Chương 407: Bị anh vĩnh viễn giam cầm?
Loại tiệc rượu loại này Võ Hạ Uyên vốn rất quen thuộc, cô mặc một chiếc váy dài màu hồng nhạt tôn lên nước da trắng nõn như ngọc, mặc dù kết hôn nhiều năm, còn nuôi một đứa bé, nhưng được Trương Tấn Phong như nâng trứng như hứng hoa, vậy nên đứng tùy tiện một cái liền trở thành một loại khí chất phong tình mà không ai có thể bắt chước được.
“Trước khi đến cô có xem qua danh sách”
Võ Hạ Uyên hỏi thăm Lưu Sầu Định: “Hiện tại thế nào? Có ấn tượng gì không?”
Lưu Sầu Định gật đầu: “Đều nhớ kỹ”
Sau đó ánh mắt của Võ Hạ Uyên quét qua, phát hiện Lý Lương Trung đang đứng trong đám người, không phải Võ Hạ Uyên muốn nhắm vào anh ta, mà cuộc gọi kia vô cùng quỷ dị khiến Võ Hạ Uyên không thể không đề cao cảnh giác với anh ta “Đi thôi” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng: “Tôi ở ngay đây trông cô.”
“Vũ hội sắp bắt đầu rồi, Chị Uyên không thích náo nhiệt sao?” Lưu Sầu Định cười hỏi.
“Náo nhiệt?” Võ Hạ Uyên nhíu mày: “Tổng giám đốc Phong của các người nói một khi có người lạ nhìn tôi thì anh ta liền chọc thủng hai tròng mắt của đổi phương, nếu tôi còn khiêu vũ thì cô nói xem hôm nay tôi có thể sống đi ra khỏi cánh cửa này không?”
Lưu Sầu Định nghẹn họng, sau đó nín cười đi đến nơi ánh đèn sáng chói Tiệc rượu hôm nay đông hơn mọi khi, đàn ông thì vận đồ tây đang bắt chuyện lẫn nhau, phụ nữ thì cử chỉ ưu nhã, nhẹ giọng cười nói, Võ Hạ Uyên đẩy bản thân ra khỏi bầu không khí này, đầu ngón tay vuốt ve điện thoại, có chút nhớ nhung Trương Tấn Phong.
Lý Lương Trung muốn mượn cơ này tới gần Lưu Sầu Định, nhưng mỗi khi anh ta hơi tiếp cận liền phát hiện một ánh mắt bản thẳng về phía mình, thái dương của Lý Lương Trung túa đầy mồ hôi lạnh, anh ta biết Võ Hạ Uyên nhưng không biết từ khi nào mà Võ Hạ Uyên đã để mắt tới mình.
Quả nhiên, những người có liên quan tới Trương Tấn Phong đều rất khó đối phó.
Lý Lương Trung có chút hối hận vì đã dễ dàng đồng ý với lời đề nghị của Tạ Nhi Đinh, hiện tại ngay cả cơ hội đổi ý cũng bay mất.
Rất nhanh, vũ hội bắt đầu.
Võ Hạ Uyên ngồi im trên ghế, xem ra hôm nay dù có là thần thánh cũng không thể bắt cô khiêu vũ.
Võ Hạ Uyên nghịch điện thoại, chợt nghe được một tràng ầm ï, hẳn là vị minh tỉnh kia đã tới, Võ Hạ Uyên vội vàng giúp Trương Đức Minh trồng rau, vẫn không ngẩng đầu.
Đây là một trò chơi nhỏ mà gần đây.
Trương Đức Minh rất thích, dạng trò chơi nông trường trồng rau thu hoạch bán nông sản, Trương Đức Minh đã có ba cái nông trường, hiện tại cần rất nhiều thức ăn, dù lần nào cũng nạp tiền nhưng cũng không thể giải quyết được vấn đề thức ăn, chỉ có thể hao phí thời gian trồng cây trong game.
Chắc chắn rằng Trương Tấn Phong sẽ không quan tâm những chuyện này, không chừng còn muốn nhắc Trương Đức Minh một câu “Mê muội mất cả ý chí”, nhưng Võ Hạ Uyên thấy con trai lâu lắm mới say mê một trò chơi thì lập tức download về điện thoại di động, bình thường khi Trương Đức Minh đi học, nếu cô rảnh thì sẽ giúp trồng rau thu hoạch một tay.
Đây là chuyện quan trọng cả đời người.
Thời gian dần trôi qua, bốn phía an tĩnh lại, trên mặt Võ Hạ Uyên lóe một cái, ngay sau đó một bàn tay thon dài đẹp mắt xuất hiện trước mắt: “Tôi có thể mời cô nhảy một điệu không?”
Người tới chất giọng trầm thấp động lòng người, so với Trương Tấn Phong nhiều hơn mấy phần ấm áp, thậm chí là ẩn chứa ý cười.
‘Võ Hạ Uyên không hề ngờ rằng bởi vì nhìn thấy hình ảnh trên màn hình di động của cô mà người này mới bật cười.
‘Võ Hạ Uyên cất kỹ điện thoại, ngẩng đầu một cái liền thấy được một gương mặt trông có vẻ bình thường.
Đúng là có vẻ bình thường, nhưng bên trong bình thường lại hàm chứa chút gì đó đặc biệt khiến người khác không thể nói rõ, người đàn ông có làn da rất trắng, mắt một mí, ngũ quan ngay thẳng, con ngươi màu trà, mái tóc đen dày, và khí thế kinh người.
“Tôi họ Hạ” Mỗi chữ mỗi câu của người đàn ông như đang nói cho người nào đó nghe: “Tên Hạ Khương Linh”
‘Võ Hạ Uyên vô ý thức quay đầu, thấy được gương mặt trắng bệch của Lưu Sầu Định.
Hạ Khương Linh…
Hóa ra người này chính là Hạ Khương Linh.
Cả người Võ Hạ Uyên đều dựng đứng lông tơ đầy cảnh báo.
Dường như nhìn ra Võ Hạ Uyên do dự, Hạ Khương Linh cười nói: “Tôi biết Bà chủ Uyên, ngài yên tâm, chỉ là một điệu nhảy mà thôi”
“Không chỉ là một điệu nhảy” Võ Hạ Uyên lắc đầu, chất giọng ép cực thấp: “Đến vì Sầu Định?”
Hạ Khương Linh vẫn đang cười, nhưng đáy mắt nhanh chóng ngưng kết một tâng sương lạnh.
“Anh chưa từng nghĩ cô ấy sẽ tỏa sáng trong ngành giải trí, hoặc là nói, anh không muốn Sầu Định được một chút thoải mái”
Võ Hạ Uyên tiếp tục: “Chưa từng nghĩ ý định này lại bị chặn đứng trong tay tôi, ngài Hạ à, khiêu vũ là giả, hẳn là anh đang muốn giết chết tôi?”
Hạ Khương Linh nghiêng đầu: “Nếu như có thể.
“Vậy sợ rãng an Uyên cong môi: “T/ sống lâu trăm tuổi: Hạ Khương Linh không ngờ rằng Võ Hạ Uyên đã biết tất cả mọi chuyện, chí ít biểu hiện ải thất vọng” Võ Hạ „ đã định trước sẽ của Võ Hạ Uyên đã rõ như lòng bàn tay, anh ta cũng lười diễn kịch tiếp, chậm rãi đứng dậy sửa sang vạt áo, quay người đi về phía Lưu Sầu Định.
Lý Lương Trung gấp đến độ đỉnh đầu muốn bốc khói, quay người lảo đảo đi gọi điện thoại, tại sao Hạ Khương Linh lại đến đây?!
‘Võ Hạ Uyên nhìn bóng lưng của Hạ Khương Linh, chuyển động viên dược nhỏ dưới cổ tay như đang suy nghĩ điều gì đó.
Lần đầu tiên khiêu vũ của Lưu Sầu Định là dành cho Hạ Khương Linh. Dù rằng cô ta không đồng ý thế nào thì tay người đàn ông vẫn khăng khăng giữ chặt bờ eo của cô ta.
“Nếu như muốn để Võ Hạ Uyên biết cô đã từng làm chuyện gì thì tiếp tục làm loạn đi” Hạ Khương Linh khẽ nói: “Bất quá là thân bại danh liệt, đúng không?”
Lưu Sầu Định dừng lại, quay sang lắc đầu với Võ Hạ Uyên đang đi tới, ra hiệu bản thân có thể giải quyết, Võ Hạ Uyên hoàn toàn không biết chuyện cũ xảy ra giữa hai người họ, lo lắng tạo thành phiền toái không cần thiết nên chỉ có thể quan sát trước tiên.
“Mặc kệ anh nói thế nào, chuyện mà tôi không làm chính là không làm.” Lưu Sầu Định cắn răng nói
“Biết miệng cô cứng rắn mà” Nương theo âm nhạc, Hạ Khương Linh dẫn Lưu Sầu Định tiến vào sân khiêu vũ, mặc dù trông tướng mạo anh †a bình thường nhưng rất có cảm giác tồn tại: “Lưu Sầu Định, cống trên vai một cái mạng, sao cô có thể yên tâm thoải mái như thế?”
“Hạ Khương Linh, anh đã không tin thì cần gì phải hỏi nhiều lần thế?”
“Vậy đổi chủ đề khác.” Hạ Khương Linh nhìn chằm chằm Lưu Sầu Định: “Tại sao lại rời đị”
Lưu Sầu Định cười nhạo: “Không rời đi để bị anh giam cầm vĩnh viễn ư? Hoặc là chết trong tay Tạ Nhi Đinh?”
“Đây vốn dĩ là món nợ cô phải trả.”
“Hạ Khương Linh” Lưu Sầu Định bỗng nhiên dừng lại, đẩy người đàn ông ra: “Uổng cho anh được xem là thiên tài khó gặp của nhà họ Hạ, cái đầu thông minh đó ngoại trừ để lừa gạt tôi thì không thể nhìn thấy chân tướng khác sao, thật như vậy ư? Đáng đời anh bị người khác đùa bốn trong lòng bàn tay!”
“Lưu Sầu Định” Hạ Khương Linh nguy hiểm híp mắt.
Võ Hạ Uyên xuất hiện kịp thời, ngăn Lưu Sầu Định ở phía sau, cười nói: “Đã nhảy xong, ngài Hạ cứ tự nhiên, tôi dẫn cô ấy đi”
“Nếu như tôi nhất định giữ cô ấy lại?” Hạ Khương Linh hỏi.
Đa số người chú ý tới động tĩnh bên này đều dừng lại việc đang làm mà nhìn qua.
Nhưng Hạ Khương Linh không quan tâm những điều này, anh ta khẽ ra hiệu bằng tay, một đám vệ sĩ xông lên.
Ngay trong lúc Võ Hạ Uyên đang nghĩ kế đối phó, một bóng người cao ráo nhanh chân đi đến, giọng nói lạnh lùng đầy áp bức: “Cách xa em ấy một chút”
Là Trương Tấn Phong.
‘Võ Hạ Uyên và Lưu Sầu Định đồng thời nhẹ nhàng thở ra.
“Không sao chứ?” Trương Tấn Phong đi đến bên cạnh Võ Hạ Uyên, trầm giọng hỏi “Không việc gì” Võ Hạ Uyên nói xong thì đầu óc xoay chuyển, ôm lấy cánh tay của Trương Tấn Phong, nhìn về phía Hạ Khương Linh: ‘Anh ta vừa mời tôi khiêu vũ.” Mọi người ai cũng đừng nghĩ thống khoái, quậy banh chỗ này đi.
Hạ Khương Linh: “….”