Chương 398: Mong bà xã phối hợp nhiều hơn nữa
Khi trở về nhà, Võ Hạ Uyên kể lại tình huống của Lạc Vân cho Trương Tấn Phong nghe.
Lúc đó cô nằm trên đùi người đàn ông, rồi đẩy máy tính của anh sang bên cạnh: “Lúc trước chúng ta chưa trở về, nên không biết một số chuyện cũng là lẽ thường, nhưng đây là Cần Thơ nên em luôn cảm thấy thế lực sau lưng của Lạc Vân không hề đơn giản”
Trương Tấn Phong vừa trả lời vừa thao tác máy tính bằng một tay, tìm kiếm các thông tin về Lạc Vân.
Rất không bình thường, cô ta đã bị bôi đen đến mức này mà vẫn có thể tiếp tục ở trong giới giải trí, hơn nữa lịch trình làm việc mà studio của cô ta đã phát ra vẫn đang nhận quảng cáo, có thể nhặt về một mạng dưới tay của Võ Đức Duy chắc chắn rất có thực lực.
“Không sao đâu” Trương Tấn Phong gửi một tin nhắn cho Tống An Hiên: “Anh sẽ cho cấp dưới theo dõi sát sao một chút”
“Ừ” Võ Hạ Uyên thoải mái nãm, không nhịn được nhằm mắt lại, chẳng mấy chốc trên môi có thứ mềm mại chạm vào, cô để mặc cho anh hôn mình mãi đến khi hô hấp của cả hai đều không ổn định, người đàn ông mới buông cô ra.
“Bảo bối, trong lòng em có suy nghĩ gì khi nhìn thấy Bảo Hân không?” Trương Tấn Phong lên tiếng hỏi Võ Hạ Uyên trong chốc lát vẫn chưa kịp phản ứng lại: “Rất đáng yêu”
Anh lại hỏi: “Chỉ thế thôi sao?”
Trong lòng cô chợt rung động rồi mở mắt, sau đó cười tủm tỉm: “Anh muốn nói gì?”
Giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Em không muốn có một cô con gái hay sao?”
“Em thấy anh muốn thì có!” Cô vạch trần ý định của anh, rồi ôm lấy thắt lưng của người đàn ông tươi cười rạng rỡ: “Nhưng con cái không phải chúng ta muốn là sẽ có”
“Vậy em đồng ý rồi?” Chủ tịch Phong luôn có thể lấy được tin tức mà anh cần.
Võ Hạ Uyên không hề do dự: “Nếu có thì sinh thôi, tất nhiên là đồng ý”
Dường như có sao băng vụt qua trong mắt anh, cô chưa bao giờ biết rắng người đàn ông này lại mong muốn có một cô con gái đến vậy.
“Vậy được rồi, tối nay chúng ta sẽ bắt đầu công cuộc tạo người” Trương Tấn Phong nói đầy chắc nịch: “Còn mong bà xã sẽ phối hợp nhiều hơn”
Võ Hạ Uyên bất giác đỡ eo: “..” Bây giờ cô hối hận có còn kịp hay không?
Sau bữa tối, Võ Hạ Uyên đi đến phòng làm việc, lấy Linh Diên từ trong két sắt sau bức tường, nhà người khác cất giấu tiền còn nhà cô là để đựng thuốc.
Mặc dù Trương Tấn Phong không thích mùi vị của Linh Diên, nhưng cũng phải thừa nhận rằng thuốc này sẽ khiến cho trái tìm thoải mái hơn rất nhiều, anh cau mày uống cạn nước thuốc màu vàng nhạt, cô lập tức bón cho anh một viên kẹo.
“Anh không phải là trẻ con” Tuy Trương Tấn Phong nói như vậy nhưng vẫn cố gắng ngậm, để át đi vị đẳng chát.
“Có phải mấy ngày nay đã khá hơn một chút?” Cô nghiêng người đưa tay sờ lên lồng ngực anh.
Người đàn ông mỉm cười rồi gật đầu: “Ừ: Trở về nhà nghỉ ngơi hai tháng, chủ yếu là để điều dưỡng thân thể cho Trương Tấn Phong, sau đó Võ Hạ Uyên đã ngồi không yên, cô bàn bạc với anh muốn quay trở lại làm việc ở Thiên Thần.
Phạm Minh Trạch cực kỳ chào đón, Võ Hạ Uyên quả thật chính là linh vật may mắn của anh ta.
Đỗ Minh Thông ba tháng trước đã hai lần được đề cử giải thưởng Ảnh đế, hiện tại đã có địa vị không tầm thường trong giới giải trí, còn Khương Thi đã thay đổi hình tượng thành công, đến nay đều nổi bật trong các phương diện như khiêu vũ hay diễn kịch, đã trở thành nhân vật tiêu biểu của phái thực lực, nghệ sỹ dưới quyền quản lý của Võ Hạ Uyên đã có hai người xuất đạo, mà bây giờ cả hai đều là cây rụng tiền của Thiên Thần.
Bà chủ, cô có muốn thử dẫn dắt thêm hai người nữa hay không?” Phạm Minh Trạch thử dò hỏi.
“Tha cho tôi đi” Võ Hạ Uyên cười n chính là người ăn no chờ chết, người đại diện phải làm công việc với cường độ cao khi đi theo nghệ sỹ, tôi đã có tuổi rồi”
Phạm Minh Trạch: “..”
“Đúng rồi Đỗ Minh Thông và Khương Thi đâu rồi? Sao không nhìn thấy họ vậy?” Võ Hạ Uyên hỏi.
“Một người đi tham gia Tuần lễ thời trang quốc tế, còn người kia đang đóng phim ở nơi khác” Phạm Minh Trạch giải thích: “Có lẽ khoảng một tuần nữa mới trở lại.
“Không tồi” Võ Hạ Uyên gật đầi Anh ta vẫn còn chưa bỏ cuộc: “Bà chủ, cô thật sự không thử sao?”
‘Võ Hạ Uyên: “Để xem đã, để xem đã có được không?”
“Được, được, được”
Sự thật không cần phải xem, hai ngày sau cô đã tìm được một hạt giống tốt.
Khi đi ngang qua khu vực người mới, cô hỏi Phạm Minh Trạch: “Đó là ai vậy?”
Anh ta nhìn về hướng cô đang chỉ, trong lòng cũng sửng sốt, trong danh sách người mới không có người này: “Ý, sao tôi cũng lần đầu nhìn thấy nhỉ?”
‘Võ Hạ Uyên nghe xong liếc nhìn anh ta đầy ẩn ý: “Hoặc là có người bịt mắt anh lại, hoặc là có người lạm dụng chức quyền rồi nhét một người vào, dù là tình huống nào đi chăng nữa thì anh sẽ bị Chủ tịch Phong mảng cho té tát”
Sắc mặt của Phạm Minh Trạch sa sầm lại: “Tôi biết rồi thưa bà chủ”
Chuyện này giao cho anh ta đi xử lý, cô trở lại văn phòng nghịch điện thoại đến trưa, trợ lý của Phạm Minh Trạch đột nhiên tới mời người: “Bà chủ Giám đốc Trạch säp họp xong rồi, nói có thời gian sẽ đến phòng làm việc của cô”
‘Võ Hạ Uyên lập tức đứng dậy: “Bây giờ tôi đi qua đó”
Tuy cô là vợ của Trương Tấn Phong, nhưng đây là Thiên Thần, dù sao trên danh nghĩa chức vụ của Phạm Minh Trạch là cao.
nhất, cô cũng không thể vượt mặt anh ta được, mà anh ta lại rất có chừng mực, vì vậy trước giờ đều là anh ta bảo sao thì cô làm vậy.
Không lâu sau Phạm Minh Trạch quay lại nhìn thấy Võ Hạ Uyên đã nóng lòng lên tiếng: “Đã cho hai Trưởng phòng Nhân sự nghỉ việc, dám giở trò với tôi”
“Điều tra rõ rồi sao?”
“Vâng, người phụ nữ mà bà chủ hỏi trước đó tên là Lưu Mẫn Anh, cũng là một trong những người mới được tuyển chọn. Bà chủ cô cũng thấy đấy, điều kiện của Lưu Mẫn Anh rất tốt nên ở mức độ nào đó đã chặn đường của một số người, bởi vậy ban đầu khi đăng tải thông tin của người mới, đã bị người khác rút ra” Phạm Minh Trạch giải thích.
Điều này nằm trong dự đoán của Võ Hạ Uyên, tuy cô chỉ liếc nhìn Lưu Mẫn Anh một chút, cũng đã kinh ngạc về nhan sắc của cô ấy trong giới giải trí không thiếu người đẹp, nhưng có thể thu hút ánh nhìn người khác trong muôn vàn bồng hoa, điều này cho thấy Lưu Mẫn Anh có rất nhiều điều kiện tốt.
“Mấy người của Bộ phận Nhân sự chính là nghe theo lời của người khác, là ai đứng sau lưng họ vậy?” Võ Hạ Uyên hỏi, dám vươn tay tới tận Thiên Thần, cô không biết còn đỡ nhưng nếu cô đã biết thì không thể làm ngơ.
“Trong đó có một người nhận tiền làm việc, thật ra cũng rất mơ hồ, một người khác còn nhả ra một chút tin tức có ích” Phạm Minh Trạch hạ thấp giọng nói: “Anh ta nói là người đại diện của Lạc Vân tự mình đến bàn chuyện”
Đôi mày thanh tú của Võ Hạ Uyên nhíu chặt, lại là Lạc Vân?
Có sự trùng hợp như vậy sao?
“Lưu Mẫn Anh…” Cô khẽ nói, ánh mắt lấp lánh: “Phạm Minh Trạch tôi muốn cô ấy”
Anh ta vô cùng vui vẻ: “Không có vấn đề gì thưa bà chủ”
Cô Hạ Uyên chỉ dẫn dắt hai nghệ sỹ bây giờ đã rất nổi tiếng, vừa trở về cũng không có ý định nhận người mới, mấy nghệ sỹ đợi chờ mòn mỏi đã dần thất vọng, ai ngờ tin tức cô ấy đã nhận Lưu Mẫn Anh lại đột ngột truyền ra vào lúc này, chỗ khác không nói nhưng khu vực người mới đã bùng nổ.
“Lưu Mẫn Anh thật không ngờ, cô cũng có chút thủ đoạn đấy” Trong phòng thay đồ, một người phụ nữ dáng người cao ráo và mảnh khảnh đẩy Lưu Mẫn Anh lên tủ quần áo khiến cô ấy bị đau khẽ hừ một tiếng, ngay sau đó cười chế giễu.
Người phụ nữ cao ráo kia giận dữ nói: “Cô cười cái gì?”
“Cười vì tôi cuối cùng cũng thay đổi vận mệnh” Lưu Mẫn Anh vén tóc mai bên tai với vẻ quyến rũ trời sinh: “Mà những người như các cô..” Lưu Mẫn Anh nhìn sang: “Mấy người các cô đã từng bắt nạt tôi, tôi sẽ ghi nhớ từng người một”
Người phụ mảnh khảnh và mấy người đang đứng bên cạnh chợt hoảng hốt, sao họ lại quên mất Lưu Mãn Anh đi theo bà chủ chứ.
“Không phải Mẫn Anh chúng tôi chỉ nói giỡn thôi, nói giỡn thôi”
“Đúng đó, đúng đó”
Không nghe thấy câu trả lời của Lưu Mẫn An, bên ngoài cánh cửa khép hờ Võ Hạ Uyên xoay người rời đi với đôi mắt sâu thẳm.