghĩ ngợi thêm.
Võ Hạ Uyên rõ ràng là cố ý nói như vậy để khiến cho mình cắn rứt lương tâm, sống không yên ổn, mình sao lại có thể trách lầm Đàm Nguyên cơ chứ?
“Cốc, cốc, cốc!”
Có người nhẹ nhàng gõ cửa phòng, người làm trong nhà cẩn thận nói: “Cô chủ, ông chủ gọi cô xuống”
Hạ Lam hãn học đáp: “Biết rồi!”
Chuyện ly hôn ả chưa nói cho người nhà nghe, giờ phút này nhìn thấy trên TV phát tin tức tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Đàm và vợ tình cảm rạn nứt, hôn nhân đổ vỡ, Hạ Lam gần như chết trân.
Đàm Nguyên, anh ta…vậy mà còn cố ý đăng lên tin tức truyền hình? Rốt cuộc là muốn làm mất mặt ai đây?
Ông Hạ cười lạnh: “Con thì giỏi rồi, chuyện lớn như vậy cũng không biết tìm cha thương lượng một chút.”
Hạ Lam cố gắng chống chế: “Cha, năm đó kết hôn con đã nghe lời gia đình mình, bây giờ không chung sống nổi, con cũng có quyền làm chủ chuyện ly hôn chứ”
Ông Hạ khoát khoát tay: “Thôi, cha biết trong lòng con cũng tích tụ nhiều oán khí, mẹ con đã mất, cha thì già rồi. Bây giờ con muốn thế nào cứ làm thế ấy đi, nhưng mà con gái, cha nói cho con biết điều này, thân đã là hoa tàn liễu rũ, chỉ e sau này con sẽ không còn tìm được ai giống như Đàm Nguyên”
Hạ Lam trầm giọng: “Con không thèm”
Nguyễn Thu Thu ngồi ở bên cạnh cần hạt dưa, trong lòng hừ lạnh: vịt chết mà vẫn cứng mồm.
“Tuấn Khải nói: “Táo đủ ăn Tiếng Hạ Tuấn Khải từ trong phòng bếp vọng ra: “Anh biết rồi bà xã!”
Trong tình cảnh này, Nguyễn Thu Thu càng hạnh phúc, Hạ Lam càng trở nên bất hạnh khó coi.
Ánh mắt ả ta hung ác nham hiểm nhìn về phía Nguyễn Thu Thu, chuyện nhân tình và con riêng của Hạ Tuấn Khải đã tràn ra đầu lưỡi, nhưng nghĩ đến vị thế khó xử của bản thân hiện giờ, Hạ Lam chỉ có thể cần răng nhịn nhục.
Cứ để người phụ nữ này đắc ý thêm mấy ngày đi, Hạ Lam có chút biến thái mà nghĩ, chờ cho cái thai kia lớn tháng rồi, không biết Nguyễn Thu Thu nghe xong có chịu đựng nổi cú sốc này hay không.
” Nguyễn Thu Thu mềm giọng ¡, anh cất thêm ít lê nhé”
Sáng sớm hôm sau, Hạ Lam canh lúc Đàm Nguyên đi làm bèn tranh thủ về nhà một chuyến. Hôm trước đi vội cho nên đồ trang sức cũng không kịp lấy đi, mà những thứ đó đều rất có giá trị.
Ai ngờ ả vừa mở cửa đã bắt gặp một người phụ nữ ăn mặc gợi cảm từ trong phòng bếp bước ra, ước chừng ngoài ba mươi, dáng dấp dịu dàng đẹp mắt.
Đối phương sửng sốt, mà Hạ Lam cũng ngây ngẩn cả người.
Sau khi hết bàng hoàng, trong lòng Hạ Lam bỗng dưng bốc lên lửa giận khó mà diễn tả băng lời.
“Cô là ai?!
Đối phương đặt ly nước xuống, nét mặt lạnh tanh nhìn về phía ả: “Vậy chị là ai2”
“Tôi là…
Hạ Lam vừa mới nói ra hai chữ đã nghẹn cứng giống như bị bóp chặt lấy yết hầu. Đúng thế, ả đã ly hôn với Đàm Nguyên, ả chẳng còn là gì trong ngôi nhà này hết.
Lúc trước Hạ Lam còn có thể tự an ủi bản thân, nhưng hiện tại chân tướng bày ra trước mắt, thật sự rất khó tiếp nhận. Người đàn ông đã từng đối tốt với mình như vậy, hiện tại đã cùng người phụ nữ khác chung gối chăn?
“Không tìm được à?” Đàm Nguyên choàng áo ngủ đi xuống lầu, nhìn thấy Hạ Lam cũng sửng sốt trong giây lát, nhưng anh ta lấy lại tình thần rất nhanh, lập tức ra hiệu cho người phụ nữ kia: “Em cứ làm việc của em đi”
Dứt lời, Đàm Nguyên xoay sang nói với Hạ Lam: “Phải rồi, lần trước cô đi còn để quên rất nhiều thứ, tôi không có đụng tới, cô cứ tự nhiên”
Nếu Đàm Nguyên lạnh mặt không cho ả vào nhà còn đỡ, nhưng anh ta lại dùng cái thái độ không buồn không vui này, giống như coi ả là kẻ râu ria qua đường thôi vậy.
Bây giờ mới thấy xót xa.
Hạ Lam vội vàng lên lầu thu dọn mọi thứ, vừa xuống tới đã nghe người phụ nữ kia dùng giọng nói ngọt ngào nũng nịu nói với Đàm Nguyên: “Trưa nay em làm mì Ý cho anh ăn nhé?”
Đàm Nguyên cười đáp: “Được”
Hạ Lam hít sâu một hơi: “Ôi! Tình mới đó ự”
Đối phương không có đáp lời, sau khi mặc lại quần áo cho tử tế bèn tiến vào trong bếp, chồng cũ của ả thì ngồi thong thả uống trà.
Đàm Nguyên càng im lặng, Hạ Lam càng phát điên, đáy lòng như có núi lửa trực phun trào: “Sao? Còn không chối nữa à? Năm đó giả bộ nặng tình nặng nghĩa như vậy…”
“Cô rốt cục có trái tim không?” Đàm Nguyên mất kiên nhẫn cät ngang: “Lúc xưa tôi đối xử với cô thế nào, cô thật sự không biết sao?”
Hạ Lam nói chẳng nên lời.
“Cô cảm thấy tôi tàn nhãn sao?” Đàm Nguyên hừ lạnh: “Đồ hung thủ giết người”
Hạ Lam gần như tông cửa xông ra ngoài.